Chương 92: Chương 92

Trong lúc chờ 06 ở trung tâm phòng chống, Lục Ngôn tiện đường đi thăm 03.
Tần Ác Du vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, hôn mê bất tỉnh.
Trên người bị cắm rất nhiều ống truyền dịch, yếu ớt tựa một tờ giấy mỏng manh.


[ Trong hành động lần trước, Cổ Sư bị thương không hề nhẹ, vì lẽ đó mà 03 cũng rơi vào trạng thái bị thương nặng hôn mê.
]
Nơi đây dù gì cũng là tổng bộ trung tâm phòng chống tại thành phố A, vật ô nhiễm cấp cao muốn rút lui nguyên vẹn nào dễ đến vậy.
“Cổ Sư đâu?”


[ Thành Chủ nhét gã vào Thành Phố Ngầm rồi… Cả hai đều không ch.ết được.
Chỉ có điều Cổ Sư không cam lòng cho lắm vì mình không cứu được em trai.
]
Tổng bộ không để Lục Ngôn chờ quá lâu.
Nhạn Bắc theo sau nhân viên công tác, đi tới trước mặt Lục Ngôn.


Vừa nhìn thoáng qua, Lục Ngôn cảm thấy hơi khó phân biệt rõ giới tính của y.
Nhạn Bắc có gương mặt rất là trung tính, tóc hơi dài, rủ đến tận eo, tựa dãy núi và sóng biển dập dềnh.
Giữa những khe hở trên mái tóc điểm xuyết vài nụ hoa nho nhỏ.
Vẻ ngoài của y đẹp đến đáng ngạc nhiên.


Đôi mắt màu lam nhạt, làn da tái nhợt quá mức, hệt một tinh linh tới từ thung lũng.
Hệ thống cung cấp thông tin chi tiết: [ Thể thực nghiệm số 6, tên thật là Nhạn Bắc.
Trước khi trở thành Thiên Khải Giả, y là một họa sĩ.
Trong viện bảo tàng Louvre có tác phẩm của y.


Sở dĩ ban đầu viện nghiên cứu cho rằng ô nhiễm là tiến hóa chứ không phải bệnh biến là do đa phần những Thiên Khải Giả thức tỉnh vào giai đoạn đầu đều có địa vị xã hội cao vượt mức bình thường, cùng với đó là tài năng đặc biệt, thuộc nhóm người cực kỳ xuất sắc của xã hội loài người.




]
[ Trong quá trình cải tạo ban đầu, do dung hợp với vật ô nhiễm nên 06 phải chịu di chứng vĩnh viễn, đồng thời đạt được thiên phú 201 – Chuộng Đau.


Y thức tỉnh thiên phú không mạnh lắm, song đặc trưng biến dạng đặc biệt của bản thân lại khiến các nghiên cứu viên vô cùng hứng thú, được giữ lại làm đối tượng quan sát đánh giá.
]
[ Cơ thể 06 không hề có máu chảy xuôi.


Tế bào có thành tế bào, khi cắt ra màu máu trong suốt, thuộc về nguồn ô nhiễm đặc biệt, với tác dụng thúc đẩy tốc độ khôi phục của vết thương.
Nụ hoa trên đầu y sẽ nở hoa.
]
[ Dưới trạng thái biến dạng mức độ cao, 06 tiếp xúc gần với cây cối hơn là con người.


Danh sách tiến hóa/biến dạng số 6 chỗ 06 tên là “Cây Thế Giới”.
]
[ Giá trị ngưỡng linh lực: 6700.
]
[ Thiên phú: Tái Sinh, Chuộng Đau.
]
[ Phương hướng bệnh biến: Hóa thực vật.
]
Lục Ngôn dừng quan sát đánh giá, lễ phép nói: “Chào anh, tôi là Lục Ngôn.”


Nhạn Bắc mở miệng, muốn nói chuyện nhưng lại cảm thấy hơi lạ lẫm, vậy nên âm thanh phát ra một cách rất gian nan: “Nhạn Bắc.”
Tổng bộ vốn định đặt vé máy bay chuyến sớm nhất, song lại cảm thấy không yên tâm cho lắm.


Chủ yếu họ lo Nhạn Bắc gặp phải nhiều người quá sẽ bị rối loạn căng thẳng, do đó đã bao nguyên một chiếc chuyên cơ, đưa hai người ra nước ngoài.


Có lẽ vì lâu rồi chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên dù chỉ quan sát mây lững lờ trôi ngoài cửa sổ máy bay thôi thì Nhạn Bắc vẫn ngắm đến quên chớp mắt, một đóa hoa nhỏ màu trắng nở ra từ đuôi tóc.


[ Hoa nhỏ màu trắng của Nhạn Bắc: Sản phẩm ra đời khi tâm trạng Nhạn Bắc vui vẻ, ăn vào có thể hạ thấp lượng nhỏ độ bệnh biến.
]
Do không thân thiết với Nhạn Bắc nên Lục Ngôn không hành động.


Đóa cúc họa mi nho nhỏ màu trắng héo tàn sau một phút, cánh hoa khô héo chao liệng trên không trung rồi rơi xuống mặt đất.
Hành trình xuất phát từ múi giờ UTC+08:00 đến múi giờ UTC±00:00 tiêu tốn tổng cộng 11 giờ bay.


Khi Lục Ngôn tới nơi, Đường Tầm An vừa vượt qua kiểm tra, nhận được thông báo phê duyệt cho ra viện.
Hệ thống truyền lại thông tin này cho Lục Ngôn.
Lục Ngôn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Hệ thống: [ Ký chủ này, nói đạo lý chút nhé.


Nếu giới tính của Đường Tầm An là nữ thì khả năng cách xử lý tình cảm này của cậu sẽ lên hot search Weibo đấy.
Tôi đã nghĩ kỹ tiêu đề cho cậu rồi, #Đối tượng thầm mến là bậc thầy môn PUA# phải làm sao đây? ]


*PUA: Chỉ việc một người đàn ông lợi dụng ngôn ngữ hành động và các loại mánh khóe chèn ép lòng tự tôn của đối tượng phái nữ, khiến cô ấy không thể rời khỏi anh ta.
Tồi tệ hơn chút là cố tình chia tay để xem đối phương đòi sống đòi ch.ết vì mình.


Tóm lại là hành vi rất đáng sợ.
“Có sao?” Lục Ngôn khó hiểu.
[ Xin cậu đó, hôm nào dành chút thời gian đọc thử vài quyển tiểu thuyết tình yêu đi, loại ngọt ngào ấy.
]
Lục Ngôn rơi vào trầm tư, ngẫm cẩn thận một lát, cảm thấy hình như mình thường xuyên đi không từ mà biệt thật.


Tuy nhiên anh cho rằng những chuyện này đều có nguyên nhân.
Dẫu sao ai chẳng là người trưởng thành rồi.
Hằng ngày nhọc lòng ngủ không yên vì tương lai nhân loại, nào có nhiều thời gian hẹn hò lãng mạn đến vậy.
Nghĩ vậy nhưng Lục Ngôn vẫn rút điện thoại ra, nhắn một tin cho Đường Tầm An.


Lục Ngôn: Đang chấp hành nhiệm vụ, bận.
Hôm nào gặp sau.
Hệ thống: [ …… ]
*
Ngay cả trong thế kỷ 22, thời tiết tại bán đảo mặt trời không bao giờ lặn vẫn mưa bốn mùa quanh năm.
Lục Ngôn nhắn tin cho Michael.
Cả hai hẹn gặp vào 2 giờ chiều ngày hôm sau tại trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố Roy.


Trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm là cơ cấu mang tính toàn cầu, chú trọng hỗ trợ lẫn nhau.
Dĩ nhiên vì vấn đề địa lý nên các nguồn tài nguyên đều không liên quan tới nhau.
Lục Ngôn tới sớm hơn chút, nhân viên công tác bưng trà chiều lên cho bọn họ.


Có sữa, có trà, có cà phê, các loại đồ ngọt cũng rất đa dạng.
Tuy nhiên xem vẻ Nhạn Bắc không thích ăn uống cho lắm, lá gan còn nhỏ.
Y ngồi cạnh Lục Ngôn không nhúc nhích, hệt như một chú mèo đang cảnh giác.
Mấy nhân viên tóc vàng mắt xanh nhìn nhau, chuyển một chậu dịch dinh dưỡng tới.
“Cảm ơn.”


Nhạn Bắc nhỏ giọng nói một cầu, sau đó tóc duỗi dài ra như dây leo, ngâm vào dịch dinh dưỡng, thở dài một hơi thoải mái.
Trên đầu y lại mọc ra một đóa hoa nhỏ.
Michael đáp xuống từ trên trời, cánh lớn trắng tinh rung rung, rũ nước bắn đầy người nhân viên công tác.


Gương mặt của anh ta theo đúng tiêu chuẩn người Slav*, với mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh xám.
*Người Slav là một nhóm chủng tộc tại khu vực Ấn Âu với ngôn ngữ cùng thuộc nhóm ngôn ngữ gốc Slav.


Dân tộc Slav hiện nay được phân loại theo sau: Nhóm Slav Đông (chủ yếu là người Belarus, người Nga, người Rusyn và người Ukraina), nhóm Slav Miền Tây (chủ yếu là người Séc, người Kashubia, người Moravia, người Ba Lan, người Silesia, người Slovakia và người Sorb) và nhóm Slav Miền Nam (chủ yếu là người Bosnia, người Bulgaria, người Croatia, người Macedonia, người Serbia và người Slovenia).


Sau lưng Michael có ba đôi cánh, cặp cánh nhỏ nhất mọc ở sau chỗ xương cổ, chiều dài vừa đủ che khuất hai mắt.
Đôi cánh lớn nhất ở giữa được sử dụng để bay, phần lông đuôi cánh dài thướt tha, quét trên mặt đất.


Không thể không công nhận rằng đây đúng là một người Slav rất khôi ngô anh tuấn.
Đặc biệt do thức tỉnh thành Thiên Khải Giả nên trông anh ta cao gầy hơn thường, tuy gần 2 mét nhưng chẳng hề thừa cân chỗ nào.
“Tôi hận trời mưa.”


Michael nhận lấy khăn lông nhân viên công tác đưa, buông chiếc kiếm nặng ra, lau mặt.
Tiếng vũ khí rơi trên mặt đất ‘loảng xoảng’.
Anh ta quan sát hai người một lát, vươn tay về phía Lục Ngôn: “Chào người đẹp phương Đông.
Cậu có thể gọi tôi là Michael.
Đây là… Khung Thụ?”*(Cây mái vòm)


Khung Thụ là danh hiệu Nhạn Bắc tự đặt cho mình.
Tiếng Trung của Michael tốt đến bất ngờ.
Dù gì khu 1 cũng là khu nổi trội nhất hiện tại, nếu không biết tiếng thì bấm trúng các bài đăng rác trên diễn đàn cũng đọc không hiểu.


Do còn đeo găng tay nên Lục Ngôn bắt tay bạn bè quốc tế một cách lễ phép: “Anh gọi tôi là Lục Ngôn được rồi.”
Michael rất tò mò về 06 xuất hiện giữa chừng.


Theo như tin tức trên diễn đàn, khu 1 có thêm 4 Thiên Khải Giả cấp cao, ngoại trừ Lục Ngôn thăng cấp lên thì ba vị còn lại đều không có thông tin lúc trước, ngày đăng ký càng gần hơn.
Nói cách khác, bọn họ là những người đột ngột xuất hiện từ hư không.


Có lời đồn rằng đây là một nhóm binh khí hình người viện nghiên cứu ở khu 1 mới thả ra, giống như Bạo Quân được thả ra đầu tiên vậy.
Ánh mắt nghiên cứu dò xét quá rõ ràng của Michael khiến Nhạn Bắc bồn chồn không yên, rụt rè sợ hãi nấp sau Lục Ngôn.


Nửa tiếng sau, Hiệp hội Thợ săn điều thợ săn đến dẫn đường.
Do rất nhiều Thiên Khải Giả đều gặp vấn đề tinh thần nên họ có vẻ hơi kỳ dị, hiển nhiên người này cũng không ngoại lệ.
Danh hiệu của ông ta là Ngân Thương – thợ săn tai ương của hiệp hội.


Ông ta mặc chiếc áo gió cổ đứng thời kỳ Victoria, đội mũ che hơn nửa khuôn mặt, tóc tai lộ ra ngoài bù xù, dính cả vài cọng cỏ và bùn.
“Xin chào các vị.
Tôi là người sống sót trong đội thăm dò trang viên Croman lần trước.


Thật phấn khởi khi có thể cung cấp tình báo cho các vị…” Giọng Ngân Thương hơi khàn: “Trang viên Croman được thành lập vào thế kỷ 13, đến nay đã 900 năm tuổi, từng qua hơn trăm lần tu sửa.
Bốn bề trang viên bao quanh bởi nước, nó nằm trên đảo hồ ở quận Ford.


Xem từ bản đồ vệ tinh, khu vực này bị sương đen phủ kín, vậy nên cần có người quen thuộc địa hình dẫn đường.
Và lần này tôi sẽ làm người dẫn đường cho các vị.”
Nói xong, Ngân Thương cởi mũ, hơi cúi người: “Xin hãy yên tâm.


Mặc dù giá trị ngưỡng linh lực của tôi không cao nhưng tôi cũng là một thợ săn tai ương giàu kinh nghiệm.
Đưa các vị tới trước cửa trang viên rồi tôi sẽ rời khỏi ngay.”


Mức độ biến dạng của ông ta không thấp, trên nửa khuôn mặt mọc chi chít bướu thịt đáng sợ đan xen phức tạp, thỉnh thoảng còn thấy vài ấu trùng ruồi đen lúc nhúc trong bướu thịt.
Đang ban ngày ban mặt mà vẫn khiến người ta chợt lạnh sống lưng.


Hệ thống suy nghĩ, nói: [ Ngân Thương – giá trị ngưỡng linh lực: 2100, độ bệnh biến: 84, trạng thái tinh thần cực kỳ bất ổn, đã nằm ngay rìa biến dạng hoàn toàn.
Hiệp hội định chờ ông ta làm xong nhiệm vụ lần này sẽ thống nhất đưa tới đảo không người ở Thái Bình Dương.


Hy vọng ông ta sẽ sống được đến lúc ấy.
]
*
Khi tới được vùng ven trang viên Croman đã là hoàng hôn cùng ngày.
Trang viên Croman được xây dựng trong một khu rừng rậm trên đảo hồ.
Ngân Thương tìm được ký hiệu đánh dấu lần trước ở rìa rừng cây.


Trên bia đá là một dấu đỏ hình trăng khuyết vẽ bằng thuốc màu, bên cạnh còn có phù chú Đạo gia Lục Ngôn thấy rất quen mắt…
[ Dùng để trấn áp và trừ tà.
Thanh minh trước, đây là mê tín thời phong kiến, vô dụng.
]


Ngân Thương nói: “Lần trước trong đội ngũ tiến vào trang viên Croman có một đạo sĩ, ID là “Đạo Trưởng Không Không”.
Đây là dấu chu sa đạo sĩ ấy đánh dấu lần trước, nói là bùa bình an trấn tà.
]


Lục Ngôn mở diễn đàn Thiên Khải tìm thử, vị đạo trưởng này là Thiên Khải Giả cấp D – đã tử vong, thời gian vào tháng 3 năm nay.
[ Tuy phù chú vô dụng nhưng quả thực vẫn che giấu được một số thứ.
Ví dụ như thứ quỷ quái hội Biển Sâu để lại.
]
Lục Ngôn hỏi: “Thứ gì?”


[ Tiếng Kurd*: “Trăng máu giáng xuống, ắt có ma ra.” ]
*Tiếng Kurd (Kurdî, کوردی) là một dãy phương ngữ gồm các phương ngữ và ngôn ngữ liên quan đến nhau được nói bởi người Kurd ở Tây Á.
Tiếng Kurd bao gồm ba nhóm phương ngữ gọi là Bắc Kurd (Kurmanji), Trung Kurd (Sorani), và Nam Kurd (Palewani).


Ngân Thương ho khan vài tiếng, rút một điếu thuốc lá an thần made in khu 1 ra, nói: “Khu rừng này rất quái dị.
Chỉ đến 12 giờ đêm hằng ngày, khi ánh trăng biến thành màu đỏ mới có thể đi vào và tìm được trang viên Croman.
Chúng ta chờ một lát nhé… các vị.”
Còn khá lâu nữa mới tới 12 giờ.


Michael selfie với tấm bia đá này, tốn thêm 2 tiếng đồng hồ photoshop, xong xuôi mới đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình.
◆ Michael: Tổng lãnh thiên thần lại phải đi chấp hành nhiệm vụ đây!! [Ảnh]
Ngay lập tức, vô số nhân viên thuộc trung tâm phòng chống đồng loạt nhận được thông báo đặc biệt.


Chạy KPI cho Michael cũng là một trong số các nhiệm vụ của nhân viên công tác.
Không chỉ người máy vào bình luận mà còn cả những thủy quân người thật là bọn họ.
Michael làm gì cũng thích đăng lên mạng xã hội, tuy nhiên rất nhiều nhiệm vụ đều bảo mật.


Sau khi thảo luận, cấp trên quyết định mắc cho Michael một đường truyền mạng riêng.
Cư dân mạng bình thường không thể tìm thấy tài khoản của anh ta trên mạng.
Sau khi nhận dạng được hình ảnh, AI liên tục thả rắm cầu vồng.


Có điều trong đó lại có giang tinh cá biệt, nói rằng anh zai tóc đen ở góc ảnh chụp của Michael đẹp trai ghê, muốn xin in .
Michael phóng to ảnh quan sát, phát hiện Lục Ngôn để lộ nửa góc mặt trong ảnh!
Anh ta nhìn thoáng qua Lục Ngôn, lẳng lặng sử dụng bút mosaic làm mờ đối phương.


Không cho phép trên thế giới này có người đàn ông khác chụp ảnh gốc còn đẹp hơn cả ảnh photoshop cao cấp của anh ta!
Hoàng hôn dần buông.
Nhạn Bắc vẫn còn ôm túi dịch dinh dưỡng nhân viên công tác đưa cho, chốc chốc lại nhấp một ngụm.
Ánh trăng nơi đây dường như rất gần với mặt đất.


Lục Ngôn nhìn chằm chằm số liệu trên điện thoại.
Trời tối dần, giá trị ô nhiễm cũng tăng dần theo, tới 2500 mới dừng.
Nhiệt độ không khí xung quanh càng giảm sâu hơn, vậy mà lại không có tuyết rơi.
Giá trị ô nhiễm này đã cao hơn giá trị ngưỡng linh lực của thợ săn già.


Dù đã mặc trang phục phòng hộ, máu đen vẫn chảy ra từ mũi ông ta.
Michael mở đôi cánh dưới cùng của mình, xung quanh anh ta ánh lên một quầng sáng mờ, tựa đom đóm trong đêm đen.
Không sáng ngời… nhưng ấm áp.
【 Thiên phú 30 – Thánh Quang 】


Những nơi ánh sáng Thánh rọi vào, độ bệnh biến sẽ giảm xuống.
Thợ săn già kinh ngạc quay đầu lại, chân thành nói: “Cảm ơn ngài Michael.”
Ông ta cố nén đau nhức, moi một con ký sinh trùng dài từ chỗ bướu thịt trên mặt ra.
Ký sinh trùng rơi xuống đất, nhanh chóng trưởng thành thành một con ruồi vo ve.


Thợ săn nói: “Đuổi kịp tôi, đừng tụt lại phía sau.
Lạc đường ở đây phiền phức lắm.”
Đoàn người giẫm lên lớp đất mềm xốp, tiến về phía khu rừng rậm.
Nhạn Bắc theo sau Lục Ngôn, một lọn tóc dài vươn ra, quấn lên cổ tay anh.
Một đóa hoa màu đen mọc ra trên tóc Nhạn Bắc.


[ Đóa hoa nhỏ màu đen của Nhạn Bắc: Sản phẩm ra đời khi Nhạn Bắc sợ hãi, ngắt xuống có thể giảm độ bệnh biến của Nhạn Bắc.
]
Vì vậy Lục Ngôn cúi đầu, rút đóa hoa nhỏ màu đen kia xuống.
Nhạn Bắc run người, hai má bỗng đỏ ửng lên một cách kỳ lạ.


Hệ thống nói bằng vẻ không cảm xúc: [ Đau đến sướng.
Hoa này cũng là một bộ phận trên cơ thể y, có cảm giác đấy.
]
Lục Ngôn: “……”
Đậu, thật đúng là quái cmn lạ.
Nhạn Bắc hít sâu một hơi, nói khe khẽ: “Lục… Lục Ngôn ơi…”


Đây là lần đầu tiên Nhạn Bắc gọi tên anh.
Lục Ngôn quay đầu lại, chuyển sang thái độ như ngày xưa ngồi khám ở khoa nhi, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
Nhạn Bắc đáng thương tội nghiệp nói: “Cây còn sống.
Rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Tôi sợ…”


Nói xong, một lọn tóc khác của y lại quấn lên cánh tay Lục Ngôn.
Lúc này hệ thống bỗng cười quái dị một tiếng: [ Chốn này là địa ngục biên cảnh, nơi trăng máu ra đời.
Hoan nghênh đi vào thế giới của tôi… không… của chúng ta, công chúa nhỏ mong manh yêu kiều của tôi.
]


Không biết tiếng cú chợt vang lên từ nơi nào, nghe giống như tiếng trẻ con khóc.
………………………………………………
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nhạn Bắc: Tôi muốn uống dịch dinh dưỡng!
——
Tiểu kịch trường (OOC, xin đừng khớp với chính văn)
*


【 Khu tưới nước – Diễn đàn Thiên Khải 】
Topic: Đối tượng của tôi là bậc thầy môn PUA, phải làm sao bây giờ?
Chủ topic (Ẩn danh): Có cách nào để đối phương chỉ PUA mình tôi không? Rất gấp, online chờ.
Lầu 1: Xem tiêu đề muốn tiến vào chỉ đường, thấy lầu chính xong lại chậm rãi rời khỏi…


Lầu 2: Quý trọng sinh mạng, rời xa PUA đi!!
Lầu 3: Em gái hãy nghe anh khuyên một câu: Nam PUA không được đâu!
Lầu 4 (Chủ lầu): Tôi là nam.
Lầu 5: Nói đi, muốn lừa ai?


Lầu 6 (Có 1 Không): Chúng ta sống lâu như vậy, chẳng lẽ không tìm được đàn ông có hai chân sao? Chị em à, để tớ thêm đằng ấy vào nhóm XXXXXXXXX nha, hôm nào tới Xuyên Thục mình cùng đi lượn đường!
Lầu 7 (Chủ lầu): [Trả lời Lầu 6] Hờ hờ.






Truyện liên quan