Chương 23: ꧁༺ Không Còn Nhân Tính༻꧂

-----o0o-----
Tiếp đó Thiên Anh mang theo Thiên Lang cùng cô gái áo trắng rời đi. Ngay khi bọn họ rời đi thì tên thanh niên lúc trước đang nằm trên mặt đất lúc này đứng dậy, trên mặt tràn ngập vẻ oán hận. Mấy tên khác ở trong phòng lúc này cũng đứng lên.
Một người trong đó lên tiếng.


“Cao Hùng thiếu gia, anh không sao chứ?”
Người thanh niên kia nghe vậy thì lạnh giọng nói:
“Không sao, mẹ kiếp, thằng khốn kia vậy mà lại dám giết người của tao. Đợi tao thoát khỏi nơi này thì nó biết tay tao.”
Mấy tên khác nghe vậy lập tức phụ họa nói:


“Đúng vậy, phải cho tên khốn kia một bài học. Nhất định phải cho hắn tù mọt gông.”
“Ngang nhiên giết người, đúng là loại súc sinh cũng không bằng.”
“....”


Đang lúc những người này mắng chửi thì Thiên Thanh từ bên ngoài đi vào. Nó vừa vào trong này thì toàn bộ người bên trong thất kinh, sắc mặt bọn họ thoáng cái trở nên trắng bệch, trong ánh mắt xuất hiện sự sợ hãi.
Có người kinh sợ kêu lên:
“Là thú biến dị, một con rắn biết dị.”


Trong lúc kẻ này kêu lớn thì có một người lao về phía hai cái thi thể trên mặt đất, ý định cướp lấy hai khẩu súng ngắn trên mặt đất.


Thiên Thanh nhìn thấy vậy thì trong mắt hiện lên sự khinh thường, nó lúc này đợi cho người kia tới gần, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp của mình cắn một cái vào cổ họng người kia.




Chỉ một nhát cắn, người kia trong nháy mắt cả người liền cứng đơ, hắn nằm trên mặt đất hai mắt trắng dã, từ trong miệng sùi ra bọt máu nhìn rất ghê người.


Những người khác nhìn thấy cảnh này, thì sợ đến cả người phát run, đám nữ nhân thì la hét, đám nam nhân thì dùng đủ thứ như bàn ghế, bình nước, hộp giấy ném về phía Thiên Thanh.
Vừa ném những người kia vừa kêu lớn:
“ch.ết đi đồ quái vật, mày đi ch.ết đi thứ ghê tởm.”


“Cút đi thứ xấu xí. Cút đi bằng không bọn tao sẽ giết ch.ết mày.”
Trong số mấy tên nam nhân còn sống thì có người lúc này cầm lấy một thanh gậy sắt sau đó xông lên, hướng về phía Thiên Thanh đập xuống, hắn gầm lên:
“ch.ết đi!”


Thiên Thanh thấy vậy thì há miệng phun ra nọc độc, nọc độc thành tia bắn lên trên khuôn mặt của người kia. Ngay khi nọc độc dính lên trên mặt của người kia thì mọi người liền nghe được tiếng “xèo xèo”, giống như đang rán mỡ vậy.


Lúc mọi người nhìn lại thì thấy mặt của người kia lúc này đã bị ăn mòn, giống như là bị dội axit đặc, da thịt bóc ra từng mảng, sau đó rơi xuống mặt đất giống như que kem gặp trời nắng.
“A a a a…”


Người kia hai tay bưng mặt gào lên thê lương, có điều thanh âm gào thét của hắn rất nhanh liền im bặt mà dừng.
“Bịch!”


Thân thể hắn vô lực ngã trên mặt đất, lúc hắn ngã xuống thì cái đầu của hắn vỡ ra giống hệt quả dưa hấu bị đập nát, xương sọ văng ra xung quanh, dịch óc trắng hồng bắn ra khắp nơi.
Những người ở xung quanh nhìn thấy cảnh này thì quá mức sợ hãi, nguyên một đám hét lên thất thanh.


“Cứu với! Ai cứu tôi với!”
“Ai đó làm ơn cứu tôi với!”
“A a a… Tôi không muốn ch.ết, ai đó làm ơn cứu tôi với!!”


Vừa la hét những người này vừa chạy tán loạn, có điều Thiên Thanh chấn ở lối vào, những người này không dám chạy ra phía bên ngoài. Nhưng bọn hắn cũng rõ ràng, nếu như không thể chạy ra bên ngoài thì cũng chỉ có thể ch.ết. Vậy nên…


Lúc này bọn hắn hy sinh nhưng cô gái chân yếu tay mềm, mấy tên nam nhân bắt lấy mấy cô gái kia, túm lấy tóc bọn họ mà kéo lê, quang đến chỗ Thiên Thanh ý đồ dẫn dụ nó đi qua nơi khác.
Mấy cô gái bị túm tóc kéo lê ở trên mặt sàn thì khóc lên thảm thiết, các nàng nước mắt giàn dụa kêu lớn:


“Đừng! Đừng làm vậy. Tôi không muốn ch.ết, đừng ném tôi cho quái vật.”
“Tôi sẽ để cho anh chơi, đừng ném tôi cho quái vật, đừng mà.”


Mặc dù mấy cô nàng kia đã hết lời van xin nhưng mấy tên đàn ông trong phòng cũng không chút đồng tình, bọn hắn cười lên dữ tợn sau đó quăng các nàng về phía Thiên Thanh. Trong miệng bọn hắn còn chửi:


“ch.ết đi mấy con điếm. Loại mặt hàng rẻ rách như chúng mày chỉ có ch.ết đi mới khiến cho xã hội tốt hơn.”
“Làm mồi cho quái vật đi mấy con chó cái.”
Nghe được lời này thì mấy cô gái bị ném lên không trung không khỏi lớn tiếng nguyền rủa:
“Bọn mày ch.ết không yên lành.”


“Đám súc sinh, bọn mày là đám súc sinh.”
“Bịch bịch…”


Thanh âm mắng chửi ngay sau đó liền dừng lại. Mấy cô gái bị ném lên cao sau đó rơi xuống, đầu các nàng đập lên trên nền gạch rắn chắc. Vốn thân thể mấy cô gái này đã yếu rồi, bây giờ bị người ta ném như ném bao rác vậy thì còn sống mới là lạ.


Thiên Thanh nhìn mấy cô gái kia rơi trên mặt đất, đầu nứt ra, thân thể liên tục co giật thì cũng không có cảm thấy thương tâm, dù sao nó cũng chẳng có tình cảm gì với những cô gái này. Việc này cũng không thể trách nó được, cũng giống con người thôi, lúc giết thịt động vật thì có ai thương tiếc gì đâu.


Luân hồi 9 kiếp trở về thời Lê Sơ, phò tá Diên Ninh lập nên thịnh thế. Hàm Ngư xuất phẩm đương nhiên là tinh phẩm. *Thịnh Thế Diên Ninh*






Truyện liên quan