Chương 63: Quyển sách nhỏ

Edit + Beta: Basic Needs
………..
Ngày hôm sau thức dậy, A Điêu không có gì bất thường, bởi vì cô đặt chuyện này dưới đáy hòm như thể cô chưa từng hay.


Lớp học trang bị ngày thứ ba tương đối đơn giản, là nhận biết và giải thích, được xem là đơn giản nhất trong ba bữa học. Do trước mắt cần nhận biết đồ trang bị quân đội, sau này mới là mấy món Đồ Cấm Kỵ phức tạp hơn và mạnh mẽ hơn. Song, mấy nội dung đơn giản được sắp xếp thế này cũng có khi vì bài kiểm tr.a vào giấc chiều.


“Tiết học này của tôi giống hệt tiết thể dục, ai cần thì người đó sẽ chú ý. Giai đoạn trước còn tốt, đầu óc các cô cậu đủ dùng, vẫn gánh vác được; nhưng về sau mấy cô cậu gặp đủ thông tin về đám Đồ Cấm Kỵ khác nhau âu chẳng còn dễ ăn như vậy nữa.”


Thầy dạy vũ khí và thiết bị là một ông cụ tóc xám, cầm cốc giữ nhiệt và tong tả rời đi. Còn đợt kiểm tr.a buổi chiều lại… nặng nề tột cùng.
Hiếm khi có đợt như vậy.


Cho dù A Điêu đã bắt đầu tiêu hóa tài liệu do Trần Tốn để lại nhưng e chỉ mới hai ngày mà thôi, còn có rất nhiều kiến thức cô chưa tiếp xúc, cho nên một buổi chiều mà thi tận mấy môn đã làm não cô muốn bất tỉnh.
Quá khó, độ khó còn cao hơn tột cùng so với lần thi viết nọ.


Nhưng cô cảm thấy khó khăn là thế mà có người lại thành thạo điêu luyện.
Trong năm người, Tống Linh là người thoải mái nhất, sau khi thi xong đã nhận được ngay kết quả.
Đa phần toàn là đám trưởng thành đủ 18 tuổi, đương nhiên hiểu bảng xếp hạng.
A Điêu nhìn, ai da, hạng 41, cũng được.




Điền Trung Dã sắp khóc.
Quả nhiên đứng bét mà lại là cái dạng kém xa vị trí áp chót, hạng nhất yếu kém đếm từ dưới lên.
Nhưng cũng có một người đứng hạng thứ nhất với khoảng cách cách biệt.
Người này chính là… Giang Gia Nãi.
Tên này là ai?


Tống Linh biết về người này nhiều hơn bọn A Điêu bèn nói với bọn cô mấy chuyện, và làm cho cả bọn thán phục.
Đúng là đấng.


Có người không dằn lòng nổi đã cằn nhằn: “Ghê gớm đấy, chả hiểu học thế nào nữa. Nhưng mà kỹ xảo chiến đấu quá kém, ngày hôm qua tôi thấy cậu ta bị đánh thảm lắm. Mặc dù nhỏ A Điêu bị đánh nhiều nhất nhưng số lần tấn công lại của nhỏ còn nhiều. Hơn nữa nhỏ không không dùng tới kỹ năng dưa chua kia...”


Giang Gia Nãi là người thứ mười nắm giữ linh năng nhưng chả mang lại cảm giác tồn tại quá lớn. Bởi lẽ người này không ưa tu luyện cho lắm, vừa có thời gian là cầm lấy ngay sách hoặc đề thi, rất có phong thái của tên mọt sách. Đám người Viên Thuật coi thường cậu ta tột bậc.


Tuy nhiên người này ngay từ đầu được chọn vào do bài thi viết của mình mạnh dữ dằn, là một đấng học giỏi siêu cấp chính cống. A Điêu từng nghe người ta nói tên này được xưng là Trần Tốn thứ hai.
Tổng điểm phần khó trong bài thi là 700 điểm, cậu ta thi được 680, đúng là người trên trời.
(P1)


Lần này ngay cả Tống Linh còn chưa vượt quá 600 điểm, hơn 600 điểm có hai người là Giang Gia Nãi và Trung Xuyên Minh Tú, tiếp sau đó là cặp đôi Minh Trạch Dã với 590, văn võ song toàn chân chính.
A Điêu thi được 440.


Nhưng mà ngó bộ cả bọn chả màng tới cái này lắm, bọn họ thi văn không kém, đa phần hơn 500, không có gì trở ngại, lúc thi võ lại nghiền ép là được.
.....


Thi xong, buổi tối hôm đó túi học tập của mỗi người đã được gửi đến tay, hiệu suất của mấy thầy cô này đỉnh thật. A Điêu vừa nhìn nội dung túi học tập là có ngay biểu hiện đầy nhăn nhó.


Không phải gói học tập chỉ để kiểm tr.a những lỗ hổng sao? Thế mà nhìn kiểu gì cũng có vẻ tăng lên độ khó nữa.
Nhưng cô đành ngoan ngoãn tiêu hóa chúng nó.


Một tuần ba ngày đi học, còn lại toàn là thời gian rảnh rỗi. Kế tiếp A Điêu mỗi ngày dành mấy tiếng học tập, còn lại thì ngâm thuốc canh, tiếp tục hít linh khí.


Tu luyện càng lâu, năng lực niệm tiêu hao càng nhanh. Từ đầu thoáng ngỡ 100 ngàn năng lực niệm đủ kiên trì vài ngày, kết quả tới ngày thứ ba đã dùng bằng sạch.
Chủ yếu tiêu hao của 101 và 202 quá lớn, lớn hơn cả tiêu 10 ngàn cố định phóng ra linh khí mỗi ngày.


Khó nhằn quá, tới mức A Điêu còn lấy ra bản đồ phân bố nhà vệ sinh của Học phủ Kim Lăng, nghĩ có nên cho nổ mấy cái cầu tiêu sau đó giá họa lên Viên Thuật hay không.
Nhưng nghĩ đến mấy người Khúc Giang Nam sâu không lường được, cô đành từ bỏ.


“Phải làm sao bây giờ ta… Hay là mình về trường cấp 3 Kỳ Sơn cho nổ nhà vệ sinh đi. Cầm chắc thầy cô và quan phủ bên đó không điều tr.a được.”
A Điêu đang lật bản đồ, bỗng nhiên cô liếc sang đám sách vở đầy tường, nghĩ tới cái gì đấy trong phút chốc.


Anh trai chiếm được món hời của cô đi phụ đạo Tống Linh là có thể kiếm được 10 triệu?
Đương nhiên, phụ đạo cho người có cấp như Tống Linh khó tột bậc, mình không có trình độ đó.
Nhưng còn những người khác thì sao?


Một ngày sau, A Điêu đi bộ đến ký túc xá nữ bên kia sau khi ăn tối xong.
Bác gái ký túc xá đang nấu món trứng trà, nhìn thấy A Điêu: “Tìm ai?”
A Điêu: “Tìm chị đấy, nhân tiện mang cho bạn cùng lớp em tí đồ ăn.”
Bác gái ký túc xá: “?”


A Điêu nhìn lấm lét xung quanh, tiếp đó lấy ra một quyển sách nhỏ bọc da vàng từ trong túi áo rộng như thằng trộm và cẩn thận nhét vào... Bộp. Bác gái ký túc xá dùng bàn tay rộng lớn che lại quyển sách nhỏ trong nháy mắt, nói thật nghiêm túc: “Học phủ Kim Lăng chúng ta nghiêm cấm bán sách đồi trụy. Cô nhóc, tôi khuyên cô có lạc đường rồi thì biết quay lại.”


A Điêu: “?”
.....
Đợi xem xong nội dung trong quyển sách, bác gái ngạc nhiên: “Cô là?”
“Chị ơi, em là em gái của Trần Tốn.”
Ôi chu cha!
(P2)


Danh tiếng của Trần Tốn quá lớn, vốn là đấng được Học phủ công nhận, hơn nữa sau đó đột nhiên tăng vọt nhảy thẳng vào Viện Nghiên cứu Khoa học, là Văn Khúc Tinh* nổi danh khắp Đam Châu.
*Văn Khúc Tinh (quân) là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian.


Thái độ của bác gái ngay lập tức thân thiện, vẫn nhìn vào cuốn sách nhỏ: “Cho nên...”


A Điêu lôi kéo bác gái vào phòng nhỏ, cẩn thận xuỵt rồi thì thầm: “Chị ơi bây giờ đúng lúc em ở chỗ anh trai. Khi sửa sang lại đồ đạc, em phát hiện mấy thứ này vẫn còn dùng được, em muốn in mấy bản, sau đó bán ở chỗ chị. Dựa theo quy tắc của Học phủ không cấm lén lưu hành các ghi chú nghiên cứu một cách riêng tư. Chỉ cần trình độ có đủ, không dạy dư học sinh là được rồi.”


Có chuyện như thế thật. Học phủ rất kiêu ngạo ở phương diện này, bằng không sẽ chẳng có một đám người muốn Trần Tốn phụ đạo. Đáng tiếc Trần Tốn là bông hoa lạnh giá trên cao (chỉ tìm hào môn dạy kèm một lần là giàu nhanh với chục triệu, chả thèm nhìn tới người thường), khác hoàn toàn với em gái ở trên mặt đất của anh.


Nhưng bác gái suy nghĩ xong xuôi vẫn từ chối: “Tôi chỉ trông cửa, chỉ sợ không giúp được cô.”


A Điêu: “Đừng mà chị ơi, trông em có giống người thích kiếm tiền không? Em chỉ muốn giúp mấy người có điểm văn hóa không ổn thôi. Chị cũng biết mà, bấy giờ toàn dân trọng võ, nhưng tu luyện linh khí lại tốn thời gian dữ lắm, dần dà thành tích văn hóa không theo kịp. Tuy nhiên muốn thi vào trường học tốt thì thành tích văn hóa kéo điểm ghê gớm, nhà bình thường nào có tài nguyên nào được phụ đạo, chênh lệch chỉ có thể càng lúc càng lớn so với đám con cháu quyền quý mà thôi. Chẳng phải chị có cháu trai cháu gái à? Vì giúp bọn họ mà em mới quyết định làm điều này. Một bản giá 20 tinh tệ, cũng coi còn chấp nhận được rồi. Bên trong bao gồm hầu hết các điểm kiến thức và kỹ xảo sẽ thi, mà mỗi lần bán một bản là chị có được 5% lợi nhuận. Chị thấy sao?”


Bác gái ký túc xá: “...”
Hình như không đắt, bà thiết tưởng rao giá thật cao.
Bà có thể trông cửa ở đây chẳng lẽ chỉ là người trông cửa thôi à? Trình độ của bà cũng cao lắm đấy, hiển nhiên nhìn ra được quyển sách nhỏ có chất lượng bên trong rất cao.


Hơn nữa A Điêu cho không ít, con bé… có vẻ khó chống lại đây.
Điền Trung Hương nghe tin xuống lấy đồ. Khi đó cô ấy thấy A Điêu và bác gái ký túc xá trông thân thiết lắm, bác ấy còn cho cô ấy cả trứng luộc nước trà.
Điền Trung Hương: “?”


Vài phút sau, cô ấy cầm đồ đi lên lầu, tìm được ký túc xá đơn của Tống Linh, chia cho cô ấy đồ A Điêu mang đến.
Chỉ có một trái quýt.
Một.
Một trái quýt đường cát rất nhỏ.
Tống Linh: “? Cậu trộm mất à?”
Điền Trung Hương: “Không có, mình không làm thế đâu!”


Trần A Điêu ch.ết bầm, chưa từng thấy ai đi qua tặng 2 trái quýt, còn cố tình không biết ngại nói: “Mỗi người một cái nha.”
Cùng hưởng sương sương ân huệ?
....


Hiệu suất của bác gái đúng là kinh người, sau khi A Điêu chỉ định một công ty in ấn chuẩn bị in 100 bản nhỏ cho tốt, bác ấy đã chào hàng ngay được đôi lần ngay cổng.
Cô vẫn còn tương đối kiềm chế.


Nhưng hiệu quả rất tốt, dù sao học sinh có thể thi vào Học phủ sẽ có trình độ văn hóa cơ bản vượt qua được mức kiểm tra, hơn nữa thời gian A Điêu tung ra cũng tốt: Ba khối đều vừa trải qua đợt kiểm tra, đả kích lòng tự trọng của một đám học sinh, chưa kể bị chuyện tu luyện cường độ cao làm thời gian eo hẹp, việc dạy kèm văn hóa để giảm thời gian học văn hóa trên lớp là một nhu cầu bức thiết.


Nhưng con cái nhà bình thường làm sao mời được gia sư, chỉ biết lo lắng không mà thôi. Chợt thấy bác gái chào hàng, cầm lấy sách lật lật, lúc ấy mắt sáng lóa, bỏ tiền ra vô cùng thoải mái.
20 tinh tệ mà thôi, người bình thường gánh vác dễ dàng.


Có một ngàn nữ sinh ở ký túc xá nơi bác gái trông coi, lúc đầu giấc sáng bán được hơn mười mấy bản, nhưng đến buổi chiều đã bán hết, buổi tối còn có người đến đặt trước.
.....
Người tu luyện trong nhà, năng lực niệm rơi xuống từ trên trời.


Những người này hiểu ra càng nhiều từ trong sách, hảo cảm năng lực niệm càng cao, và càng tấp nập. Song bấy giờ chỉ có có mấy trăm người cho từng điểm từng điểm.
Tuy nhiên đây cũng tính là liên tục, một ngày này A Điêu kiếm ra bảy tám ngàn năng lực niệm.
Đây chỉ là ngày đầu tiên mà thôi.


Bồn Cầu: “Trái lại cô rành cái này quá.”
(P3)


A Điêu vừa hít vào linh khí, vừa chậm rãi cho hay: “Hồi trước khi không có tiền tôi hay dạy phụ đạo ở trường. Nhưng kẻ có tiền ở Kỳ Sơn ít lắm, keo kiệt so đo tới lui thì lại nhiều, chưa kể con mắt dài tới tận trời, cứ thấy bằng mấy tinh tệ phải để cho tôi dạy dỗ con cái bọn họ có được thành tích như tôi, thực tế lại gặp bọn ngu như heo còn nghịch ngợm. Đó là một bài kiểm tr.a lớn về giáo dục, cho nên tôi đã bán các ghi chú. Thế mà nhiều người xem xong bèn không muốn đưa tiền, nghĩ có được mà không tốn gì, miệng thì đầy tình bạn hữu nghị, vô cùng đáng ghét.”


“Nguyên bản trước kia tôi vẫn sợ gặp phải đám người lớn cứ gặp là đấm đánh muốn can thiệp, sau đó lại thấy không có chuyện này.”
Nhắc tới chuyện đó, vẻ mặt của cô có phần tức tối, cảm thấy như mình bị sỉ nhục.
Sờ sờ trong đám tiểu thuyết và phim truyền hình không phải thế này!


Đám người đó chê mình xấu à?
Bồn Cầu: “...”
Bồn Cầu: “Bây giờ cô quay đầu lại đi dạy kèm, có lẽ vẫn có mấy thằng sến súa ra tay ra chân.”
Hiệu quả tẩy tủy đâu phải là chuyện giỡn chơi, tố chất của cô vốn là...
A Điêu nghi ngờ: “Thật sao?”
Bồn Cầu: “Đúng.”


A Điêu lập tức vui vẻ.
Bồn cầu nghĩ cô bị điên rồi.
Nhưng thi thoảng ngẫm lại trước kia ấy mới là con bé choai choai mà đã bị đám người lớn kia âm thầm soi mói tính toán, cho ấy ăn quả đắng, vậy mà giờ nhắc lại cứ như không đáng bàn.


Nhưng thời gian trôi qua, tâm tính thành hình, vốn đã khác với người thường.
Tuy nhiên… Có vẻ cô ấy có phần để ý đến ngoại hình của mình, cứ mãi cảm thấy như có bóng ma tâm lý.


Bồn Cầu: “Cho nên cô không mở rộng thị trường mấy thứ này vì trên thị trường có rất nhiều người bình thường, phải chờ học sinh bên Học phủ Kim Lăng được hưởng lợi đã, miệng truyền miệng, bọn họ tin tưởng học sinh Học phủ Kim Lăng, từ đó mới truyền ra ngoài như bán hàng đa cấp.”


Trái lại tiền là thứ yếu, giờ đây A Điêu vẫn muốn năng lực niệm nhất. Chỉ cần thứ quỷ này lưu thông được, cô lại một lần nữa đổi mới, rồi được thị trường tiếp nhận. Đó chính là năng lực niệm và tiền tài cuồn cuộn chẳng ngừng.


Nhưng tương tự, quyển sách nhỏ này cũng cần phải trả giá bằng tâm tư, lao lực và thời gian. Có khi sau này bị người khác biết còn cảm thấy cô làm lẫn lộn đầu đuôi.
Vì tiền mà không có tầm nhìn xa trông rộng.






Truyện liên quan