Chương 62: Vạn nhân mê (17)

Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Sau một lúc lâu mà không thấy Tạ Quan Sư trả lời, Chu Kị hơi lo lắng và nôn nóng. Hắn mạo hiểm lên núi, lỡ như bị tên ma đầu Thẩm Nghi Hoàn kia phát hiện, mà hắn lại chưa chuẩn bị cách đối phó với địch, vậy nhất định sẽ thảm bại!


"Không có quá nhiều thời gian cho ngươi." Chu Kị nói xong thì vung kiếm, rót chân khí vào trong, sau đó chém qua đoạn dây xích ở hai chân Tạ Quan Sư.


Tuy tu vi của hắn cao hơn Ám Linh, nhưng một kiếm này vẫn không thể đả động gì đến đoạn xích. Hắn biết, đoạn xiềng xích này đã bị hạ cấm thuật, trừ phi tìm được chìa khóa, nếu không rất khó cắt đứt.
"Nói ta biết, chìa khóa ở đâu?" Chu Kị đi qua nắm dây xích, hỏi.


Tạ Quan Sư rũ mắt, như là đang suy tư, ánh nến lập loè đong đưa trên mặt y, làm y nhìn như vô cùng do dự ——
Chu Kị thấy kỳ lạ: "Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục ở lại để bị tr.a tấn?"
Tạ Quan Sư vẫn im lặng.


Chu Kị nôn nóng, đang muốn mở miệng lần nữa, lại nghe Tạ Quan Sư nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ không liên thủ với ngươi."
Dường như đã hạ quyết tâm, vẻ ngẩn ngơ trên mặt y cũng đã biến mất, thay vào đó là kiên định.


Tay nắm dây xích của Chu Kị trở nên cứng đờ, chỉ cảm thấy mình vừa nghe thấy chuyện lạ lùng nào đó, bàng hoàng quay đầu nhìn Tạ Quan Sư, kinh ngạc: "Tại sao?"




Hắn không hiểu rốt cuộc người này nghĩ như thế nào, giờ đang có cơ hội tuyệt hảo để chạy đi, thế mà lại cự tuyệt? Quan hệ căng thẳng của hai huynh đệ bọn họ đã lưu truyền trong tu chân giới từ rất lâu rồi! Hiện tại y bị Thẩm Nghi Hoàn giam ở đây, hiển nhiên là không bị tr.a tấn đến ch.ết thì Thẩm Nghi Hoàn sẽ không bỏ qua.


Đã như vậy rồi mà y vẫn còn muốn ở lại? Chẳng lẽ thật sự một lòng tìm ch.ết sao?!


"Cảm ơn ngươi muốn cứu ta, nhưng chuyện của hai huynh đệ chúng ta không liên quan đến người ngoài." Tạ Quan Sư lạnh nhạt nói. Y giật giật mắt cá chân, giật đoạn xích trên chân khỏi tay Chu Kị, nói: "Nếu giờ ngươi không đi, chỉ sợ sẽ bị hắn giếŧ."


Tuy rằng nói như vậy, nhưng gương mặt lại không hề có chút cảm xúc lo lắng nào, không hề quan tâm đến sống ch.ết của Chu Kị, cho dù Thẩm Nghi Hoàn giếŧ Chu Kị cũng không có gì to tát. Tuy Chu Kị vẫn luôn lừa dối bản thân mình, nhưng sao hắn có thể không nhìn thấy điểm này?


"Ngươi ——" Chu Kị vẫn cảm thấy không tin được, hắn không thể hiểu suy nghĩ của người này. Vốn dĩ hắn tưởng rằng, hai người Thẩm Nghi Đăng và Thẩm Nghi Hoàn không đội trời chung, oán hận chất chứa đã lâu, giờ Thẩm Nghi Đăng lại bị Thẩm Nghi Hoàn cầm tù ở đây, nếu hắn tiến đến, nhất định y sẽ liên thủ cùng hắn, trừ khử tên đệ đệ đáng ch.ết kia. Nhưng tại sao hắn lại biến thành người vướng bận thế này?


Chẳng lẽ là mang khúc mắc với hắn, cho nên không chịu tin tưởng hắn? Cũng đúng, rốt cuộc thì hai người vẫn có ngăn cách chính tà.
Hắn cắn chặt răng, muốn khuyên nhủ: "Không phải ta muốn lợi dụng ngươi, mà chỉ là có hảo cảm với ngươi, nếu ngươi chịu để ta mang ngươi đi, ta sẽ lập tức......"


Xuất phát từ lòng tự trọng của danh môn chính phái, hắn không nói tiếp.


Tạ Quan Sư ngẩng đầu nhìn hắn, có vẻ cực kỳ kinh ngạc: "Ngươi cũng chỉ quen biết ta được mười ngày, làm gì có tình cảm nào đáng nói? Mà Thẩm Nghi Hoàn là người ta quen biết mười mấy năm, ngươi muốn giếŧ hắn, ta sẽ không khách khí."
Chu Kị: "............"


Chu Kị nghĩ sao cũng không thể ngờ kết quả lại là thế này. Mặt hắn trầm xuống.


Hắn chỉ cảm thấy phẫn nộ, ẩn sau còn có chút hổ thẹn không chỗ dung thân. Hắn bộc bạch cõi lòng mình, mà người này nghe cũng không thèm nghe. Việc thổ lộ cõi lòng với hắn mà nói đã vô cùng khó khăn, thế mà còn bị tổn thương lòng tự trọng như vậy!


"Ngươi không chịu rời đi, chẳng lẽ là bởi vì tên đệ đệ đó? Hắn cũng đã biến ngươi thành ra như vậy rồi!" Chu Kị không dám tin tưởng hỏi, hắn nghe thấy gì vậy, thế mà nghe thấy Thẩm Nghi Đăng nói đỡ cho đệ đệ y, chẳng lẽ quan hệ của hai người không căng thẳng như lời đồn, mà mình ngược lại đã làm điều thừa?


Tạ Quan Sư rũ mắt, không nói chuyện.
Nhưng im lặng tức đại biểu cho cam chịu.


Chu Kị cảm thấy lòng lạnh lẽo, huống hồ nhớ đến thần sắc ngơ ngẩn lúc trước của Thẩm Nghi Đăng, chắc chắn giữa y và Thẩm Nghi Hoàn có gút mắc gì đó không thể nói với người ngoài. Mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, đêm nay cứ mạo hiểm lên núi, đặt mình vào nguy hiểm, vốn dĩ cho rằng vậy có thể biết được nhược điểm của Thẩm Nghi Hoàn, liên thủ với Thẩm Nghi Đăng giếŧ ch.ết Thẩm Nghi Hoàn, nhưng giờ xem ra, tuyệt đối không có khả năng.


Đêm nay hắn không chỉ không thu hoạch được gì, còn tự rước lấy nhục, hơn nữa ——


Sắc mặt Chu Kị chợt biến, cảm thấy có tiếng gió xao động ở đỉnh núi cách đây rất xa, dường như có ai đó đang lao nhanh đến đây. Tu vi thâm hậu kia quấy phá linh khí của cả đỉnh núi, thậm chí làm những cây lớn bên ngoài phát ra tiếng vang.


Chu Kị kêu lên trong lòng, không tốt, hẳn là Thẩm Nghi Hoàn đã trở lại.


Giờ hắn cũng không rảnh lo cứu Tạ Quan Sư ra ngoài nữa, chỉ có thể chạy trốn trước. Nhưng, hắn lại nhìn Tạ Quan Sư lần cuối, vậy mà những phẫn nộ và khủng hoảng trong mắt đã tiêu tán, thay vào đó chính là lưu luyến —— hắn chưa từng trải qua cảm giác nhất kiến chung tình này bao giờ.


Ngày ấy, sau khi thấy nam nhân đó, hắn đã trằn trọc suốt mấy đêm liền, trong đầu tính toán phải làm sao mới có thể có được người này. Tối nay đến đây, mặc dù biết được thân phận thật của y, nhưng hắn cũng không chút do dự phản bội môn phái mình, muốn cứu y xuống núi, nhưng lại không ngờ lại có kết quả này......


Hắn nhìn người này, nhưng người này không hề nhìn hắn. Chỉ có mình hắn tình nguyện.
Chu Kị cắn chặt răng, nói tiếng "Cáo từ", sau đó không quay đầu lại mà nhảy ra cửa sổ.


Bên ngoài tối đen, chỉ có nước của dòng suối phản xạ óng ánh. Chu Kị dùng hết sức, liều mạng lao xuống chân núi, nhưng khi đến sườn núi lại thấy có một người chắn giữa đường, người nọ rũ tay đưa lưng về phía hắn, dường như đã chờ ở đó hồi lâu.


Chu Kị lập tức ngừng lại. Trán hắn chảy mồ hôi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thẩm Nghi Hoàn. Mười mấy năm nay người này chưa từng xuống núi, tính tình cổ quái bất thường, trong tu chân giới cũng không có bao nhiêu người biết mặt hắn. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, thế mà hắn lại cảm thấy Thẩm Nghi Hoàn và Thẩm Nghi Đăng có vài phần tương tự.


Nhưng mặc dù có khuôn mặt tương tự, nhưng lại không hề mang đến cho hắn cảm giác kinh diễm như người kia. Thứ hắn cảm nhận được ở Thẩm Nghi Hoàn chỉ có hơi thở âm trầm đáng sợ.
Giọt nước phản quang loé lên mặt Thẩm Nghi Hoàn, khi hắn xoay người lại, thế mà khóe mắt đuôi lông mày đều là vui mừng.


Chu Kị chỉ cảm thấy càng cổ quái khủng bố hơn, không dám khinh địch, ngự kiếm che trước mặt mình, không dám lui cũng không dám tiến.


"Ngươi có vũ khí, ta cũng muốn." Thẩm Nghi Hoàn cười hì hì nói, phi thân lên ngọn cây bẻ một cây nhánh cây, nhìn thoáng qua đỉnh núi, khóe miệng lại nhếch lên một chút, sau đó duỗi tay sờ sờ khóe miệng, đáp xuống mặt đất, giương nhánh cây tràn đầy chân khí về phía Chu Kị. Tư thái kia vô cùng ngạo mạn, dường như chỉ cần dựa vào một cây nhánh cây là có thể thắng Chu Kị.


"Ngươi cười cái gì?" Lông tơ của Chu Kị đựng đứng.
Thẩm Nghi Hoàn mỉm cười, nói: "Chuyện của hai huynh đệ chúng ta có liên quan gì đến ngươi? Ngươi còn quản ta cười cái gì?"


Giây tiếp theo, không hề cho Chu Kị thời gian phản ứng, thân hình quỷ mị của Thẩm Nghi Hoàn xuất hiện ở dưới mí mắt hắn, nhánh cây trong tay cuốn lấy cổ hắn, siết thật mạnh.
Mà bên này, 502 nói:【Độ hảo cảm của đối tượng công lược số 2 +10, độ hảo cảm bây giờ là 60.】






Truyện liên quan