Chương 0020 : Lòng người khó lường

Gió lạnh vẫn như dao cắt. Một bầy quạ kéo về nhốn nháo trên mái nhà phủ đầy tuyết. Từ phía sau chùa, từng hồi chuông trầm trầm vang lên đầy vẻ thê lương.


Những tiếng chuông đó báo tin Hộ Pháp đại sư của chùa Thiếu Lâm vừa viên tịch.


Lý Tầm Hoan cảm giác như trong lòng cũng có bão tuyết, không nén nổi phải ho sù sụ. Lúc này chàng cũng không hiểu là mình đang hối tiếc nhiều hơn, hay là bi thương nhiều hơn.


Khi cơn ho dứt, chàng nhìn thấy mấy chục tăng nhân áo xám, từng người từng người nối nhau từ cửa thiền viện đi vào. Sắc mặt người nào cũng lạnh lùng, như bị phủ lên một lớp băng lạnh.


Ánh mắt nào cũng xói thẳng vào Lý Tầm Hoan, cái miệng nào cũng mím chặt. Hồi chuông đã dứt tự lúc nào, tất cả âm thanh tựa như đã vì lạnh mà đông cứng, rồi theo tuyết mà rơi xuống. Chỉ còn tiếng chân xào xạc trên mặt tuyết.


Đến khi tiếng chân im bặt, Lý Tầm Hoan cảm thấy toàn thân mình như bị ép cứng giữa những lớp băng lạnh buốt, lại nặng hơn chì.
Khung cảnh vẫn là thiền viện cổ kính thâm nghiêm, nhưng sát khí đã lan tỏa ra tràn ngập.




Tâm Hồ đại sư trầm giọng: “Ngươi còn gì để nói không?”
Lý Tầm Hoan im lặng rất lâu, thở dài một tiếng: “Không còn gì nữa.”


Chàng hiểu rằng, hiện thời có giải thích cũng chẳng có tác dụng, không nói cũng thế thôi.
Bá Hiểu Sinh nói: “Lẽ ra ngươi không nên đến đây.”


Lý Tầm Hoan lại im lặng một lúc, đột nhiên cười: “Có thể đúng là ta không nên đến. Nhưng nếu có thể đảo ngược thời gian lại, e rằng ta cũng sẽ hành động như vậy mà thôi.”


Chàng lạnh lùng nói tiếp: “Bình sinh ta giết người vô số, nhưng chưa bao giờ thấy người sắp ch.ết mà không cứu.”
Tâm Hồ đại sư nổi giận quát: “Đến lúc này mà ngươi còn xảo biện nữa ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Người xuất gia vẫn thường nói đến Tứ Đại Giai Không, đâu thể vọng động hận thù? Trước nay đại sư vẫn nổi danh là bậc đạo hạnh cao thâm, sao lại không thể bình tĩnh như tại hạ?”


Bá Hiểu Sinh xen vào: “Trước nay Thám Hoa vẫn nổi danh là bậc học thức uyên bác, lẽ nào lại quên mất câu: Dù Như Lai cũng không tránh khỏi phải rống như sư tử.”


Lý Tầm Hoan nói: “Đã thế thì chư vị cứ tùy tiện mà rống đi, nhưng nhớ cẩn thận kẻo bể mất cổ họng.”


Tâm Giám đại sư hét lớn: “Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn hơn thua từng câu nói, rõ ràng ngươi không có một chút gì hối hận. Xem ra hôm nay bần tăng phải phạm vào sát giới.”


Lý Tầm Hoan cười: “Đại sư cứ việc phạm đi. Hòa thượng mà biết giết người, đâu phải chỉ có một mình đại sư?”


Tâm Giám đại sư giận dữ: “Ta phải giết ngươi, không phải để phục thù, mà để hàng ma.”


Thân hình của lão nhích động, lựa thế phóng tới. Chợt thấy ánh đao lấp loáng, ngọn Tiểu Lý Phi Đao sáng ngời không biết từ lúc nào đã nằm gọn trong tay Lý Tầm Hoan.


Chỉ nghe Lý Tầm Hoan lạnh lùng nói: “Ta thành thật khuyên, đại sư đừng ráng hàng ma thì tốt hơn, vì đại sư chưa phải là đối thủ của ta.”


Hai chân của Tâm Giám đại sư chợt như bị đóng đinh dưới đất, không động đậy nữa. Lão thừa hiểu, chỉ cần một chút nhúc nhích, thần đao của họ Lý sẽ xuyên thẳng vào giữa cổ họng mình.


Tâm Hồ đại sư giận dữ hỏi: “Không lẽ ngươi định vùng vẫy như thú dữ cùng đường?”


Lý Tầm Hoan thở ra rồi đáp: “Kể ra thì sống cũng chẳng thích thú gì cho lắm, nhưng tiếc là ta chưa đến ngày phải ch.ết.”


Bá Hiểu Sinh nói: “Tiểu Lý Phi Đao xưa nay phóng ra không trật phát nào. Nhưng ngươi có thể phóng mấy mũi phi đao, giết được bao nhiêu người?”


Lý Tầm Hoan chỉ cười, im lặng không nói gì. Vì lúc này chàng biết sự im lặng còn đáng sợ hơn bất cứ lời lẽ nào.


Mục quang của Tâm Hồ đại sư không rời khỏi bàn tay của Lý Tầm Hoan. Đột nhiên lão nói: “Được! Lão nạp xin lãnh giáo thần đao của thí chủ.”
Lão phất tay áo tăng bào, toan bước lên.


Nhưng Bá Hiểu Sinh vội kéo lão lại, nói nhỏ nhẹ: “Xin đại sư chớ nên xuất thủ.”
Tâm Hồ đại sư chau mày hỏi: “Tại sao lại thế?”


Bá Hiểu Sinh khẽ thở dài: “Chỉ vì khắp thiên hạ không ai có thể chắc chắn tránh được mũi đao của hắn.”
Tâm Hồ đại sư lại hỏi: “Chưa một ai tránh khỏi ư?”


Bá Hiểu Sinh đáp: “Chưa có. Một người cũng chưa có.”
Tâm Hồ đại sư thở ra một hơi rất dài, rồi chớp mắt, nói: “Ta không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục.”


Tâm Giám đại sư bước tới, hạ giọng can: “Sư huynh! Một tay sư huynh nắm cả đại sự an nguy của bản phái, chớ nên xem thường bản thân mà đi vào chỗ nguy hiểm.”


Lý Tầm Hoan nói: “Không sai! Các vị bất tất phải mạo hiểm. Đệ tử Thiếu Lâm trên dưới có tới ba ngàn, chỉ cần các vị ra hiệu lệnh một tiếng, thì không ít người sẽ muốn ch.ết thay cho các vị.”


Sắc mặt của Tâm Hồ đại sư thay đổi hẳn, lão giận dữ tuyên bố: “Chưa có lệnh của ta, tất cả đệ tử bản môn không một ai được vọng động. Trái lệnh sẽ chiếu theo môn quy xử trị, nhất định không tha... Đã biết chưa?”


Toàn bộ tăng nhân Thiếu Lâm đều cúi đầu cùng lúc.


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Ta đã biết trước là đại sư không nỡ nhìn đệ tử môn hạ đi vào chỗ ch.ết. Chùa Thiếu Lâm quả nhiên có chỗ khác với những bang hội tạp nhạp trên giang hồ, nếu không phép khích tướng của ta làm sao dùng được?”


Bá Hiểu Sinh lạnh lùng: “Phương trượng Thiếu Lâm đương nhiên không thể liều mạng với hạng người như ngươi. Nhưng ngươi đừng thấy vậy mà tưởng rằng có thể chạy thoát.”


Lý Tầm Hoan cười khẩy, rồi hỏi lại: “Ai nói rằng ta sẽ bỏ chạy?”
Bá Hiểu Sinh kinh ngạc hỏi: “Ngươi... ngươi không muốn chạy ư?”


Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Đúng sai chưa minh bạch, trắng đen chưa rõ ràng, thì sao ta lại bỏ chạy được?”


Bá Hiểu Sinh hỏi: “Không lẽ ngươi có thể chờ Cực Lạc Động Chủ đến đây để tự thú nhận đã giết Tâm Mi đại sư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta không thể chờ một người đã ch.ết.”


Bá Hiểu Sinh hỏi: “Chính ngươi đã giết y?”
Lý Tầm Hoan lạnh lùng đáp: “Hắn cũng là con người, nên không làm sao thoát được ngọn đao của ta.”


Tâm Hồ đại sư bỗng lên tiếng: “Giả tỉ ngươi có thể tìm được thi thể của hắn, thì ít ra cũng chứng minh được là ngươi không nói dối hoàn toàn.”


Lý Tầm Hoan cảm thấy u uất đắng cay, chỉ cười chua chát: “Dù ta tìm được thi thể, cũng chưa chắc có ai công nhận bộ xương đó chính là hắn.”


Bá Hiểu Sinh cười lạnh: “Nếu thế, trong thiên hạ này còn ai chứng minh nổi là ngươi vô tội?”
Lý Tầm Hoan nói: “Lúc này ta cũng chưa nghĩ ra ai có thể chứng minh điều đó.”


Bá Hiểu Sinh lại hỏi: “Vậy bây giờ ngươi muốn gì?”
Lý Tầm Hoan im lặng một hồi lâu, rồi cười thành tiếng: “Bây giờ ta muốn uống một ly rượu.”
*
* *


Tư thế ngồi trên ghế của A Phi trông thật là kỳ quặc, không được thoải mái như Lý Tầm Hoan. Chỉ vì trước nay, chàng có rất ít cơ hội được ngồi trên một cái ghế êm ái như thế này.


Trong nhà, lò sưởi vẫn đang cháy rất ấm áp, nhưng A Phi lại cảm thấy không quen.
Lâm Tiên Nhi nằm co bên lò sưởi. Dưới ánh lửa bập bùng, da mặt nàng trông càng mịn màng hơn, tươi tắn hơn.


Hai hôm nay Lâm Tiên Nhi hầu như không chợp mắt. Bây giờ vết thương của A Phi đã nhanh chóng bình phục, nàng mới yên tâm mà ngủ thiếp đi.


Lúc nàng ngủ, trông còn đẹp hơn cả lúc thức. Rèm mi dài cong vút trên mắt, bộ ngực căng mềm mại nhấp nhô theo hơi thở, mặt đỏ ửng như đóa hoa đào.
A Phi im lặng, nhìn nàng như ngây như dại.


Trong gian phòng chỉ có tiếng thở khe khẽ của nàng, cùng tiếng than hồng nổ lép bép trong lò sưởi.
Bên ngoài tuyết đã tan dần, đất trời như tràn đầy không khí ấm áp xuân tình.


Nhưng trong ánh mắt của A Phi vụt gợn lên một vẻ buồn buồn day dứt. Chàng đứng phắt dậy, lẳng lặng xỏ chân vào giày.


Những gì đẹp đẽ trên cõi đời luôn luôn mong manh như đóa quỳnh, vừa nở đã tàn ngay. Nếu ai miễn cưỡng mà níu kéo, thì chỉ có thể tìm thấy đau khổ và bất hạnh mà thôi.


A Phi nhẹ buông tiếng thở dài, đưa mắt nhìn thấy thanh kiếm của mình trên cái bàn ở góc nhà, trên tường có treo một bức thi từ, chính là thủ bút của Lý Tầm Hoan. Trong đó có một câu: “Thử tình khả đãi thành truy ức”.


Tình này xin đợi thành ký ức. Hai ngày trước, A Phi không sao hiểu nổi ý tứ của câu thơ này, nhưng bây giờ chàng đã rõ lắm rồi. Chỉ có ký ức mới là vĩnh cửu, chỉ có trong ký ức thì những gì ngọt ngào mới lưu giữ được vĩnh viễn.


A Phi nhẹ nhàng tr.a kiếm vào thắt lưng. Đột nhiên thanh âm của Lâm Tiên Nhi cất lên: “Huynh... huynh định làm gì thế?”
Lâm Tiên Nhi đã tỉnh dậy, đôi mắt tuyệt vời của nàng đang hoảng hốt nhìn A Phi.


Nhưng A Phi không quay đầu lại. Chàng nghiến chặt răng, nói: “Ta đi đây.”
Lâm Tiên Nhi thất thanh kêu lên: “Đi ư?”


Nàng đứng bật dậy, chạy tới trước mặt A Phi, run rẩy hỏi: “Huynh không chịu nói một tiếng, im lặng mà đi hay sao?”
A Phi nói: “Nếu đã quyết đi thì cần gì phải nói?”


Thân thể Lâm Tiên Nhi như rã rời. Nàng lùi lại mấy bước, ngã phịch xuống ghế, ngồi nhìn A Phi, hai hàng nước mắt lăn dài xuống má.


A Phi chợt nghe tim mình đau nhói. Chàng chưa bao giờ trải qua trạng thái kỳ lạ ấy, một trạng thái không phải buồn, không phải khổ, không phải là ngọt mà cũng không phải là chua.
Phải chăng đây là hương vị của tình yêu?


Chàng cố nói: “Cô nương... cô đã cứu ta, sớm muộn gì ta cũng báo đáp...”


Lâm Tiên Nhi cười thảm: “Được lắm! Huynh phải báo đáp muội, nhanh nhanh báo đáp muội. Muội cứu huynh, chỉ vì muốn được huynh báo đáp thôi.”
Lúc nàng cười, nước mắt lại chảy nhiều hơn.


A Phi lạnh lẽo đáp: “Ta rất hiểu cô nương, nhưng ta không thể không đi tìm Lý Tầm Hoan.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Làm sao huynh biết là muội không muốn đi tìm Lý huynh? Tại sao huynh không đưa muội đi cùng?”


A Phi đáp: “Ta... ta... không muốn làm khổ cô nương.”
Lâm Tiên Nhi vừa khóc vừa hỏi: “Làm khổ muội ư? Huynh tưởng rằng sau khi huynh đi mất rồi, thì ta có thể vui vẻ mà sống ư?”


A Phi muốn nói, nhưng cảm thấy đôi môi run rẩy, nếu nói cũng không rõ tiếng được. Chàng không tưởng tượng nổi môi mình lại có thể run lên như thế.


Lâm Tiên Nhi đột nhiên sà vào lòng chàng rồi ôm chặt lấy, tựa như toàn bộ tâm trí, toàn bộ cuộc đời nàng đều ký thác theo cái ôm siết ấy. Nàng lạc giọng nói: “Mang muội theo! Huynh phải mang muội theo! Nếu không, muội nhất định sẽ ch.ết trước mặt huynh.”


*
* *
Trên thế gian này, không nhiều nam nhân có thể nói tiếng “không” với một thiếu nữ diễm lệ như vậy. Còn nếu thiếu nữ đó lại muốn ch.ết vì mình, thì e rằng không một nam nhân nào có thể khước từ.


Đêm thật vắng lặng.


A Phi bước ra khỏi nhà, thấy vườn mai trước mắt phủ đầy tuyết trắng, nhận ra nơi đây là Lãnh Hương Tiểu Trúc. Chàng hết sức kinh ngạc, Hưng Vân Trang mấy ngày nay chắc phải rộn ràng, nhưng tuyệt nhiên không một người nào đến đây.


Họ phải quyết tìm bắt A Phi, tại sao không vào đây mà lục soát? Họ có thể tin tưởng Lâm Tiên Nhi đến như thế ư?


Lâm Tiên Nhi vẫn níu chặt lấy tay của A Phi, nói: “Muội phải đi nói một tiếng với tỉ tỉ đã, rồi chúng ta mới đi được.”
A Phi nói: “Thì cô cứ đi đi.”


Lâm Tiên Nhi cắn môi, cố giấu nụ cười: “Để huynh ở đây một mình thì muội không yên tâm. Nhất định huynh phải cùng đi với muội.”
A Phi nói: “Nhưng tỉ tỉ của cô...”


Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh cứ yên tâm, tỉ tỉ ấy cũng là bằng hữu tốt của Lý Tầm Hoan.”


Nàng kéo tay A Phi qua khỏi vườn mai, vượt qua chiếc cầu nhỏ. Trong vườn yên tĩnh không một bóng người, ánh sáng cũng rất yếu ớt. A Phi dường như không đủ sức để rút tay ra khỏi bàn tay của nàng.


Trên căn lầu nhỏ vẫn còn một ánh đèn đơn độc, càng làm tăng thêm cảm giác trơ trọi trong đêm vắng.
Tấm rèm nhỏ màu vàng trên tiểu lâu đã được buông xuống, nhưng người thì chưa ngủ.


Lâm Thi Âm đang ngồi cạnh ngọn đèn, im lặng, u mê nhìn vào khoảng không, như không muốn hay biết bất cứ chuyện gì.
Lâm Tiên Nhi kéo A Phi rón rén bước vào, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tỉ tỉ, chưa ngủ hay sao?”


Lâm Thi Âm vẫn ngồi im lặng, cũng chẳng quay đầu lại.


Lâm Tiên Nhi lại nói: “Tỉ tỉ! Muội đến đây là để từ biệt. Muội phải đi đây, nhưng dù thế nào thì muội cũng không quên được ân tình của tỉ tỉ dành cho muội. Muội sẽ nhanh chóng trở về thăm tỉ tỉ.”


Tựa như không nghe thấy nàng nói gì, Lâm Thi Âm im lặng một lúc lâu, rồi mới chầm chậm gật đầu: “Muội cứ đi đi. Đi là tốt nhất, ở đây chẳng còn gì đáng phải lưu luyến cả.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Tỉ phu đâu rồi?”
Khá lâu sau, Lâm Thi Âm mới nghe hiểu câu hỏi của nàng, rồi chậm rãi hỏi lại: “Tỉ phu... Tỉ phu nào...”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Tất nhiên là tỉ phu của tiểu muội.”


Lâm Thi Âm nói: “Tỉ phu của muội... Ta không biết... ta không biết...”
Lâm Tiên Nhi cũng thẫn thờ mất một lúc, rồi cố mỉm cười: “Bây giờ bọn tiểu muội phải tìm đường tắt đến chùa Thiếu Lâm.”


Lâm Thi Âm vụt đứng dậy, lớn tiếng nói: “Đi đi! Đi nhanh lên, nhanh lên. Đừng nói gì với ta nữa, đi nhanh lên, đi nhanh lên.”


Hai tay nàng xua lia xua lịa, đuổi gấp Lâm Tiên Nhi và A Phi ra ngoài. Sau đó nàng mới gieo người ngồi phịch xuống cạnh ngọn đèn, để mặc nước mắt tuôn rơi.


Từ phía sau tấm rèm màu vàng, một người chậm rãi bước ra, chính là Long Tiêu Vân.


Hắn nhìn Lâm Thi Âm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đanh ác, lạnh lùng nói: “Hai người đó có đến chùa Thiếu Lâm cũng vô dụng. Khắp thiên hạ không còn ai cứu nổi Lý Tầm Hoan nữa.”
*
* *


A Phi ăn thật nhiều và cũng thật chậm. Hình như miếng thức ăn nào lọt vào miệng chàng đều được nhai rất kỹ rồi mới nuốt.


Nhưng không phải chàng từ từ thưởng thức mùi vị của món ăn như Lý Tầm Hoan. Chàng chỉ cố hấp thu hết những gì bổ dưỡng trong thức ăn, để mỗi miếng đều có thể đóng góp một sức mạnh tối đa cho cơ thể.


Cuộc sống kham khổ kéo dài đã tạo cho chàng nhiều thói quen, trong đó có thói quen quí trọng thức ăn. Bởi vì ở nơi hoang dã, mỗi bữa ăn đều có thể là bữa ăn cuối cùng.


Sau khi ăn xong một bữa, không bao giờ chàng ước lượng được bữa ăn tiếp theo sẽ là vào lúc nào, nên chàng tuyệt đối không để lãng phí thức ăn, dù chỉ là một chút.


Hai người đã đi suốt một ngày không nghỉ, mới ghé vào đây trọ lại một đêm. Khách điếm này không lớn lắm, mà lúc này hàng cơm cũng đã đóng cửa, họ chỉ còn cách ăn cơm ở trong phòng.


Lâm Tiên Nhi ngồi hai tay chống cằm, nhìn chàng một cách tình tứ.
Nàng chưa bao giờ gặp một người quí trọng thức ăn như thế, vì chỉ có những người đã từng sợ hãi cái đói mới biết quí trọng thức ăn.


A Phi nuốt xong miếng thịt cuối cùng, gắp lấy hạt cơm cuối cùng trong chén, rồi mới buông đũa, thở phào một tiếng khoan khoái.
Lâm Tiên Nhi mỉm cười, hỏi: “Huynh ăn no rồi chứ?”
A Phi đáp: “No lắm rồi.”


Lâm Tiên Nhi cười: “Nhìn huynh ăn cơm thật là thú vị. Thức ăn của huynh dùng trong một bữa, muội ăn ba ngày cũng chưa hết.”
A Phi cũng cười, hỏi lại: “Nhưng ta có thể không ăn cơm ba ngày, cô có thể làm như thế không?”


Những lúc hiếm hoi chàng cười, thì nụ cười xuất hiện ở cặp mắt trước rồi mới lan tỏa xuống miệng, giống như băng tuyết tan chảy từ trên xuống.
Lâm Tiên Nhi ngồi chiêm ngưỡng nụ cười của chàng, đầy vẻ si mê.


Một lúc sau, nàng chợt nói: “Huynh đã quên mất một việc rồi.”
A Phi “À” một tiếng.
Lâm Tiên Nhi nói tiếp: “Muội đang giữ bộ Kim Ty Giáp của huynh ở đây.”


Nàng lôi Kim Ty Giáp ra khỏi bọc. Ánh đèn soi rõ món báu vật mà không hiếm nhân vật võ lâm rỏ dãi thèm thuồng. Thật sự đây không phải là vật dễ thấy.


Lâm Tiên Nhi nói: “Lúc săn sóc vết thương của huynh, muội phải tháo nó ra, rồi quên luôn cho đến bây giờ.”
A Phi không nhìn đến, dửng dưng nói: “Cô cứ giữ lấy.”


Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi ngời lên vẻ thích thú, nhưng nàng lại lắc đầu: “Đây là vật của huynh lấy được. Không chừng sau này huynh còn cần dùng đến nó, sao lại có thể tùy tiện đem tặng cho người khác?”


A Phi đăm đăm nhìn nàng, giọng nói bỗng thật dịu dàng: “Ta không tặng cho người khác, mà cũng không biết tặng cho người khác. Ta chỉ tặng cho muội.”


Lâm Tiên Nhi nhìn vào mắt A Phi như mê như dại, ánh mắt tràn đầy hân hoan và cảm kích. Hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau không nói một lời, chẳng biết là mấy phút hay mấy năm.


Lâm Tiên Nhi bỗng “ứ” một tiếng, rồi úp mặt vào lòng chàng.
Ngoài kia gió khuya xào xạc, ngọn đèn chao đảo chập chờn, thân thể mềm mại ấm áp của nàng cũng đang run lên nhè nhẹ.


Trái tim của A Phi đang đập kịch liệt.


Suốt đời, chàng chưa được biết đến cảm giác êm dịu mê người như thế. Chàng cũng là nam nhân, mà lại còn rất trẻ. Tuy chưa có ai dạy chàng, nhưng lúc này thì chẳng cần ai dạy nữa, chàng từ từ cúi xuống, áp đôi môi của mình lên môi của nàng.


Đôi môi của nàng như rực lửa.


Trong khoảnh khắc ấy, thiên địa như không còn ý nghĩa, vạn vật như bị đốt cháy, thời gian như ngưng đọng. Nàng đang run rẩy, vừa thở hổn hển vừa nấc lên nhè nhẹ. Thân thể của nàng đang rung động, oằn oại trong vòng tay của chàng. Da thịt mềm mại của nàng vừa mát rượi, lại vừa nóng hừng hực. Mái tóc của nàng rối tung, y phục xốc xếch, đôi bàn tay trắng ngần thon thả của nàng đang tự xoa nhè nhẹ.


Thân thể của chàng như muốn bùng nổ.


Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi chân trắng mịn của nàng dường như đang rợn gai ốc, tuy rất thẳng, nhưng lại uốn lượn uyển chuyển. Có lẽ trên thế gian này không còn cảnh tượng nào mê hồn hơn được nữa.


Nàng ôm chặt cổ chàng, hơi thở nóng bỏng phả vào tai chàng, hàm răng cắn nhè nhẹ vào tai chàng, mà cũng tựa như đang phả hơi cho lòng dạ chàng mềm ra để cắn vậy.


Những giọt mồ hôi thơm phức rịn ra rồi rơi xuống mặt chàng. A Phi run rẩy, khẩn trương lần đầu tiên trong đời. Bản năng thiên phú đã ẩn khuất hơn hai chục năm trong cơ thể, lúc này như muốn bộc phát ngay tức khắc.


Hai người không biết đã lăn lên giường từ lúc nào.


A Phi vốn là người rất biết tự kiềm chế mình, nhưng lúc này thì không được nữa rồi. Lúc này thì còn nam nhân nào có thể tự kiềm chế được? Chàng tháo dần y phục của nàng.
*
* *


A Phi đè lên thân thể đầy đặn và mềm mại của Lâm Tiên Nhi, đã sắp biến thành một con dã thú.


Chính lúc đó, đột nhiên Lâm Tiên Nhi đẩy chàng ra một cái thật mạnh. Trong lúc không chuẩn bị, chàng bị đẩy lăn khỏi giường.
Chàng sững sờ, như vừa rơi từ trên trời xuống.


Lâm Tiên Nhi run rẩy nói: “Chúng ta không thể làm như thế... không thể làm như thế...”


Thân thể nàng cong oằn trên giường, nàng ôm chặt cái chăn, chảy nước mắt rồi ấp úng: “Muội cũng không kiềm chế nổi, nhưng nếu bây giờ chúng ta... nếu chúng ta không thể nhẫn nại thì sau này nhất định sẽ hối hận... Sau này huynh sẽ coi muội như là... như là một nữ nhân ɖâʍ đãng.”


A Phi không nói gì, một lúc sau mới từ từ đứng dậy. Chàng hoàn toàn im lặng.


Đột nhiên Lâm Tiên Nhi cũng lăn xuống dưới đất, ôm chầm lấy chân chàng, vừa khóc vừa nói: “Mong huynh tha lỗi cho muội... Muội làm như thế chỉ vì... chỉ vì cuộc đời của chúng ta sau này hãy còn rất nhiều ngày tháng, có phải không?”


A Phi cắn chặt môi, sau cùng cũng thở ra, nhẹ nhàng nói: “Muội làm như thế là đúng lắm! Đây là lỗi của ta, không thể trách muội.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Muội biết... nhất định bây giờ huynh rất khó chịu. Nếu huynh muốn, muội... cũng có thể trao cho huynh. Dù sao, thì trước sau gì muội cũng là của huynh mà?”


A Phi luồn nhẹ tay lên tóc nàng, dịu dàng nói: “Muội nhẫn nhịn được thì sao ta không nhẫn nhịn được? Những ngày tháng sau này của chúng ta, hãy còn dài lắm.”
Lâm Tiên Nhi cố giấu nụ cười.


Nàng hiểu rằng con người thẳng thắn và cao ngạo này đã hoàn toàn bị nàng chinh phục, từ nay về sau nhất định sẽ mãi mãi nằm rạp dưới chân nàng.


A Phi bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt trở lên giường, kéo chăn phủ qua người nàng.
Đối với chàng hiện giờ, Lâm Tiên Nhi là hiện thân của những gì trinh trắng và đẹp đẽ nhất, là thần tượng cao quí trong trái tim chàng.


*
* *


A Phi đã đi khuất.Lâm Tiên Nhi vẫn nằm trên giường, vẫn đang nhoẻn miệng cười. Chinh phục được một nam nhân, có thể coi là một việc thuộc loại hứng thú nhất. Đột nhiên cánh cửa sổ mở ra, một cơn gió lạnh ùa vào. Lâm Tiên Nhi ngồi bật dậy, hỏi: “Ai đó?”


Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, nàng đã nhìn thấy một khuôn mặt. Khuôn mặt này phát ra những tia sáng xanh lục ảm đạm, trong đêm tối trông rất giống khuôn mặt của một hồn ma.


Đêm khuya vắng lặng, một người như vậy bất ngờ xuất hiện nơi cửa sổ, dù là một đại hán gan dạ đầy mình cũng khó tránh khỏi hoảng sợ đến hồn vía bay mất.


Nhưng Lâm Tiên Nhi lại nằm trở xuống giường, chẳng kêu la sợ hãi mà cũng chẳng kinh khiếp giật mình, chỉ lặng im đưa mắt nhìn người mới đến. Sắc mặt nàng tuyệt nhiên không có chút gì hoảng hốt.


Người mới đến cũng nhìn xoáy vào mặt nàng, mục quang chập chờn như ma hỏa.
Lâm Tiên Nhi bật cười, bình thản nói: “Đã đến rồi, sao lại chưa chịu vào đây?”


Câu nói vừa dứt, người này đã đến trước mặt nàng.


Thân hình của hắn cao đến dễ sợ, khuôn mặt cũng dài, cổ cũng dài. Quanh cổ hắn có quấn kín một lớp băng trắng, càng tạo cho con người hắn cái vẻ cứng đờ, như là một thây ma biết cử động.


Nhưng động tác của hắn thật là nhẹ nhàng linh hoạt, khó mà thấy được hắn đã vượt qua cửa sổ như thế nào.
Lâm Tiên Nhi nhìn vào cổ của hắn, hỏi: “Huynh bị thương rồi ư?”


Hắn trừng mắt, im lặng không nói.
Lâm Tiên Nhi hỏi tiếp: “Lý Tầm Hoan đả thương huynh ư?”
Sắc mặt của hắn thay đổi, hắn giận dữ hỏi lại: “Sao ngươi lại biết?”


Lâm Tiên Nhi lại nhìn vào cổ của hắn, nở một nụ cười quyến rũ rồi nói: “Thanh Ma Thủ của Y Khốc là thiên hạ vô địch. Ngoại trừ Tiểu Lý Phi Đao, còn ai có thể cắm đao vào cổ của huynh?”


Nàng không để gã đáp, lại tiếp: “May mà mạng của huynh còn lớn, mới có thể sống sót dưới ngọn tiểu đao của hắn.”


Y Khốc giận dữ nói: “Ngươi đừng nói nữa. Mối thù một đao này mà không trả, ta thề chẳng làm người.”
Lâm Tiên Nhi cười thầm trong bụng, hết sức hứng thú vì đã kiếm thêm cho Lý Tầm Hoan một kẻ tử thù.


Lâm Tiên Nhi biết rõ, nếu muốn con người như Y Khốc mà phủ phục dưới chân của mình, thì chỉ có thể dùng thủ đoạn cổ xưa nhất của nữ nhân để chinh phục nam nhân. Huống hồ, chính nàng cũng rất hứng thú khi áp dụng thủ đoạn này.


Lâm Tiên Nhi cựa mình, tấm chăn lệch đi, để lộ ra một bờ vai.
Hai ngọn lửa ma xanh rờn nhìn chằm chằm, như muốn thiêu đốt nàng.
Lâm Tiên Nhi dịu dàng mời mọc: “Đến đây! Sao huynh không dám đến đây?”


Y Khốc đã nhiều phen không chiếm hữu được thân xác Lâm Tiên Nhi nên lúc này rất khẩn trương. Nhưng hắn sợ lần này cũng giống như những lần trước, không được thỏa nguyện.


Vì thế Y Khốc cố nén ngọn lửa trong lòng, gượng gạo quát khẽ: “Ngươi là một nữ nhân chẳng đáng gì, ngươi đã hại quá nhiều người rồi. Ta muốn giết ngươi.”


Lâm Tiên Nhi hiểu rõ tâm trạng của Y Khốc. Nàng rất hiểu phải làm như thế nào để câu được con cá này, bèn cựa mình cho tấm chăn lệch thêm một chút nữa.


Nam nhân trên thế gian, khi được nhìn thấy thân thể ngọc ngà của nữ nhân nằm trên giường, rất hiếm người có thể kiềm chế nổi.


Y Khốc cũng bước lên giường, nằm ép vào người của Lâm Tiên Nhi, nhẹ giọng hỏi: “Ta là người xấu xí nhất trên thế gian, ngươi không sợ ư?”


Lâm Tiên Nhi vừa thở hổn hển vừa nói: “Ta không sợ huynh, ta thích huynh. Những nam nhân đẹp đẽ ta đã gặp nhiều rồi, bây giờ ta thích loại nam nhân xấu xí. Huynh... huynh còn đợi gì nữa?”
Y Khốc không đợi gì nữa.


Bất cứ nam nhân nào, lúc này cũng không cần đợi gì nữa.






Truyện liên quan