Chương 69

"Sùng Minh, ngươi thật sự không thể quay đầu sao?" Tử Sơn Quân chỉ cảm thấy đã dùng sức lực toàn thân vào lúc này. Lần đầu tiên hắn thu đồ đệ, cũng là lần đầu tiên bị đồ đệ phản bội, ngay lúc này không có thứ gì có thể hình dung tâm tình của hắn.


"Sư phụ, việc này ngài không nên dính vào mới đúng." Sùng Minh vô cùng nghiêm túc khuyên Tử Sơn Quân, "Ta nhìn ra, ngài rất không thích cách xử sự làm người của Diệp Tiêu kia. Đời trước, ngài đã bởi vì hắn mà hao tổn hết tất cả công đức của mình, phải tu hành lại từ đầu ở hạ giới, chẳng biết đã ngậm đắng nuốt cay bao nhiêu mới có thể được thành tựu như hiện giờ. Chẳng lẽ, ngài còn muốn lên tầng trời Thị Phi nhìn thành chủ Diệp Tiêu đã thành ma tu sao? ch.ết vì hắn một lần chưa đủ, ngài vẫn còn muốn hợp lại đời thứ hai? Ngài có bao nhiêu công đức, lại dễ lãng phí như vậy sao?"


Nếu không có Diệp Tiêu, sao Vệ Liên Hoàn có thể lặng lẽ vô danh như thế? Bây giờ Diệp Tiêu có đèn Thanh Tà, nắm trong tay chức thành chủ thành A Thanh, mà Tử Sơn Quân lại có gì?
Ngược lại Sùng Minh cho rằng, thật ra mình còn đang trợ giúp Tử Sơn Quân.
Nói xong, Sùng Minh tiến về phía Tử Sơn Quân vài bước.


"Sư phụ."
Tử Sơn Quân không khỏi lùi về sau.


"Sư phụ, ta chưa từng hại người." Sùng Minh nhìn thấy hành động lùi ra sau của Tử Sơn Quân, trên mặt chợt lóe lên một tia không vui, "Nếu như ta muốn hại người, muốn triệt để thay thế được người, ta chỉ cần gϊếŧ người là được rồi, ta sẽ là người duy nhất nắm giữ dấu ấn công đức."


"Cho nên, ta còn cần phải cảm ơn ngươi?" Tử Sơn Quân chỉ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ kẻ hại người, bởi vì hại nhẹ hơn chút thì có thể được tha thứ?




"Mấy tên phế vật bên ngoài sợ là không chặn được hai người Chu Trường Dung bao lâu." Sùng Minh không đặt câu trào phúng của Tử Sơn Quân vào trong lòng, "Ta biết, sư phụ muốn kéo dài thời gian, đồng thời cũng muốn có được một ít tin tức từ trong miệng ta. Sư phụ, ta chỉ có thể nói với người, mấy người Chu Trường Dung tự thân khó bảo toàn."


"Ngươi quá coi thường bọn họ." Tử Sơn Quân phản bác.
Sùng Minh không tiếp tục tranh luận, lấy ấn sơn thần ra.
Thứ Tử Sơn Quân đưa cho Sùng Minh.


"Ngươi muốn dùng đồ ta đưa ngươi, đối phó ta?" Tử Sơn Quân giận quá hóa cười, lúc này hận không thể đoạt lại cái ấn sơn thần kia rồi đập nát cũng không muốn để nó nằm trong tay Sùng Minh.


"Đây là thứ sư phụ dùng đất trên bản thể luyện chế mà thành, cộng thêm dấu ấn công đức trên người ta, đã đủ để làm cho Diệp Tiêu lẫn lộn nghe nhìn." Sùng Minh giơ tay sờ sờ gương mặt của mình, dùng giọng điệu hay làm nũng trước đây nói với Tử Sơn Quân, "Vì để lớn lên có một gương mặt như thế, ta phải chịu rất nhiều khổ."


Có gương mặt cực kỳ giống Vệ Liên Hoàn, lại có dấu ấn công đức, cộng thêm ấn sơn thần làm từ bản thể của Tử Sơn Quân. Dù mắt Khuy Chân của Diệp Tiêu có lợi hại đến đâu, cũng không tránh khỏi hoài nghi phán đoán của mình.


Mà hắn cũng không cần Diệp Tiêu tin tưởng hắn từ đầu đến cuối.
Chỉ cần Diệp Tiêu chần chờ trong nháy mắt là được.
"Ngươi muốn đối phó ta?" Tử Sơn Quân thấy không thể lui được nữa, bất đắc dĩ đưa tay ra.
Với tu vi của hắn, muốn đối phó Sùng Minh cũng không khó.


Trong nhất thời Tử Sơn Quân không muốn tiếp nhận sự thật mình mới là chuyển kiếp chân chính của Vệ Liên Hoàn, hắn bây giờ chỉ muốn lấy lại ấn sơn thần của mình về.


Tử Sơn Quân bấm một pháp quyết, triệu hoán ấn sơn thần của mình. Hắn vẫn chưa dạy Sùng Minh cách luyện hóa pháp bảo này, Sùng Minh dùng nó để đối phó với hắn là điều không thể.


Ấn sơn thần nằm ở trong tay Sùng Minh mơ hồ rung động, tựa như muốn thoát khỏi bàn tay của Sùng Minh trở lại bên người Tử Sơn Quân.
Nhưng vẫn bị Sùng Minh nắm chặt trong tay.


"Sư phụ, trước tiên người ngủ một giấc đi vậy." Trong mắt Sùng Minh gần như lộ ra một vệt dị sắc, Tử Sơn Quân chỉ cảm thấy đầu óc mình bị cái gì đó chấn động, rồi ngất xỉu.


"Bọn họ đến nhanh thật." Sùng Minh đang muốn đưa tay sờ Tử Sơn Quân một cái, nhưng thời gian không kịp chỉ có thể rời đi trước.
"Sư phụ, người chờ ta nhé." Sùng Minh lưu luyến đưa mắt nhìn Tử Sơn Quân, mang theo ấn sơn thần, nhanh chóng rời đi.


Lúc hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu chạy đến, chỉ thấy Trần Hóa Vũ mờ mịt đang canh chừng ở bên ngoài, còn Tử Sơn Quân thì té xỉu ở trong sơn động.
"Sao ngươi lại ở bên ngoài?" Chu Trường Dung nhìn Trần Hóa Vũ đang ngâm nga ở bên ngoài, luôn cảm thấy có một loại cảm giác bất lực.


Rốt cuộc Trần Hóa Vũ có loại vận may gì thế, giống như mỗi lần gặp phải chuyện gì lớn thì hắn luôn có thể tránh né nguy hiểm một cách hoàn mỹ.


"Là Tử Sơn Quân đẩy ta ra ngoài, không cho ta vào. Hắn bị gì vậy, sao giống như đang ngủ thế?" Trần Hóa Vũ không nhiều lời, thấy tình huống của Tử Sơn Quân rất sốt ruột, tò mò nhìn xung quanh, "Nhóc con Sùng Minh kia đi đâu rồi?"
"Ngươi không nhận ra chút dị thường nào sao?" Chu Trường Dung tiếp tục hỏi.


"Không có." Trần Hóa Vũ hoàn toàn không tìm thấy manh mối, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"


"Hắn cố ý tiếp cận Tử Sơn Quân, Tử Sơn Quân mới là người bọn ta muốn tìm." Chu Trường Dung đơn giản kể lại mọi chuyện, "Là bọn ta quá khinh thường hắn, không ngờ hắn lại che giấu tu vi, còn đánh lén Tử Sơn Quân đã chuẩn bị từ lâu."


"Trên người thằng nhóc kia có thứ quái lạ." Lúc này sắc mặt của Sư Vô Cữu cũng rất khó xem, "Dưới cái nhìn của ta, tu vi của hắn chỉ mới tới đẳng cấp Kim Đan mà thôi. Không ngờ, là do ta nhìn lầm."


Bởi vì Chu Trường Dung cũng rất tin tưởng ánh mắt của Sư Vô Cữu, vì vậy chỉ nhắc nhở Tử Sơn Quân, không xảy ra vấn đề gì quá lớn, ai biết vẫn xuất hiện sơ suất.
Là bọn hắn quá tự đại.


"Quả... Quả nhiên?" Trần Hóa Vũ nghe Chu Trường Dung nói cũng không cảm thấy rất kỳ quái, ngược lại bày ra biểu cảm quả nhiên là vậy.
"Ngươi biết gì sao?" Chu Trường Dung nhận ra tâm trạng Trần Hóa Vũ thay đổi.


"Lúc trước khi ta và Tử Sơn Quân biết nhau..." Trần Hóa Vũ kể lại lời Tử Sơn Quân đã từng nói bậy bạ lúc trước, "Đều tại ta, ta phải nói sớm với các ngươi mới đúng. Là do lúc ấy ta không dám xác định chuyện này bởi vì đó chỉ là một giấc mơ, cho nên ta cũng không dám chắc chắn thật giả. Nếu ta nói ra sớm hơn, hẳn Tử Sơn Quân cũng không bị Sùng Minh đánh lén."


"Chắc Tử Sơn Quân chỉ trúng thuật mê man thôi, chỉ cần ngủ hai ba ngày thì tự nhiên sẽ tỉnh lại." Chu Trường Dung quan sát trạng thái bây giờ của Tử Sơn Quân rồi đưa ra kết luận, "Sùng Minh chỉ muốn kéo dài thời gian của chúng ta, không làm hắn bị thương, kết quả này cũng không quá tệ." Kẻ trí nghĩ được nghìn điều thì cũng có một điều sai lầm, Chu Trường Dung thấy tâm trạng Sư Vô Cữu không tốt, mở miệng an ủi.


"Tiền bối, ngài chỉ nhìn nhầm thôi, đừng để ý."


"Ngươi không hiểu." Giọng điệu Sư Vô Cữu có chút chập trùng, rồi lại ý thức được dáng vẻ này của bản thân không đúng, chỉ có thể tiếp tục giải thích, "Tiểu tử lừa đảo, ngươi có biết không, nếu trên người Sùng Minh có thứ pháp thuật ngay cả ta cũng không thể nhận ra thì cũng mang ý nghĩa, tu vi người sau lưng Sùng Minh sợ rằng còn trên ta. Nói cách khác, có thể đối phương đã là cấp bậc chuẩn thánh!"


Sở dĩ Sùng Minh dám trắng trợn không kiêng dè như thế, chắn hẳn cũng bởi vì biết chỗ dựa sau lưng của mình cứng bao nhiêu.
Mắt Khuy Chân trên người Diệp Tiêu, nếu chuẩn thánh muốn, vậy thì mọi chuyện không còn đơn giản như trước nữa.


"Cửu thiên thập giới, chẳng phải chỉ có ngài và tầng trời Thị Phi mới có chuẩn thánh sao?" Chu Trường Dung ngẩn người, lập tức phản ứng lại, "Không đúng, ngài đã ngủ say 7 vạn năm, cho nên, có lẽ lại xuất hiện thêm người mới..."


"Chính vì yêu tộc có bí pháp và tài nguyên, ngày xưa mới có thể giúp ta lên đến vị trí chuẩn thánh, có thể trong khoảng thời gian ta ngủ say, có lẽ có người nào đó đạt tới cảnh giới này. Tầng trời Hoàng Tuyền buông lỏng cũng mang ý nghĩa hạn chế của thiên đạo đối với con đường thành thánh đã được buông lỏng."


Cho nên, điều này đối với hắn và Chu Trường Dung mà nói khá bất lợi.
Bởi vì thứ trên người Chu Trường Dung, ngay cả thánh nhân cũng muốn cướp, bây giờ, lại càng có khả năng bọn họ bị cuốn vào tranh đấu giữa các chuẩn thánh.


"... Nghĩ kỹ lại, vị chuẩn thánh kia của tầng trời Thị Phi, rõ ràng muốn đèn Thanh Tà, lại không tay, trái lại lựa chọn dùng cam kết hấp dẫn người khác mang đèn tới. Nếu vậy, đèn Thanh Tà thật ra là cuộc tranh đoạt của hai chuẩn thánh trong bóng tối, nhưng bởi vì một số nguyên nhân mà bọn họ không công khai, nghĩ vậy cũng khá có lý." Chu Trường Dung nói tới đây, tâm trạng lại rất thoải mái, "Đã vậy, nghi vấn cũng đã được giải đáp."


Mắt Khuy Chân cộng thêm đèn Thanh Tà trên người Diệp Tiêu, ngay cả chuẩn thánh cũng muốn. Hắn và Sư Vô Cữu bị cuốn vào không rõ ràng, vào lúc này lại có thể phát hiện ra chân tướng, hình như cũng không tính là quá dở.


"Chuẩn thánh so với ta bây giờ còn lợi hại hơn." Sư Vô Cữu quả thực muốn cạy đầu Chu Trường Dung ra nhìn xem bên trong chứa cái thứ gì. Đã đến nước này rồi mà còn có thể cười hả?
Chuẩn thánh khủng bố đến mức nào, không ai hiểu rõ hơn so với Sư Vô Cữu.


Thực lực của hắn bây giờ, cũng chỉ bằng một nửa lúc hắn toàn thịnh thôi.


"Không, Sư tiền bối, ta thật sự cảm thấy rất vui." Chu Trường Dung cười nhìn về phía Sư Vô Cữu, "Lúc trước ta còn đang lo lắng, dù lấy được đèn Thanh Tà thì cũng không thể nào biết chắc được biện pháp khôi phục tu vi của vị chuẩn thánh trên tầng trời Thị Phi kia là đúng hay sai? Nhưng bây giờ, nếu bên trong trời đất này đã xuất hiện thêm một vị chuẩn thánh khác, điều này cũng mang ý nghĩa hạn chế của thiên đạo đối với việc thành thánh đã thật sự được buông lỏng, nói cách khác Sư tiền bối có thể khôi phục ngay trong tầm tay. Lẽ nào, chúng ta không nên vui sao?"


Là vui vì điều này sao?
Sư Vô Cữu nhìn vẻ vui mừng trên mặt Chu Trường Dung, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Tiểu tử lừa đảo dốt nát muốn ch.ết.
Bị cuốn vào tranh đấu giữa các chuẩn thánh mà còn vui vẻ vì hắn, rốt cược có biết bên nào nặng bên nào nhẹ hay không?


Nhưng không thể phủ nhận, khóe miệng của Sư Vô Cữu lúc này cũng không nhịn được hơi giương lên.
Hắn và Chu Trường Dung đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nói thật, số lần Sư Vô Cữu xúc động không nhiều, mà lần này, có thể nói là lần có cảm xúc sâu sắc nhất.


Trong nguy nan, điều đầu tiên Chu Trường Dung nghĩ đến không phải là an nguy của bản thân mà ngược lại còn vui mừng thay hắn. Nói đến thì cũng chỉ là một chuyện bé xíu xìu xiu, nhưng lại có mấy ai làm được như vậy?
Hai con mắt của Trần Hóa Vũ đứng bên cạnh thiếu chút nữa rớt lòng thòng ra ngoài.


Trời ạ, hắn đã nghe được cái gì vậy?
Hắn, một luyện đan sư còn cách phi thăng xa vời vợi, sao nghe vào lỗ tai như là có cuộc tranh đấu giữa các chuẩn thánh ấy nhỉ?
Còn nữa, quả nhiên quan hệ của hai người kia không trong sáng!


"Các ngươi vẫn nên nhanh chóng trở lại tầng trời Thị Phi đi." Trần Hóa Vũ không thể không làm kẻ ác, phá hoại bầu không khí, "Chắc chắn thằng nhóc Sùng Minh kia dự định giả mạo thân phận của Tử Sơn Quân, lỡ đâu, lỡ đâu các ngươi không lấy được cái đèn gì kia thì phải làm sao bây giờ?"


"Diệp Tiêu sẽ không tin tưởng dễ dàng vậy đâu." Chu Trường Dung đối với chuyện này vẫn khá tự tin, có điều Trần Hóa Vũ nói rất đúng, bọn hắn bây giờ không có thể chậm trễ nữa.


Dù lúc này Tử Sơn Quân đang hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ cần mang hắn đến gặp Diệp Tiêu, chắc chắn Diệp Tiêu cũng có thể nhận ra.
"Sư tiền bối, nhờ ngươi." Chu Trường Dung nghiêm túc nhìn về phía Sư Vô Cữu nói.


"Quay về tầng trời Thị Phi không đơn giản, hơn nữa Tử Sơn Quân còn đang hôn mê, phải chuẩn bị một số thứ nữa..." Sư Vô Cữu không tự chủ được dời tầm mắt, không nhìn vào mặt Chu Trường Dung.
Cứ cảm thấy hình như mặt tiểu tử lừa đảo càng ngày càng trở nên đáng yêu thêm một chút nữa rồi.


Diệp Tiêu nói chuyện ngông cuồng, nhưng hắn thật sự có cái để ngông cuồng.


Mọi người đều biết, thủ đoạn tấn công của nhóm kiếm tu khá đơn giản, am hiểu cách chiến đấu một chọi một. Nhưng kiếm trận lại là phương pháp quần công hiếm thấy của kiếm tu, hiển nhiên được rất nhiều người tôn sùng. Đáng tiếc kiếm trận không phải là thứ mà người nào cũng có thể bày, cùng là một loại trận pháp nhưng cũng đã làm khó phần lớn kiếm tu. Muốn bày được kiếm trận ra dáng, ít nhất phải học trận pháp thuần thục, sau đó hợp nhất trận pháp và kiếm pháp của bản thân lại với nhau.


Mà Chư Tinh Kiếm Trận, là kiếm trận có uy lực xếp hàng đầu trong số đó, đương nhiên tiếng tăm càng thêm phi phàm, nhưng ngang với tiếng tăm của nó chính là độ khó của nó. Dù là một đại sư kiếm tu kiêm trận pháp, muốn bày được nó hoàn toàn, nói ít thì cũng cần phải trăm năm thậm chí ngàn năm.


Diệp Tiêu đứng ở trong mắt trận, nhìn những kẻ như đám hề phía trước Chư Tinh Kiếm Trận, trong lòng tĩnh lặng như nước.
Hắn đã trãi qua độ tuổi phẫn nộ quá nhiều rồi.
Lúc Vệ Liên Hoàn ch.ết, một phần trong cơ thể hắn cũng thuận theo đó mà ch.ết theo.


Trước kia, rất nhiều người đuổi gϊếŧ hắn và Vệ Liên Hoàn, truy sát hai người bọn họ đến mức chỉ có thể trốn đằng đông nấp đằng tây, cuối cùng thậm chí không còn đường để trốn.


Sau khi Diệp Tiêu rơi vào ma đạo, hắn sâu sắc nhớ kỹ nỗi khuất nhục không thể ra sức cùng không cam lòng khi đó. Hắn gần như chỉ liếc mắt một cái đã nhìn chằm chằm thành A Thanh, bởi vì nơi này rất thích hợp để bày Chư Tinh Kiếm Trận, mà trở thành thành chủ, hắn có thể hoàn thành trận pháp này ở cấp độ cao nhất mà không bị ngoại giới quấy rối.


Trước đây, hắn thường bị Liên Hoàn nói tâm mình thiếu ổn định, khó bày trận pháp tốt, cũng rất khó kiềm lại.


Có người ở bên cạnh bồi ngươi tiếp ngươi cùng ngươi cười cùng ngươi nháo, tâm làm sao có thể yên tĩnh? Mà sau khi người ấy biến mất không còn tăm tích, dù bên người có náo nhiệt hơn nữa thì tâm cũng đã tĩnh lặng đến nỗi không còn một tia gợn sóng nào có thể tồn tại.


"Diệp thành chủ." Có người vừa định tiến tới gần hơn, nhưng khi hắn hơi động, trong nháy mắt bị một thanh cự kiếm từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng về phía hắn.


Tiên tôn kia muốn dựa vào thực lực gắng gượng chống đỡ, mà ngón tay vừa mới đụng tới kiếm đã cảm giác được kiếm này đột nhiên nặng thêm vài phần. Hơn nữa, còn trở nên càng ngày càng nặng trong chớp mắt, kiếm khí cũng càng ngày càng mãnh liệt.


Thật giống như một trận cuồn sóng vồ tới mà ngươi chỉ cho rằng đó là một bọt sóng nhỏ, nhưng theo đó lại là sóng lớn che ngợp bầu trời!
Đầu gối người nọ mềm nhũn, gần như đã bị thanh cự kiếm ép đến không thở nổi.


"Chư Tinh Kiếm Trận sẽ hấp thu tinh hoa tiên khí của ngươi, mau tránh ra!" Có người kiến thức rộng rãi, không nhịn được mở miệng nhắc nhở, "Từ bỏ tay ngươi đi."
Tiên tôn bị cự kiếm áp bức đến nỗi ứa mồ hôi lạnh, nhanh chóng quyết định, chặt tay cầu sinh.


Vị trí hắn đứng vừa nảy chỉ còn lại một cánh tay, không thể chống lại cự kiếm kia, ngay lập tức cánh tay bị bỏ đó biến thành xương trắng.
Sau đó, cự kiếm hóa thành vệt kiếm, quay trở lại bầu trời, phảng phất như tất cả mọi chuyện vừa nãy chỉ là ảo giác.


"Không hổ là Chư Tinh Kiếm Trận, nghe nói vào thời kỳ thượng cổ, đã từng có một kiếm tiên chuẩn thánh bày ra trận này, cùng lúc gϊếŧ ch.ết ba vị chuẩn thánh khác, do đó đi lên con đường kiếm đạo, trở thành thánh."
Còn Chư Tinh Kiếm Trận, cũng nhờ trận chiến đó mà thành danh.


Sau đó không biết có bao nhiêu kiếm tiên cố gắng tái tạo lại nó, nhưng có thể tái hiện lại một hai phần mười uy lực đã là rất hiếm thấy. Muốn bày ra trận pháp này, ít nhất phải bỏ ra trăm năm ngàn năm, một khi xảy ra sai ra lầm thì phải bắt đầu lại từ đầu.
Yêu cầu này cao đến không bình thường.


"Diệp thành chủ, chúng ta chỉ là có lòng tốt muốn đến đây thương lượng với ngươi." Mọi người mắt thấy sẽ dẫm lên vết xe đổ ở phía trước, cũng không muốn chọc giận Diệp Tiêu thật, tránh cho đối phương luẩn quẩn trong lòng đồng quy vu tận với bọn họ.


Chư Tinh Kiếm Trận tiêu hao rất nhiều, mỗi lần dùng thì người bày trận phải đánh đổi tinh hoa tiên khí của mình. Nếu muốn phá vỡ trận pháp thì phải cướp mắt trận trước rồi gϊếŧ ch.ết người bày trận. Mà nếu muốn gϊếŧ ch.ết người bày trận, trước đó ít nhất cũng phải ch.ết một nhóm người mới được.


Mà trong những người này, có ai nguyện ý từ bỏ tính mạng bản thân để giúp người khác thành công sao?
Đã vậy thì chỉ có thể cầm cự.


"Lòng tốt? Chắc con mắt của các ngươi bị mù, cho nên mới có thể xem ý xấu của mình thành ý tốt nhỉ." Diệp Tiêu bật cười, "Ta đã từng thấy lòng tốt, nhưng đó chỉ đếm được trên từng đầu ngón tay, mà trong số các ngươi, chẳng có ai cả. Các ngươi không ngửi được mùi tanh tưởi đang tràn ra khỏi thân thể các ngươi sao? Nếu ta là các ngươi, sợ là ta đã tự biến mất khỏi thiên hạ này từ lâu rồi."


"Diệp thành chủ, có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm."
"Hiểu lầm, hiểu lầm gì?"


"Đương nhiên là hiểu lầm liên quan tới đèn Thanh Tà." Những người này không thể không kiềm chế lại lửa giận trong lòng, chậm rãi thương lượng với Diệp Tiêu, "Vốn bọn ta cho rằng những yêu tộc kia sẽ bố trí bẫy rập cướp đoạt đèn Thanh Tà, nhưng bây giờ thấy ngài có chuẩn bị như thế, bọn ta cũng yên lòng."


"Đúng vậy, yêu tộc giả dối, bọn ta chỉ lo lắng mà thôi."


"Thú vị thật." Diệp Tiêu nhìn tất cả, trên mặt đầy vẻ trào phúng, "Nếu như ta nhớ không lầm, hình như cuộc đấu tranh giữa nhân tộc và yêu tộc thì nhân tộc chúng ta lấy thắng lợi làm kết thúc. Mà sao nghe giọng điệu của các ngươi, giống như bên thắng chính là yêu tộc vậy nhỉ, nếu yêu tộc thật sự giả dối như lời các ngươi nói, chỉ sợ thiên địa này đã đổi chủ từ lâu rồi."


Bây giờ từng kẻ từng kẻ ở đây, lại đổ hết tất cả mọi thứ xấu xa tội lỗi lên đầu yêu tộc, chỉ là ỷ vào người trong yêu tộc không có ở đây mà thôi.
Mọi người xung quanh cũng bị oán trách của Diệp Tiêu làm cho tức giận.


Tính tình người này xấu như vậy mà còn có thể có đạo lữ, lại còn có số mệnh như vậy nữa chứ, quả nhiên là do trời cao bất công sao?


"Diệp thành chủ, việc liên quan đến đèn Thanh Tà, chúng ta có thể bỏ qua." Vào lúc này, nếu tiếp tục nữa cũng không có kết quả gì, vậy dứt khoát lấy lùi cầu tiến mới hay.


"Trong số những vị khách mà ngài mời trước đây, ta nhớ hai người xuất hiện cuối cùng kia. Hình như họ không có ở đây trong số chúng ta." Một ma tôn quét mắt nhìn mọi người đang đứng ở đây, cười nói, "Ta rất có hảo cảm với người tên Sư Vô Cữu kia, nghe nói hắn đang ở thành A Thanh, không biết Diệp thành chủ có thể tạo cơ hội, giúp ta gặp hắn một lần hay không?"


Dưới cái nhìn của bọn họ, người tên Sư Vô Cữu cũng là một đối thủ vướng tay vướng chân, thực lực sợ là còn ở trên bọn hắn, cố tình lúc ở Thế Gian, cái gã yêu tộc không thấy rõ gương mặt kia cũng mạnh đến khó tin.
Trùng hợp như vậy, bọn họ không muốn nghi ngờ cũng không khó.


Nếu đoán đúng, vậy thì có thể nhờ vào đó tìm cho mình cơ hội báo thù. Nếu đoán sai, vậy cũng nhân cơ hội này loại trừ một cường địch cũng không tệ.


Bọn họ muốn lấy đèn Thanh Tà từ trong tay Diệp Tiêu, chắc hẳn không thể dễ dàng. Nhưng bọn họ cũng không có thể đi một chuyến rồi về, dù sao cũng phải thu được chút lợi ích nào đó.
Bây giờ số khách mời đang ở Thế Gian cũng không còn mấy người.


Vậy dứt khoát nghĩ một biện pháp, bọn họ đã về trước rồi. Nếu vậy thì phải làm cho không một ai tìm được chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn. Diệp Tiêu muốn quyết định đưa đèn Thanh Tà cho ai thì cũng phải dời đến sau này.


"Bọn họ đang giúp ta tìm được đạo lữ, ta không thể cho các ngươi qua." Sao Diệp Tiêu có thể không nhìn rõ những người này đang suy nghĩ cái gì trong lòng? Muốn tìm phiền phức cho Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung thì phải bước qua cửa ải của hắn đã rồi nói.


Hắn có thể tìm được Vệ Liên Hoàn hay không là dựa vào bọn họ!


"Diệp Tiêu, ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt." Một ma tôn tính tình nóng nảy không nhịn nổi nữa, hắn vượt vạn dặm xa xôi để đến thành A Thanh là vì muốn đèn Thanh Tà. Kết quả thì hay rồi, bóng dáng đèn Thanh Tà thì không thấy đâu, ngược lại nghẹn một bụng tức giận.


"Nếu ngươi có bản lĩnh khiến ta uống rượu phạt, ta cũng nhận." Diệp Tiêu khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, "Chỉ bằng ngươi? Muốn đấu với ta?"


"Diệp thành chủ, mọi việc đều phải để lại cho mình một đường lui mới tốt. Bây giờ ngươi chỉ có một mình, đương nhiên sẽ muốn gì nói đó. Nhưng đợi đến khi ngươi tìm được đạo lữ, đèn Thanh Tà cũng đã giao ra ngoài, lúc đó ngươi không còn lá bài bảo mệnh nữa. Ngươi bây giờ cô độc, tự nhiên là có sao nói vậy. Nhưng đợi tới khi ngươi tìm được đạo lữ của mình, đèn Thanh Tà cũng đã giao nộp ra, thời điểm đó ngươi vừa không có lá bài tẩy, vừa không có sức mạnh để ăn cả ngã về không, ngươi phải làm thế nào?"


Đây là uy hϊế͙p͙ công khai.
Sắc mặt Diệp Tiêu rất khó coi.
"Lão dốt nát kia, nói chuyện sạch sẽ chút." Mạc Hàn vừa nghe Diệp Tiêu thành chủ ra ngoài gặp người mới vội vã chạy tới, sau đó lại chứng kiến một hồi kiện cáo như thế.
"Ha, một tên đánh xe, còn dám nói ẩu nói tả?"


"Ngươi mới đánh xe!" Mạc Hàn khí xoắn xoắn tay áo, hận không thể đánh tên này cho một trận. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, trái lại nhìn về phía Diệp Tiêu, "Diệp thành chủ, ta tới tìm mấy người Chu đạo hữu. Không ngờ vừa tới đã gặp phải một hồi kiện cáo như thế, bọn họ lấy nhiều khi ít, đúng là quá phận. Nếu ngài không ghét bỏ, xin hãy cho ta trợ giúp ngài chút sức lực."


Diệp Tiêu hơi nhìn Mạc Hàn, mặc dù trong lòng không quá kiêng kỵ hắn nhưng chung quy vẫn phải e dè một chút.


Dù lần trước đối phương đi cùng với Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu, nhưng cũng rất rõ ràng, Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu cũng không hoàn toàn tín nhiệm hắn. Nếu không Chu Trường Dung sẽ không nhắc đến hắn một chữ nào như thế.


"Chút tu vi ấy của ngươi, đứng sang một bên là được." Diệp Tiêu quyết định cho mấy người Chu Trường Dung mặt mũi, "Chuyện của ta, không phiền ngươi bận tâm."
"Vậy cũng tốt, ta cũng được nhàn rỗi." Mạc Hàn hàm hồ cười, ngoan ngoãn lui ra bên cạnh Chư Tinh Kiếm Trận.


"Diệp thành chủ, ngươi che chở cho hai người bọn họ như thế, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình?"


"Các ngươi đã thất bại, không thể xuống nhân gian được nữa, mà hai người bọn họ thì vẫn còn ở nhân gian giúp ta tìm kiếm đạo lữ. Chẳng lẽ, ta không nên bảo vệ người có thể thành công, ngược lại đi tin tưởng bọn người thất bại như các ngươi à?"


"Chưa chắc bọn họ có thể tìm được người!"
"Nhưng ít nhất, vẫn còn có hi vọng." Diệp Tiêu phản bác, "Phần các ngươi, đã mất tư cách, chư vị, tạm biệt không tiễn."
Diệp Tiêu muốn đuổi khách.
"Diệp thành chủ, nếu bọn ta mang người về cho ngươi thì sao?"


Vào đúng lúc này, lại có thêm hai tiên tôn dẫn theo một thiếu niên sắc mặt tái nhợt xuất hiện từ một đường khác.
Khắp mặt hai tiên tôn kia đầy vẻ vui mừng, hiển nhiên đã cho rằng đèn Thanh Tà là vật trong túi của mình.
Vận khí của bọn họ rất tốt.


Sau khi biết thiếu niên tên Sùng Minh nọ chính là chuyển kiếp của Vệ Liên Hoàn, mới lặng lẽ canh giữ ở lối ra, định bắt ba ba trong lọ!


Không ngờ, thiếu niên gọi là Sùng Minh này thật sự chuẩn bị lén lút chạy trốn, bị bọn họ vững vàng tóm lấy. Sau khi bọn họ bắt được người, không thể chờ đợi được nữa nhanh chóng dẫn theo người lên trên tầng trời Thị Phi, không trì hoãn chút nào.


"Diệp Tiêu, ngươi nhìn cho cẩn thận đi, rốt cuộc người này có phải đạo lữ của ngươi hay không?" Một tiên tôn vừa hô vừa đẩy Sùng Minh lên đằng trước, "Người đã tìm cho ngươi, ngươi cũng nên làm tròn lời hứa rồi!"
Tác giả có lời muốn nói:


Sư Vô Cữu: Quả nhiên nhóc lừa đảo đã bắt đầu trầm mê bản tọa.
Chu Trường Dung: Hình như tiền bối đang cười rất vui vẻ.






Truyện liên quan