Chương 29: Rời Khỏi Di Tích

Sau một hồi chơi đùa ở trong suối nước nóng, hắn còn định làm nàng thêm lần nữa thì bị nàng trừng mắt mắng cho một trận vì ngay lúc nãy đã làm nàng không lết nổi rồi. Cả hai quyết định lên khỏi suối nước nóng, Tiêu Ngọc Sương lấy ra bộ chiến y lấy được ở trong đống phòng kia ra mặc vào.


Hắn thì niệm một cái Tinh Không sáo trang xuất hiện trên người, hai người mặc xong trang phục thì hắn nói
Thiên Long: Được rồi muội đưa tay đây.


Nàng nghe hắn nói vậy cũng không nói gì, ngay lập tức vươn bàn tay nhỏ nhắn thon gọn ra nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của hắn. Hắn cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, hắn khẽ động ý niệm thì cả hai biến mất khỏi không gian hệ thống.


Tại quảng trường di tích, lúc này từ trong hư không bụp một cái xuất hiện hai thân ảnh một lớn một nhỏ, đó là Thiên Long cùng Tiêu Ngọc Sương. Rời khỏi không gian hệ thống xong, Tiêu Ngọc Sương quay ra hỏi hắn
Tiêu Ngọc Sương: Long ca, bây giờ huynh định làm gì?


Thiên Long nghe nàng hỏi thì cúi xuống nhìn nàng nói: Ta sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình, mà ta quên chưa nói với nàng một chuyện.
Tiêu Ngọc Sương nghiêng đầu nói: Chuyện gì vậy?
Thiên Long nhìn nàng nói: Thật ra kiếp này của ta vốn không phải bắt đầu ngay tại thế giới này.


Tiêu Ngọc Sương khó hiểu nói: Ý huynh là như nào cơ?
Thiên Long thấy nàng chưa hiểu thì giải thích: Tức là kiếp này của ta vốn được sinh ra tại ở một thế giới khác tên gọi Trái Đất, sau đó ta mới vì một lý do nào đó ta bị đưa tới đây.




Tiêu Ngọc Sương nói: Vậy là bây giờ có thể coi huynh là người từ thế giới khác đến ư?
Thiên Long gật đầu nói: Đúng là như vậy.
Tiêu Ngọc Sương chợt nổi lên hứng thú nói: Vậy ở thế giới đó của huynh có thứ gì mới mẻ không?


Thấy nàng sáng mắt nhìn hắn, tự dưng lúc này hắn thấy nàng như một cô cún con vậy. Hắn cũng không giấu gì nàng nói


Thiên Long: Thế giới đó của ta lại không có khái niệm tu luyện như nơi đây, ở đó không tồn tại linh khí nên con người chủ yếu chỉ rèn luyện sức bền là chính và họ chủ yếu dựa vào thứ gọi là khoa học.
Tiêu Ngọc Sương không hiểu nói: Khoa học?


Thiên tiếp tục giải thích: Đó là những thứ do họ phát minh ra giúp họ trong những vấn đề như di chuyển đường dài, bay trên không, đi ra ngoài vũ trụ, xuống dưới biển và cả giải trí nữa.


Tiêu Ngọc Sương kinh ngạc nói: Họ tiến vào được trong tinh không sao? Như vậy khả năng của họ còn hơn cả Độ Kiếp Kỳ ư? Phải biết là Độ Kiếp Kỳ còn không có khả năng tiến ra ngoài tinh không.


Thiên Long thấy nàng nói vậy chỉ cười nói: Đúng là con người ở đó có tiến được ra ngoài vũ trụ, nhưng không có mạnh hơn Độ Kiếp Kỳ. Có thể coi như họ dựa vào thứ tương tự pháp bảo mà tiến vào trong vũ trụ khám phá đi.


Tiêu Ngọc Sương lại nói: Oa vậy thứ pháp bảo đó phải ở đẳng cấp nào mới có thể tiến vào tinh không cơ chứ.
Thiên Long nghe nàng nói vậy cũng cười khổ bó tay không biết phải giải thích sao cho hợp lý để nàng hiểu, hắn nói


Thiên Long: Thôi được rồi để sau ta sẽ kể tiếp cho nàng, bây giờ thì ra khỏi nơi này đi.
Tiêu Ngọc Sương cũng gật đầu đồng ý nói: Được, chúng ta cũng ở đây được mấy ngày rồi. Ở đây chả còn gì để chúng ta ở lại nữa rồi.


Thiên Long: Được rồi đi thôi, mà khoan trước khi rời đi thì ta cần làm một việc đã.
Tiêu Ngọc Sương thấy hắn có việc cần làm thì nói: Hả, huynh còn định làm gì ở cái nơi này nữa?


Hắn không đáp lại nàng mà buông tay nàng ra rồi chạy thật nhanh vào căn phòng thứ chín rồi ngay lập tức quay lại, thấy hắn chỉ chạy vào phòng thứ chín rồi lại chạy ra, nàng khó hiểu nói
Tiêu Ngọc Sương: Huynh làm cái gì mà chạy vào đó xong lại chạy ra vậy?


Thiên Long cười cười đáp: Không có gì đâu, nàng đừng bận tâm làm gì.


Thấy hắn trả lời như vậy thì nàng cũng kệ hắn thôi, còn về phía Thiên Long thì hắn vừa chạy vào căn phòng đó để lấy một thứ và trong đó không có gì ngoài bức tượng khỏa thân của Tiêu Ngọc Sương. Còn vì sao hồi đó hắn tạo tượng nàng khỏa thân á? Bởi hắn thích!


Hắn lấy lại để lưu lại làm kỉ niệm hoặc có gì sau lôi ra ngắm cho đã mắt nếu nàng không có bên cạnh mình. Hắn lên tiếng nói
Thiên Long: À chúng ta còn cái pho tượng to tổ bố này, nàng muốn giữ lại làm kỉ niệm không?


Tiêu Ngọc Sương quay lại ngước nhìn pho tượng của hai người thì nói: Muội cũng muốn lắm bởi nó là do huynh trước khi hẹo đã tạc ra nó, nhưng nó t......
Định nói do nó to quá thì nàng nhớ đến pháo bảo của hắn thì nàng ngay lập tức vui vẻ nói


Tiêu Ngọc Sương: Vậy thì huynh hãy đưa nó vào không gian pháo bảo kia đi, chúng ta cũng có thể giữ nó làm kỉ niệm.
Thiên Long gật đầu chiều theo ý nguyện nàng mà tiến gần tới pho tượng rồi khẽ chạm vào nó rồi niệm một cái thì cả pho tượng bụp cái biến mất.


Làm xong thì quay lại nói với Tiêu Ngọc Sương: Giờ thì chúng ta ra khỏi đây thôi.


Tiêu Ngọc Sương gật đầu chạy tới ôm lấy cánh tay hắn rồi cả hai cất bước hướng cái hang động dẫn tới đây mà đi ra. Đi khoảng mười phút sau thì xuất hiện trước mắt hai người bọn hắn là cái thác nước che khuất cửa hang động.


Hắn cúi người xuống đưa hai tay ra bế Tiêu Ngọc Sương theo kiểu bế công chúa, nàng cũng không phản ứng lại chỉ đưa tay ra vòng qua cổ hắn ôm lấy. Hắn bắt đầu kích hoạt Tinh Không sáo trang tạo một màn chắn hình cầu rồi bao bọc hai người rồi lao ra khỏi thác nước.


Ra khỏi hang động, hai người đáp xuống bên bờ rồi Thiên Long đặt Tiêu Ngọc Sương xuống, hắn nhìn nàng nó
Thiên Long: Bây giờ muội định làm gì?


Tiêu Ngọc Sương nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: Cái này muội cũng chưa biết nữa, vốn ban đầu định khi khám phá di tích cùng huynh xong thì sẽ quay lại chiêu mộ lại thành viên dong binh đoàn. Nhưng ai ngờ lại có thể lấy lại ký ức kiếp trước và lại một lần nữa thành nữ nhân của huynh cơ chứ.


Thiên Long: Vậy muội có muốn đi cùng ta không?
Tiêu Ngọc Sương tự dưng lại lắc đầu nói: Huynh cũng biết tính muội từ kiếp trước mà.


Thấy nàng lắc đầu từ chối thì hắn cũng không ngạc nhiên bởi một là nàng mặc dù đã nói là cho hắn kiếm thêm nữ nhân nhưng nàng vẫn phần nào ăn giấm nên không muốn đi cùng.


Còn lại thì là do nàng cũng như hắn một lần nữa đi khám phá thế giới này bởi tính ra đã cả vạn năm kể từ khi họ hẹo rồi nên giờ thế giới này ra sao họ muốn khám phá nó lại một lần nữa.
Nghe nàng từ chối thì hắn nghĩ nghĩ gì đó rồi nói: Vậy thì muội cầm lấy thứ này đi.


Nói xong thì hắn bỏ chút linh thạch ra mua thêm một cái sờ mát phôn đưa cho nàng, thấy hắn đưa cho mình một thứ hình chữ nhật dẹt dẹt thì nàng hơi nghiêng đầu tò mò hỏ
Tiêu Ngọc Sương: Đây là gì vậy Long ca?


Thiên Long lại mất thêm khoảng một giờ giúp nàng tìm hiểu về cái sờ mát phôn này, thứ đầu tiên dạy luôn là video call để khi nào nàng nhớ hắn thì còn gọi cho hắn. Sau một tiếng thì nàng cũng thành thạo sử dụng rồi, nàng nhìn vào danh bạ thì có ba cái tên một là Thiên Long tên của hắn, còn hai cái kia chính là của Băng Băng và Tiên Nhi.


Tiêu Ngọc Sương: Ủa sao trong này đã có tên của hai người kia rồi?
Thiên Long giải thích bởi vì nó sẽ tự động xuất hiện tên những nữ nhân của ta trong đó, từ đó các nàng có thể biết được khi nào các nàng có thêm tỷ muội đó.


Tiêu Ngọc Sương: Hừ muội mà thấy nó tăng lên quá nhanh thì huynh cứ cẩn thận đó.


"Ạch" Hắn chỉ cười cười không đáp nàng, nàng thấy hắn chỉ dám im lặng thì cũng chỉ cười hắn. Lúc này ở một nơi cách chô hắn rất xa, tại Hải Châu - Vạn Linh Học Viện phòng hiệu trưởng, trong căn phòng này xung quanh toàn những giá để sách đặt sát tường trông như một cái thư viện thu nhỏ vậy.


Lúc này tại một cái bàn làm việc có một đại mỹ nhân trông nàng vô cùng xinh đẹp như tiên tử hạ phàm, làn da trắng hồng không tỳ vết, dáng người cong hình chữ S vô cùng quyến rũ, mái tóc màu xanh lam chày dài xuống tận mông, đôi mắt đen láy toát ra một tia ôn nhu nhất định.


Đó là Thủy Tiên Nhi, nàng đang loay hoay xử lý công việc thì cửa phòng mở ra một thân ảnh giống nàng như hai giọt nước xuất hiện chỉ có điều đôi mắt của nàng màu vàng và toát ra khí thế bá đạo. Đây không ai khác là Thủy Băng Băng.


Nàng tiến tới chỗ Tiên Nhi nói: Này muội kiểm tr.a điện thoại chưa?
Thủy Tiên Nhi ngẩng lên nói: Sao, nó có gì à? Mới rời xa hắn có hơn một tháng mà tỷ đã nhớ hắn rồi à hì hì?
Thủy Băng Băng hơi đỏ mặt nói: Không phải, ý ta đang nói muội kiểm tr.a danh bạ chưa?
Thủy Tiên Nhi: Không lẽ...


Thủy Băng Băng cười nói: Đúng vậy đó.
Thủy Tiên Nhi lấy ngay cái sờ mát phôn ra từ giới chỉ rồi vào mục danh bạ thì thấy ngoài tên của Băng Băng và Thiên Long ra thì có thêm một cái tên Tiêu Ngọc Sương, nàng thở ra một hơi nói


Thủy Tiên Nhi: Aiz không ngờ chỉ mới hơn một tháng mà chàng đã kiếm cho chúng ta thêm một tỷ muội rồi. Không biết sau này sẽ có bao nhiêu tỷ muội đây.
Thủy Băng Băng: Hà hà như vậy mới là nam nhân của chúng ta chứ.
Thủy Tiên Nhi cũng chỉ lắc đầu cười không nói gì quay ra cái cửa sổ sau lưng nhìn về phía xa.






Truyện liên quan