Chương 82: Thôi Niên Dập Đầu, Thôi Phinh Đình Phun Máu

Sau khi mọi người quỳ xuống, Đỗ Biến cuối cùng thấy được vị quận chúa Ngọc Chân này.
Trong nháy mắt, ngọn lửa từ phía dưới bụng hắn lại vọt lên, sau đó cái nơi bí hiểm lại tự nhiên run lên. Đây chính là thứ gì dựng lên để tỏ ý tôn kính trong truyền thuyết sao?


Nhưng mà Đỗ Biến là thái giám a, một thái giám mà bị lửa nóng tán loạn vì một người đàn bà, có thể thấy được đẹp đến trình độ nào?


Ở thế giới này Đỗ Biến thấy khá nhiều người đẹp, Huyết Quan Âm, Thôi Phinh Đình, Chúc Ngọc Song đã coi như là đại mỹ nhân triệu người có một.


Vóc dáng của Huyết Quan Âm , có thể dùng cực độ nóng bỏng để hình dung. Nhưng mà. . . Vóc dáng của vị quận chúa Tống Ngọc này chỉ có thể dùng từ nổ tung để miêu tả.
Không sai, là nổ tung! Trong nháy mắt nổ tung con mắt cùng tâm thần đàn ông, gây nổ hormone phái mạnh.


Đường cong cơ thể, thực sự không biết có nên dùng cái cụm từ vóc dáng ma quỷ hay đồi núi trập trùng để hình dung.


Chiều cao tầm một thước bảy sáu, hai cái chân siêu dài thẳng tắp tròn đầy, vừa tràn đầy lực đàn hồi. Chẳng những có thể đem vòng eo bẻ gãy, một ngọn roi khiến cho xương sống gãy lìa (ý nói eo siêu nhỏ).




Eo thon rất nhỏ, như là eo rắn, rồi lại tràn đầy sức mạnh, dựa vào lực thắt lưng có thể đem cả người chuyển động.
Mà cực kỳ cuốn hút tâm hồn người ta, khi lại chính là trước ngực. là. . . Hung ác độc địa cực kỳ, kinh khủng trong mây, thực sự liếc mắt nhìn thì nổ tung.


Hết lần này tới lần khác nàng vẫn quần áo mặc quần áo da mãng xà, lưng như một cây cung mạnh mẽ, cưỡi ở trên tuấn mã cao to, vóc dáng ma quỷ gần như muốn rách áo ra.


Ước chừng sau một phút, Đỗ Biến mới kịp nhìn mặt của nàng. Cô gái như vậy, chỉ cần dung mạo không phải quá khó coi, bằng vào vóc người cũng đã đủ giết thật nhanh toàn bộ đồng loại khác phái.
Nhưng mà. . . Dung mạo của nàng! Hình dung như thế nào?


Tròng mắt như băng, môi đỏ mọng như lửa. Mũi như ngọc, gương mặt như tuyết. Lãnh khốc cùng diễm lệ, mãnh liệt cùng quyến rũ, những khí chất mâu thuẫn ở trên mặt nàng cùng tồn tại như một tổ hợp hoàn thiện.


Hơn nữa, nàng là con lai. Khuôn mặt tuyệt mỹ vừa có vẻ diễm lệ của phương Đông vừa có kiểu diễm lệ phương Đông, lại có kiểu lập thể phương Tây.


Nàng và công chúa Ninh Tuyết có sự kiêu hãnh, nhưng không có bất kỳ cảm giác thân mật, mỗi một tấc trên gương mặt tuyệt mỹ đã viết từ chối người từ ngoài ngàn dặm.


Vẻ đẹp của quận chúa Ngọc Chân, thực sự như là ngọn lửa, tràn đầy tính xâm lược, chân chính diễm lệ không thể tả làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Ví như Thôi Niên bây giờ, ở dưới ánh mắt của quận chúa Ngọc Chân đã toàn thân cứng ngắc không cách nào nhúc nhích.


Quận chúa Ngọc Chân không nhìn người quỳ đầy đầy đất, trực tiếp cưỡi ngựa lập tức tới đến trước mặt học chính Ngô Tam Thạch, từ lưng ngựa nhảy xuống, thân thể mềm mại tràn ngập lực đàn hồi, rơi trên mặt đất giống như âm thanh từ tiếng đàn.


"Chú nuôi, ngài không được mỗi lần nhìn thấy ta lại quỳ xuống." Quận chúa Ngọc Chân nói.
Ngô Tam Thạch nói: "Quận chúa mặc dù là con gái Trấn Nam công, nhưng lại là bệ hạ thân phong quận chúa, lễ không thể bỏ."


Quận chúa cũng có cái giá của mình, con gái của phiên vương mà là quận chúa thì không đáng giá, ngay cả cửa nhà cũng không thể bước ra.


Mà vị quận chúa Tống Ngọc Chân này từ nhỏ cùng công chúa Ninh Tuyết lớn lên, đi theo Ninh Tông Ngô tập võ, võ công cao cường, bắn cung siêu quần. Công chúa Ninh Tuyết muốn binh quyền rất khó, mà vị quận chúa Ngọc Chân này muốn binh quyền cũng rất dễ, bởi vì cha nàng là Tống Khuyết, chẳng mảy may để ý quan văn cùng võ tướng tập đoàn chít chít méo mó, trực tiếp trao năm nghìn binh mã cho quận chúa Ngọc Chân.


Cho nên phân lượng của nàng, không chỉ vượt xa con gái phiên vương, thậm chí vượt qua công chúa hoàng thất bình thường.
"Ngọc Chân tới tìm ta có việc?" Học chính Ngô Tam Thạch hỏi.
Tống Ngọc Chân nói: "Chẳng qua là đi qua, thuận tiện tới thăm ngươi một chút."


Sau đó nàng trực tiếp đi lên phía trước, đi xem chỗ ở của Ngô Tam Thạch quan, nàng xem như khách nhân, vốn nên để cho chủ nhân đi ở phía trước, nhưng nàng ở bất cứ lúc nào đã mạnh phi thường thế, dám có thái độ làm người trên.


Sau khi đi vài bước, Ngọc Chân công chúa xoay thân thể mềm mại, eo thon nhỏ càng thêm tràn đầy lực lượng cảm xúc, đồ thị mông ngực càng thêm nổ tung.


Ánh mắt như điện của nàng nhìn về phía Thôi Niên nói: "Chịu thua đi, ta ghét nhất người thất hứa, nếu ngươi chưa có thực hiện lời sẽ cắt ngươi, cho ngươi cũng trở thành Yêm đảng."
Dứt lời, nàng trực tiếp đi vào dinh thự của học chính quan, biến mất trong tầm mắt mọi người. .


Cô gái này thật đúng là tinh thần trọng nghĩa nổ ra a, hơn nữa tràn đầy khí sát phạt.
Sau khi quận chúa Ngọc Chân rời khỏi, các thí sinh quỳ trên mặt đất đều đứng lên, mọi người thở phào một hơi.


Nàng quá loá mắt, đem người chiếu không mở mắt nổi; khí chất nàng như là lợi kiếm rất sắc bén, khiến người ta có chút hô hấp không thoải mái. Sau khi rời khỏi tuy rằng bừng tỉnh khỏi mơ, nhưng cũng khiến người ta nhẹ nhõm hơn nhiều.


Thật không hỗ danh con gái của Trấn Nam công Tống Khuyết a, tính cách này giống hệt nhau.
. . .
Đỗ Biến nhìn Thôi Niên nói: "Chịu thua đi, ngươi nên thực hiện ước định."
Thôi Niên nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn đầy tranh đấu.


Chỉ cần hắn quỳ xuống, đồng thời hô lớn Thôi Phinh Đình hoang ɖâʍ vô sỉ ai cũng có thể làm chồng, như vậy tiền đồ của hắn ở Thôi thị gia tộc thì toàn bộ phá hủy triệt để.


Nhưng nếu là hắn không quỳ xuống, một hồi Tống Ngọc Chân quận chúa ra thực sự sẽ đem hắn thiến mất, vị quận chúa này nói được thì làm được, hơn nữa đàn ông bị nàng thiến chẳng tới hai con số, đương nhiên đàn ông bị nàng giết ch.ết càng nhiều.


Thế là, Thôi Niên nhắm mắt lại quỳ xuống, hướng Đỗ Biến dập đầu ba cái, nói: "Thôi Phinh Đình hoang ɖâʍ vô sỉ, ai cũng có thể làm chồng!"
Lời này vừa ra, toàn tràng ồ lên.
Lời này vừa ra, danh tiếng Thôi Phinh Đình quét rác, thậm chí gia tộc vị hôn phu của nàng còn có thể từ hôn.


Đỗ Biến nhìn Thôi Niên, cười lạnh nói: "Ngươi thật đúng là một tên túng quá hoá liều, cho ngươi quỳ thì ngươi liền quỳ a, không có mấy thứ cốt khí."
Tức khắc, Thôi Niên thực sự muốn bùng nổ cơn giận.


"Trần Bình, ngươi không nên quá đắc ý." Thôi Niên đứng lên, tràn ngập oán độc nhìn Đỗ Biến hạ giọng nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ trả thù, hơn nữa báo thù của Thôi thị rất nhanh sẽ tới, nhất định để cho cả nhà ngươi tan xương nát thịt, cho nhỏ em gái xinh đẹp Lâm Song Song của ngươi muốn sống không được, muốn ch.ết cũng không xong."


Sau đó, Thôi Niên trực tiếp phất tay áo rời đi.
. . .
Thôi Phinh Đình ở trên tầng cao trong quán trọ đối diện trường thi thấy rõ ràng hết chuyện này.


Trần Bình giành được thủ khoa, quận chúa Ngọc Chân khí thế trấn áp toàn tràng, đến cuối cùng em trai của nàng Thôi Niên quỳ trên mặt đất dập đầu trước Trần Bình, hơn nữa hô to Thôi Phinh Đình hoang ɖâʍ vô sỉ, ai cũng có thể làm chồng.
Tức khắc, Thôi Phinh Đình tức đến cơ hồ muốn phun máu!


Lần trước nàng và sư huynh tư thông bị Đỗ Biến phát hiện, đã để cho danh tiếng của nàng ở trong phạm vi nhỏ trở nên kém, nhưng gia tộc họ Lâm vẫn làm bộ không biết, nhắm mắt nhắm mũi lấy, dù sao cái này là quan văn cùng võ tướng tập đoàn thông gia.


Mà trải qua sau lần này, nàng là chân chánh có tiếng xấu, hơn nữa còn trong thời gian rất ngắn truyền khắp toàn bộ Quảng Tây hành tỉnh.
Lần này, gia tộc họ Lâm nhất định sẽ từ hôn.


Đối với vị hôn phu Lâm Bật mà nói vợ ngoại tình có thể không để ý, người ta không biết là được rồi. Nhưng nếu như tất cả mọi người biết hắn cắm sừng, vậy chỉ có một con đường từ hôn.
"A. . . A. . ."


Thôi Phinh Đình rút ra bảo kiếm liều mạng chém chém, đem tất cả những thứ trong phòng đều chém nát bấy.
"Đỗ Biến, một ngày nào đó ta muốn đem ngươi thiên đao vạn quả, thiên đao vạn quả. . ."
"Thôi Niên, ngươi quá vô dụng, ch.ết tiệt, ch.ết tiệt!"


"Trần Bình, đồ xuất thân hèn mọn như ngươi, vậy mà làm nhục danh tiếng của ta, ta hiện tại để ngươi thân bại danh tàn, ch.ết không có chỗ chôn."
Đem mọi thứ trong phòng tất cả đập hết sau đó, Thôi Phinh Đình khống chế bản thân tỉnh táo lại.


Nàng nhìn thù hằn, lạnh giọng nói: "Trả thù, ta nhất định phải trả thù, ta hiện tại sẽ phải giết ch.ết Trần Bình, để cho tất cả mọi người biết kết cục khi đắc tội Thôi Phinh Đình và gia tộc họ Thôi sẽ ra sao."
Thị nữ bên cạnh nói: "Tiểu thư, vấn đề là Trần Bình sắp ch.ết a."


Thôi Phinh Đình giọng the thé nói: "Ta không thể đợi, ta không thể đợi. . ."


Lúc này Thôi Niên vọt tới, cất cao giọng nói: "Đi tìm cậu hai, để cho hắn điều động võ sĩ Lệ Kính Ti bắt Trần Bình, lấy cớ làm rối loạn kỉ cương khoa cử đem vào bên trong ngục giam dằn vặt chí tử, ta muốn đích thân hành hạ hắn đến ch.ết ."


Thôi Phinh Đình tiến lên, liền vả một bạt tai quất vào mặt của Thôi Niên trên mặt, sau đó lạnh nhạt nói: "tr.a được Trần Bình đang ở nơi nào chưa?"
Thôi Niên đuối lý, che mặt nói: "tr.a được, ở quán trọ Tứ Hải."


Thôi Phinh Đình nói: "Lập tức đi tìm cậu hai, để cho hắn mang cao thủ Lệ Kính Ti đi quán trọ Tứ Hải, đem nghiệt súc Trần Bình này cho bắt vào ngục giam, ép hỏi hắn sự việc gian lận khoa cử, hành hạ hắn đến ch.ết cho ta."
Thôi Niên ngược lại bèn hỏi: "Không có chứng cứ, cho phép bắt người à?"


Thôi Phinh Đình nói: "Đồ ngu, chẳng qua là mang đi thẩm vấn mà thôi, lúc thi viện Trần Bình vẫn luôn ngủ, thế nào bỗng nhiên thì làm ra văn bát cổ và thi từ tuyệt đỉnh? Phương diện này nghi vấn gian lận rất lớn."


Tiếp tục, giọng nàng trở nên tàn nhẫn nói: " Thế nhưng một khi rơi vào trong tay Lệ Kính Ti, thì không phải do Trần Bình, dù cho không có chứng cứ cũng sẽ trở nên bằng chứng như núi."
Thôi Niên cùng Thôi Phinh Đình cậu hai gọi Bạch Ngọc Khánh, là Quảng Tây Lệ Kính Ti Thiên hộ.


Lệ Kính Ti cùng Đông Hán, Huyền Vũ Vệ đặt song song vì vương triều Đại Ninh tam đại đặc vụ cơ quan, lúc trước Lệ Kính Ti cũng là đã bị hoàng đế trực tiếp nắm trong tay, nhưng vài thập niên trước hoàng quyền thì dần dần yếu thế, Lệ Kính bị tập đoàn quan văn nắm trong tay.


Không chỉ có như vậy, tập đoàn quan văn cùng võ đạo môn phái kết minh, khiến số lớn võ đạo cao thủ tiến vào Lệ Kính Ti làm quan, biến thành tay sai của tập đoàn quan văn.
Đương nhiên, thế lực Quảng Tây Lệ Kính Ti không bằng Giang Tô cùng Chiết Giang Lệ Kính Ti cường đại như vậy.


Lý Văn Hủy dám đánh dám giết, hơn nữa Trấn Nam công Tống Khuyết hữu ý vô ý hỗ trợ, chí ít ở Quảng Tây, Lệ Kính Ti thế lực thì không bằng Đông Hán, nhưng dù cho như vậy, Lệ Kính Ti cũng vẫn là cơ quan mật vụ khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
. . .
Bên trong quán trọ Tứ Hải.


Lúc này Đỗ Biến, đã lấy xuống mặt nạ trên mặt, khôi phục hình dạng nguyên bản.
Thiếu niên thiên tài Trần Bình hai đầu gối quỳ trên mặt đất, dập đầu tiếp nữa nói: "Cảm ơn Đỗ Biến đại sư thỏa mãn tâm nguyện, vì ta giành được thủ khoa thi viện."


Hắn vẫn như cũ đặc biệt suy yếu, thậm chí không thể xuống giường, nhưng hắn vẫn ngồi xe ngựa Đông tới Quế Lâm.


Tuy rằng mạng hắn coi như là bảo vệ, thế nhưng huyết ban trên mặt càng ngày càng nhiều, lúc này vẫn như cũ nằm ở trên giường không cách nào xuống, ngay cả mắt cũng tràn ngập tơ máu, nhìn không rõ ràng lắm.
Bản thân không nên tới, nhưng vẫn phải tới, vì vậy cuộc sống đối với hắn quá đặc thù.


Trừ Trần Bình ở ngoài, toàn bộ quán trọ Tứ Hải có hai mươi tên cao thủ Đông Hán mai phục sẽ chờ có người đến tự chui đầu vào lưới.
Cùng lúc đó, Thôi Niên chính mang theo Lệ Kính Ti Thiên hộ Bạch Ngọc Khánh, suất lĩnh hơn mười tên võ sĩ, rất nhanh nhằm phía quán trọ Tứ Hải bắt người.


Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng đối với Thôi Niên mà nói, hắn trả thù ngay trong đêm, muốn cho tên Trần Bình thấp hèn biết cái gì là lực lượng quyền thế.
. . .


Chú thích của Bánh: Lạy xin phiếu đề cử, vẫn như cũ 3000 phiếu. Ta tiếp tục liều mạng gõ chữ, tình tiết không có thoải mái nhất, chỉ có thoải mái hơn.


Ngoài ra, quyển sách bị người ác ý cho 0 điểm. Vì vậy, điểm lập tức từ 8. 2 giảm xuống đến 7 điểm. Ai có máy vi tính thì vào trang《 Thái Giám Võ Đế 》 góc bên phải có vote 5 sao khen ngợi, hỗ trợ kéo điểm lên, bánh điểm tâm bái tạ đó.






Truyện liên quan