Chương 77

“Thật sự nhìn không ra a……”
Quý Dữ bật ngón cái với Tống Trình, “Không hổ danh là cậu!”


Tống Trình xua xua tay, khiêm tốn: “Có thể làm gì đâu? Tôi không am hiểu đồ đạc các thứ, thành tích cũng không được, nấu cơm càng không, cũng chỉ biết tiêu tiền mua mua mua, hơn nữa bản thân còn chưa làm ra tiền. Cho nên, dù sao cũng phải có chút thành tích về phương diện khác mới được, bằng không lấy cái gì đảm bảo cho tương lai nửa kia của tôi a.”


Hắn đè nặng âm thanh, lại nói, “Tôi còn cất giấu một ít ‘bí kíp’, muốn để tôi cho cậu tham khảo hay không?”
“Bí kíp? Cái gì bí kíp?”
Quý Dữ mơ hồ cảm thấy bí kíp này khẳng định không phải loại đồ vật đứng đắn gì.


Tống Trình duỗi tay che môi: “Thứ tốt lão tổ tông truyền xuống.”
Gằn từng chữ một, “Thuật, phòng, the.”
Quý Dữ trừng lớn mắt, đây là từ ngữ mạnh bạo gì chứ?!
Sau một lúc lâu, tay hắn nắm thành quyền, che trước môi khụ một tiếng: “Xem một chút.” Âm thanh hắn thấp tới cùng cực.


Tống Trình cười như thằng trộm, thủ thế ok với hắn: “Thành giao!”
Lại cầm điện thoại, “Tôi lưu nó trong cloud drive, cậu còn đủ lưu lượng không, có thì tôi trực tiếp truyền cho cậu.”
Quý Dữ nói: “Vô hạn lưu lượng.”
Tống Trình: “Gửi tới ngay!”
Nói xong, trên tay hắn thao tác một đợt.


Mắt Quý Dữ nhìn vào tư liệu nhận được, dung lượng thật sự rất lớn, xem ra nội dung bên trong không ít. Vì giảm bớt xấu hổ, hắn thuận miệng tìm lời nói: “Lại nói tiếp tôi còn chưa gặp qua đối tượng của cậu.”
“Tôi không đối tượng, cẩu độc thân.”
Quý Dữ: “”




“Dáng vẻ thuần thục lại thâm niên của cậu, chỗ nào giống độc thân cẩu?”
Tống Trình bĩu môi: “** cũng tính là đối tượng sao? Chỉ giúp đỡ nhau mà thôi, bọn tôi có hiệp định, về sau nếu gặp gỡ người mình thích liền chia tay, tuyệt không dây dưa.”


Quý Dữ ngẩn người, không nghĩ tới còn có thể như vậy.


Lại nói tiếp, giữa hắn và Hạ Trụ xác nhận quan hệ cũng là vì trận hoan ái ngoài dự đoán lần đó, lúc ấy hắn cũng nghĩ là giúp đỡ lẫn nhau, theo như nhu cầu, nhưng sau đó Hạ Trụ lại yêu cầu xác nhận quan hệ, hắn cũng không do dự làm gì, thực nhanh đồng ý.


Nguyên nhân là vì Hạ Trụ vẫn luôn hỗ trợ mình, cho nên hắn đã cảm động lại thêm phần cảm kích nữa.
Cũng có xuất phát từ quan niệm tình yêu tương đối truyền thống của hắn.


Tuy rằng ngoài miệng hắn nói “Theo như nhu cầu”, nhưng trên thực tế một khi đã quan hệ, ý thức trách nhiệm cũng theo đó hiện lên —— dù sao đi nữa đã ngủ qua, nhiều ít phải chịu chút trọng trách.


Hắn không bài xích Hạ Trụ, cũng không bài xích yêu đương, cho nên dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, cùng hắn làm bạn trai.
Cái này “Bạn trai” làm đến hiện tại……
Tựa hồ cũng không tệ lắm.
“Sao hai người không thử tìm đối tượng của mình?” Quý Dữ nhịn không được hỏi.


Chính mình có đối tượng, có đôi khi sẽ nhịn không được mà muốn thu xếp chuẩn bị cho bạn bè, xuất ra kế hoạch mưu đồ này nọ.
Tống Trình rũ mắt, thanh âm lãnh đạm rất nhiều: “Hắn lại không thích tôi.”
Quý Dữ chớp chớp mắt, không lên tiếng.


Buổi tối, Hạ Trụ theo thường lệ qua phòng Quý Dữ tắm rửa.
Tuy rằng Hạ Hùng đồng ý bọn họ qua lại, thậm chí ủng hộ họ kết hôn, nhưng sau khi chia phòng Quý Dữ cũng không có dọn về, mà là biến thành Hạ Trụ qua đây, mỗi ngày ngủ ở phòng hắn.


Dùng cách nói của Hạ Trụ, cách vách là tổ uyên ương của hai người bọn họ, bên này là tổ nhỏ một nhà bốn người.
Tuy rằng Quý Dữ cảm thấy “Tổ uyên ương” có thể kêu thành “Tổ **” càng thích hợp hơn.
…… Sau khi khai huân xong, hắn tựa hồ ngày càng ‘bẩn’.


Quý Dữ cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại.
Hắn xác nhận, bản thân thật sự càng ngày càng bẩn, trước kia chỉ là nhìn chút đoạn clip ngắn, hiện tại cư nhiên xem kĩ thuật phòng the, còn xem đến nồng nhiệt.
“Ma nha?”
Một bàn tay nhỏ đáp lên cánh tay Quý Dữ, giọng nói non nớ giòn rụm vang lên bên tai.


Quý Dữ vui vẻ, giơ tay gỡ bàn tay nắm điện thoại của nó ra: “Không có ma nha.”
Loại đồ vật này cũng không thể để Tiểu Vũ Trụ nhìn thấy, cho dù nó xem không hiểu, Quý Dữ cũng không muốn nó xem.
Ánh mắt Tiểu Vũ Trụ sáng lên, nghĩ là thứ tốt gì đó.


Nó dựa vào Quý Dữ đứng lên, một tay ôm cánh tay hắn, một bàn tay nhỏ khác cao cao giơ lên, móng vuốt nhỏ trảo a trảo:
“Ma nha ~ khang khang ~”
“Học tiếng địa phương ở đâu? Hử?”
Quý Dữ ngoắc ngoắc cằm Tiểu Vũ Trụ, học âm giọng non nớt của hắn, “Ma nha~ ma nha~”


“A ha ha ha!” Đôi mắt ngập nước cong lên, Tiểu Vũ Trụ nhào vào lòng ngực Quý Dữ cười, nghịch ngợm lại dính người lăn qua lăn lại trong lòng hắn.
Quý Dữ buông điện thoại, duỗi tay chọc chọc cái bụng nhỏ của nó.
Thời điểm hai cha con chơi đến vui vẻ, Hạ Trụ kéo cửa đi ra.


Hắn xoa tóc đi đến bên cạnh hai người ngồi xuống, đôi chân dài rắn chắc tùy ý duỗi thẳng, dựa gần cẳng chân Quý Dữ: “Chơi cái gì, vui vẻ như vậy?”
Quý Dữ không dấu vết mà rụt rụt chân.
Mới chạm vào một chút, khối da trên đùi kia giống như thật mẫn cảm mà thiêu cháy.


Hắn nhanh chóng liếc nhìn Hạ Trụ một cái, lại thu hồi tầm mắt: “Không có gì, chỉ đùa giỡn một chút.”
Tiểu Vũ Trụ nghe lời ở trên đùi hắn nhảy hai cái.
Hạ Trụ cầm lấy điện thoại chọc chọc hai cái: “Xin nghỉ xong chưa?”
“Còn chưa xin, tôi chuẩn bị ngày mai mới xin.”


“Hôm nay xin luôn đi, để ngừa vạn nhất.”
Hạ Trụ rũ mắt nhìn điện thoại, không bao lâu hắn lại đứng lên, “Tôi sang cách vách một cái.”
“Được.”
Quý Dữ nhìn bóng dáng Hạ Trụ, trong mắt lộ ra một tia tò mò.


Cẩn thận ngẫm lại, người này giống như từ mấy ngày trước bắt đầu không thích hợp, thường thường mà muốn đi cách vách, cũng không giống như có chuyện gì muốn tránh mặt hắn, bởi vì mỗi lần đi qua đều sẽ thông báo cho hắn một tiếng.


Quý Dữ bế Tiểu Vũ Trụ đang ê a nói chuyện trong lòng lên, đứng dậy đi qua cách vách.
Cửa phòng ngủ cách vách khép hờ, Quý Dữ duỗi tay đẩy ra.
Bàn tay giương ra đến một nửa, đình chỉ giữa không trung.
…… Đây là đang chuẩn bị làm cái gì a?


Chỉ thấy ở mỗi góc đều đặt một máy lọc tin tức tố công suất lớn, bên giường nhiều thêm một cái đệm, bện bằng vài cọng dây đàn hồi, thoạt nhìn như là dùng luyện yoga, trên bàn bày một loạt hộp nhỏ còn chưa mở ra.


Mắt Quý Dữ sắc bén mà thấy được trong số hộp đóng gói có ghi mập mờ hai chữ “Tình thú”.
Quý Dữ: “……”
Cáo từ.
Hắn rút tay về, quyết định không tiếng động rời đi, làm bộ cái gì cũng chưa thấy.


Chân mới lui về sau một bước, Tiểu Vũ Trụ liền bang một chưởng chụp lên cửa, đem cánh cửa khép hờ đẩy ra. Quý Dữ và Hạ Trụ bận rộn trong phòng ngủ vừa vặn nhìn thấy nhau.
Tiểu Vũ Trụ mặt mày hớn hở: “A ha ha!”
Quý Dữ: “……” Tiểu bại hoại.


Hạ Trụ quay đầu lại nhìn hắn, khóe môi lộ ra một mạt cười: “Tới kiểm tra?”
Quý Dữ thu biểu tình, trấn định nói: “Tôi chỉ tới nhìn thử xem anh bận cái gì.”
Hắn tùy ý mà đi một vòng quanh phòng, này nhìn xem kia nhìn xem, có lệ mà nói, “Ừm, xem xong rồi, tôi ra đây.”


Tiểu Vũ Trụ lại vào lúc này mà chỉ một lóng tay về hướng nào đó: “Nga nga nga!”
Nó lôi kéo cổ áo Quý Dữ, khuôn mặt nhỏ tràn ngập kích động.
Quý Dữ ôm chặt nó: “Nhìn thấy cái gì?”
Hắn xoay người theo ngón tay Tiểu Vũ Trụ nhìn lại, là cái đệm khi nãy hắn nhìn thấy.


Hắn đi qua nhìn nhìn, dây thun bên trên dựa theo kết cấu cơ thể người mà tạo thành một nơi có thể ngồi xuống, tựa như một xích đu.
“Muốn!” Tiểu Vũ Trụ duỗi tay bắt dây thun.
“Muốn ngồi?”
“Ân ân!” Đầu nhỏ gật cực nhanh.
Quý Dữ duỗi tay lôi kéo sợi dây, ôm Tiểu Vũ Trụ thả vào trong.


Lúc này, Hạ Trụ bỗng nhiên nắm lấy cổ tay hắn, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn nghiêng nghiêng đầu với Tiểu Vũ Trụ: “Cái này không phải đồ chơi, đồ chơi ở đằng kia.”
Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt: “Cao?”
Quý Dữ cũng nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn hắn: “Không phải đồ chơi?”


Hạ Trụ: “Là đồ chơi, bất ——”
Quý Dữ vừa nghe lại kéo Tiểu Vũ Trụ thả vào trong, lúc này Hạ Trụ trực tiếp đem dây thun đan thành ghế nắm chặt lại.
“—— bất quá chỉ có thể cho người lớn chơi.” Hạ Trụ bổ sung.
Quý Dữ sửng sốt.


Tiểu Vũ Trụ bị liên tục ngăn chặn hai lần, cũng có chút giận a giận, nắm tay nho nhỏ gõ lên cánh tay Hạ Trụ: “A đi!”
Hạ Trụ buông tiếng thở dài, cầm tay nhỏ của nó hỏi Quý Dữ: “Đã hiểu sao?”
Lại cúi người, khàn giọng nói bên tai hắn, “Chưa thấy qua loại này?”
Quý Dữ: “……”


Đối diện với ý cười tràn lan trong mắt Hạ Trụ, trên mặt hắn bùm một tiếng bốc hỏa, “Anh, anh……” Lời muốn nói tắc nghẽn trong ngực, hắn bỗng nhiên không biết nên hình dung như thế nào.
Hạ Trụ mỉm cười nói: “Ừm?”


Miệng Quý Dữ mở ra đóng lại, nửa ngày mới phun ra một câu: “Thứ này cho tôi dùng?”
“Bằng không ai dùng?”
“…… Vậy còn anh? Anh dùng cái gì?”
Chơi tình thú? Có thể, nhưng phải công bằng.
“Tôi đương nhiên cũng có.”
Quý Dữ thuận khí một chút: “Coi như anh thức thời.”


Hạ Trụ dẫn Quý Dữ đi đến bên cạnh bàn, hắn duỗi tay chỉ chỉ hộp áo mưa đặt bên trên: “Cái này là của tôi.”
Quý Dữ nhích lại gần, đôi mắt tức khắc nheo lại.
Cợt nhả hết sức, thật sự quá cợt nhả.


Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình đồng ý trải qua kỳ phát tình với Hạ Trụ đúng là đầu óc đem ngâm nước hết rồi.
Ai có thể nghĩ đến áo mưa cư nhiên còn có chọc rỗng?
Chọc rỗng còn gọi áo mưa? Tránh thai cái gì nữa chứ?


Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng Quý Dữ, Hạ Trụ đúng lúc giải thích: “Áo mưa này có bôi sẵn thành phần ngừa thai, không ảnh hưởng……”
Hắn nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Vũ Trụ, “Khụ, một bước cuối cùng, nhưng cũng không cần lo lắng mang thai.”
Quý Dữ: “……”


Hắn nghiêm mặt, chỉ vào một hộp khác, “Cái này thì sao?”
“Hạt châu lạnh, tôi cảm thấy rất thú vị.”
Quý Dữ: “……”
Quý Dữ: “…… Cái đó cho anh dùng.”
Hạ Trụ cười: “Đừng sợ, thứ này cuối cùng sẽ bị hấp thu, bên trong còn có thành phần trấn an.”


Hắn sờ sờ đầu Quý Dữ, “Nếu không ba ngày, sợ cơ thể cậu chịu không nổi.”
Gương mặt hắn đỏ bừng, lại theo gò má lan tràn đến lỗ tai rồi tới cổ, Quý Dữ chỉ chỉ đồ vật trên bàn: “Anh chỉ những thứ này? Nói đến cùng còn không phải cho tôi dùng?”


Hạ Trụ nghe vậy, ngón tay thon dài chỉ chỉ một cái hộp nhỏ: “Cái kia cũng là tôi dùng, bất quá bên trong còn có một cái đồng bộ, tốt nhất cậu cũng dùng được.”
Quý Dữ duỗi tay lấy qua, thấy rõ ba chữ “Vòng khắc chế” nháy mắt nổ tung!


“Anh mẹ nó mua mấy thứ đồ chơi gì thế a? Toàn là cho tôi dùng? Hả? Anh có phải muốn đùa ch.ết tôi không a? Anh nói! Có phải hay không!”
Hạ Trụ ngẩn người: “Làm sao lại như vậy?”


Hắn giải thích, “Cái này, có thể tránh thai cũng có thể thân mật, không chỉ có thể thỏa mãn cậu, tin tức tố cũng có thể trấn an bảo bảo trong bụng. Cái này, hạt châu có thể giảm nhiệt trấn định, có thể tăng chút thoải mái cho cậu. Cái này, ba ngày, bụng cậu không cần bị đồ vật của tôi căng đầy ——”


Quý Dữ một đầu dấu chấm hỏi, thậm chí có điểm hoài nghi nhân sinh: “……Như vậy theo lời anh nói đều là muốn tốt cho tôi?”
“Ừm.”
Quý Dữ trừng trắng mắt: “Anh còn ừm”
Hạ Trụ nhấp môi, im lặng.


Tiểu Vũ Trụ ngơ ngác mà nhìn Quý Dữ, nó tựa hồ hiểu ra cái gì, xoay đầu đánh lên cánh tay Hạ Trụ một trận nhỏ.
Hai người mặt đối mặt, sau một lúc lâu, Hạ Trụ buông tiếng thở dài, mắt mang ý cười mà đem Quý Dữ tạc mao bao vào ngực.


Hắn muốn hôn hôn tai Quý Dữ, hồng toàn bộ, dưới ánh đèn nổi lên màu hổ phách đỏ trong suốt, dụ người muốn ɭϊếʍƈ một ngụm, nhưng không được, hắn biết như vậy chỉ càng khiến Quý Dữ tức tới nổ tung.
Hắn vỗ vỗ lưng Quý Dữ giúp hắn thuận mao: “Không thích nói liền không cần.”


Quý Dữ nhíu mi, không hé răng.
Qua một hồi lâu, hắn mới không tình nguyện mà siêu nhỏ giọng nói: “…… Dùng đi.”
Dùng, giống như bị chơi.
Không cần, giống như lại mệt.
A, thật mẹ nó nghẹn khuất, có loại cảm giác biết rõ bị bán còn thay người ta kiếm tiền.






Truyện liên quan