Chương 99: “Chuyện của chàng và nàng vẫn chưa kết thúc.”

Ngày hôm đó, bọn họ không ở lại Phong gia lâu mà rời đi ngay.
Phong Vô Tật còn tính mở tiệc mừng đôi vợ chồng lại mặt nhưng bất thành, có điều thấy cả hai rất bình tĩnh, không có vẻ xung đột với mẹ cậu thì khi ấy mới yên tâm.


Ít lâu sau, trong triều hạ chiếu lệnh thông báo về kết quả của vụ án lâu nay của nhà họ Phong. Án oan kéo dài mãi đến hôm nay cuối cùng cũng được bố cáo toàn thiên hạ.
Lúc bấy giờ, Thuấn Âm không có mặt trong thành mà đang ở tại đạo quán trên núi.


Khắp nơi nồng nàn không khí ngày xuân, cỏ cây trong quán trổ mầm xanh tươi. Bốn bề xung quanh yên bình êm ả, không thấy bóng dáng đạo sĩ đâu.
Nàng bước ra từ một căn phòng trống trải đã cũ, ngoái đầu nói: “Hà tất phải đến đây, có gì hay ho để xem đâu.”


Mục Trường Châu đứng trong phòng nhìn quanh, bên trong hầu như chẳng có gì ngoài một chiếc giường đơn sơ, một chiếc bàn và một tấm thảm, thực sự chẳng có gì thú vị, nhưng đây lại là nơi nàng đã sống một mình nhiều năm.


Chàng đi ra và nói: “Ta chỉ muốn nhìn xem quá khứ của nàng thôi. Dù chúng ta quen nhau từ lâu, nhưng đến bây giờ mới biết rõ những chuyện năm xưa.”


Thuấn Âm xoay người đi lên đường núi: “Thiếp cũng chỉ mới biết quá khứ của chàng còn gì, thậm chí cũng chẳng hay biết chuyện chàng biết bắn tên, hồi đầu còn tưởng chàng yếu đuối…” Nàng quay đầu liếc chàng, không nói thêm.




Mục Trường Châu bật cười đuổi theo bước chân nàng: “Đúng là hồi bé ta rất yếu, chỉ tập được mỗi cưỡi ngựa bắn cung, chứ người Lương Châu ai cũng tập võ, ba trò võ vẽ của ta ăn nhằm gì. Chắc vì các anh em Phong gia nghe nói ngày bé ta lắm bệnh nên mới đối xử chu đáo với ta.”


Tà dương khuất bóng núi, hai người vừa chuyện trò vừa đi xuống núi, như muốn gác lại những hồi ức không muốn nhớ tới, chỉ nói về quá khứ mà đối phương chưa hay.
Mục Trường Châu kể về cha mẹ thân sinh, Thuấn Âm cũng kể ngày xưa mình học mật ngữ như thế nào…


Lúc cưỡi ngựa về thành thì trời đã tối, xa xa thấp thoáng cỏ xanh đình lầu nối liền với làn sóng biếc dập dìu bất tận, tựa chốn mộng mơ xa hoa, ấy là bể hồ Khúc Giang.


Có một nhóm nhân sĩ đủng đỉnh đi ngang qua, vừa đàm luận vừa nghiền ngẫm về câu thơ mới sáng tác, tiếng cười lẫn lời nói văng vẳng dù đã đi xa.


Thuấn Âm dừng lại, nhìn chăm chú áo bào trắng thuần to rộng trên người họ, sau đó quay đầu nhìn người đang cưỡi ngựa bên cạnh. Mục Trường Châu cũng kéo dây cương, chàng mặc thâm y cổ lật, cổ tay bó và thắt lưng chặt, nếu so với những người kia thì chàng thật sự trông mạnh mẽ hơn nhiều.


Chàng dự cảm được, đưa mắt nhìn: “Sao thế, nhớ lại dạ tiệc Khúc Giang năm ấy à?”
Thuấn Âm nhìn lướt qua bể hồ xa xa, nhớ về cái đêm náo động trong miền kí ức xa xăm, vô cớ nghĩ, nếu lúc ấy chấp thuận đề nghị của cha thì không biết tương lai sẽ thế nào.


Nàng chuyển tầm mắt lên người chàng, không nói thành lời mà chỉ bảo: “Thiếp chỉ nhớ bộ dạng của chàng lúc mới đến Phong gia mà thôi.”
Mục Trường Châu vừa mím môi cười thì ngay khắc sau đã kìm lại, chàng đã cố quên đi dáng vẻ ngày trước.


Trên con phố phía trước vọng tới âm thanh huyên náo, Thuấn Âm hoàn hồn, đánh ngựa tiếp tục tiến lên. Càng đi phố xá càng náo nhiệt, cửa phường mở rộng, người người dập dìu khắp các ngả như đang chờ xem gì đó.


Không lâu sau trên phố Chu Tước sầm uất nhất, mọi người trông thấy một đội cấm quân đi ngang qua đại lộ, bước chân tăm tắp đầy uy nghiêm.
Mục Trường Châu dừng chân bên đường, nghiêng đầu nói: “Có vẻ là đến Phong gia, ắt là Thánh thượng muốn làm rầm rộ, rửa sạch oan khuất cho Phong gia.”


Thuấn Âm cũng lờ mờ nhận ra, nàng ngước mắt nhìn về phương xa. Cuối cùng khoảnh khắc này cũng đã tới, nhưng nàng không tiến lại gần, đứng đây nhìn thôi cũng đủ rồi. Đoạn nàng kéo dây cương, xoay người rời đi.
Mục Trường Châu hiểu được suy nghĩ của nàng, tránh đám đông thúc ngựa đi theo.


Trở về dịch quán, đúng lúc bắt gặp một nhóm cung vệ từ đầu bên kia đường trở về, phía sau bọn họ còn có mấy cỗ xe, như thể bọn họ vừa ra ngoài để đưa gì đó, vừa đến cửa thì chắp tay chào hai người.
Thuấn Âm xuống ngựa hỏi: “Mọi người làm gì vậy?”


Mục Trường Châu nhảy xuống nói: “Ta cho người đưa sính lễ đến Phong gia, bù lại nghi lễ còn thiếu sót. Chưa kể từ giờ chúng ta không ở Trường An, nhân lúc hôm nay đang náo nhiệt, vừa hay để Trường An biết rằng Phong gia gả con gái tới Lương Châu xa xôi không phải là chuyện đáng thương, nàng ấy cũng có nhà chồng để dựa dẫm, cũng mượn đó thể hiện về sau Phong gia sẽ không còn đơn độc nữa.”


Lồ ng ngực Thuấn Âm nóng lên, không ngờ chàng còn liệu đến cả chuyện ấy, nàng hạ giọng lẩm nhẩm: “Đúng là tính toán kĩ lưỡng, còn tính luôn cả chuyện này.”
Mục Trường Châu cười cười, thấp giọng đáp: “Ta sẽ xem như nàng đang khen ta.”


Một cung vệ bước tới, rút ra một lá thư từ trong tay áo: “Sau khi đưa lễ xong, Phong lang quân nhờ thuộc hạ đem về thứ này, xin phu nhân đích thân mở đọc.”


Thuấn Âm nhận lấy, mở thư ra, bên trong là bản kết án cuối cùng, nàng không khỏi nhìn thêm đôi lần. Mục Trường Châu quét mắt sang, đoạn hất đầu vào trong ý bảo nàng hãy về phòng lại đọc.
Thuấn Âm thu bức thư vào trong tay áo, im lặng xoay người đi vào.


Bấy giờ trời đã tối đen mà vẫn chưa thiết giờ giới nghiêm, trên đường vẫn có tiếng người qua lại, xem ra triều đình quyết làm lớn rửa oan cho Phong gia tới cùng.
Trong phòng thượng hạng ở dịch quán, đèn đóm vẫn tỏa sáng. Thuấn Âm rửa mặt, khoác áo mỏng ngồi trước bàn, mở bản kết án ra.


Bên trong đính kèm một tờ giấy, sự việc hôm nay diễn ra lớn quá, Phong Vô Tật không thể phân thân tự mình đưa đến nên mới chép ra một bản giao cho nàng, dầu gì đây cũng là kết quả mà nàng đã chờ đợi nhiều năm.


Thì ra Thánh thượng muốn gia phong quan tước nhưng Phong Vô Tật đã thoái thác, cậu không muốn dùng oan khuất của cha anh đổi lấy tương lai. Đợi chuyện này lắng xuống, cậu sẽ quay về Tần Châu tiếp tục nhậm chức.


Cửa phòng bật mở, Mục Trường Châu vừa bước vào vừa cởi miếng hộ giáp cổ tay, thấy nàng đang ngồi sau bàn liền hỏi: “Đọc xong rồi à?”


Trước mặt Thuấn Âm là bản kết án đó, nàng gật đầu: “Cơ bản giống những gì đã biết. Nhưng thiếp không ngờ Thánh thượng điều tr.a thuận lợi đến thế, cứ như chỉ chờ mỗi việc thiếp và Vô Tật lập công để thỉnh cầu cơ hội tái điều tra, Hạ Xá xuyết vừa bị bắt là lộ chân tướng ngay.”


Mục Trường Châu nói: “Nếu nàng biết Thánh thượng đã điều tr.a chuyện này sáu năm thì sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.”
Thuấn Âm ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao chàng biết Thánh thượng đã điều tr.a sáu năm?”


Mục Trường Châu đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn bản kết án nói: “Hồi xưa khi ta bị áp giải vào Trường An thẩm vấn, Thánh thượng từng nhắc trong triều có đại thần cũng bị hãm hại, có lẽ chính là Phong gia. Ắt hẳn Thánh thượng đã biết chuyện ta từng tá túc tại Phong gia, chẳng ngờ họa vô đơn chí nên lúc đó mới không nói tiếp với ta.”


Thuấn Âm vỡ lẽ: “Chuyện của Phong gia và phủ Quận công gần như xảy ra cùng lúc, đều vào sáu năm trước, nên chắc chắn có liên quan.”


“Thánh thượng cũng cảm thấy thế.” Mục Trường Châu nói, “Ta vừa vào Lương Châu, Thánh thượng cũng không ngồi không, chẳng phải về sau còn có chuyện triều đình thường xuyên điều động nhân sự sao.”


Thuấn Âm bừng tỉnh, xem ra nàng đoán không sai, chắc chắn Thánh thượng đã nghi ngờ Ngu gia từ lâu, bỗng nàng nghĩ đến một chuyện: “Nhưng Lương Thông Phù và Lưu thị không cấu kết với Tống Quốc công.”


Mục Trường Châu nghĩ ngợi: “Sự liên quan ở đây không phải bọn họ. Lúc trước khi lấy lại đất công, Khả hãn Tây Đột Quyết đồng ý trao trả với một yêu cầu đi kèm.”
Thuấn Âm hỏi: “Là gì?”


“Lão ta muốn ta trừ khử Hạ Xạ xuyết giúp, nhưng không thể đưa hắn về Trung Nguyên.” Mục Trường Châu điềm nhiên nói, “Trừ khử Hạ Xá xuyết dĩ nhiên là vì hắn ta không an phận, mưu toan trở thành Khả hãn Tây Đột Quyết; nhưng đồng thời lại không thể đưa về Trung Nguyên, có thể là sợ Hạ Xá xuyết sẽ khai ra Khả hãn lão ta.”


Nhưng cuối cùng chàng vẫn bắt Hạ Xá xuyết, âm thầm đem về Trung Nguyên xử lí.
Thuấn Âm dần dà hiểu rõ: “Ý chàng muốn nói, không chỉ Hạ Xá xuyết cấu kết với Tống Quốc công mà sau lưng còn có cả Khả hãn Tây Đột Quyết?”


“Không chỉ vậy.” Mục Trường Châu nhíu mày, “Nàng nhớ lại xem bọn chúng nói gì về phụ thân nàng?”


Thuấn Âm nói: “Bọn chúng nói phụ thân thiếp khăng khăng đòi chủ chiến, còn khuyên Thánh thượng thăm dò xung quanh biên giới, nắm bắt động thái của hai quân giáp giới là đang giật dây khơi mào chiến sự…”


Mục Trường Châu gật đầu: “Với ngoại địch thì tất nhiên chúng chỉ thích trong triều có những người như Tống Quốc công, đáng tiếc lại có phụ thân nàng không chút lơ là cảnh giác, đã vậy còn nắm chức quyền cao, có thể thay đổi triều cục, chính là trở ngại lớn nhất.”


Thuấn Âm càng thêm rõ ràng. Đúng là cha nàng chưa bao giờ thả lỏng cảnh giác, luôn cho rằng quân đội phải hùng mạnh mới có thể đối mặt với cường địch, tuyệt đối không được yếu đuối, thậm chí còn nghiên cứu các phương pháp thăm dò bí mật để sau này còn áp dụng vào trong quân đội, cũng chính là những điều mà nàng đã học được.


Nhìn bề ngoài Tống Quốc công có vẻ đang tranh chấp chủ chiến chủ hòa với cha nàng, nhưng thực chất là đã bị ngoại địch lừa gạt mê hoặc, nhận lợi ích từ bọn chúng để gạt bỏ tảng đá ngáng đường là cha nàng.


Khi ấy Đế vương vừa lên ngôi mấy năm, căn cơ chưa vững, là thời điểm tốt nhất để ra tay.
Một khi cha nàng ngã đài, Tống Quốc công sẽ nắm trong tay quyền thế, ngoại địch cũng mon men rục rịch, về sau có làm gì, trong triều cũng sẽ tiếp tục có kẻ mở đường cho chúng.


“Không chỉ Tây Đột Quyết,” Thuấn Âm nhìn nàng, “Mà là ngoại địch ở cả hai phía.”
Mục Trường Châu nói: “Thứ bọn chúng muốn là mười bốn châu Hà Tây.”


Như mong muốn của chúng, nội bộ Hà Tây đã lớn mạnh, các châu bắt đầu trỗi dậy, phần nhiều là những kẻ âm thầm cấu kết với chúng.


Binh quyền càng mạnh thì lòng tham càng lớn, không chỉ một người muốn ngồi vào chiếc ghế Tổng quản Lương Châu. Rồi một ngày nào đó khi núi cao nước xa, sớm muộn gì cũng có thể chiếm riêng bờ cõi Hà Tây rộng lớn, sẽ có địa vị ngang bằng Trung Nguyên, thậm chí tự lập xưng vương.


Quân thù hai mặt sẵn sàng ủng hộ, không biết con đường thông thương quan trọng này, mảnh đất trù phú xa Tây Vực lại gần Trung Nguyên này đã bị ngấp nghé bao nhiêu năm.
Mà đâu ai ngờ lão Tổng quản lại muốn Võ Uy Quận công kế vị.


Bọn chúng hiểu tính cách con người Quận công, một khi ông lên làm Tổng quản, quyền hành của Hà Tây tất sẽ bị trao cho Trung Nguyên, huống hồ phủ Quận công và Phong gia còn có giao tình, mai sau một ở trong triều một tại Lương Châu hỗ trợ lẫn nhau, đến lúc đó bọn chúng lộng hành thế nào được nữa?


Cho nên chúng mới đồng thời ra tay. Mục tiêu ngay từ đầu chính là phủ Quận công và Phong gia, không tha cho bất cứ ai.


Ngày trước, khi chứng kiến ngoại địch hai bên liên tục quấy phá nhưng vẫn để mặc cho Đô đốc tướng lĩnh ở Lương Châu minh tranh ám đấu thì Mục Trường Châu hiểu ra ngay, bọn chúng đang chờ người thắng cuộc cuối cùng xuất hiện.


Dù gì cũng phụ thuộc vào chúng, ai làm Tổng quản cũng sẽ cô lập Hà Tây khỏi Trung Nguyên như bọn chúng muốn.


Quả nhiên, chờ khi Lương Thông Phù trở thành Tổng quản, bọn chúng lặng lẽ rút lui. Lương Thông Phù và Lưu thị đã âm thầm thông đồng với ngoại địch, thèm khát một ngày đạt được “nghiệp lớn”, dốc sức đẩy mạnh văn hóa Hồ tộc đặng tách rời Trung Nguyên.


Còn phần phủ Tổng quản muốn o ép chàng, móc nối với Hạ Xá xuyết thì đó là chuyện sau này.
Thuấn Âm ngồi lặng một lúc lâu mới cất tiếng: “Bảo sao chàng nói chuyện vẫn chưa kết thúc.”
Đúng là sự tình vẫn chưa chấm dứt, chuyện của chàng và nàng vẫn chưa kết thúc.


Mà hôm nay để rửa oan cho Phong gia, Thánh thượng trực tiếp vạch trần chuyện trọng thần triều đình móc nối với ngoại địch, cũng vì Hà Tây đã ổn định nên không biết ngoại địch hai mặt còn có thể kiềm chế được bao lâu.
Mục Trường Châu đột nhiên đẩy bản kết án ra xa, duỗi tay kéo nàng đứng dậy.


Thuấn Âm vừa hoàn hồn thì đã bị chàng bế lên, nàng cuống quít ôm cổ chàng, nhưng chưa kịp nói gì, chàng đã đặt nàng xuống giường rồi đè lên, áp môi vào cổ nàng, những chiếc hôn rơi liên tục.
Tim Thuấn Âm đập loạn: “Sao chàng tự dưng…” Đột ngột thế.


Mục Trường Châu ngẩng đầu nhìn chàng: “Để nàng không nghĩ nhiều nữa, đi ngủ đi.”
Thuấn Âm nắm vai chàng th ở dốc: “Làm gì nghĩ nhiều bằng chàng, giấu kỹ quá đấy.”


Mục Trường Châu chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu hôn từ cổ lên má nàng, đôi môi tìm tới môi nàng, cạy mở ra chạm vào lưỡi nàng.


Đầu lưỡi Thuấn Âm tê rần, trăm mối ngổn ngang đè nặng trong lòng chợt tan biến, vòng tay ôm chặt cổ chàng. Đến khi sắp hụt hơi thì chàng mới buông nàng ra, th ở dốc nói: “Ngủ được chưa?”


Thuấn Âm lấy lại nhịp thở, nhìn thấy đôi mắt đen láy đang nhìn mình chằm chằm, tựa hồ chàng sẽ cúi đầu hôn tiếp bất cứ lúc nào, khi ấy nàng mới gật đầu, không thì đừng mơ đến chuyện ngủ nữa…
Rồi không biết bao lâu trôi qua, nàng bất giác ngủ thiếp đi.


Giữa chừng tỉnh giấc là vì có ánh sáng rọi. Thuấn Âm quay đầu, bên cạnh trống trơn, nàng cựa mình, nhìn thấy bóng dáng Mục Trường Châu đang ngồi trước bàn.
Chàng đang cầm bút viết thoăn thoắt, gương mặt trông nghiêng hiện rõ rệt, ánh đèn hắt lên đồ một vầng sáng nhẹ xung quanh.


Chàng nhanh chóng gác bút xuống, cầm tờ giấy trong tay đi ra cửa giao cho một cung vệ.
Thuấn Âm nhận ra đó là một bản tấu chương.
Mục Trường Châu khép cửa trở về, đi tới mép giường ngồi xuống, đưa tay cản ánh sáng trước mắt nàng: “Không ngủ được cũng phải ngủ, sáng mai phải về Lương Châu rồi.”


Thuấn Âm kéo tay chàng xuống, nhổm dậy nói: “Sao nhanh thế? Chàng còn chưa yết kiến Thánh thượng mà.”


“Ta gửi tấu chương rồi.” Mục Trường Châu nói, “Lần này ta chỉ đi cùng nàng vào đô chứ không định yết kiến, tình tiết sự việc đã viết rõ trong tấu chương, Thánh thượng không trách tội đâu.”


Thuấn Âm nghĩ ngợi một hồi, sau đó hiểu ra: “Bây giờ chúng ta đã hiểu hết rồi, mà chuyện vẫn chưa kết thúc, đúng là cần phải về càng sớm càng tốt.”
Mục Trường Châu vỗ vào eo nàng như hòng nhắc nhở.


Khi hơi thở của chàng lướt qua cổ thì Thuấn Âm mới sực tỉnh, khẽ lẩm nhẩm: “Không nói nữa.”
Mục Trường Châu siết vòng tay, tựa lồ ng ngực vào vai nàng, giọng trầm lắng vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Yên tâm, ngày đó sớm muộn gì cũng đến.”


Cả hai người âm thầm đi đến hôm nay chẳng phải để chờ cái ngày nhổ tận gốc những thứ trong ngoài này sao. Sớm muộn gì cái ngày phải trả giá toàn bộ cũng sẽ tới.






Truyện liên quan