Chương 97: Huyện Bình Dương. Ba

Bóng đêm buông xuống, Hoắc Khứ Bệnh vốn định chạy về cả đoạn đường, chừng buồn ngủ sẽ nghỉ đối phó trên đất hoang hai canh giờ, song nhìn thấy Tử Thanh, nghĩ lại, nếu nghỉ ở đất hoang Tử Thanh buộc phải gác đêm, mà cậu bé này sáng sớm nay còn đau đầu, đương nhiên thức đêm sẽ khó chịu, hay là nên để cậu ta nghỉ ngơi thêm.


“Tìm khách điếm nghỉ một đêm, sáng sớm mai hẵng về.” Hoắc Khứ Bệnh bảo Tử Thanh.


Tử Thanh gật đầu, nghĩ lần này lên đường không mang theo thớt ngựa đổi, thật sự nên để ngựa nghỉ ngơi đầy đủ. Thế là hai người tìm khách điếm dùng cơm, nghỉ qua một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã thức dậy đi đường, chạy về quận Bắc Địa trước hoàng hôn.


Hoắc Khứ Bệnh mới vừa vào quân doanh, Triệu Phá Nô đã gấp gáp chạy tới, hành lễ bẩm: “Bệ hạ có chỉ, mời Tướng quân lập tức về Trường An.”
“Có nói chuyện gì không?”
“Không nói.”
Hoắc Khứ Bệnh vuốt ve Huyền mã, ném dây cương cho Tử Thanh: “Tắm rửa cho nó, cho ăn thêm chút ngô.”


“Rõ.” Tử Thanh dắt hai thớt ngựa rời đi.
“Chờ một lát…” Hoắc Khứ Bệnh gọi giật, nhíu mày hỏi, “Cậu có muốn đi Trường An không?”
Tử Thanh thật thà lắc đầu: “Ti chức không muốn đi.”


Hoắc Khứ Bệnh cười khẽ, tùy ý khoát tay áo ra hiệu cho cô rời đi, quay lại nói chuyện với Triệu Phá Nô: “Nhà Trấn Ninh cũng ở Trường An à? Mẹ hắn còn đang bệnh nhỉ?
“Vâng, thật sự trong lòng hắn cực kỳ nhớ thương nhưng lại sợ chậm trễ thao luyện, không dám bẩm Tướng quân.”




“Anh bảo hắn mau chóng chuẩn bị, theo ta đi Trường An một chuyến.”
“Rõ.”
Gần quân doanh không có sông suối, Tử Thanh tự đến cạnh giếng xách hai thùng nước, cột bào xắn tay áo, cầm bàn chải ngựa xối chút nước giếng tỉ mỉ tắm sạch cho nó.


“… Ti Luật Trung Lang Tướng, sao lại ở đây tắm ngựa?” Có người dắt ngựa từ chuồng ngựa phía sau vòng qua, “Làm ta tìm mãi!”
Tử Thanh nhướng mắt, là Phương Kỳ, cười nói: “Có việc sao?”


“Cậu quên rồi à?!” Phương Kỳ như thoáng thất vọng, “Không phải chúng ta đã nói, cậu phải dạy ta mấy chiêu à?”


“À…” Tử Thanh áy náy cười, cũng không phải cố tình quên mà vì đêm hôm trước Phương Kỳ nói quá nhiều, cô thực không nhớ nổi, “Được, phiền anh chờ một lát, đợi ta tắm xong hai con sẽ cùng anh phá chiêu, thế nào?”
“Được, được.”


Phương Kỳ buộc ngựa mình trước, sau đó cũng xắn tay áo đi tới, định giúp cô chải lông ngựa. Không ngờ, Huyền mã sợ người lạ, thấy hắn đi tới liền muốn tránh, di chuyển vó, lắc đầu quẫy đuôi làm tóe nước đầy mình hai người.


“Con ngựa này thật là…” Phương Kỳ nhìn lom lom, đến giờ mới nhận ra, ngạc nhiên nói, “Đây là ngựa của Tướng quân mà!”
“Ừm.”
“… Đúng là một thớt ngựa tốt.”


Nếu đã là ngựa Tướng quân, Phương Kỳ không tiện chấp nhặt với nó, chuyển sang bên cạnh Tuyết điểm điêu, vuốt ve đốm tuyết trên sống lưng nó hỏi: “Đây chính là thớt ngựa Tướng quân cho cậu à?”
“Ừm.”


“… Ta nghe bọn hắn nói Tướng quân cho cậu con Tuyết điểm điêu mà còn chưa thấy nó tận mắt.” Giọng Phương Kỳ chẳng giấu vẻ hâm mộ, lại săm soi tách miệng ngựa, chậc chậc tán thưởng, “Xem răng nó này… là Tướng quân tự mình vào chuồng ngựa lựa đây.”


Còn do Tướng quân tự mình chọn, Tử Thanh giật mình, hơi xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào chỉ cắm cúi chải ngựa.
Đợi Tử Thanh chải ngựa xong, dắt về chuồng ngựa, đổ ngô nhìn hai con ngựa nhai thật vui sướng, bất tri bất giác, sắc trời đã tối, mấy cơn sấm sét buồn buồn lăn qua, mưa lộp độp rơi.


“Sao tự dưng lại mưa rồi?” Phương Kỳ ảo não nói, “Làm sao mới phải đây?”
Tử Thanh đứng trong chuồng ngựa ngửa đầu nhìn sấm chớp lóe trên bầu trời đêm, không nhịn được nghĩ: Tướng quân phụng chỉ đi suốt đêm về Trường An, không biết có phải đội mưa đi đường không?
“Thanh nhi!”


Mượn ánh đèn trời treo ở chuồng ngựa, Tử Thanh nhìn thấy Oman xách một cây dù, lững thững tới.
“Oman, sao cậu biết ta ở đây?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Ý cười dạt dào trong mắt Oman, nhưng không đáp, chỉ nói: “Đi thôi, ta để phần cô ít thức ăn, còn ủ nóng trên bếp nhỏ của Hình Y Trưởng kìa.”


“Nhưng…” Tử Thanh ngoái nhìn Phương Kỳ, tất nhiên là không tiện bỏ hắn lại một mình.
Phương Kỳ vội xua tay nói: “Không sao không sao, cậu đi ăn mau đi, không cần để ý đến ta.”


“Anh cũng chưa dùng cơm, nếu không chê thì không ngại đến ăn cùng đi.” Ba người chỉ có một cây dù, Tử Thanh nhìn quanh quất tìm đồ che mưa.


“Vậy cũng được!” Trái lại Phương Kỳ cũng tuyệt đối không khách sáo, rất sảng khoái đồng ý, bèn gọi Oman, “Hôm trước hai ta có chút hiểu lầm, chớ để bụng nhé!”
Oman cười nhạt: “Thanh nhi đã không tính toán với anh, ta còn so đo làm gì.”


Hai người đang nói, Tử Thanh đã tìm được trên tường sau chuồng ngựa một chiếc áo tơi hơi rách, đang khoác vào người, bị Oman chụp lấy, đưa áo tơi cho Phương Kỳ.
“Cậu gầy người, che dù cùng với ta tiện hơn.” Oman nói.


Tử Thanh nghe có lý, bèn cùng Oman che chung dù, Phương Kỳ choàng áo tơi đi theo họ qua y trướng.


Vì mưa, tránh dọn cơm canh đến đi phiền phức, ba người ngồi ngay bếp dùng bữa luôn. Nơi này sát cạnh y trướng Hình Y Trưởng, vốn để ông tiện sắc thuốc, tính ông cụ cổ quái, cứ phải có sáu mắt lò mới chịu, cộng thêm củi lửa phải chất đống, nên mặc dù gọi là trong bếp nhỏ song thật ra bên trong cũng khá lớn.


Thức ăn bày ngay trên bếp, Oman để phần rất nhiều, hai người ăn dư, ba người ăn cũng không chê ít. Tử Thanh xới chén cơm nhỏ, chan chút canh thịt dê, đứng một bên bắt đầu ăn.


Canh thịt dê có hầm chung củ cải, Oman không thích củ cải, vừa ăn vừa lựa, khẩy hết mớ củ cải từ to đến nhỏ vào trong chén Tử Thanh. Tử Thanh không chấp, chẳng cự tuyệt khách đến, ăn sạch mọi thứ giúp hắn không sót thứ gì.


“Hai cậu có vẻ quen biết từ rất lâu rồi nhỉ,” nhìn quan hệ hai người không sơ, Phương Kỳ ngạc nhiên hỏi Oman, “Cậu là người Tây Vực nhưng sao lại theo quân Hán ta?”
“Cao Giáo Úy cũng là người Hung Nô kìa, có gì mà lạ.” Oman dửng dưng liếc hắn.


“… Cũng phải.” Phương Kỳ gật nhẹ, lại hỏi Tử Thanh, “Công phu của cậu này là học thế nào thế? Là ai chỉ dạy?”
Tử Thanh nuốt cơm canh trong miệng, đáp: “Gia truyền, cha ta dạy.”
“Lệnh tôn ở đâu? Không biết có nhận đệ tử không?” Phương Kỳ hỏi luôn.


Tử Thanh còn chưa trả lời, Oman đã đoạt lời — “Là gia truyền của người ta, đời này truyền đời khác, chỉ có thể truyền cho con trai trưởng, nào có thể truyền cho người ngoài chứ. Anh xem ta quen biết cậu ấy lâu như vậy, cũng chưa từng học được một chiêu nửa thức từ cậu ấy.”


“…” Phương Kỳ nghi ngờ nhìn Tử Thanh, “Là ta quá mạo muội, vốn nghĩ cậu có thể dạy ta đôi chiêu chứ.”
Tử Thanh vội cười nói: “Không sâu xa vậy đâu, mọi người đề điểm luận bàn nhau cũng là nên.”


Oman hết cách ngó Tử Thanh, gấp vài miếng ăn xong xớt hết vào trong chén Tử Thanh, bảo với Phương Kỳ: “Hay hai ta đến tỉ thí một phen xem thế nào?”
“Cậu?”
“Ừm.”
“Cậu ấy so với cậu, thì thế nào?” Phương Kỳ hỏi Tử Thanh.


Tử Thanh cười nói: “Lúc mới gặp, suýt thì ta ch.ết dưới đao cậu ấy, may mà cậu ấy ra tay nương tình.”
Nhớ lại tình cảnh khi đó, mắt Oman tràn đầy ý cười.






Truyện liên quan