Chương 0018 : Một ngày kinh hãi mấy lần

Người này mặc áo bào màu xanh, hai tay áo rộng bay phất phới. Cái áo bào này, bất cứ ai mặc cũng phải dài phết đất, nhưng hắn mặc thì vạt áo che đầu gối còn chưa kín.


Hắn cao lớn dị thường, trên đầu lại đội một cái nón hình dạng kỳ quái, từ xa trông gã chẳng khác gì một thân cây khô.


Hắn chỉ dùng một tay mà ghì ngựa đang phi lại, sức mạnh ấy quả thật kinh người, nhưng đôi mắt của hắn còn làm cho người ta kinh hãi hơn, vì chúng thật sự không giống mắt người.


Đôi mắt đó màu xanh thì dĩ nhiên tròng đen có màu xanh, nhưng cả tròng trắng cũng một màu xanh, dường như đang lấp lánh thanh quang như ánh sáng của những vì sao.


Điền Thất vừa ló đầu ra đã vội rụt vào ngay, ngay cả cặp môi cũng trắng bệch.
Tâm Mi đại sư nói: “Ngoài kia có người ư?”
Điền Thất “Vâng!” một tiếng.
Tâm Mi đại sư chau mày hỏi: “Là ai thế?”


Điền Thất đáp: “Y Khốc!”
Lý Tầm Hoan bật cười: “Ái chà! Lại có bằng hữu đến tìm ta.”
Tâm Mi đại sư hỏi: “Thanh Ma Thủ cũng là bằng hữu của ngươi ư?”




Lý Tầm Hoan cười nửa miệng: “Rất tiếc là vị bằng hữu này cũng giống như rất nhiều vị bằng hữu khác, chỉ muốn lấy thủ cấp của ta thôi.”


Tâm Mi đại sư trầm mặt xuống, từ từ đẩy cửa xe bước ra ngoài, chắp tay nói: “Lão nạp kính chào Y thí chủ.”


Ánh mắt xanh lè của Thanh Ma Thủ lạnh lùng quét từ đầu tới chân lão, rồi hỏi: “Ngươi là Tâm Hồ hay Tâm Mi?”
Tâm Mi đáp: “Lão tăng là Tâm Mi.”
Y Khốc hỏi: “Trên xe có ai?”


Tâm Mi đại sư đáp: “Người xuất gia không nói dối. Trên xe ngoài Điền Thất gia ra, còn có một vị là Lý thí chủ.”
Y Khốc lạnh lùng nói: “Tốt! Ngươi giao Lý Tầm Hoan ra đây, ta sẽ để ngươi đi.”


Tâm Mi đại sư nói: “Lão nạp đưa họ Lý về Thiếu Lâm cũng là để trừng phạt hắn. Thí chủ cùng lão nạp có địch thủ chung, hà tất phải làm khó dễ mà cản trở nhau.”


Y Khốc lạnh lùng lập lại: “Ngươi giao Lý Tầm Hoan ra đây, ta sẽ để ngươi đi.”


Hắn nói lui nói tới một câu, tựa như ai có nói gì thì y cũng coi như không nghe thấy. Khuôn mặt màu xanh xám của y vẫn không hề biểu lộ một chút tình cảm nào, cứ như khuôn mặt của một xác ch.ết.


Tâm Mi đại sư hỏi: “Nếu lão nạp không thể đồng ý thì sao?”
Y Khốc đáp gọn: “Thì giết ngươi trước, giết Lý Tầm Hoan sau.”


Nãy giờ đôi tay của hắn vẫn buông thõng xuống, hai tay áo phất phơ che lấp bàn tay. Đột nhiên bàn tay trái thò ra ngoài, vọt thẳng tới mặt của Tâm Mi đại sư, như một tia sáng lóe lên. Đó là Thanh Ma Thủ mà anh hùng thiên hạ hễ nghe tên là vỡ mật.


Tâm Mi đại sư giận dữ hét lên một tiếng rồi né người qua. Lập tức từ phía sau lão có bốn cái bóng xám bay tới, bốn tăng nhân đã vây quanh Y Khốc.


Y Khốc cười khành khạch rồi nói: “Được lắm! Ta cũng đã muốn xem thử La Hán trận của chùa Thiếu Lâm từ lâu.”


Trong tiếng cười ghê gớm, đột nhiên có một làn khói xanh bắn ra, rồi nhanh chóng loang ra như một đám sương mù.
Tâm Mi đại sư biến sắc mặt, quát lên: “Mau mau nín thở!”


Lão quên đi bản thân mình, chỉ lo cảnh cáo bọn đệ tử. Chữ “thở” vừa ra khỏi miệng, một luồng khí tanh nồng đã chui vào cuống họng Tâm Mi.


Mấy tăng nhân Thiếu Lâm thấy sắc mặt của lão thay đổi một cách ghê gớm, bất giác kinh hồn mất vía.


Tâm Mi đại sư lập tức nhảy vọt thẳng lên không trung, xoay mình một cái, lạng ra ngoài ba trượng rồi ngồi xếp bằng dưới đất, cố dùng mấy chục năm chân khí để ép khí độc ra ngoài.


Mấy tăng nhân Thiếu Lâm chớp động thân mình, lập thành một bức tường chắn ngang trước mặt Tâm Mi đại sư. Lúc này thì họ chỉ toàn tâm toàn ý lo lắng cho Tâm Mi, không ngó ngàng gì đến Lý Tầm Hoan nữa.


Y Khốc chẳng buồn nhìn đến một ai, chỉ một bước đã đến trước cửa xe.
Lý Tầm Hoan vẫn nằm nghiêng trong thùng xe còn Điền Thất đã biến đi đâu mất dạng.


Y Khốc trừng mắt nhìn Lý Tầm Hoan, gằn từng tiếng một: “Chính ngươi đã hạ sát Khưu Độc ư?”
Lý Tầm Hoan chỉ “À!” một tiếng.


Y Khốc nói: “Một mạng của Khưu Độc mà đổi lấy một mạng Lý Tầm Hoan, hắn có ch.ết thì cũng không coi là oan uổng.”
Thanh Ma Thủ lại được vung lên.
*
* *


A Phi cứ nằm nhìn sững lên nóc nhà, cả buổi chẳng nói tiếng nào.
Lâm Tiên Nhi dịu dàng hỏi: “Huynh đang nghĩ gì thế?”
A Phi lo lắng: “Cô nương cho là chắc chắn dọc đường y chẳng gặp gì nguy hiểm phải không?”


Lâm Tiên Nhi cười đáp: “Nhất định là không có gì nguy hiểm! Đã có Tâm Mi đại sư cùng Điền Thất theo bảo vệ, còn ai dám đụng đến một ngón tay của y?”


Nàng nhè nhẹ vuốt tóc A Phi rồi tiếp: “Huynh phải tin tưởng ở muội, cứ yên tâm mà ngủ đi. Muội sẽ ở đây với huynh, không đi đâu cả.”


A Phi nhìn Lâm Tiên Nhi trân trối, như cố ghi nhớ vào lòng toàn bộ chân tình tha thiết và dịu dàng trong đôi mắt ấy.
Rồi A Phi từ từ nhắm mắt lại.
*
* *


Y Khốc ngó trừng trừng Lý Tầm Hoan, cười ghê rợn: “Ngươi còn gì để nói không?”
Lý Tầm Hoan cũng nhìn thẳng vào đôi mắt mèo hoang của Thanh Ma Thủ, chầm chậm nói: “Chỉ có một điều thôi!”


Y Khốc hỏi: “Điều gì? Ngươi nói đi.”
Lý Tầm Hoan thở dài rồi nói: “Lẽ ra ngươi không nên đến đây để... ch.ết.”


Bàn tay chàng đột nhiên vung lên, ánh đao lóe sáng. Thân hình Y Khốc vọt lên trời, lộn ngửa ra khỏi xe.
Trên mặt tuyết trắng xóa, bỗng có mấy vệt máu tươi.


Chỉ nháy mắt, Y Khốc đã cách xa mấy trượng, thét lên: “Lý Tầm Hoan, ngươi nhớ lấy! Ta...”
Đến đó, âm thanh đã không còn nghe thấy nữa.
Gió lạnh như dao cắt, vũ trụ tiêu điều như một tinh cầu ch.ết.


Chợt có tiếng vỗ tay đôm đốp, Điền Thất từ phía sau thùng xe bước ra, nói: “Hay lắm, hay lắm! Phi đao họ Lý quả là danh bất hư truyền.”


Lý Tầm Hoan im lặng một lúc rồi chầm chậm nói: “Nếu ngươi giải khai hết huyệt đạo cho ta, thì hắn không thể chạy thoát được.”


Điền Thất cười đáp: “Nếu ta giải khai hết huyệt đạo cho ngươi, thì ngươi có thể chạy thoát được.”


Hắn vỗ vai Lý Tầm Hoan, cười nói: “Chỉ cử động được một tay mà có thể làm Y Khốc mang vết thương bỏ chạy. Đối với hạng người như ngươi, ta nhất định phải đặc biệt lưu ý.”


Lúc ấy mấy tăng nhân Thiếu Lâm đã dìu Tâm Mi đại sư đứng dậy.
Sắc mặt của lão vàng khè như sáp ong, lão vừa leo lên xe vừa thở hổn hển gọi: “Chạy nhanh, chạy nhanh lên.”


Cỗ xe ngựa chạy đi một đoạn khá xa, Tâm Mi đại sư mới thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Thanh Ma Thủ quả nhiên có chỗ độc đáo.”
Điền Thất mỉm cười: “Nhưng độc đáo nhất vẫn là Tiểu Lý Phi Đao!”


Tâm Mi đại sư nhìn sang Lý Tầm Hoan: “Thí chủ đã chịu xuất thủ để cứu lão nạp, quả là một việc ngoài dự liệu.”


Lý Tầm Hoan cười nói: “Người mà ta cứu không phải là đại sư mà là bản thân ta. Đại sư chẳng cần phải dự liệu hay không dự liệu chi hết, cũng không cần phải cảm ơn ta.”


Điền Thất nói: “Tại hạ chỉ hỏi hắn là muốn đến chùa Thiếu Lâm, hay là muốn lọt vào tay Y Khốc, sau đó giải khai huyệt đạo một cánh tay cho hắn, đưa cho hắn một ngọn phi đao.”


Hắn mỉm cười rồi tiếp: “Chừng đó là quá đủ rồi.”
Tâm Mi đại sư im lặng một lúc lâu, rồi chầm chậm nói: “Tiểu Lý thần đao, quả nhiên nhanh thật.”
*
* *


Tâm Mi đại sư tuy phản ứng không được nhanh lắm, nhưng nội lực thì thật sự thâm hậu. Trước khi trời tối, lão đã dồn hết chất độc của Thanh Ma Thủ ra khỏi thân thể, sắc mặt hồng hào trở lại.


Sau đó, họ tìm một quán trọ yên tĩnh để nghỉ ngơi vì giờ cơm tối đã đến. Hòa thượng cũng cần phải ăn cơm, lại cần phải ngủ nữa.


Điền Thất đặt Lý Tầm Hoan ngồi lên ghế, mỉm cười nói: “Ta giải khai huyệt đạo một cánh tay cho ngươi là để cho ngươi cầm đũa, chứ không phải để ngươi muốn làm gì thì làm. Ta không nhét miệng ngươi lại là để cho ngươi ăn cơm, chứ không phải để ngươi nói năng bừa bãi. Ngươi hiểu chứ?”


Lý Tầm Hoan thở dài đáp: “Ăn cơm mà không có rượu thì cũng chẳng khác gì không có muối, nhạt thếch, không ngon miệng chút nào.”


Điền Thất nói: “Có cơm cho ngươi ăn là quý lắm rồi. Xem chừng ngươi cần phải biết thân biết phận hơn.”


Môn quy Thiếu Lâm Tự quả nhiên nghiêm khắc, cả đám đại sư tiểu sư trong lúc ăn cơm không những không nói chuyện, mà một chút âm thanh cũng không có. Trên bàn chỉ có vài món rau, nhưng họ vốn đã quen đạm bạc, lại nhịn đói cả ngày, nên ăn rất ngon miệng.


Chỉ có Tâm Mi đại sư nội thương mới bình phục nên chỉ dùng một chén cháo trộn ít đường, buông đũa không dùng thêm gì cả.


Điền Thất gọi mấy món ăn riêng cho mình. Lúc này hắn để ý nhất là đến cái bụng của hắn.


Lý Tầm Hoan gắp lên một miếng đậu hũ chiên, vừa định bỏ vào miệng, đột nhiên lại bỏ xuống, thay đổi sắc mặt nói: “Thức ăn này không thể ăn được.”


Điền Thất dửng dưng nói: “Nếu Lý Thám Hoa không quen ăn những món ăn đạm bạc đó, thì chắc chỉ còn cách nhịn đói mà thôi.”
Lý Tầm Hoan nói thêm: “Trong thức ăn có độc!”


Điền Thất cười rộ lên rồi nói: “Ngươi mà không có rượu để uống, là kiếm chuyện lập tức. Ta đã biết ngươi...”


Tiếng cười của hắn đột nhiên ngưng bặt, giống như bị phi đao cắm vào cổ họng. Hắn chợt phát hiện sắc mặt của bốn tăng nhân biến sang tái xám như người ch.ết, nhưng hình như họ vẫn chưa hay biết, vẫn cắm cúi ăn.


Tâm Mi đại sư cũng biến sắc mặt, vội kêu lên: “Nhanh, nhanh lên! Vận khí đan điền để hộ vệ tâm mạch.”


Bốn tăng nhân Thiếu Lâm vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì, mỉm cười hỏi: “Có phải sư thúc bảo bọn tiểu điệt không?”


Tâm Mi đại sư gấp gáp nói: “Dĩ nhiên là bảo các ngươi! Các ngươi đã trúng độc rồi, chẳng lẽ không có chút xíu cảm giác nào ư?”


Bốn tăng nhân Thiếu Lâm ngạc nhiên hỏi lại: “Trúng độc ư? Ai đã trúng độc? ...”
Lúc này bốn người mới đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hét lên: “Sao mặt của...”


Bọn họ chưa kịp nói xong, đã ngã lăn ra đất. Tâm Mi đại sư vội nhảy đến, nhưng chỉ kịp thấy mặt mũi bốn người này đã thay đổi hình dạng, mắt mũi đều co rúm lại.


Đây quả là một chất độc cổ quái, không mùi, không sắc. Người trúng độc không thể tự phát giác, đến khi biết được thì đã vô phương giải cứu.


Điền Thất bất giác rùng mình, thì thào hỏi: “Chất độc gì mà lợi hại đến thế?”


Tâm Mi đại sư vốn đầy công phu hàm dưỡng, nhưng lúc này cũng không dằn được phẫn nộ. Lão chỉ nhảy một bước đã túm được một tên tửu bảo, xách vào tựa như người ta xách một con gà, lớn tiếng quát hỏi: “Bọn mi đã hạ độc gì trong thức ăn?”


Tên tửu bảo nhìn bốn cái thây nằm co quắp dưới đất, hoảng sợ đến cứng đơ cả người, hai hàm răng khua vào nhau lách cách, nói không được tiếng nào.


Lý Tầm Hoan thở dài, nói chậm rãi: “Mi ngu xuẩn quá. Đã bỏ thuốc độc, thì lo mà trốn đi cho sớm, sao lại còn nấn ná ở đây làm gì?”


Bàn tay của Tâm Mi đại sư đang sắp vỗ xuống, đột nhiên chuyển hướng túm lấy vạt áo. Rồi lão phóng ra ngoài như tên bắn. Lão nghe một câu nói của Lý Tầm Hoan, hiểu ra kẻ đã hạ độc không thể là người trong quán này.


Điền Thất cũng chạy vội ra ngoài. Nhưng vừa tới ngưỡng cửa, hắn hấp tấp quay vào nắm lấy Lý Tầm Hoan, cười thật lạnh: “Cho dù chúng ta có trúng độc mà ch.ết, ngươi cũng đừng mong chạy thoát. Bất luận thế nào, ngươi cũng phải đi theo ta. Ta sống thì ngươi sống, ta ch.ết thì ngươi cũng ch.ết.”


Lý Tầm Hoan cười: “Không ngờ ngươi đối với ta lại tình sâu nghĩa trọng đến thế. Chỉ tiếc rằng ngươi không phải là tuyệt sắc giai nhân. Ta hoàn toàn không có hứng thú đối với nam nhân.”
*
* *


Sau giờ ăn, dưới nhà bếp không còn việc gì nữa. Tên bếp trưởng đã xào xong hai đĩa thức ăn, gã phụ bếp cũng lôi ra hai hũ rượu. Hai người ngồi vắt chân chữ ngũ, lai rai nhấm nháp, tận hưởng cái thời khắc thú vị nhất của một ngày. Họ sống, cũng chính là vì cái thời khắc này mà thôi.


Tâm Mi đại sư tuy vừa phẫn nộ vừa lo lắng, nhưng lão nhìn thấy họ là khựng lại ngay. Sắc mặt của hai người này cũng đã xám xịt như người ch.ết.


Gã bếp trưởng hình như đã uống gần tới chỉ, cười tít mắt mà gọi: “Ái chà! Đại sư cũng lẻn xuống đây làm mấy ly ư? Hoan nghênh, hoan nghênh...”


Nhưng lập tức gã té ngửa ra sau, ngã lên cái chảo. Cái chảo lật nghiêng hất trúng hũ dầu, dầu đổ lênh láng vào chảo. Dưới ánh lửa, nhìn rõ có một con rết to, đang bị chiên lên vàng ruộm trong chảo dầu đang lấp lánh. Nhưng dĩ nhiên đây không phải là đặc sản rết chiên giòn, mà là chất độc.


*
* *
Chất độc! Té ra chất độc là ở trong hũ dầu.
Gã bếp trưởng đã dùng dầu này để xào thức ăn cho đám tăng nhân Thiếu Lâm, rồi lại xào cho chính mình ăn, nên đã mất mạng một cách không minh bạch.


Chất độc đã tìm ra, nhưng người hạ độc là ai?
Lý Tầm Hoan đưa mắt nhìn con rết giữa chảo dầu, than thở: “Ta đã biết trước, thế nào rồi hắn cũng đến!”


Điền Thất hỏi gấp: “Ai? Ngươi nói kẻ hạ độc là ai?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Chất độc trên thế gian này đại khái có thể phân làm hai loại, một loại từ cây cỏ, một loại độc từ rắn rết. Nhiều người có thể lấy chất độc từ cây cỏ, nhưng số người lấy được chất độc ở trong rắn rết thì ít hơn. Biến được chất độc của rắn rết côn trùng trở thành vô hình vô sắc để giết người, thì may mắn là khắp thiên hạ chỉ có mấy người mà thôi.”


Điền Thất lạc giọng hỏi: “Ngươi... Chẳng lẽ ngươi định nói tới Ngũ Độc Đồng Tử ở Cực Lạc Động miền Miêu Cương hay sao?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta cũng hy vọng không phải là hắn!”


Điền Thất lại hỏi: “Tại sao hắn lại đến Trung Nguyên? Hắn đến để làm gì?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đến để tìm ta.”
Điền Thất hỏi: “Tìm ngươi? Hắn là...”


Hắn chợt nhớ ra Lý Tầm Hoan không có loại bằng hữu như thế, bèn đổi giọng nói tiếp: “Xem ra bằng hữu của ngươi không nhiều, còn kẻ thù lại không ít.”


Lý Tầm Hoan lạnh lùng đáp: “Kẻ thù thì không sợ có nhiều, nhưng bằng hữu thì một hai người là đủ lắm rồi. Bởi vì có những lúc mà bằng hữu còn đáng sợ hơn là kẻ thù.”


Tâm Mi đại sư bỗng lên tiếng nói: “Làm sao mà ngươi phát hiện ra trong thức ăn có độc?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta cũng chẳng biết tại sao, hình như là thói quen thì phải!”


Chàng cười cười, nói tiếp: “Cũng như khi đang chơi bài cửu vậy, ta mà cảm thấy cửa nào thắng, thì cửa đó sẽ thắng chứ không làm sao thua được. Nhưng nếu có ai hỏi ta tại sao, ta cũng không biết đường trả lời!”


Tâm Mi đại sư chăm chú nhìn chàng một lúc lâu, rồi nói thật chậm rãi: “Dọc đường đi, hắn ăn cái gì thì chúng ta ăn cái đó!”
*
* *


Chỉ còn khoảng hai ngày đường nữa là đến Tung Sơn, nhưng hai ngày này quả là hai ngày dài nhất. Bởi vì, trên giang hồ ai cũng biết động chúa của Cực Lạc Động khi đã định giết ai, thì nhất định kẻ đó phải ch.ết. Trên thế gian này, không có việc gì làm cho hắn bỏ cuộc nửa chừng.


Tâm Mi đại sư giao thi thể của đám tăng nhân cho một ngôi chùa gần đấy, rồi vội vã lên đường ngay.
Suốt dọc đường, không ai nhắc đến vấn đề ăn uống nữa.


Bọn họ thì có thể không ăn không uống, nhưng gã đánh xe không cần nhịn đói theo họ. Vì thế đến giữa trưa, gã đi một mình vào một thị trấn nhỏ, tìm cái ăn cái uống.


Tâm Mi đại sư và Điền Thất đành chịu đói ngồi lại trên xe, thà như vậy còn hơn là chỉ vì một tô mì thịt bò, hay vài cái bánh bao, mà tự chuốc độc vào mình. ch.ết vì ăn uống thì chẳng đáng chút nào.


Một lúc lâu, gã đánh xe quay về, bọc nơi vạt áo mấy chiếc bánh bao. Gã vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm, xem chừng rất ngon miệng.


Điền Thất quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt của gã, rồi đột nhiên hỏi: “Bánh bao này bao nhiêu tiền một cái?”
Gã đánh xe cười nói: “Rẻ lắm, nhưng ăn cũng tạm được. Đại gia muốn ăn thử không?”


Điền Thất nói: “Được! Ngươi chia cho ta vài cái, tối nay ta sẽ mời ngươi đi uống rượu.”


Gã đánh xe lập tức đưa bọc bánh vào trong, rồi cho xe khởi hành. Đi một quãng dài, gã đánh xe vẫn không có triệu chứng gì khác thường.


Điền Thất mỉm cười: “Bánh này nhất định là không có độc, mời đại sư dùng tạm vài chiếc.”
Tâm Mi đại sư trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Lý thí chủ! Xin mời.”


Lý Tầm Hoan cười: “Không ngờ hai vị lại khách sáo như vậy.”


Bằng bàn tay trái duy nhất có thể động đậy, Lý Tầm Hoan cầm lấy chiếc bánh bao. Nhưng chàng vừa đưa lên, đột nhiên vội bỏ xuống, than thở: “Bánh này cũng không ăn được.”


Điền Thất nhíu mày hỏi: “Gã đánh xe đã ăn rồi, có chuyện gì đâu?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Gã ăn được, nhưng chúng ta lại không ăn được.”
Điền Thất hỏi: “Tại sao lại thế?”


Lý Tầm Hoan nói: “Vì kẻ mà Cực Lạc Đồng Tử định giết không phải là gã.”
Điền Thất cười lạnh: “Ngươi định gạt cho chúng ta nhịn đói hay sao?”


Lý Tầm Hoan nói: “Nếu ngươi không tin, tại sao ngươi chẳng thử xem?”


Điền Thất nhìn trừng trừng chàng một lúc lâu, rồi đột nhiên gọi ngừng xe lại. Hắn gọi người đánh xe vào, bẻ một nửa chiếc bánh cho gã, nhìn gã ăn.


Người đánh xe chỉ cắn ba miếng đã nuốt hết nửa cái bánh bao, chẳng có vẻ gì là trúng độc cả. Điền Thất liếc nhìn Lý Tầm Hoan, cười nhạt nói: “Ngươi còn nói là bánh ăn không được nữa không?”


Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Vẫn ăn không được!”
Chàng chẳng thèm tranh cãi, ngáp vài cái rồi ngủ thiếp đi.
Điền Thất cả giận: “Ta sẽ ăn cho ngươi xem.”


Hắn nói thì nói vậy, nhưng cũng chẳng dám mạo hiểm ăn. Ngay lúc đó có một con chó hoang chạy ngang qua cỗ xe, vẫy đuôi sủa loạn lên, dường như đang đói bụng.


Ánh mắt của Điền Thất vụt sáng lên, hắn quăng nửa chiếc bánh còn lại trên tay cho con chó. Con chó hình như không thích cái bánh này, nên chỉ ngoạm một miếng rồi bỏ chạy. Không ngờ con chó chạy được vài bước, vụt tru lên một tiếng rồi nhảy dựng lên, lăn ra đất. Nó co giật mấy cái rồi nằm im không động đậy nữa.


Lúc này Điền Thất và Tâm Mi đại sư mới thật sự kinh hãi.
Lý Tầm Hoan thở dài, từ từ nói: “Ta nói có sai đâu? Chỉ tiếc rằng con chó bị đánh độc ch.ết có tới bốn chân chứ không phải hai chân.”


Khuôn mặt Điền Thất vốn rất ít khi biểu lộ cảm xúc vui mừng hay giận dữ. Nhưng lúc này mặt hắn không khỏi tái xanh, cặp mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm gã đánh xe, hỏi gằn: “Tại sao lại như thế?”


Gã đánh xe run lên cầm cập, đáp: “Quả thật tiểu nhân không biết... Mấy cái bánh đó tiểu nhân vừa đi mua trong tiệm ra...”


Gã chưa nói xong, Điền Thất đã túm lấy ngực gã, cười dữ tợn: “Chó trúng độc mà ch.ết, nhưng sao ngươi không trúng độc mà ch.ết? Dĩ nhiên chính tay ngươi đã hạ độc.”


Gã đánh xe sợ đến líu cả lưỡi, không nói được nên lời.
Lý Tầm Hoan lạnh nhạt nói: “Ngươi có ép hắn cũng vô ích thôi. Làm sao mà hắn hiểu được?”


Điền Thất hỏi: “Hắn không hiểu thì ai hiểu?”
Lý Tầm Hoan đáp gọn: “Ta hiểu.”
Điền Thất khựng lại, một lát sau mới hỏi: “Ngươi hiểu như thế nào?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Trong bánh bao có độc, nhưng trong tô mì lại có thuốc giải.”
Điền Thất im lặng một chút, rồi tiếc rẻ nói: “Nếu biết trước như thế, lúc nãy ta đã đi ăn mì.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nếu ngươi ăn mì, thì tô mì có độc.”


Thủ đoạn hạ độc của Cực Lạc đồng tử thật là không thể ngờ trước được. Gặp phải loại đối thủ này, ngoài cách ngậm miệng nhịn đói ra, không còn phương pháp nào khác.


Tâm Mi đại sư trầm giọng: “Cũng may chỉ còn một hai ngày nữa là đến nơi rồi. Chúng ta cố nhịn không ăn không uống vậy.”
Điền Thất than thở: “Cho dù nhịn không ăn không uống, cũng chưa chắc là yên ổn.”


Tâm Mi đại sư “À” một tiếng.
Điền Thất nói tiếp: “Không chừng hắn đợi đến lúc chúng ta đói kiệt sức, rồi mới ra tay.”
Tâm Mi đại sư im lặng không nói gì.


Mắt Điền Thất bỗng sáng rực lên: “Tại hạ có một ý kiến.”
Tâm Mi đại sư hỏi: “Ý kiến gì?”


Điền Thất nhỏ nhẹ nói: “Kẻ mà y muốn hạ thủ, không phải là đại sư mà cũng không phải là tại hạ...”
Gã liếc mắt về phía Lý Tầm Hoan, rồi không nói tiếp.


Tâm Mi đại sư trầm mặt xuống: “Lão nạp đã hứa đưa hắn về chùa Thiếu Lâm, thì bất luận thế nào cũng không để hắn ch.ết ở dọc đường.”


Điền Thất không nói gì, nhưng mỗi lúc hắn nhìn Lý Tầm Hoan thì ánh mắt ẩn hiện sát khí, hình như trong lòng đã có sẵn dụng ý.


Hòa thượng không những phải ăn mà còn phải ngủ, lại cũng cần phải đi cầu nữa.
Nào ngờ Tâm Mi đại sư đã nhìn thấu tâm can của hắn. Bất cứ lão làm gì, bất cứ lão đi đâu, cũng để mắt tới Lý Tầm Hoan.


Điền Thất tuy tức tối, nhưng chỉ đành nuốt giận làm thinh.


Xe chạy rất nhanh, khi hoàng hôn buông xuống thì vào đến một thị trấn nhỏ. Bây giờ thì ngay cả gã đánh xe cũng không dám nhắc đến chuyện ăn uống nữa. Cỗ xe chạy ngang qua một con đường dài, mùi dầu chiên của bánh tiêu bay tới thơm nức mũi. Đối với một người đã nhịn đói suốt mười mấy giờ đồng hồ, sự hấp dẫn của mùi thơm này thật khó mà diễn tả.


Dọc đường có những quán bán bánh tiêu rất tấp nập, mọi người xếp hàng chờ đợi. Ai mua được rồi, thì đứng ngay cạnh đó mà ăn, những người ăn xong thì dùng tay áo để lau miệng, chẳng có ai trúng độc mà ch.ết.


Điền Thất nhịn không nổi, hỏi: “Loại bánh này có ăn được hay không?”


Lý Tầm Hoan nói: “Người khác thì ăn được, nhưng chúng ta thì không ăn được. Ai ăn cũng không sao, nhưng chúng ta mà ăn thì sẽ trúng độc mà ch.ết.”


Câu nói này, nếu là hai ngày trước thì Điền Thất không thể tin được. Nhưng lúc này, hắn nghĩ tới những phương pháp hạ độc thần kỳ của Cực Lạc Đồng Tử thì không khỏi dựng tóc gáy, lạnh thấu xương. Giả tỉ ăn cái bánh tiêu này mà lập tức được thành tiên thành phật, chưa chắc hắn đã dám thử.


Đột nhiên có tiếng một đứa trẻ la lên: “Con muốn ăn bánh tiêu! Mẹ ơi! Con muốn ăn bánh tiêu”.


Có hai đứa trẻ đứng cạnh tiệm bánh đó, một đứa thì giãy giụa, một đứa thì la hét. Một mụ đàn bà mập mạp, mình dính đầy dầu mỡ, từ tiệm tạp hóa bên cạnh bước ra, nện cho mỗi đứa mỗi bạt tai, xách tai cả hai lôi vào trong tiệm, miệng không ngớt quát tháo: “Mấy thằng quỉ đói ch.ết tiệt này, có màn thầu cho tụi bay ăn là tốt lắm rồi, còn đòi ăn gì nữa? Chờ thằng cha mắc dịch của tụi bay kiếm tiền về, rồi mới có bánh tiêu mà ăn.”


Đứa nhỏ mếu máo, phụng phịu nói: “Ba mà kiếm tiền về thì con không thèm ăn bánh tiêu nữa, con sẽ ăn cơm chiên trứng.”


Lý Tầm Hoan nghe thấy mà chua chát trong lòng, thở ra một hơi. Trên thế gian này, chuyện chênh lệch giàu nghèo thật đã quá nhiều, làm cho người ta không thể không than thở được. Trong mắt của hai đứa trẻ này, ngay cả cơm chiên trứng cũng là một chuyện chỉ có trong mơ.


Con đường đã hẹp, phía trước quầy bán bánh tiêu lại đông nghẹt người, nên chiếc xe ngựa kẹt cứng, nửa giờ cũng chưa qua khỏi chỗ đó. Hai đứa bé khi nãy đã bưng hai cái chén sứt mẻ, ngồi bên vệ đường, cặp mắt chưa khô vẫn nhìn chằm chằm vào bánh tiêu trên tay người khác.


Điền Thất nhìn vào mấy cái màn thầu trong chén của chúng, đột nhiên nhảy xuống xe, xô dạt mọi người ra, vứt một đỉnh bạc lên quầy bán bánh tiêu, hốt mười mấy cái bánh rồi chen trở ra ngoài.


Những người đang đợi ở phía sau đều rất tức giận, nhưng nhìn phong độ anh hùng của hắn thì không dám nhiều chuyện, chỉ mắng thầm trong bụng: “Con mẹ mày”.


Điền Thất xách mớ bánh tiêu đến trước mặt hai đứa nhỏ, nói: “Hai đứa ăn bánh tiêu đi, đổi cho ta mấy cái màn thầu này có được không?”


Hai đứa nhỏ trợn tròn mắt, không sao tin nổi trên thế gian này lại có người tốt đến thế.
Điền Thất lại nói: “Ta cho thêm hai đứa một xâu tiền để đi mua kẹo.”


Hai đứa trẻ ngần ngừ một chút, cuối cùng đưa cái chén mẻ cho Điền Thất, một đứa cầm bánh, một đứa cầm tiền, đứng dậy chạy mất.


Ánh mắt Tâm Mi đại sư lộ rõ vẻ vui mừng. Lúc Điền Thất cầm hai chén màn thầu lên xe, Tâm Mi đại sư nhịn không nổi, mỉm cười nói: “Thí chủ quả là túc trí đa mưu. Lão nạp bái phục, bái phục.”


Điền Thất cười nói: “Tại hạ cũng không phải là kẻ tham ăn, nhưng đêm nay còn cả một quãng đường, phải ăn cho no thì tinh thần mới đầy đủ. Nếu không, lỡ giữa đường xảy ra bất trắc, chúng ta không còn sức lực thì làm sao chống đỡ nổi?”


Tâm Mi đại sư nói: “Đúng thế.”
Điền Thất đưa cho Tâm Mi đại sư một chén màn thầu, lên tiếng: “Đại sư! Xin mời.”
Tâm Mi đại sư đáp: “Đa tạ.”


Mấy cái màn thầu này chỉ là mấy cục bột nhạt nhẽo, vừa không có dầu vừa không có muối, màu sắc nửa vàng nửa đen, nhưng đối với họ lúc này còn hơn cả sơn hào hải vị, có thể coi như gan rồng tủy phượng.


Bởi vì bọn họ có thể tin chắc rằng, màn thầu này nhất định không có độc.
Điền Thất quay sang hỏi Lý Tầm Hoan: “Ngươi nói xem, màn thầu này có ăn được hay không?”


Lý Tầm Hoan không đáp, vì chàng đang bận ho sù sụ.


Điền Thất cả cười, nói tiếp: “Chắc Cực Lạc Đồng Tử không đoán trước được là hai đứa bé thèm ăn bánh tiêu, lại đoán trước chúng ta sẽ mua bánh để đổi lấy màn thầu của chúng. Giả tỉ hắn đã hạ độc sẵn vào mấy cái màn thầu này, thì dù có trúng độc mà ch.ết, ta cũng cam tâm tình nguyện.”


Vừa cười, hắn vừa nuốt chửng một cái màn thầu.
Tâm Mi đại sư cũng cho rằng Cực Lạc Đồng Tử thủ đoạn phi phàm, nhưng hắn cũng chưa phải bậc thần tiên để có thể đoán trước mọi việc trên đời.






Truyện liên quan