Chương 96: Ngày sau không cần thiết phải vì tình khổ sở

Editor: Tiểu Ly Ly.
Không tới hai ngày, ma chúng liền lui sạch sẽ, bầu trời Trường Lưu Tiên sơn lần nữa trở nên trong vắt.
Nhưng mọi người không dám phớt lờ, vì vậy trong lòng người của Lục Đại tiên sơn hiểu mà không nói, tiếp tục ở lại Trường Lưu, chờ đón Mặc Tử Tụ quay trở lại.


Sáng sớm, Trọng Hoa vừa mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy đồ đệ Cẩu nhi* mà mình thương yêu ngồi xổm bên cạnh cánh cửa, giương mắt đang nhìn mình.
Cẩu nhi*: chó con. Đây chỉ cách gọi thân mật yêu thương.


Đáy mắt hắn xẹt qua ánh sáng nhu hòa, cũng không kéo nàng đứng dậy, hỏi "Sáng sớm đã đứng chờ đợi ở đây, chẳng lẽ tối hôm qua ngươi ở sau lưng vi sư lại làm ra chuyện xấu gì rồi, nên tới để nhờ giúp đỡ?"


Mặt Thiên Âm đỏ lên, vội vàng đứng dậy nói: "Đâu có đâu có, đồ nhi chỉ là nhớ tới sư phụ, cho nên tới xem một chút. Nghĩ trước tiên thấy sư phụ, giải trừ nỗi tương tư. Không thể không nói sư phụ, hôm nay Lão Nhân Gia người thật là hào quang vạn trượng, xinh đẹp tuyệt vời nhé!"


"......" Có đồ nhi như thế, Trọng Hoa có thể nói cái gì?
Hắn tự đánh giá, sau đó chớp mắt một cái, nói: "Hình phạt không cho phép ngươi ăn thịt kia, lại tăng thêm một tháng."
Thiên Âm lập tức kêu gào không ngừng.


Thầy trò hai người một trước một sau đi trên hành lang, lòng bàn chân là tiên sương tầng tầng, như sơi bông vòng quanh.




Trọng Hoa ở phía trước, nghe Thiên Âm thao thao bất tuyệt vừa nói chuyện: "Sư phụ, hôm qua người giao thủ với Mặc Tử Tụ, thật sự không có chuyện gì sao? Tuy là con tin tưởng sư phụ ngài thân là Tiên Tôn, thiên hạ kính ngưỡng, tôn vinh cực kỳ, tự nhiên pháp lực cao thâm, không có người địch lại. Nhưng...... con xem hôm qua sắc mặt của sư phụ hình  như không tốt cho lắm, đến cùng là đúng như lời mà Mặc Tử Tụ từng nói, vì đánh lui hắn, người không tiếc tự tổn thương mình?"


"Thiên Âm, chẳng lẽ ngay cả sư phụ ngươi cũng không tin sao?" Bước chân Trọng Hoa không ngừng sắc mặt không thay đổi: "Kẻ hèn Mặc Tử Tụ, vi sư không cần phải lấy Mệnh tướng bác ra."


"Nhưng......" Thiên Âm còn muốn nói, nhưng trong lúc này, một thanh niên ôn tồn nho nhã xông tới trước mặt, mặt mày trong sáng, trơn bóng như ngọc. Bước từ bên ngoài, cung kính vái chào Trọng Hoa: "Lục Nhiên gặp qua tôn thượng, đa tạ tôn thượng hôm qua đã giải vậy cho Trường Lưu, Lục Nhiên vô cùng cảm kích!"


Trọng Hoa không để ý nói: "Lục Chưởng môn khách khí. Đám người Ma tộc, người trong Tiên giới phải trừ diệt, còn đây là trách nhiệm, bổn phận mà bổn tôn phải làm, chưa nói tới giúp một tay."


"Tôn thượng đại nghĩa, làm Lục Nhiên khâm phục vô cùng." Chưởng môn Lục Nhiêng vừa vái, muốn nói lại thôi.
Trọng Hoa nói: "Lục Chưởng môn có lời gì, cứ nói đừng ngại."


Thiên Âm cẩn thận quan sát Lục Nhiên này, phát giác trên mặt của hắn có mấy phần u sầu. Vốn là bị Ma tộc bao vây tấn công, là nên ưu sầu, nhưng lúc này hắn rõ ràng không phải lo lắng Ma tộc.


Một lúc lâu, chỉ nghe hắn nói: "Hôm qua ta có chút chuyện trì hoãn, không thể thấy phong thái của tôn thượng đánh lui Mặc Tử Tụ, thật sự đáng tiếc." Thấy Trọng Hoa yên tĩnh, ánh mắt nhìn mình chằm chằm, trong lòng Lục Nhiên thở dài, không cần nói những câu khen tặng, thẳng người lên, chậm rãi hỏi "Xin hỏi tôn thượng, hôm qua, Nhị hộ pháp Ma tộc Xích Hỏa, có bị thương chỗ nào hay không?"


Trong nháy mắt, mắt Thiên Âm sáng lên, nhạy bén đánh hơi được hơi thở bát quái, Trọng Hoa đưa tay vuốt trên đầu nàng, tựa như đang cảnh cáo cái gì, nhàn nhạt nói với Lục Nhiên: "Bổn tôn cũng không gây tổn thương cho nàng."


Lục Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó cười khổ nói: "Liệt đồ khiến tôn thượng chê cười."
Trọng Hoa khẽ lắc đầu không nói thêm gì nữa, dẫn theo Thiên Âm lướt qua hắn, tiếp tục tiến lên.


Đi một lát, Thiên Âm quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt khổ sở của Lục Nhiên đang nhìn bầu trời, giống như nhìn những tầng mây đang lộ ra kia.
"Thiên Âm, ngươi đang nhìn cái gì?"


"Sư phụ, cuối cùng con cảm thấy Lục Chưởng môn này có chút cổ quái. Ha, đúng rồi, Hyền Tề ca ca nói ngày hôm qua Tiên tôn Nguyên Ly Nặc nói dối.... "
Trọng Hoa dừng chân nhìn nàng, tuy có  ý cười nhẹ nhàng, lại làm cho Thiên Âm có chút ngượng ngùng.
"Đừng ở sau lưng nghị luận người khác."


Thiên Âm quang minh chính đại, nói: "Quả thật, sư phụ, con cũng không phải một người nhiều chuyện, nhưng mà, chúng ta luôn luôn hiểu rõ điểm bắt đầu của câu chuyện, thì mới biết được lần này chúng ta giúp đỡ cho người tốt hay kẻ xấu..... "


"Mỗi tiên môn đều có một chút bí mật được giữ kín, một tiên nhân đủ tư cách, không nên đi tìm hiểu riêng tư của người khác." Trọng Hoa nói như thế, Thiên Âm vụng trộm bĩu môi, đang muốn cãi lại, hắn lại nói: "Thời hạn cấm thực nên dài thêm một chút sẽ tốt hơn không?"


Thiên Âm lập tức chính nghĩa, nói: "Không không không, sư phụ dạy đúng, đồ nhi nhất định tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, vô lễ với không nhìn thấy không nghe.*"


Vô lễ với không nhìn thấy không nghe* (非礼不视不听): ý của câu này tức là không để ý tới những việc của người khác. (Raw sao thì Ly chuyển đúng như vậy, không phải sai đâu nha *cười*, Ly nghĩ chắc bà tác giả này đang nói khéo hoặc chơi chữ chẳng hạn??)
"Như thế rất tốt."


Cái trán của Thiên Âm chảy mồ hôi rầu rĩ, thiếu chút nữa lại bay mất một tháng thịt.
Sau một lát.


Trọng Hoa nhàn nhạt mở miệng: "Một chữ tình, làm gãy đi bao nhiêu thiên kiêu hồng nhan*, như Lục Nhiên, như Lưu......" Hắn hơi ngừng lại, mỉm cười nhìn Thiên Âm: "Thiên Âm nên nhớ kĩ, ngày sau không cần thiết phải vì tình mà khổ sở."
Thiên kêu hồng nhan*: chỉ những người con gái xinh đẹp kêu ngạo.


Thiên Âm cúi đầu, thiếu nữ ngây thơ ôm ấp tình cảm có chút thương cảm: "Con đã biết, sư phụ......"
Đi qua hành lang quanh co, nhìn Tiên điện Trường Lưu gần trong gang tấc, Thiên Âm dừng lại bước hỏi: "Sư phụ, đây là chúng ta đang đi đâu?"
"Tiên điện Trường lưu."


Thiên Âm suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Sư phụ?"
Trọng Hoa cũng dừng lại bước cúi mắt nhìn nàng: "Chuyện gì?"


"Hắc hắc...... Sư phụ, đồ nhi cảm thấy sư phụ đi Tiên điện dĩ nhiên là thảo luận với các Chưởng môn Tiên Tôn khác chuyện đối phó Ma tộc như thế nào, con lại không giúp đỡ được cái gì, đồ nhi chỉ chiếm không gian thôi. Nên con cũng không cần đi theo sư phụ được không?"
"Có thể."


Thiên Âm kích động, Trọng Hoa lại nói: "Nếu như Trường Lưu truyền ra tin tức tiên thú quý hiếm bị mất tích, vi sư đều tính trên đầu ngươi."
"......" Thiên Âm để tay trước ngực, mười ngón tay xoắn vào: "Sư phụ sẽ trách phạt đồ nhi như thế nào?"
"Bế quan một năm."


Lông mày Thiên Âm nhíu thành một đường, trong nháy mắt lập tức đứng thẳng mặt mũi nghiêm trang trả lời vang vang có lực: "Sư phụ xin yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt tiên thú của Trường Lưu, không khiến người ta tổn thương một cộng lông tơ nào!"
***


Trường Lưu Tiên Sơn núi cao trùng điệp tầng tầng phập phồng, sáng sớm ánh sáng mặt trời, đám mây bao phủ giữa sườn núi, chỉ thấy đỉnh núi nơi xa như thực như ảo, đàn Tiên Hạc bay, âm thanh rõ ràng.


Thiên Âm vốn muốn đi tìm Huyền Tề, đi được vài bước đường, nàng lại đi lạc. Vào lúc này Đông Tây Nam Bắc nàng cũng không phân rõ, chỉ có nhìn dãy núi nhấp nhô, trời xanh mây trắng mà bi thương thở dài.
Nước biếc hồ trong, chiếu lên mây trắng xa xa.


Một thiếu niên tuấn mỹ, dáng người nhu nhược trong miệng chứa Thảo Diệp, cầm một cái rìu lớn hơn thân thể của mình, nhàn nhã dọc theo hồ Lạc Nhạn mà chạy chầm chậm, vừa đi vừa quan sát bốn phía vừa khinh thường châm chọc: "Nhìn núi, hồ này, ơ ơ, Trường Lưu Tiên sơn chẳng qua cũng chỉ như thế thôi sao. Nghĩ tới Ma giới ta, rừng rậm rộng trùng điệp vô tận, đó mới thật sự là nơi mà người người cư trú."


Đang nói, hắn vung rìu lên, mắt thường có thể thấy được luồng khí hình trăng lưỡi liềm xông về bên trái đỉnh núi, núi kia lập tức bị móp méo một khối. Hắn chậc chậc thở dài, đang muốn vung thêm một cái, khiến cả đỉnh núi hoàn toàn biến mất, thì đột nhiên từ phía sau lại truyền đến một giọng nói tò mò chất vấn: "Tiểu mỹ nhân, ngươi làm gì ở đây?"


Một tiếng tiểu mỹ nữ, khiến cho cả người Tru Tiên run lên, mới từ Nhân giới chạy về tới, đối với hắn, một tiếng “ tiểu mỹ nhân” này căm thù đến tận xương tuỷ!
Trong nháy mắt, thân thể của hắn như lá thu rụng bay trong gió, run rấy rất có tiết tấu, cực kỳ buồn bã.


Hắn xoay người, dùng một đôi mắt tràn đầy thù hận lại bao hàm oán niệm sâu kín nhìn cô nương đột nhiên xuất hiện sau lưng...... Trong lúc bất chợt hai mắt sáng lên!
12


"À? Lại là ngươi?" Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vẻ mặt hung thần ác khí vội thay đổi, thân cận thiện lương cười một tiếng: "Tiểu Bất Điểm, lần đầu tiên gặp mặt, ca ca rất thích ngươi."


"Hù dọa!" Thiên Âm thật sự bị hù ngã rồi, từ đầu đến chân nhìn “ca ca” nhu nhược này qua một lần, ánh mắt lưu luyến nhìn ngực hắn một lúc lâu, rốt cuộc xác định “mỹ nhân” cầm rìu động tác rất là hung hãn trước mắt này thật sự là một nam nhân!


Thấy nàng sững sờ, bản thân đắm chìm thật sâu trong cảm giác tốt đẹp, Tru Tiên cầm rìu đến gần mấy bước, nếu nhìn kỹ, lúc này ánh mắt hắn lóe sáng, khóe miệng chảy dãi, chính là dáng vẻ nóng lòng muốn thử lại vô cùng thèm khát: "Tiểu muội muội, gặp lại tức là hữu duyên, ca ca ta đối với ngươi vừa thấy đã yêu, nếu ngươi nguyện ý thì theo ca ca đến chân trời góc biển đi?"


Thiên Âm cúi đầu suy nghĩ chốc lát, lại ngẩng mặt lên cười một tiếng: "Mỹ nhân, ngươi là đang quyến rũ ta phạm tội sao?"


"......" Lúc này Tru Tiên sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần đang suy nghĩ trực tiếp trói tiểu tử này trở về đại bản doanh hầm ăn, Thiên Âm lại đột nhiên nhào lên, đưa hai tay ra thân mật sờ ở trên người hắn mấy cái, cuối cùng ở ánh mắt bên trong khác thường của Tru Tiên, nắm lấy tay trái của hắn đặt vào giữa đôi tay chính mình, ngây thơ đón nhận ánh mắt như đang phun lửa của hắn: "Mỹ nhân, hay là chúng ta song tu đi!"


"......" Tru Tiên giận: "Không được gọi lão tử là mỹ nhân! Kêu một câu mỹ nhân nữa lão tử sẽ chém ngươi ch.ết tươi!"


"Đây không phải là trọng điểm chứ?" Thiên Âm cố gắng nghĩ lại trong thoại bản có cảnh tên háo sắc dùng những trò bịp bợm đùa giỡn thiếu nữ, nàng bị trêu ghẹo nên cực kỳ ngượng ngùng mới phải, nhưng mỹ nhân trước mắt này, sao giống như là bị người dẫm lên chỗ đau, vẻ mặt lại cực kỳ tức giận chứ?


Tru Tiên vừa nghe đến hai chữ “mỹ nhân”, liền không nhịn được nghĩ đến kinh nghiệm ở Nhân giới, cả người run lên, sát khí lộ ra ngoài: "Tóm lại không cho phép ngươi kêu lão tử là mỹ nhân nữa!"


Thiên Âm vội lui đến khoảng cách an toàn, cười híp mắt lại, lần nữa âm thầm quan sát hắn một lúc lâu, nhìn con mắt hắn đỏ bửng hung ác cơ hồ như muốn giết người, lại nhìn cây rìu của hắn một chút, thức thời mở miệng gọi một tiếng: "Phủ* nam hảo hán."
Phủ*: búa hoặc rìu.


Tru Tiên sửng sốt: "...... Có ý gì?"
"Chính là nam nhân khiêng rìu trong Hảo Hán."
Tru Tiên hài lòng, soạt soạt soạt uy vũ múa rìu mấy cái, sau đó ánh sáng chợt lóe lên, người lớn hơn hắn liền bị rìu của hắn thu vào.
"Tiểu tử, ngươi nguyện ý đi theo ta không?"


Thiên Âm giương mắt nhìni hắn, cắn đầu ngón tay suy nghĩ một chút: "Có thể đi theo ngươi, nhưng mà có ích lợi gì?"


"Ngươi muốn đồ tốt đều có! Tiên pháp bí tịch, mỹ nam mỹ nữ, kim ngân tài bảo* cái gì cần có đều có!" Tru Tiên dụ dỗ nói, hoàn toàn quên Mặc Tử Tụ đã cảnh cáo. Hắn hít một hơi thật sâu, từ trên thân thể Thiên Âm truyền tới mùi máu khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào: "Rống rống! Có đi hay không?"


Kim ngân tài bảo*: vàng bạc châu báu.


Vừa nói xong, hắn muốn đi về phía trước đột nhiên bị trói buộc, hắn cúi đầu mà xem xét, thấy trên người mình chẳng biết lúc nào có một tơ lụa màu tím, lại nghĩ một chút, vừa rồi Thiên Âm đến gần hắn động tay động chân trên người chính mình mấy cái, oán hận đồng thời hiểu một số chuyện, sắc mặt xanh lét lại xanh trắng rồi lại trắng.


Thân là Hộ pháp thứ ba của Ma tộc, Tru Tiên kiến thức rộng rãi, tự nhiên biết đồ vật đang trói chặt mình chính là trong truyền thuyết Phược thần ti*, danh như ý nghĩa, đã có thể trói chặt hắn thì đúng là một loại thần khí tuyệt đỉnh.


Phược thần ti*: sợi dây trói (những chương trước Ly có giải thích qua, không biết mọi người còn nhớ không a ~~)
Chỉ là không ngờ lại có thể nằm trong tay tiểu tử này.
"Cái Tiểu Quỷ Đầu này lại có thể giở mánh khóe sau lưng lảo tử sao?"


Đột nhiên hắn nổi giận, làm thế nào cũng tránh không được, chỉ có gương đôi mắt phượng tức giận trợn trừng mắt nhìn Thiên Âm đang cười đến cong mắt ở phía đối diện.
"Ngươi là Ma tộc."


Không phải nghi vấn, là khẳng định. Thiên Âm nhàn nhã bước đi thong thả đến bên cạnh hắn, nhìn hắn cắn răng nghiến lợi, nghiêng đầu nghĩ, dáng vẻ xem ra thật là thuần khiết vô hại: "Bây giờ trong lòng ngươi không phải đang suy nghĩ: nếu để cho ngươi thoát khỏi Phược thần ti này, liền chém ta không còn một mảnh vụn? Hay là ăn thịt của ta thịt, uống máu của ta?"


"Thật là xấu hổ, thật ra ta cũng không muốn như vậy. Nhưng mà ngươi nói làm sao ngươi lại không thu lại ma khí trên người của ngươi vậy? Phải nói có được kết quả này, ngươi chính là quẹo 18 cái khúc cong, như vậy ngươi cũng không thể oán hận ta, ai bảo ngươi không học tốt pháp thuật?"


Sau khi nghe xong những lời này Tru Tiên lộ vẻ chút tuyệt vọng. Nghĩ thầm hôm nay ra cửa thật là không có coi ngày, sao liền bị tên tiểu tử này gài bẫy một lần? Tuy nói cho dù nàng đưa mình đưa đến Tiên điện Trường Lưu hắn cũng không hề sợ hãi, nhưng dầu gì cũng không phải rất mất thể diện sao?


Nghĩ như vậy, trong nháy mắt hắn nổi giận vài phần, nhìn chằm chằm Thiên Âm oa oa kêu to: "Vật nhỏ gian xảo ngươi! Nhanh chóng buông lão tử ra, bằng không lão tử sẽ nghiền xương ngươi nát thành tro!"
Trả lời hắn, là Thiên Âm đang cười híp mắt, còn có nàng đưa tay vào nội y của hắn.


Tru Tiên cả kinh, sắc mặt thoáng chốc tức giận đỏ bừng: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tới đây!"
Ma Thần, tha thứ cho hắn đi! Đường đường là Tam hộ pháp Ma tộc, lại có thể bị một tiểu cô nương ép hoàn toàn không có phong độ chút nào.


Tru Tiên nghĩ đến lúc trước nàng mở miệng chính là song tu, cảm thấy nhất định nàng sẽ ra tay độc ác..... Khụ, không, nhúng chàm Tam đại hộ pháp Ma tộc độc nhất vô nhị trong lục giới mình, vì thể diện, giờ phút này hắn càng thêm liều cái mạng già chống đối với Phược thần ti này.


Vậy mà chỉ thấy tay Thiên Âm lục lọi ở trước ngực hắn, móc ra một cái túi đựng đồ, sau đó lại hưng phấn không thôi, một cước đá hắn đến trong bụi cỏ bên cạnh, từ đó chẳng quan tâm.
Lúc này, cuối cùng Tru Tiên cũng đã hiểu, Tiểu Bất Điểm này, thì ra chỉ là muốn cướp đồ??


Chỉ là, đánh cướp một Hộ pháp Ma tộc, ngược lại nàng rất can đảm, thật sự là một nghé con không sợ cọp!
Không tới một khắc đồng hồ, buội cỏ trước mặt bị vạch ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đáng yêu của Thiên Âm.
"Hảo hán ca ca ngươi nghèo vô cùng, nửa viên vàng cũng không có."


Tiếng nói vừa dứt, nàng lấy túi đựng đồ lại nhét vào trong quần áo của hắn, liền đứng ở bên cạnh hắn, trong nháy mắt, đôi mắt tò mò, sáng ngời giống như ngôi sao: "Người của Ma tộc ngươi có phải đều thích ăn thịt người hay không? Trong túi của ngươi thật là nhiều xương người."


Không thể không thừa nhận, nàng thật đáng yêu, giọng nói trong trẻo rất êm tai. Nhưng vào lúc này, Tru Tiên chỉ cảm thấy người này giống như một tiểu ác ma.


"Khó trách tất cả mọi người đều muốn tiêu diệt Ma tộc, Ma tộc các người, ngay cả đứa bé cũng không bỏ qua cho, xem ngươi xinh đẹp như hoa, lại không ngờ lòng dạ như bò cạp. Quả thật Ma tộc không có một người nào tốt......" Thấy hắn không đáp, Thiên Âm cũng không có ý định nói những lời đánh giá của các Trưởng lão với Ma tộc cho hắn nghe, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Nghĩ đến một kẻ Ma Nhân như ngươi bị tiểu cô nương ta trói, trong lòng tất nhiên căm giận bất bình, ta rất hiểu, chỉ là đã chuyện này xảy ra, ngươi cũng không có cách nào thay đổi, câu nói kia nói thế nào...... Ừ, “cuộc sống là phải kiên cường mạnh mẽ, nếu không phản kháng được liền thử hưởng thụ thật tốt”, lúc này ngươi nên dùng những lời này an ủi mình thôi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, Mặc ca ca...... Chính là Ma tôn của các ngươi, thương thế của hắn ra sao? Có nặng lắm không?"


Tru Tiên sững sờ, suy nghĩ đang muốn tham thảo cuộc sống với nàng, nháy mắt từ trong đầu óc bay đi, chỉ hỏi: "Ngươi biết lão đại của chúng ta?"
"Ừ, biết...... Hắn như thế nào? Ngươi có thể dẫn ta đi tìm hắn hay không?"


Tru Tiên hồi tưởng lần này Mặc Tử Tụ tự nhiên xử phạt mình, làm cho hắn nhớ đến việc xấu hổ kia, thì ra không để cho mình động tiểu cô nương này, là bởi vì hắn và nàng có quen biết!






Truyện liên quan