Chương 92: Khiêu khích. Ba

Thoắt cái cả đám đều đã đến đông đủ, ngồi vây quanh đống lửa, thịt dê hươu nướng hoặc xé hoặc cắt, rượu ngon từng vò từng vò lột giấy dán, mùi rượu hòa quyện mùi thơm thịt nướng tràn ngập sân tập.


Không biết Oman tìm được hai vò rượu nho từ chỗ nào, ôm đến bên cạnh Tử Thanh, tự cầm chén rót uống một ngụm lớn trước rồi mới vừa lòng thỏa ý cười: “Không thể ngon hơn nữa, niệm tình ngàn dặm xa xôi mới đến đây, không tính toán với nó.”


Tử Thanh cũng có mấy phần hiếu kì, lại gần thăm dò, thấy màu rượu nom rất đẹp mắt, nửa tím nửa đỏ, thuần tịnh trong suốt, vừa thoáng ngửi đã thơm, ngạc nhiên nói: “Sao rượu này không hề giống rượu Trung Nguyên nhỉ?”
“Cậu cũng nếm thử đi!” Oman cầm chén bưng đến bên môi cô.


Tử Thanh rụt ra sau, dè dặt lắc đầu.
Oman không miễn cưỡng, tự uống tiếp một hớp, bảo cô: “Rượu này không so với rượu Trung Nguyên được, không hề mạnh tí nào, cậu uống một chút thật ra cũng không gì đáng ngại.”


Tử Thanh nhìn thần thái lúc hắn uống rượu rất có vẻ lưu luyến, cười nói: “Trước đây cậu thường uống à?”
Oman cười gật đầu: “Rượu này ở chỗ bọn ta, cả trẻ con cũng uống được, từ bảy tám tuổi ta đã uống được không ít.”


Hai bọn họ đang cười cười nói nói, thình lình có một người chợt xuất hiện, đứng trước mặt Tử Thanh, trong tay còn bưng bát rượu…
Tử Thanh giương mắt, nhìn thấy là Tướng quân, sắc mặt ngài rất khó coi, vội đứng dậy hỏi: “Tướng quân có gì chỉ dạy ạ?”




Hoắc Khứ Bệnh lạnh nhạt nói: “Tướng lĩnh ở đây, ngoại trừ cậu, đều đã sang kính rượu với ta, nào làm giá như cậu, còn chờ ta đến kính rượu cậu hay sao?”


Bị ngài nói thế, Tử Thanh cũng biết mình quả không đúng, vội đáp: “Xin Tướng quân thứ tội, ti chức tuyệt đối không có ý bất kính. Tôi…” Cô nhìn quanh quất, nghĩ bụng tìm ít nước trà, tốt nhất thì dùng trà thay rượu, không thì dùng nước lọc cũng được.


Thấy cô đang tìm, Hoắc Khứ Bệnh dùng chân nhẹ đá đá bình rượu, không kìm được nói: “Chẳng phải rượu đây à? Còn tìm cái gì!”
“Ti chức, ti chức…”


Tử Thanh vốn định nói ti chức chưa từng uống rượu, nhưng sợ Tướng quân nghe xong càng thêm để ý, đành kiên trì tự rót một chén rượu nho, hai tay bưng kính Tướng quân, sau đó uống một hớp lớn. Rượu vào trong miệng, thật ngoài dự kiến, tuy có hơi chát nhưng xem như vị chua ngọt đầy mát lạnh.


Hoắc Khứ Bệnh im lặng liếc nàng, như đang chờ điều gì…
Tử Thanh hết cách, thầm thở đánh thượt, đưa bát rượu lên môi uống cạn sạch sẽ.
“Mùi vị thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh sát lại gần, ý cười thoắt ẩn hiện trong mắt.


Cô mới hậu tri hậu giác hiểu ra, vừa rồi là Tướng quân cố ý ra vẻ, thật ra chỉ là vì dỗ cô thành thành thật thật uống rượu.
Oman tự rót một bát rượu, cũng đứng dậy kính Hoắc Khứ Bệnh, không nói gì, chỉ uống cạn bát rượu, cười sáng sủa nhìn chàng.


Hoắc Khứ Bệnh cười cười, cũng uống cạn rượu trong bát rồi tiện tay ném bát. Một tay xách theo bình rượu, tay kia túm lấy cánh tay Tử Thanh kéo đi, vừa đi vừa nói: “Cậu cũng nên đi mời rượu Cao Bất Thức mới phải! Sao không hiểu chuyện gì hết vậy! Mọi thứ còn phải để ta dạy.”
“Tướng quân, tôi…”


Tử Thanh hoàn toàn không khống chế được mình, bị chàng dắt đi thẳng.
Oman ở phía sau nhìn, ý cười trên mặt dần dần toát ra mấy phần đắng chát.
Qua kính rượu Cao Bất Thức, Tử Thanh uống liền hai bát, Hoắc Khứ Bệnh thấy giữa mày cô chau lại bèn cắt một góc thịt dê gần đấy đưa cho cô.


“Uống rượu cả bát phải ăn một miếng thịt lớn vào, có thịt đè rượu mới có tư có vị, lại không dễ say.”
Tử Thanh ăn gấp mấy miếng, đè hơi rượu sắp trào lên xuống, thở nhẹ một hơi, ngạc nhiên nói: “Uống rượu này vào sao thấy đầu ngón tay tê dại vậy ạ?”


Hoắc Khứ Bệnh buồn cười nói: “Cậu đúng là chẳng có chút tửu lượng gì, mới uống hai bát đã run tay, phải luyện tập nhiều mới được.”
“Tửu lượng cũng có thể luyện ạ?”
“Dĩ nhiên.”


Đúng lúc này có người đến mời rượu Hoắc Khứ Bệnh, Tử Thanh nhìn Hoắc Khứ Bệnh uống hết bát này đến bát khác, so với mình, tửu lượng đúng là cao minh.


Thịt Cao Bất Thức nướng tất nhiên là ngon, hương liệu rắc lên cũng khá phong phú, Tử Thanh ăn thêm mấy miệng đã thấy khác, ở đây không tìm được nước uống, cô nghĩ lấy rượu nho không say lòng uống từng ngụm nhỏ hẳn cũng không sao.


Người đến mời rượu hết lớp này đến lớp khác, đợi đến khi Hoắc Khứ Bệnh vất vả lắm đuổi hết bọn họ, quay người lại mới thấy Tử Thanh đang uống rượu từng ngụm nhỏ, ăn uống vui vẻ, rượu trong bầu không ngờ đã vơi đi hơn phân nửa.


“Cậu… cậu mới uống lần đầu, sao lại uống nhiều thế này.”
Hoắc Khứ Bệnh đưa tay giật bát rượu của cô, vừa bực mình vừa buồn cười nói.


Tử Thanh ngẩng lên cười nói: “Tôi uống từng ngụm nhỏ một, không sao… Nhắc đến cũng lạ lắm, tay tôi thì không cảm giác, nhưng sao chân lại thấy hơi mỏi nhỉ?”
“Không được phép uống nữa!”


“Ờ…” Tử Thanh ngơ ra một lúc, lại sửa lời, “Rõ.” Dứt lời mới phát hiện ngồi ngang hàng với Tướng quân nói chuyện quả thực bất kính, vội cuống quýt đứng dậy. Cô ngồi lâu nên cũng không phát hiện ra, đến chừng đứng dậy người tự dưng lắc lư, đứng có phần không vững.


Hoắc Khứ Bệnh vội vươn tay đỡ giúp, cười trêu: “Cậu xem đi, uống nhiều quá rồi!”
Tử Thanh đứng chững người, giải thích: “Không phải… chỉ là chân hơi mỏi, với hơi rã rời thôi, không có gì đáng ngại.”
“Còn mạnh miệng.”


Hoắc Khứ Bệnh cứng rắn đè cô ngồi xuống: “Ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây nào, ta bảo người múc cho cậu một chén canh.” Chàng bèn xoay người gọi quân sĩ bảo cậu ta dặn nhà bếp làm chén canh nóng, mau chóng đưa tới.


Cách đó không xa đang dấy lên một trận xôn xao, cả đám đang hào hứng khích Cao Bất Thức thể hiện tài năng. Thấy mọi người có hứng, rượu làm Cao Bất Thức nóng mặt, cũng không từ chối, bèo cởi áo ngoài, lộ một thân đỏ tươi cường tráng, chỗ ngực thêu một đầu hổ thật to đang há miệng gầm, sinh động như thật, rất dọa người.


“Ta chơi một mình thật không thú vị, cần có ai đến đấu với ta nào!” Cao Bất Thức cột áo che kín thắt lưng, bảo đám người.


Tuy chúng tướng đang cười vui nhưng đều biết võ nghệ Cao Bất Thức cao cường, phần lớn không chịu tự rước lấy nhục. Mãi qua một lát mới có một người đứng ra, cười nói: “Ta đấu với anh.” Người này chính là Phương Kỳ, hắn vốn được Vũ Lâm Quân phân đến, cũng là người nổi bật trong đó, không khỏi tự xem mình rất cao, khá xem thường Cao Bất Thức.


Cao Bất Thức dò xét hắn một hồi, cười ha hả nói: “Cậu nhỏ hơn ta, ta chấp cậu hai tay, tránh để bọn hắn nói ta khi dễ cậu.”
Phương Kỳ vội nói: “Thế nhẽ nào không phải là ta được lợi rồi, không được!”


Cao Bất Thức cười nói: “Nếu cậu ép được ta dùng đến tay thì xem như là cậu thắng.”
Bị xem thường vậy dĩ nhiên Phương Kỳ không vui, đương muốn từ chối nữa thì Cao Bất Thức cũng đã hết kiên nhẫn.
“Chớ dài dòng nữa, xuống tỷ thí quyền cước đi hẵng xem hư thực!”


Phương Kỳ đành ra sân.
Chúng tướng hồ hởi gào thét thị uy bên cạnh, vô cùng náo nhiệt.
Vừa ra tay, Cao Bất Thức hổ bộ sinh phong, tuy không dùng đến tay nhưng trên đùi lại tràn trề lực đạo. Hai người đấu hơn mười chiêu, không phân cao thấp.


Phương Kỳ thầm bội phục: “Tuy gã này là người Hung Nô nhưng mang bản lĩnh thật sự!”


Tuy bình thường Cao Bất Thức thô lỗ, song tâm tư lại không thô, thấy vài chỗ có sơ hở có thể đẩy cậu ta ngã nhưng chúng tướng đều ở đây, âu cũng phải giữ thể diện cho cậu ta. Thế là quấn đấu trong chốc lát thì để lộ chút sơ hở khiến cậu ta ép mình dùng tay trái, rồi nhảy ra, cười nói: “Ta đã dùng tay trái, xem như trận này Phương Giáo Úy thắng!”


Phương Kỳ âm thầm cảm kích, ý ngạo mạn trước đó giảm mạnh, chắp tay nói: “Đa tạ nhường cho, tiểu đệ thắng không anh hùng.” Dứt lời, bèn lui khỏi trận.


Cao Bất Thức cười ha hả, cất cao giọng: “Còn vị nào muốn lên cùng chơi với bổn tướng một lát không?” Trong thoáng chốc không ai lên, anh ta thoáng liếc Hoắc Khứ Bệnh đang cười mỉm nhìn mình, hiển nhiên là nhìn ra chuyện mình đã nhường.”Tướng quân, sao không xuống đây hoạt động chút gân cốt nào!” Anh ta cười la ầm ĩ.


Hoắc Khứ Bệnh cười cười, ngoảnh lại xách một người từ sau lưng ra, đoạt miếng thịt hươu trong tay, đẩy xuống sân.
“Để cậu ta luyện với anh một lần!”
Thịt hươu đang nhai thơm ngọt chợt không cánh mà bay, Tử Thanh còn đang tỉnh tỉnh mê mê thì đã trơ trọi đứng trên sân.






Truyện liên quan