Chương 75: Chương 75

Chế độ người giám hộ theo đúng ý trên mặt chữ – “Người giám hộ”.
Cùng ăn cùng ở, giám hộ cạnh người.
Để phòng ngừa Thánh Thần lại lần nữa tiến hành tập kích theo kiểu tự sát, tổng bộ đã chọn Đường Tầm An làm người giám hộ cho Lục Ngôn.


Ấy vậy mà chuyện này lại không khác mấy mục đích chuyến đi tới thành phố A lần này của Lục Ngôn.
Sau khi chơi xỏ Thần Quốc và Lò Sát Sinh một phen, hệ thống đã đề cử anh tới thành phố A tránh đầu sóng ngọn gió.
Hiện giờ đã gặp Thánh Thần, song vẫn chưa thấy tung tích của bà chủ Lò Sát Sinh kia.


Thật ra cấp trên rất vui mừng khi thấy các nhân viên của mình yêu nhau.
Tuy nhiên họ sẽ không tỏ thái độ công khai, tránh cho thành ép duyên.
Nếu Lục Ngôn không muốn thì vẫn còn người giám hộ khác để chọn lựa.


Khi xử lý thủ tục ra viện, nhân viên công tác nói với Lục Ngôn: “Ngài Lục ơi, chúng tôi thật sự rất vui vì ngài có thể chấp nhận sự sắp xếp này.”
Vài chục năm nay, Đường Tầm An chưa từng thể hiện sự yêu thích đặc biệt với bất kỳ điều gì.


Hắn vẫn dốc lòng dốc sức hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại không vướng bận quá nhiều với thế giới này.
Lục Ngôn tới khiến hắn trông ấm áp hơn hẳn.
Lục Ngôn hệt như bạn nhỏ tan học chờ mẹ tới đón, được Đường Tầm An dẫn thẳng về nhà.


Quả nhiên Kỷ Văn nói không sai, nhà Đường Tầm An nằm ở khu vành đai 3 thuộc đô thị chính của thành phố A.
Bởi vì nằm gần những danh lam thắng cảnh nổi tiếng thế giới nên xét từ vị trí thì đây chính là loại có tiền cũng không mua được.




Càng không nói đến căn nhà này xây tận 3 tầng, tặng kèm tầng hầm, bãi đỗ xe, bể bơi và một vườn hoa lớn.
Phóng mắt trông ra, gần như không thấy rõ hình dạng nhà cửa của hàng xóm ra sao.
Hệ thống: [ Cũng hợp lý thôi.
Công tác khổ cực vất vả hơn 80 năm kiểu gì chẳng dành dụm được gia sản.


Chẳng qua phần nhiều vẫn là cổ tức thời đại* thôi.
Phải biết rằng năm 2021 mua chút cổ phiếu thì tích góp đến giờ giá trị cũng phải gấp vài lần rồi.
]
*Cổ tức thời đại: hiểu đơn giản thì đây chính là giá trị chênh lệch giữa sức tiêu thụ và năng suất đương đại.


Ví dụ: Jack Ma đã hưởng cổ tức thời đại từ Internet.
Ông sinh năm 1964, thành lập Alibaba vào năm 1999.
Trong khi đó làn sóng Internet nổi lên ở Trung Quốc khoảng những năm 90, vậy thì ít nhất ông phải biết về Internet năm 20 – 25 tuổi và bắt đầu sáng tạo công ty vào khoảng năm 25 – 30.


Hiện nay cổ tức thời đại của Internet đã kết thúc, làn sóng trí tuệ nhân tạo vẫn đang được điều khiển bởi những gã khổng lồ.
Lục Ngôn “Chậc” một tiếng: “Xem mi ghen tỵ chưa này hệ thống.”


Tiếng hệ thống chợt cao vút lên: [ Tôi ghen tỵ gì chứ? Ghen tỵ hắn 102 tuổi độ bệnh biến 94? Hay ghen tỵ hắn có cánh có đuôi? ]
Hệ thống khuyên bảo hết sức tận tình: [ Nhóc con của tôi à, năm nay cậu mới 26, đã gặp bao nhiêu đàn ông có đuôi chứ? Chuyện lớn đời người không thể gấp được.


Phải biết rằng một số nam nhân tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng trên thực tế cơ thể đã hư hao cả rồi, lên giường chỉ 3 phút là xong chuyện.
Cậu thử hỏi Chu Khải Minh xem gã có cần loại đàn ông như vậy không? ]
[ Dĩ nhiên nếu cậu muốn thừa kế di sản của Đường Tầm An thì coi như tôi chưa nói gì đi.
]


Tầm mắt của Lục Ngôn hướng về eo Đường Tầm An.
Hôm nay Đường Tầm An không mặc bộ đồng phục kia mà mặc một bộ quần áo kiểu dáng công sở, sơ mi trắng cà vạt đen, bó chặt thành vòng eo vừa hẹp vừa khỏe khoắn.
Lục Ngôn dời ánh mắt đi: “… Ta cảm thấy… không đến mức đó đâu.”


[ Không đến mức gì cơ? ]
“ phút.”
Hệ thống im ắng một lúc lâu, mới nói: [ Được rồi, tôi không ngăn cản cậu.
Người già cũng tốt, người già bớt chuyện, còn có tiền trợ cấp*.
]


*Câu này xuất phát từ một bài vè (dài quá nên mình không dịch ra nữa), trở nên hot trên Douyin và Weibo vào khoảng cuối năm 2020, phần nhiều là nghĩa xấu.
Nó ám chỉ rằng yêu người già thích hợp hơn, bởi người cao tuổi có nguồn trợ cấp ổn định, sẽ không gặp phải tình trạng ăn bữa hôm lo bữa mai.


Họ không yêu cầu nhiều, hơn nữa còn chín chắn trưởng thành, lại biết săn sóc người ta.
Lời này của hệ thống rất vô lý, bởi Đường Tầm An chỉ không sống được lâu thôi chứ đâu phải trông già.


May mà hắn không nghe thấy, nếu không Lục Ngôn rất khó quyết được nên giúp ai trong trường hợp cả hai lao vào đánh nhau.
Đường Tầm An đưa chìa khóa cho Lục Ngôn: “Lỡ quên mang chìa khóa thì cứ nhấn chuông cửa, phần lớn thời gian Khiếu Thiên đều ở nhà.”


Bình thường hắn về nhà chẳng cần dùng chìa khóa.
Người mọc cánh khá là buông thả, toàn đáp thẳng xuống sân thượng, mở cửa sổ ra là về tới phòng ngủ, rất tiện lợi.
Lục Ngôn nhận lấy chìa khóa, đáp một tiếng “Được”.


Khiếu Thiên biết hôm nay Lục Ngôn đến nên bỏ qua nữ streamer mình yêu thích, quét tước cả căn nhà một lượt hết sức chu đáo.
Đặc biệt là căn phòng Lục Ngôn sắp vào ở.


Biết Lục Ngôn có thói ở sạch nên nó đã tiêu độc 3 ngày liền, đảm bảo trong nhà không rơi rớt bất kỳ cọng lông chó nào.
Nếu không phải Đường Tầm An không cho phép thì Khiếu Thiên còn hận không thể ɭϊếʍƈ sàn một lần bằng chính lưỡi của mình.


Nó đeo nơ trên cổ, ngậm đóa tường vi màu hồng phấn tới: “Cuối cùng đã gặp lại ngài rồi.
Ngài biết không, trước kia lúc tham gia huấn luyện ở tổng bộ, ngày nào Đường Tầm An cũng tới phòng giám sát dcs nhìn lén ngài huấn luyện…”


“Không chỉ lén xem camera, nửa đêm còn lên sân thượng hóng gió, đứng ngẩn người dõi trông về phía ký túc xá.”
Lục Ngôn không nhận đóa hoa, dẫu sao nó cũng từng bị chó ngậm rồi.
Tạm thời anh vẫn chưa vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng kia.


Tuy nhiên những điều con chó này nói quả thực đều là chuyện anh không biết, càng đáng ngạc nhiên hơn nữa chính là những chuyện này hình như đều xảy ra trước khi tới Vườn Lạc Xuyên.
[ Đúng vậy, hắn đã ấp ủ âm mưu ủi cải trắng từ lâu rồi.


Không duyệt loại đàn ông lớn tuổi này được, tâm cơ quá sâu! ]
Sắc mặt của hệ thống hiện tại cực kỳ giống tên nam phụ ác độc cần phải bị vả mặt.
Lục Ngôn nhìn về phía Đường Tầm An, vẻ mặt chứa chút ý dò hỏi.


Đường Tầm An giải thích: “Đừng nghe nó nói bậy, đây chỉ là nội dung công tác bình thường thôi.”
Thân là huấn luyện viên trưởng, đó đều là những việc hắn nên làm.
Song do da mặt mỏng nên tai Đường Tầm An đã ửng lên màu đỏ nhạt.
“Em đừng nghe nó nói bậy, nó…”


Rất nhanh sau đó, Khiếu Thiên bị ép đeo rọ mõm vì nói quá nhiều.
“Áu! Gâu! Gâu gâu!”
Khiếu Thiên hết sức buồn phiền, may mà còn có streamer xinh gái trên mạng an ủi tâm hồn bị tổn thương của nó.
Phòng của Lục Ngôn ở tầng 2.


Mũi anh thính, vừa mở cửa phòng ngủ đã ngửi thấy mùi nước sát trùng thoang thoảng.
Mùi này rất quen thuộc, tựa như quay về bệnh viện công tác, Lục Ngôn thích lắm.
Phòng ngủ của anh có hai cánh cửa, đi từ cửa kia ra sẽ tới bể bơi lộ thiên bên ngoài.
Xem vẻ nước mới được đổi.


Lục Ngôn nhịn rất lâu rồi, không kìm được thay áo tắm, lặn thẳng xuống bể bơi.
Hiện tại đang là tháng 9, tiết trời đã se lạnh.
Chẳng qua anh vốn đã không thích thời tiết quá nóng nên nhiệt độ không khí lúc này vừa hay ở mức đẹp.
Nước rót vào từ chỗ mang bên tai, rất sảng khoái.


“Bao giờ về thành phố K nhất định phải mua biệt thự lớn có bể bơi.”
Lúc trước anh mua nhà khu trường học ở thành phố S, giờ qua 3 tháng, giá mỗi mét vuông lại tăng lên vài trăm*(~ vài trăm nghìn đến vài triệu), bán đi đổi lấy biệt thự lớn đúng hợp.


Giá nhà tăng chứng tỏ dù bệnh ô nhiễm lây lan ngày càng nghiêm trọng nhưng xã hội vẫn duy trì được trật tự của nó.
Xã hội hỗn loạn vô tổ chức theo như lời hệ thống kia còn chưa tới.
[ Cậu không phát hiện ra sao? Bây giờ rõ ràng người ở khu vực bên ngoài khu 1 đã nhiều hơn hẳn.


Ở nước ngoài đã có công hội thợ săn tai ương, rất nhiều người giàu đều lựa chọn di dân.
Ặc, ngại quá, quên mất cậu cấm cung suốt, chẳng thích ra ngoài tẹo nào.
]
[ Ừm… Nếu cậu không tới thành phố A thì Đường Tầm An vốn đã phải đi công tác tiếp rồi.


Có một con trăn rừng giá trị ô nhiễm 8000 xuất hiện tại vùng biên giới tỉnh Điền Sơn… ]
Lục Ngôn cân nhắc một lát: “8000 cao lắm ư? Vì sao phải để Đường Tầm An đi?”


Anh mới thức tỉnh đã xưng em gọi anh với vật ô nhiễm có giá trị ô nhiễm quá mười ngàn; sau lại gặp thêm một đống vật ô nhiễm máu mặt, ngoại trừ cá người ở Hội Sở Người Cá thì không đối tượng nào có giá trị ô nhiễm thấp hơn 6000.


Gần đây thậm chí còn phải dựa vào sức chính mình làm cho ca bệnh ô nhiễm cấp S “Thánh Thần” bị thương nặng, suýt thì thành một khay não hoa nướng.
Vậy nên Lục Ngôn cứ ảo giác rằng… vật ô nhiễm chẳng qua chỉ đến thế.
Dĩ nhiên gặp thật thì chạy được vẫn cứ chạy thôi.


[ Dưới tình huống đạt cùng trị số, vật ô nhiễm mạnh vượt xa Thiên Khải Giả.
Cậu là trường hợp đặc biệt.
Giá trị ngưỡng linh lực của người tổng phụ trách tỉnh Điền Sơn hiện tại mới đến 8600.
Kém hơn thì xem Chu Khải Minh, gã đã lọt top 100 chiến lực mạnh nhất phe nhân loại rồi đấy.


Thế mà đồ tể đầu heo làm việc vất vả vài chục năm còn chưa tiến vào top 500 vật ô nhiễm mạnh nhất thế giới đâu.
]
[ Dù gì tôi cũng chẳng coi trọng loài người.
]
Lục Ngôn ngâm mình ở đáy bể mấy tiếng đồng hồ.
Trời đã sắp tối đen mà anh vẫn chưa thấy Đường Tầm An tới.


Anh ngoi lên lấy điện thoại, mở ra đóng vào khung chat WeChat liên tục, cuối cùng lại không nhắn lấy một tin.
Lục Ngôn nói: “Ta cứ cảm thấy mình và hắn quen lâu nhưng không thân.”
Anh và Đường Tầm An còn ở chung sớm chiều suốt 3 tháng trong mơ.
Nói không có chút xíu cảm giác nào thì vô lý.


Ai sẽ từ chối nổi rồng gâu gâu biết nũng nịu cơ chứ.
Thế nhưng quả thực Lục Ngôn không thân với Đường Tầm An hiện tại.
Anh không biết đối phương đã trải qua những gì trong quãng thời gian dài đằng đẵng từ năm 19 đến 102 tuổi kia, mới biến thành dáng vẻ trầm tĩnh kiệm lời như bây giờ.


Nếu chỉ phát triển mối quan hệ bạn bè đơn giản thôi thì Lục Ngôn sẽ không nghĩ nhiều đến vậy.
Hệ thống: [ Đây khả năng là di chứng của việc chuyển từ hẹn hò qua mạng thành ngoài đời.
]
Lục Ngôn cầm điện thoại không biết làm gì, đành mở diễn đàn Thiên Khải.


Bên trên hiển thị rằng số ca bệnh mới lại tăng thêm hơn 100.
Nhân số đăng ký diễn đàn cũng đã tăng tới 80.000.
[ Trong năm qua, số lượng vật ô nhiễm và Thiên Khải Giả đều bùng nổ.
]
Số sự kiện ô nhiễm chờ giải quyết treo thưởng trên diễn đàn đã lên đến hơn 1000.


Lục Ngôn đọc lướt, ít nhất 70% trường hợp ô nhiễm chờ được xử lý đều ở nước ngoài, nói tình thế bên ấy nước sôi lửa bỏng cũng không phải đùa.
Khó trách gần đây giá nhà trong nước cũng tăng lên theo.
[ Thời trẻ, rồng gâu gâu thường xuyên xem diễn đàn đến ngủ không ngon.


Hắn coi bản thân quá quan trọng, ban đầu chạy khắp các nơi trên thế giới, về sau phạm vi thu hẹp về khu 1, song vẫn có rất nhiều vấn đề không giải quyết được.
Khi ấy rồng gâu gâu còn thường xuyên nổi cáu đến khóc nhè cơ.
]


[ Về phần “Kế hoạch tạo Thần’ của viện nghiên cứu số 1, thật ra tổng bộ đã ngầm đồng ý, bởi rất nhiều lần Đường Tầm An hoàn thành nhiệm vụ gần như theo cách thức tự sát… Mà tổng bộ buộc phải xét đến phương án đối đầu với vật ô nhiễm cấp cao thế nào sau khi Đường Tầm An ch.ết.


Ít nhất phải có một số vốn liếng đàm phán.
Đạo lý “Quốc gia yếu không có ngoại giao” luôn được áp dụng.
]
[ Tuy nhiên sau cùng kế hoạch này đã lệch khỏi quỹ đạo.
Bọn họ vốn muốn cung cấp cho một người thật nhiều thiên phú hữu ích, sau đó chế tạo thành thể thực nghiệm hoàn mỹ nhất.


01 vốn là sự lựa chọn rất tốt, 07 cũng vậy.
Đáng tiếc, do lòng riêng của nhà nghiên cứu, cuối cùng người ôm củi cho mọi người sưởi ấm đã ch.ết cóng trong gió tuyết.
]
Lục Ngôn rất thích nghe hệ thống kể chuyện xưa.
Anh nhớ tới vật ô nhiễm bốc cháy trong không gian ý thức kia, không khỏi hơi thổn thức.


“Bây giờ thành vật ô nhiễm rồi, 07 đang ở đâu?”
[ Cũng ở thành phố A.
]
Là mảnh đất trái tim của khu 1, thành phố A luôn theo dõi rất nghiêm giá trị ô nhiễm.
Theo như thông tin hệ thống cung cấp khi trước, Lục Thành cũng đang ở thành phố A.


Lục Ngôn sửng sốt: “Nhiều vật ô nhiễm ở thành phố A vậy sao? Trung tâm phòng chống không phản ứng gì ư?”
[ Lần này có một vật ô nhiễm đồng hành có thiên phú tên “Thế Giới”, tạo được một khu vực không gian đơn độc.
Đảo Người Cá lúc trước chính là kiệt tác của gã.
]


Nghe giọng điệu của hệ thống thì số vật ô nhiễm tới lần này không hề ít.
Thái độ của Lục Ngôn lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Những vật ô nhiễm này tới thành phố A làm gì?”
Hệ thống nói: [ Tới phá viện nghiên cứu số 1.
]


Vậy nên Lục Ngôn lại nằm về, đồng thời bắt đầu tự hỏi ngày mai ăn gì.
Hệ thống cười một tiếng: [ Xem ra cậu còn căm ghét viện nghiên cứu hơn tôi tưởng.
]


Lục Ngôn: “Ta hiểu một phần ý tưởng của họ, nhưng là Thiên Khải Giả thuộc bên sẽ bị nghiên cứu, ta quả thực không cách nào đồng cảm với những gì bọn họ gặp phải.”
Anh nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu: “Nếu giáo sư Kiều còn sống, thấy viện nghiên cứu bây giờ thì hẳn cũng sẽ thất vọng thôi.”


*
Lục Ngôn ngâm trong bể bơi cả đêm.
Nhờ cơ thể khỏe mạnh nên anh không hề bị cảm.
Khi tỉnh dậy nét mặt còn tỏa sáng, tinh thần rất tốt.
Bình thường Lục Ngôn không có sở thích gì, cũng không ưa ra ngoài.


Những lúc ở nhà, chuyện tốn thời gian của anh nhất chính là quét tước vệ sinh và nấu nướng.
Anh đi thang máy tới phòng bếp ở tầng 1.
Lục Ngôn vốn tưởng mình sẽ nhìn thấy một chiếc tủ lạnh trống rỗng, không ngờ nguyên liệu nấu ăn bên trong lại rất nhiều.


Chẳng qua hình thù đống nguyên liệu này hơi quái lạ, không giống thứ người thường ăn được.
Lục Ngôn lấy bừa một thứ từa tựa chùm nho, bên trên là những quả màu trắng trông như trứng cút.
“Đây là cái gì?”
[ Sản phẩm nông nghiệp phụ do viện nghiên cứu số 7 nghiên cứu ra.


Tổng bộ luôn ấp ôm kế hoạch xây dựng căn cứ cho loài người trong tương lai dự tính khi thế giới bị vật ô nhiễm chiếm lĩnh, và phải làm sao mới giữ vững được sản lượng cây lương thực khi dân cư giảm mạnh.
]


[ Nhà nghiên cứu thuộc viện nghiên cứu số 7 đã tiêm gen vật ô nhiễm kiến chúa vào quả nho bình thường.
Thật ra nho trắng này là trứng kiến.
Qua phân tích lấy mẫu, đây là trái cây giàu hàm lượng protein, vị thịt bò, thuộc về phạm trù thực vật, tuy nhiên chưa mở rộng gieo trồng, sản lượng không cao.


Viện nghiên cứu tặng cho rồng gâu gâu một ít.
]
Thiên Khải Giả thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt thỉnh thoảng lại nhận được cơm công nhân quan tâm săn sóc từ tổng bộ.
Phần lớn đều là sản phẩm nông sản phụ phổ biến ăn thử do viện nghiên cứu số 7 và số 8 thí nghiệm đi thí nghiệm lại mới ra.


[ Giá của thứ này bên ngoài thật sự rất đắt.
Chùm nho trong tay cậu quả nào cũng đắt hơn vàng, được rất nhiều phòng đấu giá tuyên truyền rằng ‘Ăn sẽ có cơ hội thức tỉnh’.
]
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Ăn ngon không?”
[ Cũng tàm tạm.
]


Từ đây có thể thấy không phải viện nghiên cứu nào cũng kéo chân sau nhân loại.
Lục Ngôn bắt đầu nấu cơm.
Mặc dù nguyên liệu nấu ăn hơi kỳ lạ nhưng về cơ bản đều là nguyên liệu chuyển gen, hơn nữa gen chuyển hơi nhiều chút.
Tuy nhiên nấu nướng theo phương pháp quen thuộc vẫn cho ra hương vị không tồi.


Lục Ngôn tốn 1 tiếng, làm ra 3 món mặn 1 món canh.
Dù gì vẫn đang ở nhà người khác, ăn cơm một mình có vẻ không lịch sự cho lắm nên Lục Ngôn click mở khung chat với Đường Tầm An.
Lục Ngôn: Ăn cơm nhé?
Đối phương trả lời rất nhanh: “Được.”


Sau khi cha mẹ và người thân lần lượt qua đời, Đường Tầm An đã dần mông lung về khái niệm “nhà” này.
Hắn sống lâu lắm rồi, từng gặp rất nhiều người.
Riêng mình Lục Ngôn.
Kể cả khi em ấy không làm gì hết, chỉ đặt vào trong phòng.


Đường Tầm An cảm thấy… Đây chính là dáng vẻ của nhà.






Truyện liên quan