Chương 100: 100: Xin Lỗi

Nói xong, ông liền dẫn mẹ Tô quay vào phòng bệnh, chỉ để lại Mục Ngạn vẫn quỳ trên mặt đất.


Quan Xán Xán đi đến trước mặt Mục Ngạn và nói với anh: "Anh đứng dậy trước đi, sau đó rồi nghĩ cách, nói không chừng hai bác sẽ đê anh gặp cậu ấy." Nhưng Mục Ngạn vẫn quỳ, không có ý định đứng dậy.


Quan Xán Xán biết rằng một khi Mục Ngạn trở nên cố chấp, anh sẽ cố chấp hơn bất kỳ ai khác, sợ rằng anh sẽ quỳ cho đến khi nhìn thấy Viên.
"Em ấy thế nào rồi, có phải bị thương nặng lắm không?" Anh đột nhiên hỏi.


"Cậu ấy bị thương tương đối nặng, nhưng mà bác sĩ có nói hiện tại không có gì nguy hiểm, chỉ cần tịnh dưỡng nghỉ ngơi, thì sẽ mau chóng khỏe lại." Quan Xán Xán trả lời.
"Em ấy có nhắc đến tôi không?" anh hỏi lại.


Quan Xán Xán hơi mím môi nói: "Viên bị thương ở phổi nên vẫn chưa nói được, tay bị gãy do ngã từ trên cao xuống nên tạm thời không thể giao tiếp bằng lời."


Cơ thể anh run lên, anh cũng biết cho dù cô còn sống, nhưng từ nơi cao như vậy rơi xuống biển, sao lại không bị thương nghiêm trọng được chứ? Cô phải chịu nỗi đau về thể xác đau đớn biết bao! Đôi môi mỏng của anh ta mím thành một đường thẳng, khuôn mặt và đôi mắt anh ta đầy sự đau đớn.




Khi Tư Kiến Ngự đến, anh ấy nhìn thấy Mục Ngạn đang quỳ.
Anh ta hơi nhướng mày, đối với hành động của Mục Ngạn, tựa hồ ngoài sự suy nghĩ của anh ta.
"Mục Ngạn, anh ấy.." Quan Xán Xán nói với Tư Kiến Ngự, Tư Kiến Ngự nói: "Nếu cậu ta muốn làm như vậy, thì hãy để cậu ta làm đi.


Dù sao, đây là bệnh viện, thứ không thể thiếu là bác sĩ và y tá, cậu ta ch.ết không được đâu."
* * *
Quan Xán Xán nhìn thời gian, Mục Ngạn đã quỳ suốt 3 tiếng rồi, nếu là trước kia, Mục Ngạn có quỳ thêm mấy tiếng cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại..


Những ngày Viên biến mất, Mục Ngạn sống căn bản người không ra người, ma không ra ma, anh ăn rất ít, so với trước đây, anh gầy hơn nhiều, Quan Xán Xán thật sự rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện.
"Thằng nhóc Mục Ngạn kia còn quỳ ở bên ngoài, cứ quỳ như vậy cũng không phải là chuyện tốt, chi bằng.."


"Chi bằng gì? Nó tưởng chỉ cần nó quỳ xuống là tôi sẽ cho nó gặp con bé sao? Nằm mơ đi!" Bố Tô vẫn tức giận nói.
Mẹ Tô thở dài nói: "Nếu như nó muốn xông vào gặp con bé, hai người già như chúng ta có thể ngăn cản nó sao? Chẳng qua nó muốn giữ thể diện cho chúng ta, không muốn cùng chúng ta xung đột."


Ba Tô đương nhiên biết vợ mình nói đều có lý do, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận.
"Còn nữa, tôi nghĩ con bé..


cũng muốn gặp Mục Ngạn." Mẹ Tô nhìn con gái đang ngủ, "Ban đầu ông cũng nhìn thấy rồi đó, con bé nó thích cậu ta như thế nào rồi, ngay cả phòng nó, nó cũng dán hình của người ta lên khắp phòng, ông có từng thấy qua con bé thích ai như vậy chưa?"
Ba Tô vẫn im lặng.


"Sự việc lần này thực ra là do cha của Mục Ngạn gây ra, nhưng Xán Xán cũng nói rằng Mục Thiên Kỳ đã điên lên vì cái ch.ết của vợ ông ấy.
Huống hồ gì, bây giờ người cũng đã ch.ết rồi.
Lại nói, thằng nhóc Mục Ngạn kia cũng thật đáng thương.."


Ba Tô nhìn vợ, "Ý của bà là, tôi không nên ngăn cản nó gặp con bé à?"
"Ai có thể ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này.


Xán Xán cũng đã kể cho chúng ta nghe về cảnh tượng lúc đó, khi đó, nếu không phải thằng nhóc đó bị người khác kéo lại, e rằng nó cũng sẽ nhảy xuống cùng con bé nhà chúng ta rồi.
Nó..
thật sự là yêu con bé.
Hơn nữa.."


Mẹ Tô dừng một chút, sau đó nói: "Ông nói xem, con bé sẽ bằng lòng để cho cậu ta quỳ ở ngoài như vậy sao?"
Cha mẹ đương nhiên là hiểu con cái nhất, ba Tô thở dài, tựa hồ hạ quyết tâm, nói: "Bỏ đi, nếu nó muốn gặp con bé, vậy thì cứ để nó vào gặp đi."


Cuối cùng, cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, bố Tô và mẹ Tô đi ra, mẹ Tô nói với Mục Ngạn: "Con bé còn đang ngủ, cậu đi vào nhớ nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức nó.."
Mục Ngạn trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, anh lảo đảo đứng lên, khàn giọng nói: "Cám ơn.."


Anh vội vã bước vào phòng.
Tuy rằng vội vàng, nhưng bước chân của anh rất nhẹ, tựa hồ sợ tiếng bước chân sẽ quấy rầy người nằm trên giường bệnh.


Khi đến gần, anh từng chút một nhìn người con gái mà anh yêu đang nằm trên giường, làn da bị quấn bở lớp vải băng lộ ra bên ngoài chiếc áo trắng toát như chọc vào mắt người.
Khuôn mặt quen thuộc đang say ngủ, trên mặt còn có băng gạc, mái tóc dài đã bị cắt ngắn để thuận tiện cho việc chữa trị.


Là Viên! Là em ấy!
Bước chân của anh đột nhiên dừng lại, như thể anh đang do dự.
Cô thực sự còn sống sao? Rơi xuống biển từ một nơi cao như vậy, và vẫn còn sống? Anh đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ là ảo giác của anh? Hay là..
thật?


Anh đột nhiên đi tới giường bệnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trước mặt một lúc, sau đó anh run rẩy vươn ngón tay ra, đặt lên mũi Tô Viên..
Khoảnh khắc đó tim anh đập điên cuồng, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của cô, nước mắt nóng hổi không tự chủ được lăn xuống.


Cô ấy còn sống!
Cô ấy thực sự còn sống!
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, như muốn đem tất cả những đau đớn, mong chờ, nhớ nhung..
suốt những ngày qua đều khóc ra hết.
Tô Viên cảm thấy đầu ngón tay hình như bị ướt, vì vậy chậm rãi mơ màng mở mắt ra.


Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là khi mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là một người đàn ông đang nhìn mình khóc, và người đàn ông này..
là Mục Ngạn.
Cô sửng sốt, chuyện gì thế này!
Trong một lúc, cô chỉ biết mở to mắt ngây ngốc nhìn anh, ngay cả đầu óc cũng trở nên trống rỗng.


Cô chỉ cảm thấy nước mắt của anh làm cô khó chịu, cô không thích nhìn nước mắt của anh, giống như chứa đựng quá nhiều thứ.
"Anh xin lỗi..
Viên, anh xin lỗi..
Anh xin lỗi.." Mục Ngạn thì thầm, đầu luôn cúi xuống, liên tục lặp lại câu xin lỗi với cô.


Phải mất một lúc cô mới định thần lại, nhưng cô không hiểu lời xin lỗi của anh có nghĩa là gì, anh không có gì để xin lỗi cô cả..






Truyện liên quan