Chương 57: Trở lại Mạn Đà Sơn Trang

Ba người Ngô Minh ngay sau đó đã bỏ đi. Ngô Minh cũng không có gặp lại A Tử, có lẽ Ngô Minh di chuyển quá nhanh cô gái kia đuổi không kịp.
Ngô Minh sau đó đi thẳng về Mạn Đà Sơn Trang. Nhưng trên đường đi hắn lại nghe được một tin tức bất ngờ.


Ngô Minh đang ngồi nghỉ tại một quán trà thì nghe được một đám nhân sĩ bàn bên bàn tán về một việc quan trọng trong giang hồ.
“ Ngươi đã biết gì chưa?”
“ Là chuyện gì?”


“ Mấy hôm trước Đàm Công Đàm Bà hai người đã bị giết ch.ết nghe nói hiện trường có một mảnh vãi, nghe mấy tiền bối nói lại tấm vải đó là biểu thị cho Thi Quỷ.”
“ Thi Quỷ là ai?”


“ Nói tóm gọn là một đại ma đầu gần 20 năm trước đã tàn sát võ lâm đồng đạo nhưng nhiều năm đã mai danh ẩn tích không biết vì sao lại xuất hiện trở lại còn giết nhiều người như vậy.”
Tên ngồi cùng bàn lại tiếp tục cung cấp thêm một tin tức.


“ Không chỉ Đàm Công Đàm Bà không đâu, ta nghe nói còn có cả Triệu Tiền Tôn, Trí Quang đại sư cùng Từ Trưởng lão Cái Bang đều bị cùng một hung thủ sát hại. Thủ đoạn giống nhau cả tấm vải kia cũng y như đúc.”


“ Giang hồ vừa xuất hiện một Tiêu Phong giờ lại thêm một Thi Quỷ không biết kế tiếp sẽ còn xảy ra bao nhiêu chuyện.”
Ngô Minh nghe được tin tức này thì giật mình. Kẻ phía sau gây bao nhiêu chuyện như vậy đổ lên đầu hắn để làm gì. Hay chỉ đơn giản là muốn tìm một kẻ hứng tội dùm mình.




Ngô Minh sau đó đi ngay về Mạn Đà Sơn Trang. Vừa tới nơi hắn mới biết Vương phu nhân đã ra ngoài, cả Đoàn Chính Thuần cũng được đưa đi theo. Ngô Minh không biết họ đã đi đâu, nha hoàn trong nhà cũng không biết được.


Ngô Minh sau khi nghỉ lại một ngày thì lên đường đi tới Tham Hợp Trang hắn muốn xác nhận một việc. Vừa tới nơi hắn đã gặp được A Bích.
“ Ngô thiếu gia người đến thăm công tử gia sao?”
“ Biểu ca ta có nhà sao?”
“ Không công tử gia vừa mới ra khỏi cửa rồi.”


“ Nha đầu ngươi thật là lâu không bị đánh rồi phải không?”
A Bích cười gượng nói ra.
“ Chỉ là đùa với thiếu gia chút thôi mà, thiếu gia còn có việc gì không?”
“ Ta muốn đến thăm mộ của cậu một chút.”
“ Thiếu gia từ khi nào lại có lòng như vậy?”


“ Ngươi đi làm việc của mình đi, ta vào đó một lúc rồi sẽ đi ngay.”


Ngô Minh sau đó đi vào sau hậu viện của Tham Hợp Trang, phía sau là phần đất chôn cất của Mộ Dung Gia. Tiên Ti tộc có tục lệ khá đặc biệt, quan tài sau khi ch.ết không có chôn xuống đất mà vẫn còn giữ bên trên vì thế Ngô Minh vừa tới nơi đã thấy ngay cả hàng quan tài dài.
“ Đây chắc là của Mộ Dung Bác.”


Ngô Minh đi tới một quan tài phía trước là bài vị ghi gõ tên Mộ Dung Bác. Ngô Minh lập tức gỡ bỏ nắp quan tài ra một bên.
“ Quả nhiên là không có gì?”


Ngô Minh lần này chỉ là muốn chắc chắn một việc là Mộ Dung Bác vẫn còn sống. Có nhiều việc vì Ngô Minh xuất hiện mà đã đổi khác hắn cũng không chắc tên Mộ Dung Bác này có ch.ết thật hay không. Ngay lúc Ngô Minh định quay bỏ đi thì hắn nhìn ra một bên thấy được một thứ quan trọng khác.


“ Đây là?”
♦-----♦
“ Ngô Minh, huynh về rồi sao? Có gặp được biểu ca không?”
“ Không hắn đi ra ngoài rồi, đưa theo cả Bao lão tam cùng Phong lão tứ đi theo.”
“ Vậy sao, à đúng rồi khi nãy có người tới đưa thư cho huynh.”
“ Có người tới tận nơi này đưa thư cho ta?”


“ Đúng vậy, thư còn để trong phòng muội đi lấy cho huynh.”
“ Chúng ta cùng đi vào.”
Ngô Minh cùng Ngữ Yên cùng đi vào bên trong. Lá thư bên ngoài không có ghi là ai gửi, Ngô Minh mở ra xem thì mới rõ ràng là ai đưa tới.
“ Là ai gửi vậy?”
“ Thông Biện Tiên Sinh Tô Tinh Hà.”


“ Thông Biện Tiên Sinh? Là người của Phái Tiêu Dao sao?”
“ Muội cũng biết?”
“ Chỉ là nghe qua mà thôi, ông ấy gửi thư cho huynh làm gì?”
“ Ông ấy hẹn mùng ba tháng mười đến Lôi Cổ Sơn để tham dự hội cờ, pha giải thế cờ Trân Lung.”
“ Sao lại mời huynh, huynh có biết chơi cờ đâu.”


Ngữ Yên nói xong thì bụm miệng cười. Ngô Minh quả thật không biết chơi cờ nhưng lần này thì lại khác. Cái thế cờ Trân Lung này Ngô Minh rõ ràng như lòng bàn tay. Lúc trước xem phim Ngô Minh không biết đã cày nát phân cảnh này bao nhiêu lần, hắn hiểu rõ muốn phá giải thì phải làm thế nào.


Bây giờ đã là tháng chín so với lời hẹn ước còn tới một tháng Ngô Minh cũng không gấp gáp. Lần trước hắn cũng có ý định muốn đi nơi này nhưng do nhiều việc xảy ra nên phải hoãn lại. Lần này có cơ hội hắn nhất định sẽ tới. Hơn nữa đại hội lần này tập hợp rất nhiều người, đặc biệt là Đinh Xuân Thu. Ngô Minh đang mong chờ gặp lại tên ác tặc này. Cũng đã đến lúc Ngô Minh trả lại món nợ mà hắn đã nợ mình bao nhiêu năm trước.


Thời gian này Ngô Minh tranh thủ tu luyện những bộ bí kịp mà thời gian qua mình thu thập được. hiện tại hắn đang nắm giữ hai bộ tuyệt học là Dịch Cân Kinh cùng 72 tuyệt kỹ thiếu lâm.


Ngô Minh đang cân nhắc lựa chọn một môn trong 72 tuyệt kỹ để luyện tập. Dịch Cân Kinh đối với hắn có lẽ không có nhiều giá trị, tẩy cân phạt tủy Ngô Minh cũng đã trải qua hơn nữa Ngô Minh hiện tại cũng không hiểu Phạn Văn không thể hiểu bên trong viết những gì.


72 tuyệt kỹ thiếu lâm tu luyện rất mất thời gian. Mỗi môn muốn nắm giữ phải luyện tập rất nhiều, còn như Cưu Ma Trí nóng lòng luyện tập sẽ phản tác dụng. Ngô Minh không muốn có kết cục như hắn. Ngô Minh tìm bên trong xem thử có loại nào chuyên về phòng thủ hay không, tấn công hiện tại hắn đã có rất nhiều phương pháp nhưng phòng thủ vẫn còn chỗ thiếu. Đẩu Chuyển Tinh Di hiện tại là chiêu thức phòng thủ duy nhất mà Ngô Minh có.Ngô Minh sau khi tìm thì cảm thấy một chiêu rất hợp với thứ hắn đang tìm. Một môn gọi là Thương Đao Bất Nhập Pháp. Một khi luyện thành thân thể như sắt đao thương bất nhập.Nguyên tác cơ bản là rèn luyện cơ thể ở trình độ cao vượt qua khả năng người bình thưởng, cộng với bí thuật điều khí gia tăng độ rắn chắc ngay nơi bị tấn công tạo nên một cơ thể đao thương bất nhập.


Ngô Minh sở dĩ chọn môn võ công này vì yêu cầu đầu tiên của nó hắn coi như đã thông qua. Cơ thể của hắn không những đã đủ mà còn là dư sức so với yêu cầu của môn công phu này.
Xác định được thứ cần luyện tập Ngô Minh cũng lao đầu vào luyện tập.


Hắn bắt đầu với gậy gỗ, kiếm gỗ để thử nghiệm thực hư công phu này. Không may nó không linh lại dùng đồ thật chẳng phải là ch.ết oan mạng sao.
Ngô Minh nhờ một nha hoàn dùng mấy thanh vũ khí gỗ đánh vào mình. Ban đầu cô gái này nào dám ra tay mãi cho tới khi Ngô Minh nói rõ ràng cô ta mới chịu hợp tác.


“ Ầm”
Khúc gỗ đánh vào lưng của Ngô Minh khiến nó gãy làm đôi, lúc này Ngô Minh mới bất ngờ.
“ Lại không hề thấy đau.”
Ngô Minh sau khi vừa bị đánh thì nhận ra mình không cảm giác được lưng mình đau nhứt gì cả.


“ Quả thật có thể giảm đi sát thương nhận được, nếu mà theo cái này luyện không chừng đao thương bất nhập cũng không phải là trò đùa.”
Ngô Minh vui mừng tiếp theo mấy ngày đều theo sách luyện tập. Nhưng sau đó Ngô Minh cũng chấp nhận sự thật.


“ Cái này chỉ linh nghiệm với những vật có bề mặt tiếp xúc không quá sắc, giảm đi đau đớn cùng sát thương gây ra, còn nếu dùng đao kiếm thông thường thì đúng là đưa tay cho người khác chặt.”


Ngô Minh vẫn còn nhớ hôm qua hắn suýt nữa mất đi cánh tay của mình. May mắn là linh cảm hắn mách bảo nên rút tay lại nhưng cú chém vẫn còn dính cổ tay của hắn. Cô nha hoàn kia cũng hoảng sợ không dám cùng Ngô Minh đi luyện tập nữa.
Ngô Minh có chút thất vọng ngồi ở hậu viện suy nghĩ.


“ Da thịt còn người dù sao cũng là da thịt đáng lý ra mình cũng không nên kỳ vọng quá nhiều mới phải.”


Ngô Minh nhặt một viên đá dưới đất lên trên tay sau đó ném đi. Lúc ném ra Ngô Minh có chuyền vào bên trong một ít hàn khí khiến viên đá cực lạnh. Vừa ném xuống hồ lập tức điểm tiếp xúc đã biến thành một tảng băng nhỏ nổi tên mặt nước. Ngô Minh vừa nhìn thì mỉm cười trong lòng có chút giải tỏa. Nhưng sau đó Ngô Minh lại đột nhiên nghĩ ra một chuyện.


“ Khoan đã, nước bình thường vật gì cũng có thể chém xuyên nhưng mà lúc đông cứng lại lại rắn chắc vô cùng, có khi còn so sánh được với cả kim loại. Nếu mình dùng khả năng này đi cải tiến môn công phu kia không biết sẽ có kết quả thế nào.”


Suy nghĩ là thực hiện. Ngô Minh từ trước giờ cũng chưa bao giờ để hàn khí từ cánh tay phải mình bao phủ lấy cơ thể cả nhưng bây giờ hắn đang làm điều này. Ngoại trừ cánh tay trái do bài xích quá mạnh cả cơ thể Ngô Minh hiện giờ đã hoàn toàn bị hàn khí xâm lấn.


Ngô Minh sau đó tập trung chúng vào bàn tay của mình chỉ thấy nó hóa làn da trên bàn tay phải của Ngô Minh thành một hình dạng cứ như là mọc vãy.
Ngô Minh thử một quyền đánh vào tảng đá kế bên.
“ Ầm”


Một quyền này làm Ngô Minh sững sờ. Uy lực của nó tăng lên gần hai lần thông thường, tay của Ngô Minh cũng không có cảm giác là mình vừa chạm vào tảng đá mà cứ như mình đang một găng tay bằng sắt rồi đập vào.


“ Hoàn toàn không có vết thương, cả vết xước cũng không có. Không ngờ cách này lại có hiệu quả.”


Cứ thế theo cách này Ngô Minh luyện tập để duy chuyển lớp vãy đó đi khắp cơ thể mình. Hiện tại diện tích mà Ngô Minh có thể tạo ra được lớp vãy bảo vệ chỉ vừa bằng một bàn tay. Cũng chỉ có một vị trí trong một thời điểm vì thế Ngô Minh phải học cách điều khiển nó linh hoạt. Còn về nguyên nhân vì sao diện tích lại nhỏ như vậy Ngô Minh cũng biết rõ, là do khả năng kiểm soát năng lực của hắn còn quá kém vẫn chưa đủ mạnh để tạo ra một vùng lớn hơn.






Truyện liên quan