Chương 99: Lão Tổ Xuất Quan!

Lưu Chiến bị một quyền tùy tiện của của Diệp Cơ lập tức bật ngược ra sau, hắn nhìn về Diệp Cơ với ánh mắt ngưng trọng nói
Lưu Chiến: "Luyện Hư Đỉnh Phong ư?"


Diệp Cơ thực chất là Luyện Hư Hậu Kỳ nhưng kết hợp thêm đẳng cấp Thể Tu vượt trội so với cảnh giới của nàng nên một quyền của nàng mới mạnh như vậy. Điều này khiến cho Lưu Chiến tưởng nhầm nàng là Luyện Hư Đỉnh Phong.


Lưu Chiến nhìn về Lâm Nhược Thiến nói: "Đây là chỗ dựa của ngươi? Ngươi nghĩ như vậy là đủ à? Đừng quên Lưu Gia chúng ta còn có lão tổ Hợp Thể Đỉnh Phong! Chỉ với một Luyện Hư Sơ Kỳ như ngươi và một Luyện Hư Đỉnh Phong có thể diệt được bọn ta sao?"


Lâm Nhược Thiến nghe vậy thì chỉ "Hừ" một tiếng, Lưu Chiến lại tiếp tục nói
Lưu Chiến: "Ta cho ngươi một cơ hội! Nếu ngươi giơ tay đầu hàng rồi về làm thiếp của ta thì ta sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa!"


Lưu Chiến nhìn về phía cơ thể Lâm Nhược Thiến với một ánh mắt thèm thuồng. Lâm Nhược Thiến lập tức lộ vẻ khinh bỉ, nàng nhổ một bãi nước bọt nói
Lâm Nhược Thiến: "Ngươi đi mà lấy con chó về mà làm thiếp! Loại cẩu như ngươi chỉ được vậy thôi!"


Lưu Chiến sắc mặt lập tức âm trầm lại nhìn Lâm Nhược Thiến nói
Lưu Chiến: "Hừ! Rượu mời không muốn, lại thích rượu phạt! Hai ngươi hôm nay sẽ được dùng để mà tế các đệ tử đã ch.ết của Lưu Gia!"
Nhưng hắn vừa dứt câu, một tiếng nói vang lên
"Ai bảo ngươi chỉ có hai người?"




Tiếng nói kia vừa vang lên, đám người lập tức ngó nghiêng xung quanh nhưng không thấy gì. Bỗng nhiên, một đầu lôi cự long từ đâu ra giáng từ trên không xuống thẳng chỗ đám người Lưu Chiến.
Lưu Chiến thấy vậy thì quát lên: "Điêu trùng tiểu kỹ! Giỏi thì lộ mặt đi!"


Hắn lập tức lao tới đầu lôi cự long kia, linh lực cuồn cuộn vận chuyển vào cánh tay, tay hóa trảo bổ thẳng về đầu cự long. Nhưng Lưu Chiến đã sai lầm, đến khi hắn gần tiếp cận thì hắn mới nhận ra khí thế khủng bố đủ để đả thương hắn.


Lưu Chiến nghiến răng, cố gắng đối đầu với đầu cự long. Nếu mà để nó lao xuống dưới thì kiểu gì Lưu Gia cũng bị tàn phá thêm một mảng cực lớn.
Cự long và trảo va chạm, lập tức ở giữa phát ra kình phong cực mạnh, đám trưởng lão cảm nhận luồng kình phong này cũng phải lui ra xa.


Long và trảo kịch liệt ma sát, tại điện không ngừng tỏa ra tứ phía, không gian xung quanh nứt ra như mạng nhện. Từng tiếng nổ vang đinh tai nhức óc phát ra từ vụ va chạm.


Lưu Chiến mặt mày méo xệch thầm nói: "ch.ết tiệt! Chiêu thức gì đây? Ta dùng bảy thành lực lượng mà chỉ có thể giữ nó im một chỗ! Không lẽ bọn chúng còn một Luyện Hư Hậu Kỳ?"


Lưu Chiến nghĩ đến đây thì nhíu chặt lông mày lại, nếu như vậy thì lão tổ mà không xuất quan thì kiểu gì Lưu Gia cũng tổn thất thảm trọng.
Lưu Chiến nghiến răng quát lên : "ch.ết tiệt! Cút ra ngay cho ta!
Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Ma Ảnh Trảo"


Lập tức một luồng hắc ám quang mang bao phủ cánh tay hắn, tạo thành một trảo khổng lồ đen tuyền. Lưu Chiến lập tức vận sức nắm chặt trảo đó lại, lôi long liền bị ma trảo nắm gọn đầu lại không thể tiến thêm một chút nào nữa!
Lưu Chiến quát: "Nát cho ta!"


Bỗng âm thanh vừa nãy vang lên lần nữa: "Hừ! Không dễ vậy đâu! Bạo cho ta!"
Lưu Chiến nghe vậy liền thầm hô: "Không xong rồi!"


Hắn đang định thả lôi long ra thì lập tức nó phát nổ, vụ nổ bao trùm một khoảng trên không trung trong lôi điện. Lôi đình tản mạt ra khắp nơi, đánh thẳng xuống đất khiến đất đá bị xới tung lên cùng đánh tan thành cát bụi.


Đám người bên dưới liên tục phải chật vật tránh né. Có một trong ba tên trưởng lão Luyện Hư Sơ Kỳ vừa nãy bị thương do chiêu của Lâm Nhược Thiến, hắn không kịp né liền bị lôi đình đánh trúng liền lâm vào trạng thái hấp hối.


Sau một hồi, lôi điện trên không trung tiêu tán, lộ ra Lưu Chiến ở bên trong đó. Lúc này, cánh tay của hắn dường như bị đánh nát rồi lại còn bị lôi điện đốt cháy đen thui nữa. Máu cũng không chảy ra được nữa, thân thể hắn bây giờ cực kỳ tã, y phục rách tùm lum, đầu tóc cháy khét.


Hắn đang ôm lấy cánh tay phải bị đánh gần nát của mình, thở dốc từng hồi, khóe miệng trào ra không ít máu. Hắn cắn răng mắng
Lưu Chiến: "Tên ch.ết tiệt! Chỉ có giỏi ẩn nấp! Có giỏi thì hiện thân đi, đừng có mà núp núp như thằng hèn nữa!"


Âm thanh kia lại vang lên: "Ngươi bị ngu à? Trong chiến đấu làm gì có cái gọi là chơi hèn hạ? Chỉ có kẻ thắng làm vua thua làm giặc thôi! Ngươi bớt nói mấy câu ngu đó đi!"
Lưu Chiến bị chửi như vậy thì tức giận phun ra một ngụm máu, âm thanh kia lại vang lên


"Mà thôi! Ta thương hại cho ngươi, ta sẽ lộ diện cho tên gà như ngươi đỡ kêu ta hèn hạ hay gì!"
Dứt câu, từ trong không khí bụp một cái xuất hiện một thân ảnh, và đó chả thằng nào khác ngoài Thiên Long trên tay là Trảm Thần Kiếm đang lập lòe từng tia điễn. Ngay khi Thiên Long xuất hiện thì Lưu Chiến kinh ngạc nói


Lưu Chiến: "Hả? Hóa Thần Kỳ?"
Thiên Long nghe vậy thì nói: "Hóa Thần Kỳ thì sao hả? Hóa Thần vừa đánh cho ngươi thành bộ dạng đó đó! Thích khinh thường Hóa Thần Kỳ không hả?"


Lưu Chiến dường như không nghe thấy lời này của Thiên Long, hắn đang chấn kinh vì hắn vừa bị một tên Hóa Thần Kỳ đả thương ra nông nỗi này.
Thiên Long thấy biểu cảm của Lưu Chiến thì cười nói: "Hay là không tin được rằng ngươi vừa bị một Hóa Thần Kỳ đả thương tới mức này hả?"


Lời nói của Thiên Long như sát thêm muối vào vết thương của Lưu Chiến vậy, hắn hai mắt đỏ lên quát
Lưu Chiến: "Không thể nào! Ngươi đừng có mà dở trò, không đời nào một tên Hóa Thần Kỳ có thể phát ra một công kích như vậy được! Chắc chắn ngươi đang giấu diếm chiêu trò gì đó!"


Thiên Long nghe vậy cười nói: "Thế thì, ta cho ngươi nếm lại chiêu đó của ta! Để xem đó là sự thật hay là giả! ch.ết thì đừng có hỏi tại sao nhé, mà hãy tự trách bản thân ngươi bị ngu thôi! Giờ thì xem bố mày thể hiện đây, há!!!"


Ngay lập tức, lôi linh lực Thiên Long bùng nổ, bắt đầu vận chuyển chạy thẳng vào kiếm. Một cỗ khí tức khủng bố lấy Thiên Long làm trung tâm mà phát ra khiến cho đám người Lưu Chiến phải chấn kinh, đổ mồ hôi hột.
Lưu Chiến thấy một cảnh này thì không nhịn được nuốt nước bọt nghĩ


Lưu Chiến: "Tên này có còn là Hóa Thần Kỳ không vậy? Vậy mà linh lực hắn cuộn trào không hề kém Luyện Hư Kỳ một chút nào! Như này không ổn, nếu để hắn thi triển ra chiêu đó một lần nữa thì kiểu gì cũng nguy to. Tiên hạ thủ vi cường! Để hắn xuất chiêu trước thì chỉ có nước diệt tộc thôi!"


Lập tức Lưu Chiến quát lên: "Tất cả trưởng lão cùng chấp sự! Tiến lên giết ch.ết thằng nhãi đó! Bằng không thì Lưu Gia chúng ta ăn đủ đó!"


Dứt câu, hắn lôi ra một viên đan dược đỏ chót bỏ vào miệng, thương thế hắn bắt đầu khôi phục tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Hắn lập tức lao thẳng tới Thiên Long, theo sau hắn là bốn tên trưởng lão Luyện Hư Trung Kỳ cùng hơn chục tên cung phụng trưởng lão Luyện Hư Sơ Kỳ.


Thiên Long thấy vậy thì cười nói: "Ồ! Không có ngu như ta tưởng! Ta tưởng các ngươi sẽ ngu đến mức để ta đủ thời gian mà tích tụ linh lực cơ! Coi như các ngươi không ngu như vậy! Bất quá...."
Đám người Lưu Chiến đang lao đến thì
Hỏa Quyền!
Đại Thụ Phòng Hộ!


Một đường bạch sắc hỏa diễm đi thẳng qua mặt đám người Lưu Chiến, cùng đó là một đại thụ từ đâu mọc ra che chắn cho Thiên Long. Điều này khiến bọn chúng phải ngưng lại không thể tiếp cận Thiên Long.


Lưu Chiến liền nhìn sang phía bên cạnh thấy được Diệp Cơ tay đã trang bị chiến thủ, nắm đấm đang bừng bừng ngọn lửa màu trắng. Bên cạnh nàng là Lâm Nhược Thiến tay vẫn còn dấu vết lục sắc linh lực lượn lờ trên tay.


Lưu Chiến thấy vậy lên tiếng nói: "Dị hỏa? Bạch sắc, hàn khí? Không lẽ, người đó là Thánh Nữ của Thánh Hoa Tông, Diệp Cơ ư?"
Diệp Cơ thấy hắn đoán ra thì cũng lột luôn cái áo choàng ra nói
Diệp Cơ: "Hừ! Coi như ngươi cũng có mắt nhìn! Ta cứ tưởng ngươi mù không nhận ra luôn đó!"


Lưu Chiến thấy Diệp Cơ thì nghiến răng nói: "Tại sao cô lại tham gia vào việc này? Lưu Gia chưa từng dám đắc tội với Thánh Hoa Tông mà!"


Diệp Cơ liền nói: "Đúng vậy! Đúng là các ngươi chưa đụng đến bọn ta! Nhưng ta tới đây với tư cách là tỷ muội của Lâm Nhược Thiến, tỷ muội ta bị truy sát thì ta không lo lắng sao được. Và ta cũng muốn diệt Lưu Gia các ngươi lắm rồi! Các ngươi sống chỉ tổ khiến người vô tội gặp nạn thôi, vậy nên ta coi như trừ hại cho người dân vô tội!"


Lưu Chiến nghe vậy thì mặt cực kỳ khó coi, hắn nghĩ rằng gặp ai không gặp, đi gặp trúng Diệp Cơ nổi tiếng là thích chiến đấu không kiêng dè ai. Lưu Chiến nghiến răng nói
Lưu Chiến: "Nếu đã như vậy thì! Lưu Gia, toàn bộ tiến lên diệt trừ kẻ xâm lược!"


Lúc này Thiên Long hét lên: "Muộn rồi! Đỡ này lũ ngu!"
Ngọn lửa trước mặt đám người lập tức tiêu tán, để lộ ra Thiên Long đang được bao phủ bởi lôi đình, hai mắt mở ra đã không còn con ngươi mà chỉ còn một màu trắng đang lóe lên lôi điện bên khóe mắt.


Khí thế này phát ra từ người Thiên Long khiến đám người Lưu Chiến phải rợn tóc gáy. Lưu Chiến cảm nhận được chiêu này của Thiên Long đủ giết ch.ết hắn nếu như hắn dám đối kháng nó như ban nãy.


Hắn hai mắt mở to, hoàn toàn không ngờ được rằng một chiêu này lại phát ra từ một tên Hóa Thần Kỳ. Hắn lập tức hô lên
Lưu Chiến: "Mau tản ra ngay lập tức cho ta!"
Thiên Long nghe vậy thì quát: "Quá muộn rồi! Ngũ Long Kiếm Pháp, Thức thứ hai
Thiên Long Phiên Hải!"


Kiếm trong tay, Thiên Long chém mạnh một đường chéo từ ngang hông lên trên. Theo đường kiếm, lôi đình bao quanh hắn lập tức được xuất ra, lôi đình được phóng xuất ra nhanh chóng tọa thành một đầu cự long còn lớn gấp mấy lần đầu cự long vừa nãy Lưu Chiến đối đầu.


Lôi cự long thẳng một đường bay về phía đám người Lưu Chiến, khí thế từ cự long khiến đám người bọn hắn hoàn toàn không thể di chuyển nổi.
Lưu Thiên Hương ở phía xa, nàng chạy ra cửa nhìn lên thấy cảnh tượng như vậy thì không nhịn được hô lên


Lưu Thiên Hương: "Ui! Chồng em ngầu quá đi thôi! Trông anh ý lúc này đẹp trai quá đi, rụng bố nó trứng rồi! Chém ch.ết mọe lũ cẩu tạp chủng đó đi anh Long!!!"
Nhìn về dáng vẻ của Thiên Long lúc xuất chiêu, nàng thực sự mê mẩn hắn vì nàng thấy hắn rất chi là ngầu.


Lưu Chiến thấy một chiêu như này thì không nhịn được mà trên tay xuất hiện một tấm lệnh bài màu vàng. Hắn liền ngay lập tức bóp nát và hô lên
Lưu Chiến: "Lão tổ! Làm ơn xuất quan, cứu lấy Lưu Gia chúng ta!"


Ngay lập tức một luồng khí tức cực kỳ khủng bố xuất hiện trên đỉnh núi cao nhất của Lưu Gia. Một quang mang trụ bắn thẳng lên bầu trời, khí thế cực kỳ linh khủng. Một tiếng nói có phần già dặn vang lên
"Hừ! Kẻ nào dám tới Lưu Gia của ta mà phá hả? MUỐN CHẾT?"


Chỉ bằng một câu kia, một luồng sức mạnh lan tỏa ra khiến cho đám người Lưu Gia cử động lại được và lôi cự long đang lao tới lập tức tiêu tán. Không dừng ở đó, ba người Thiên Long dính phải luồng sức mạnh này thì lập tức phun ra một ngụm máu, kể cả Diệp Cơ cũng không chịu đựng nổi.


Cả ba liền lui ra thật xa và vận linh lực tới cực điểm để tránh cái luồng sức mạnh khủng khiếp này.
Thiên Long nhìn về phía đỉnh núi nói: "Thằng già này cuối cùng cũng xuất hiện! Đến lúc kiếm thêm điểm rồi!"


Một lúc sau, luồng sức mạnh được thu lại. Ở trên đỉnh núi kia, từ trong quang trụ xung thiên kia đi ra một thân ảnh. Người này đầu tóc, râu ria bạc trắng, nhưng khuôn mặt không hề có chút nào gọi là tuổi già.


Người này toàn thân mặc một bộ bạch sắc y phục cùng một bạch sắc trường bào. Người vẫn toát ra một vẻ tiêu sái, phong độ, không một chút khí tức già nua nào cả.


Đây chính là lão tổ của Lưu Gia, Lưu Thiên An. Cường giả Hợp Thể Đỉnh Phong tọa trấn tại Lưu Gia, người đưa Lưu Gia lên thành gia tộc mạnh nhất trong Bát Đại Gia Tộc.


Thiên Long nhìn thấy thì nói: "Mọe! Đúng là tu chân giới, thằng già sắp xuống lỗ mà trông vẫn ngầu vậy! À mà khoan bà vợ mình cả vạn tuổi mà vẫn như thiếu nữ 18 mà nhỉ! Như này mình còn đi nói người ta, mà thôi éo nói nữa trước tiên đối phó với thằng già này cái đã!"


••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Cầu Đề Cử
Cầu KP
Cầu TLT!!
Còn 1c tối viết xong thì đăng nốt nha! Chắc tầm 9h tối hoặc có thể muộn hơn :v






Truyện liên quan