Chương 27: Về Quê Nhã Vy

Tuy nói thế giới hiện tại đang hòa bình, nhưng sẽ không tránh khỏi chuyện giết người cướp của.
Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng Khương Tử Nguyên đoán sẽ có một ít người biết tới sự tồn tại của khối lập phương.


Trước mắt không có khả năng tự vệ, hắn chỉ có thể dựa vào cách này để bảo vệ bản thân.
Khương Tử Nguyên thầm nghĩ trong lòng, tương lai ai hỏi gì cứ nói thật là được, có gì cứ đổi thừa nhặt được đồ giả là xong.


Tuy cách này không chắc lắm, nhưng ít ra cũng chừa lại cho hắn một đường lui.
Xử lý mọi chuyện ổn thỏa, Khương Tử Nguyên xóa hết vết tích và tài liệu của khối lập phương trong máy tính.


Nhìn máy tính đã trống rỗng, Khương Tử Nguyên khẽ thở dài: "Cuối cùng cũng có thể an tâm, bị người khác tìm được cũng chẳng sao, vì đã có bản sao thế thân rồi!"
Nhưng hắn vốn không biết chuyện này đã giúp mình tránh được một trận tai kiếp.


Ăn uống một chút, Khương Tử Nguyên kiểm tr.a điện thoại, sau đó chạy qua chở Phương Nhã Vy đi shopping.
Tất nhiên là đợt shopping này cô nàng trả tiền, chứ hắn đâu có dư tiền mà đi mua đồ như thế.
Hẹn tám rưỡi sáng, mà khi hắn qua thì Phương Nhã Vy vẫn còn nằm một đống.


Lúc này hắn mới để ý, trong nhà Phương Nhã Vy toàn mặc váy ngủ, nhìn vào không khỏi mê hồn.
Nhưng nhìn một cái rồi thôi, Khương Tử Nguyên quyết định lấy laptop của Nhã Vy chơi game.




Lại nói, hầu như hắn chơi cái gì Phương Nhã Vy cũng đòi chơi theo, nên trong máy lúc nào cũng có sẵn file game, vì vậy hắn không cần cài lại.
Chơi được một lúc, Phương Nhã Vy vẫn chưa dậy thay đồ, phải đợi hắn mắng cả buổi cô nàng mới chịu ngồi dậy.


Thấy cô bạn cuối cùng cũng chịu đi thay đồ, Khương Tử Nguyên xuống phòng khách ngồi chờ.
Một lúc sau, cô nàng cũng thay đồ xong, thế là hắn lấy con SH của cô Thanh để chở Nhã Vy đi mua sắm.
Vào shop thì Nhã Vy cứ hỏi cái này được không, cái kia được không, làm hắn có chút khó nói nên lời.


Bất quá, bị hỏi như tr.a khảo nên Khương Tử Nguyên đành ậm ừ cho có lệ, sau đó giúp cô nàng chọn được năm bộ váy khá dễ thương.
Nhưng tới lúc tính tiền hắn mới ớn, không ngờ năm bộ váy này lại hết 25 triệu.


Đúng là tiểu thư nhà giàu có khác, thích là nhích chứ nào như hắn, muốn mua cái gì hơi đắc một chút đều phải suy nghĩ đắn đo.
Mua xong, Khương Tử Nguyên chở Phương Nhã Vy về, tới nơi cô nàng hỏi hắn ăn cơm không, nhưng hắn không đói nên chạy thẳng về nhà.


Mấy ngày sau đó cũng không có gì đặc sắc, hết vào trường đi học rồi ra cửa hàng bán đồ, có khi còn đi bar với mấy đứa bạn.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, đến trước tết Nguyên Đán thì có đợt kiểm tr.a 90 phút môn lập trình C/C++.


Vì không phải "tiếng anh" nên chả là cái đinh gì với hắn, nên việc học trở nên thảnh thơi.
Tới lúc kiểm tr.a Khương Tử Nguyên làm bài cực kỳ thoải mái, căn bản chả có chút khó khăn nào.
Hết giờ làm bài, hắn lại chạy xe đến trường Ngoại Thương để đợi cô nàng.


Được một lúc thì Phương Nhã Vy bước đến, khều khều: "Ê, mai về quê tao chơi không?"
"Về quê mày làm gì?" Khương Tử Nguyên ngây ngốc trong vài giây, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
"Thì chơi chứ làm gì, hỏi ngộ hông?!" Phương Nhã Vy cười cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp.


"Mày rảnh thế, ở đây không sướng hơn à? Tự nhiên về quê làm gì cho mất công?" Khương Tử Nguyên không từ chối, nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định.
"Đi đi cho vui, tại tao có nói với bà ngoại là có rủ mấy con kia về chơi, mà tụi nó lặn hết rồi!" Phương Nhã Vy dùng vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.


"À, thì ra là kêu tao đi thế chỗ tụi kia chứ gì?!" Khương Tử Nguyên không khỏi cười khổ.
"Đi đi mờ. . ." Phương Nhã Vy nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc.
"Cái định mệnh, mà quê mày ở đâu?" Khương Tử Nguyên nghĩ một hồi thì đưa ra quyết định.


"Nha Trang hì hì!" Phương Nhã Vy biết hắn đồng ý thì cười tươi như hoa.
"Hên là tao chưa đi Nha Trang bao giờ nha con." Khương Tử Nguyên cười cười rồi gật đầu.
Dù sao năm nào cũng ở nhà một mình nên khá chán, chi bằng đi đâu đó chơi cũng tốt.


"Hờ hờ." Phương Nhã Vy cười cười, khuôn mặt hiện ra vẻ hưng phấn.
"Mà mày tính đi mấy ngày?" Khương Tử Nguyên suy nghĩ một chút, thuận miệng dò hỏi.
"Đi tám ngày, đến 28 tết thì về." Phương Nhã Vy không chút đắn đo mà trả lời.


"Mày không đón giao thừa ở quê luôn à?" Khương Tử Nguyên hơi nghi hoặc.
"Không, tại tết này tao đi thăm ba tao." Phương Nhã Vy nói đến đây thì buồn buồn.
Nghe tới đây hắn còn không hiểu hay sao?
Mà nghĩ đến cảnh cha mất lúc hai tuổi thì đúng đáng thương.


"Ờ, nữa tao đi thăm ba với mày luôn." Khương Tử Nguyên đưa tay vuốt đầu Nhã Vy.
Thấy hắn đồng ý, Phương Nhã Vy cười tít mắt, thấy cô nàng cười vui vẻ như vậy hắn cũng vui lây.
Về nhà, Khương Tử Nguyên nói với ông nội một tiếng, ông nội đương nhiên ủng hộ hai tay hai chân.


Mang theo vui mừng, Khương Tử Nguyên đi chuẩn bị một ít quần áo với đồ dùng cá nhân.
Sáng hôm sau, đúng như dự kiến, Khương Tử Nguyên lập tức phi ngựa qua nhà Nhã Vy.
Có điều, tới nơi thì không thấy cô Thanh ở đâu, một lúc sau hắn mới biết cô Thanh ra ngoài một chút mới về.


Khương Tử Nguyên ngồi dưới phòng khách chừng 15 phút thì nghe có tiếng xe ở ngoài cửa.
Nghe tiếng xe, Phương Nhã Vy chạy ra mở cửa, thấy vậy hắn cũng đi theo.
Và đập vào mắt hắn là con bốn chỗ hiệu Mercedes Bezn đang đậu trước nhà, và người mở cửa bước ra là cô Thanh.


Khương Tử Nguyên vẫn bình tĩnh, khuôn mặt không lộ ra chút khác thường gì, bất quá nội tâm thì hâm mộ không thôi.
Mở cửa xong, Phương Nhã Vy chạy vào, nhìn hắn cười cười nói: "Sao? Thích hôn?"
"Ở đâu ra hay vậy?" Khương Tử Nguyên ngơ ngác hỏi.
"Trên trời rơi xuống!" Phương Nhã Vy nhe răng cười.


"Bình thường tao có thấy đâu? Thấy má mày đi xe máy không mà?!" Khương Tử Nguyên hồi nghi hỏi.
"Xe má tao để ở công ty thì mày thấy kiểu gì?" Phương Nhã Vy liếc mắt.
"À!" Khương Tử Nguyên ra vẻ gật gù, thấp giọng nói: "Sau này, thằng nào hốt mày là thơm bơ luôn."


"Mơ đi, tao chỉ lấy trai đàng hoàng nhà giàu thôi!" Phương Nhã Vy cười cười.
"Loại đó hiếm lắm mày ơi!" Khương Tử Nguyên khinh thường.
"Thì hàng hiếm mới phù hợp với tao chớ." Phương Nhã Vy cười cười.
"À, hôm nay chảnh cún bây?!" Khương Tử Nguyên đánh đầu nhỏ bạn.


"Chứ sao, tao đẹp nên phải chảnh chứ, hì hì. . ." Phương Nhã Vy hất hàm.
"Bởi vậy mới ế tới giờ!" Khương Tử Nguyên chế giễu.
"Im đi chó!" Phương Nhã Vy đánh hắn một cái rồi chạy lên phòng lấy đồ xuống.
Khương Tử Nguyên mỉm cười, đi theo để xách đồ cho Phương Nhã Vy.


Dọc đường hai đứa nói chuyện rồi lăn ra ngủ, và người làm gối nằm vẫn là hắn.
Tới nhà ngoại của Phương Nhã Vy thì tầm 5 giờ chiều, hắn thấy nhà cũng đẹp, cũng rộng, tính ra cũng không phải gia cảnh bình thường.
Lúc này Khương Tử Nguyên bước khỏi xe, xách đồ trong cốp theo cô Thanh vào nhà.


Vừa bước vào, hắn thấy trong nhà có bốn người đang nói chuyện rôm rã với nhau.
Hỏi ra mới biết, trong đó có một người là bà ngoại, còn lại là vợ chồng của cậu hai và thằng nhóc lớp sáu.
Nghe nói ban đầu chỉ có bà ngoại với cậu út, nhưng nghe có cô Thanh nên cậu mợ cũng về tụ họp.


Vào nhà, Khương Tử Nguyên bước đến chào bà ngoại trước, tiếp đó hướng sang cậu mợ.
Cả nhà thấy hắn lạ mặt thì thi nhau hỏi đủ thứ, nào là chuyện học hành đến chơi bời, cuối cùng còn hỏi hắn có phải bạn trai của Nhã Vy hay không.






Truyện liên quan