Chương 60: Vạn nhân mê (15)

Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Dường như Tạ Quan Sư không hề nhận thấy được bạo động trong cơ thể Thẩm Nghi Hoàn, y chỉ chỉ xe lăn ở góc, ý bảo Thẩm Nghi Hoàn lấy đến cho mình.
Thẩm Nghi Hoàn phất tay áo, chân khí mênh mông đảo qua, bệ bếp đầy bụi bặm thoáng chốc trở nên sạch sẽ.


Thấy vậy, Tạ Quan Sư cố ý nói tiếng cảm ơn.
Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nghi Hoàn còn có chứa chút cảm giác thỏa mãn nào đó, giống như đang nói —— thật tốt, thì ra đệ đệ còn nhớ ta không thích dơ bẩn.


Mày Thẩm Nghi Hoàn giật giật, cảm thấy khí thô bạo trong lòng mình lại sắp bị người này khơi ra. Y đối xử dịu dàng với hắn như không hề xem thù hận giữa hai người là to tát, cho rằng hai người vẫn có thể trở lại như trước. Càng đáng sợ hơn chính là, biểu hiện giả dối được y xây dựng nên luôn khiến Thẩm Nghi Hoàn choáng váng.


Nó làm Thẩm Nghi Hoàn cảm thấy chán ghét.
Hắn mang gương mặt không cảm xúc đặt Tạ Quan Sư trên bệ bếp, sau đó ôm tay đứng bên cạnh: "Ca ca, ngươi làm đi, làm ra mà không ăn được ta sẽ giếŧ ngươi."


Tạ Quan Sư muốn xe lăn, hắn lại không cho, một hai phải nhìn ca ca ngồi trên bệ bếp, hai chân rũ xuống, dùng tư thế quái dị như vậy để nhóm lửa.
Hành vi mang tính trả thù trẻ con này làm Tạ Quan Sư không biết nên khóc hay cười.


Y im lặng nhìn Thẩm Nghi Hoàn, sau đó chống hai tay lên bệ bếp, cố sức nhích tới gần cái nồi sắt lớn. Trên bếp lò có chút tro bụi rơi xuống, tất cả dính hết lên vạt áo y, làm cả người y có vẻ hơi chật vật.




Đường đường là ma tu mà người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật, thời kỳ huy hoàng có thủ hạ tín đồ không dưới ngàn người, đã thảm như vậy khi nào đâu.
Thế mà giờ lại tự làm mình phải lăn lộn thảm như vậy.


Thẩm Nghi Hoàn nhìn nhìn, hẳn là phải rất sung sướng, nhưng cố tình lại cảm thấy khó chịu, cơn khó chịu không có ngọn nguồn dâng lên.


Việc người này thảm như vậy hoàn toàn là do một tay hắn tạo thành. Ba tháng trước, hắn đã cố tình tiết lộ hành tung của y thông qua Ám Linh, chờ nhân sĩ chính phái đến vây công, sau khi cả hai bên đều tổn thương, hắn lại ngư ông đắc lợi bắt người này về ——


Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay hắn, không xuất hiện một chút sai lầm.
Nhưng rốt cuộc là vì sao? Vì sao hắn lại không hề có chút vui vẻ hay đắc ý gì như trong tưởng tượng.


Không, vẫn có vài thứ nằm ngoài dự tính của hắn, tỷ như, hắn cho rằng ca ca ngoại trừ căm hận và chán ghét mình thì nhiều lắm cũng chỉ có sợ hãi. Nhưng lại không ngờ rằng người này không sợ mình, cũng không hận mình, ngược lại còn...... Cứ luôn dùng ánh bắt bao dung dịu dàng đáng ch.ết kia nhìn mình.


Thật ra Tạ Quan Sư có thể đi, tuy rằng hai cái đùi bị đông lạnh hai ngày trên giường băng, máu không thể lưu thông, nhưng việc đi đường đứng vững vẫn không có vấn đề. Nhưng chuyện y làm này gọi là khổ nhục kế, làm bộ cơ thể bị thương nặng đến nỗi không thể đi đứng.


Dưới ánh mắt của Thẩm Nghi Hoàn, y gian nan bò tới cạnh bệ bếp, sau đó nhặt củi bên cạnh đút vào bếp lò.
Vốn dĩ y phục trên người đã bị Thẩm Nghi Hoàn làm làm cho lỏng lẻo, rồi lại lăn lộn như vậy, cảnh xuân cứ thế hiện hết ra, nửa bả vai và sống lưng bóng loáng lộ ra ngoài.


Dường như là nhận thấy được tầm mắt của Thẩm Nghi Hoàn, y yên lặng kéo áo lại, sau đó thắt chặt đai lưng.
"Ai muốn nhìn ngươi?" Thẩm Nghi Hoàn cười lạnh một tiếng.
Tạ Quan Sư không để bụng, nói: "Là huynh trưởng, ít nhất phải phẩm hạnh đoan lương trước mặt đệ đệ."


"Đoan lương ở trước mặt ta, vậy ngươi ở không đoan lương ở trước mặt ai?" Thẩm Nghi Hoàn quái gở nói: "Tiểu tử thúi hôm đó?"
Tạ Quan Sư cố gắng nhóm lửa, vừa sặc vừa nói: "Ta nói rồi, hắn chỉ là người hầu ta nhặt về từ trong thôn, đệ cần gì phải chú ý như vậy?"


"Thân phận ti tiện đó của hắn vẫn chưa đến mức làm ta chú ý." Thẩm Nghi Hoàn trào phúng: "Chẳng qua, ta nhớ ngày đó ca ca có nói hắn có vài phần tương tự với ta năm đó, ngươi biết không?"


Thẩm Nghi Hoàn bỗng nhiên ghé sát vào bên tai Tạ Quan Sư, vươn tay tới dán lên sườn má bên kia của y, ngón tay lạnh lẽo lan tràn khắp mặt y. Hắn bật hơi, âm u nói: "Bằng những lời này của ngươi là ta có thể đi giếŧ hắn ngay lập tức, ngày đó không giếŧ là cho ca ca nhiều năm không gặp một cái mặt mũi, ngày sau, thấy hắn một lần giếŧ một lần, thấy phần mộ hắn một lần san bằng một lần."


Hơi thở hắn phả lên vành tai bên trái của Tạ Quan Sư, làm nơi đó nổi lên một tầng da gà tinh tế, lan tràn đến cả sống lưng.
"Xem về sau ai còn dám giống ta!" Thẩm Nghi Hoàn buông Tạ Quan Sư ra.


Trong khoảng thời gian ngắn Tạ Quan Sư không biết nên trả lời như thế nào: "......" Giờ là ngươi mặc y phục giống với người ta đó, còn có mặt mũi nói không cho người ta giống ngươi, đây không phải là vừa ăn cướp vừa la làng à?


Y bỏ hết số củi vào, sau đó bỏ mì* mà không biết Thẩm Nghi Hoàn đã tìm thấy ở nơi nào vào, vận dụng chân khí ở đầu ngón tay làm nước sôi, mì cũng dần nở ra.
(*) : theo như mình tr.a thì nó là một loại mì thì phải
"Sao không nói gì?" Thẩm Nghi Hoàn nhìn y hỏi.


Tạ Quan Sư ngước mắt nhìn hắn, làm như muốn cười, nhẹ cong khóe miệng, nói: "Đệ chính là đệ đệ độc nhất vô nhị của Thẩm Nghi Đăng ta, tất nhiên trên đời này không có ai giống đệ."


Thẩm Nghi Hoàn vốn tưởng rằng y phải nói đỡ cho tiểu tử thối kia, thậm chí đã chuẩn bị để bạo nộ, lại không ngờ rằng y lại nói như vậy.


Những lời này không nhẹ không nặng, lại tiến vào lỗ tai, làm hắn ngơ ngẩn ngay tức khắc. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Tạ Quan Sư, cẩn thận xem có dấu vết lừa gạt gì hay không, nhưng lại không thể nhìn thấy thứ gì, ca ca vẫn giống như trước đây, bình tĩnh đối diện với hắn.


"Hư tình giả ý!" Thẩm Nghi Hoàn lại nói lần nữa, nhưng trong lòng vẫn cứ không nhịn được mà run rẩy.
Hư tình giả ý, tất cả đều là hư tình giả ý!


Những cảm xúc phức tạp trong lòng hắn cứ giao triền, rất tức giận lại rất bi thương, hình như còn che giấu chút ý vui mừng, nhưng thứ cuối cùng còn lại trong lòng cũng chỉ có hưng phấn.
"Nấu xong rồi, A Hoàn, ta lấy cho đệ một chén." Tạ Quan Sư nói.
Thẩm Nghi Hoàn tức giận nói: "Gọi ta như vậy nữa ta sẽ giếŧ ngươi!"


Tạ Quan Sư đưa cái chén màu trắng nghi ngút khói tới trước mặt hắn, dỗ dành: "Rồi rồi rồi, ta biết rồi, đệ ăn thử."


Giống như đánh vào bông mềm rồi bị bắn trở về, Thẩm Nghi Hoàn bực bội trong lòng lại không thể làm gì, ngay cả chính hắn cũng không biết rốt cuộc mình muốn thứ gì. Hắn đoạt lấy cái chén từ tay Tạ Quan Sư, cũng không sợ nóng, ăn một miếng.
"Thế nào?" Tạ Quan Sư chờ mong hỏi.


Thẩm Nghi Hoàn khựng lại, nói: "Khó ăn."
Tạ Quan Sư: "......" 502, đừng cản y, thật sự y rất muốn đánh ch.ết cái thằng nhóc thúi này.


"Thật là vô cùng khó ăn." Thẩm Nghi Hoàn ném chén xuống, ghét bỏ xoa xoa miệng, nói: "Ca ca, sợ là từ sau khi rời bỏ ta, ngươi chưa từng làm cơm cho mình ăn đúng không? Nói cái gì mà cố ý học nấu ăn vì ta, ngươi nên tỏ chút lòng chân thành đi chứ."


"Để ta nếm thử, chẳng lẽ là quên bỏ muối?" Tạ Quan Sư nhíu mày, cầm chén còn lại lên định nếm thử, nhưng mới vừa đưa lên miệng, chén đã bị Thẩm Nghi Hoàn giật lấy.
Thẩm Nghi Hoàn thong thả lau nước canh tràn ta mép chén, nói: "Nếu đã làm cho ta thì tất cả đều là của ta."


Tạ Quan Sư nói: "Không phải là đệ không thích ăn sao?"
"Dù không thích cũng là của ta, không phải ca ca vẫn biết ta ghét nhất là đồ vật của mình bị người khác chạm vào sao?" Thẩm Nghi Hoàn lạnh lùng uy hϊế͙p͙: "Ai chạm vào thì vứt người đó cho chó!"


Tuy rằng trong lời nói đều là uy hϊế͙p͙ âm lãnh, nhưng không biết có phải là ảo giác của Tạ Quan Sư hay không, dường như biểu cảm của Thẩm Nghi Hoàn đã dịu đi rất nhiều, lúc rũ mi nhìn chén mì, lệ khí trên gương mặt cũng đã biết mất đáng kể. Nếu lòng hắn thoải mái, hồng văn ma tu giữa mày sẽ nhạt đi một chút.


Chẳng qua ——
Tạ Quan Sư cảm thấy có hơi kỳ lạ, tại sao Thẩm Nghi Đăng và Thẩm Nghi Hoàn đều tu luyện cùng một phái ma công, nhưng giữa mày Thẩm Nghi Đăng lại không có thứ này nhỉ.


502:【Năm đó, sau khi Thẩm Nghi Đăng rời đi, Thẩm Nghi Hoàn nóng lòng cầu thành, đi tu luyện công pháp làm Thẩm phụ ch.ết bất đắc kỳ tử.】
Tạ Quan Sư:【......】


Thì ra là như vậy, trách không được Thẩm Nghi Hoàn tuổi còn trẻ mà tu vi đã Độc Cô Cầu Bại*, dù bị trọng thương cũng có thể nhẹ nhàng diệt Tần Dung và Vương Bất Dịch tu vi Nguyên Anh. Nhưng mà, tu loại ma công này sẽ không có ảnh hưởng sao?


(*Độc Cô Cầu Bại: hiệu là Kiếm Ma, là một nhân vật hư cấu trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, được xem là một trong những nhân vật có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung)
Đáy lòng Tạ Quan Sư ẩn ẩn có dự cảm không tốt, nhưng y cũng không nói ra.


Y dịu dàng nói: "Nếu đệ thích thì ngày nào ta cũng làm cho đệ."
Thẩm Nghi Hoàn đang uống canh, nghe thấy lời này giật cả mình, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Quan Sư, hỏi: "Cái gì?"
Vì thế Tạ Quan Sư lại lặp lại một lần.
Không gian yên lặng.


Biểu tình Thẩm Nghi Hoàn tức khắc thay đổi, đôi mắt nhìn Tạ Quan Sư cũng phức tạp khó hiểu, làm người ta không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
—— sao có thể là sự thật, hư tình giả ý tới mức này sao? Thật là vì đào tẩu mà thứ ghê tởm gì cũng nói được nhỉ.


"Không cần." Không biết lại xảy ra chuyện gì, đột nhiên hắn đặt mạnh chén đũa qua một bên, thiếu chút nữa làm đổ hết nước canh bên trong.
Tạ Quan Sư ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"


Thẩm Nghi Hoàn chặn ngang bế y lên đi vào phòng, sau đó không nói một lời mà khoá y lại một lần nữa. Chỉ có như vậy, chỉ có như vậy mới không trốn được.


Làm xong hết thảy, Thẩm Nghi Hoàn phất áo choàng ngồi bên cạnh Tạ Quan Sư, nhắm hai mắt hại. Tính tình hắn cổ quái khó dò, lúc thì cười hì hì quái gở, lúc thì lạnh băng không nói một lời, thật sự là làm Tạ Quan Sư không thể nắm bắt. Nhưng Tạ Quan Sư cũng không định làm xong nhiệm vụ trong ngày một ngày hai, vì thế tùy hắn lăn lộn, phối hợp nằm lại giường băng một lần nữa.


Đả tọa được thời gian một nén nhang, Thẩm Nghi Hoàn bỗng nhiên mở to mắt trong bóng đêm, dường như nhận thấy được thứ gì, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn kết giới dưới chân núi.


Tạ Quan Sư không có tu vi cao như hắn, đương nhiên là không thể nhìn thấy người dưới chân núi, chỉ đoán là có người tới dựa vào động tác này của hắn.
Chẳng lẽ là Tần Dung? Nhanh như vậy? Không cần đâu, tiến độ nhiệm vụ bên Thẩm Nghi Hoàn vẫn còn bằng không mà.


502 nói:【Không phải Tần Dung, Tần Dung bị tương khá nặng, giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, là Chu Kị.】
Tạ Quan Sư thấy hơi cạn ngôn:【Chu Kị tới làm gì, tự tìm đường ch.ết à?】


502 đột nhiên thấy hơi vui sướng khi người gặp họa:【Đương nhiên là tới đoạt lại người làm hắn rơi vào lưới tình ngay từ lần đầu gặp mặt.】






Truyện liên quan