Chương 0024 : Nghịch đồ nhận tội

Lý Tầm Hoan thở dài: “Thế là vận khí của đại sư không tệ. Nhìn thấy những người đó chẳng dễ chịu gì.”
Sự thật thì bất cứ ai trúng độc ch.ết đều rất khó nhìn.
Tâm Thụ không nói gì.


Lý Tầm Hoan nhắm mắt lại, rồi chầm chậm nói: “Nhiều năm trước, ta đã từng thấy một người bị hắn hạ độc ch.ết. Thân thể nạn nhân chỉ trong chốc lát là biến thành màu đen. Ta chạy quanh một vòng, khi trở lại thì da thịt của người đó hoàn toàn không còn chút xíu nào, chỉ còn lại một bộ xương, một bộ xương đen sì.”


Tâm Thụ nhìn thi thể của Tâm Mi đại sư, nói nhỏ: “Nhị sư huynh trúng độc đã mấy ngày rồi.”


Lý Tầm Hoan mở mắt ra, đáp: “Không sai. Ông ta trúng độc đã mấy ngày rồi, nhưng hoàn toàn không thấy gì đáng sợ. Đại sư có biết vì sao không?”
Tâm Thụ lắc đầu.


Lý Tầm Hoan gằn từng tiếng một: “Bởi vì ông ta đã trúng phải một chất độc lợi hại khác.”
Tâm Thụ nói: “Ngươi... ngươi nói...”


Lý Tầm Hoan nói tiếp: “Ông ta tuy trúng phải Ngũ Độc Thủy Tinh của Cực Lạc Đồng Tử nhưng không nặng lắm, lại đã dùng nội lực dồn lại một nơi, nên về đến đây mà chất độc vẫn chưa phát tác.”




Tâm Thụ đáp: “Đúng là như thế.”


Lý Tầm Hoan nói: “Hung thủ chỉ sợ ông ta nói ra chuyện bí mật, chỉ mơ ước ông ta ch.ết mau hơn. Hắn sợ rằng ông ấy trúng độc không đủ nặng, nên mới cho ông ấy uống thêm một loại chất độc lợi hại khác nữa.”


Tâm Thụ hỏi: “Có rất nhiều thủ đoạn để giết người, tại sao hắn lại tiếp tục dùng độc?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Vì bất luận cách giết người nào cũng không tránh khỏi để lại ít nhiều dấu vết. Huống chi mọi người đều biết rõ Tâm Mi đại sư đang trúng độc, nên hắn tiếp tục hạ độc để tránh khỏi sự hồ nghi của người khác.”


Tâm Thụ than thở: “Không sai! Làm như vậy thì ai ai cũng cho rằng nhị sư huynh ch.ết vì chất độc của Cực Lạc Đồng Tử, chẳng còn ai nghi ngờ gì nữa.”


Lý Tầm Hoan lạnh lùng: “Tuy hắn hành sự chu đáo mưu mô, nhưng tiếc rằng hắn đã quên mất một việc.”
Tâm Thụ hỏi: “Là việc gì thế?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Hắn quên rằng độc tính có thể tương khắc với nhau. Chính vì chất độc của y rất mạnh, mà lại khắc chế với chất độc của Ngũ Độc Thủy Tinh, cho nên di thể của Tâm Mi đại sư đến bây giờ vẫn chưa có những triệu chứng đáng sợ.”


Tâm Thụ trầm ngâm một hồi, gật đầu nói: “Ý của ngươi, ta đã rõ. Nhưng kẻ hạ độc tiếp theo là ai, lúc này thì ngươi và ta đều chưa biết.”


Lý Tầm Hoan chớp mắt, hỏi: “Sau khi về đây, Tâm Mi đại sư có uống gì chưa?”
Tâm Thụ đáp: “Chỉ có một chén thuốc.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ai đưa thuốc cho ông ấy?”


Tâm Thụ đáp: “Thất sư đệ Tâm Giám kê đơn và sắc thuốc, còn đưa thuốc cho ông ấy là tứ sư huynh Tâm Chúc và lục sư đệ Tâm Đăng.”


Lão thở dài một hơi, rồi nhẹ giọng: “Cả ba người đó đều có cơ hội để hạ độc.”


Lý Tầm Hoan chậm rãi nói: “Đại khái thì độc dược trong thiên hạ có thể chia làm hai loại. Loại thứ nhất thì độc tính rất mạnh, không mùi không vị, nhưng làm cho người trúng độc ch.ết rất thê thảm khiến người ta phải sợ. Loại độc dược này không những dùng để lấy mạng người, mà còn hớp hồn người khác nữa.”


Tâm Thụ nói: “Ngũ Độc Thủy Tinh tất nhiên thuộc về loại độc này.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”


Rồi chàng tiếp tục nói: “Còn loại thứ hai cũng có thể là không mùi không vị, nhưng kẻ ch.ết vì độc không có trạng thái gì khác lạ, thậm chí người ngoài không thể biết là người ta ch.ết vì trúng độc.”


Tâm Thụ hỏi: “Thế thì hung thủ đã dùng loại độc dược này chăng?”


Lý Tầm Hoan gật đầu, than rằng: “Chính vì hai loại độc dược này có độc tính khác nhau, nên mới khắc chế với nhau. Loại độc dược thứ nhất tuy rất đáng sợ, nhưng loại độc dược thứ hai lại hiểm độc hơn. Trong giang hồ, ít người có thể sử dụng loại độc dược này.”


Ánh mắt chàng vụt sáng ngời lên, nhìn thẳng Tâm Thụ mà hỏi: “Trong môn hạ Thiếu Lâm, có những ai giỏi về dùng độc?”
Tâm Thụ hít một hơi rất sâu, ngập ngừng đáp: “Chuyện này...”


Lý Tầm Hoan hỏi tiếp: “Thiếu Lâm Tự vẫn được coi là danh môn chính phái, đệ tử Thiếu Lâm cũng lấy đó mà tự hào. Nhất định không có ai chịu rèn luyện thứ thủ đoạn hạ lưu này, có phải không?”


Tâm Thụ đáp: “Tên gọi của bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, tuyệt không hề có một chữ Độc.”
Lý Tầm Hoan hỏi tiếp: “Tâm Chúc đại sư và Tâm Đăng đại sư...”


Tâm Thụ vội ngắt lời: “Tứ sư huynh mới chín tuổi đã xuống tóc, lục sư đệ còn nằm trong nôi đã vào chùa, e rằng suốt đời hai người này chưa nhìn thấy thuốc độc bao giờ.”


Lý Tầm Hoan cười lạnh, hỏi: “Như thế thì kẻ hạ độc là ai?”
Tâm Thụ rùng mình hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi định nói tới thất sư đệ Tâm Giám ư?”
Lý Tầm Hoan không trả lời câu hỏi này.


Tâm Giám đại sư xuất gia ở tuổi trung niên, học võ rồi mới vào cửa Phật. Trước khi lão vào chùa Thiếu Lâm đã được thiên hạ phong cho ngoại hiệu Thất Xảo Thư Sinh, chính là cao thủ về hạ độc.


Tâm Thụ trầm ngâm một hồi lâu, rồi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan.
Lão bắt gặp mục quang Lý Tầm Hoan cũng đang chăm chú nhìn mình.
*
* *
Trong tiểu đình đang bày sẵn một bàn cờ.


Bá Hiểu Sinh đang nhè nhẹ gõ lên bàn cờ, những bông hoa tuyết phấp phới như đang rơi theo tiếng gõ, rồi đáp xuống mặt tuyết trắng xóa trải rộng vô bờ bến.


Chờ khách nửa đêm không thấy đến. Gõ cờ để rụng những đèn hoa.


Cảnh tượng thì nhàn nhã, tiêu sái vô cùng, nhưng không khí tràn ngập ch.ết chóc, khuôn mặt người nào cũng trầm ngâm, nặng nề hơn cả bầu trời đang xuống tuyết.


Bốn vị đại sư Tâm Hồ, Tâm Chúc, Tâm Đăng, Tâm Giám đều có mặt tại đây.
A Phi nằm cong queo dưới gốc cột trong ngôi đình nhỏ, không còn sức để ngẩng đầu lên nữa.


Tâm Hồ đại sư nhìn chàng, lông mày nhăn tít lại, hỏi chậm rãi: “Các ngươi nghĩ xem, Lý Tầm Hoan có ra hay không?”
Bá Hiểu Sinh cười đáp: “Hắn chắc chắn sẽ ra.”


Tâm Hồ đại sư hỏi. “Chẳng lẽ người như thế cũng dám vì bạn mà hy sinh bản thân hay sao?”
Bá Hiểu Sinh mỉm cười nói: “Đạo tặc hữu đạo, bọn trộm cướp cũng có đạo nghĩa riêng của chúng.”


Tâm Hồ đại sư thở dài: “Nhưng nếu là thế...”
Câu nói của lão vụt ngưng lại, tựa như bị gió tuyết làm đông cứng lại.
Lão đã nhìn thấy Tâm Thụ.
*
* *


Tâm Thụ đi vào trong vườn, nhưng chỉ đi có một mình.
Tâm Hồ tiến ra đón, hỏi ngay: “Sư đệ có khỏe không?”


Lão chưa hỏi gì khác, đầu tiên đã vấn an Tâm Thụ trước. Tấm lòng của chưởng môn Thiếu Lâm thật đáng cho người ta cảm động.


Tâm Thụ chắp tay đáp: “Đa tạ sư huynh đã quan tâm. Tiểu đệ may mà thoát khỏi vận kiếp này.”
Tâm Giám cũng bước tới, hỏi lớn tiếng: “Lý Tầm Hoan đâu?”


Tâm Thụ bình thản đáp: “Hắn đi lấy kinh rồi.”
Tâm Giám hỏi vội: “Lấy kinh ư? Hắn đi lấy kinh gì?”
Tâm Thụ đáp: “Hắn đi lấy những cuốn kinh đã bị mất trong Tàng Kinh Các.”


Khóe mắt của Tâm Giám hơi giật giật, y cười lạnh: “Kẻ trộm kinh quả nhiên là hắn. Tại sao sư huynh lại yên tâm để hắn đi lấy kinh?”
Tâm Thụ đáp: “Bởi vì kẻ trộm kinh không phải là hắn.”


Mục quang của lão chiếu thẳng vào mặt Tâm Giám, nói rõ từng tiếng: “Kẻ trộm kinh cũng chính là hung thủ đã mưu hại nhị sư huynh. Vì nhị sư huynh đã phát hiện được bí mật của người này, nên hắn chỉ còn cách giết ch.ết nhị sư huynh để diệt khẩu. Hắn không phải là Lý Tầm Hoan.”


Tâm Giám nói: “Không phải Lý Tầm Hoan thì là ai nữa?”
Ánh mắt Tâm Thụ lóe lên những tia sắc lạnh, giận dữ nói: “Là ngươi.”


Môi miệng Tâm Giám giật giật một lúc, sắc mặt nặng trĩu xuống, buồn bã nói: “Tại sao ngũ sư huynh lại nói như thế? Tiểu đệ thật không sao hiểu nổi.”


Tâm Thụ lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi không biết thì còn ai biết?”
Tâm Giám quay sang Tâm Hồ, cúi mình nói: “Việc này phải nhờ đại sư huynh phân xử. Tiểu đệ không còn biết phải nói gì nữa.”


Tâm Chúc, Tâm Đăng, Bá Hiểu Sinh đều dựng tóc gáy, biến sắc mặt.
Tâm Hồ đại sư cũng không khỏi chau mày: “Rõ ràng là nhị sư đệ trúng độc thủ của Lý Tầm Hoan, sao ngũ sư đệ lại toan bào chữa cho hắn?”


Bá Hiểu Sinh nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu tại hạ nhớ không lầm, thì Tâm Thụ đại sư và Lý Tầm Hoan là tiến sĩ đồng khoa.”
Tâm Giám lạnh lẽo tiếp lời: “E rằng ngũ sư huynh cũng trúng độc của Lý Tầm Hoan rồi.”


Tâm Thụ chẳng buồn nhìn đến họ, trầm giọng nói tiếp: “Độc dược làm nhị sư huynh ch.ết, không phải là Ngũ Độc Thủy Tinh của Cực Lạc Đồng Tử...”
Tâm Giám cướp lời: “Sư huynh! Huynh làm sao biết được?”


Tâm Thụ cười lạnh: “Ngươi tưởng rằng chuyện đó có thể thần không hay quỉ không biết ư? Ngươi đừng quên, nhị sư huynh trước khi ch.ết còn để lại vật này.”


Lão đưa tay lên, trên tay có cầm quyển mục lục kinh sách của Tâm Mi đại sư.
Tâm Hồ đại sư nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”


Tâm Thụ đáp: “Trước khi Nhị sư huynh rời chùa, đã phát hiện được phản đồ ăn cắp kinh. Chỉ vì nhị sư huynh vốn nhân hậu, nên trước khi tìm được thêm bằng chứng rõ ràng thì chưa muốn nói công khai tên họ của kẻ phản đồ này. Nhị sư huynh chỉ ghi tên của hắn vào quyển mục lục này, đề phòng gặp bất trắc thì cũng còn giúp được chúng ta.”


Tâm Hồ đại sư biến sắc mặt: “Có việc đó thật sao?”
Tâm Giám vội lên tiếng: “Nếu trên quyển sổ đó có tên họ của đệ, thì đệ cũng cam tâm...”


Tâm Thụ cười lạnh: “Cam tâm cái gì? Tuy ngươi đã xé mất trang cuối cùng, nhưng làm sao ngươi biết nhị sư huynh không còn ghi trên trang nào nữa?”


Tâm Giám giật bắn người, nhưng phục ngay xuống đất, run rẩy nói: “Ngũ sư huynh đã cấu kết với người ngoài, khiến tiểu đệ phải hàm oan. Xin sư huynh minh giám.”
Tâm Hồ im lặng, quay sang nhìn Bá Hiểu Sinh.


Bá Hiểu Sinh nói chậm rãi. “Tuy rằng giấy trắng mực đen, nhưng chữ thì ai cũng có thể viết được.”


Tâm Giám vội hưởng ứng: “Không sai! Tuy rằng trên quyển mục lục kinh sách của nhị sư huynh đã viết tên của tiểu đệ, nhưng có chắc là chính tay nhị sư huynh đã viết không?”


Bá Hiểu Sinh tiếp lời: “Theo ta biết, thì Tiểu Lý Thám Hoa văn võ song toàn, tất cả thể chữ Hàn Tô Nhan Liễu hay danh gia nào khác, chắc hắn đều đã dụng công rèn luyện.”


Tâm Giám nối luôn: “Đúng lắm! Nếu hắn muốn bắt chước bút tích của người khác, đương nhiên là chuyện rất dễ dàng.”


Mặt của Tâm Hồ đại sư lại nặng thêm, nhìn Tâm Thụ mà hỏi: “Ngũ sư đệ bình thường rất thận trọng, sao lần này lại sơ xuất như vậy?”


Tâm Thụ không hề biến sắc: “Nếu sư huynh thấy chứng cứ này chưa đủ, vẫn còn những chứng cứ khác.”
Tâm Hồ nói: “Sư đệ cứ nói.”


Tâm Thụ nói: “Quyển Đạt Ma Dịch Cân Kinh vốn giấu trong phòng nhị sư huynh cũng đã biến mất rồi.”
Sắc mặt Tâm Hồ đại sư đại biến: “Đệ nói gì?”


Tâm Thụ nói: “Lý Thám Hoa đã đoán chắc rằng quyển kinh này nhất định chưa đưa ra ngoài, nhất định phải còn trong phòng của Tâm Giám, nên đệ tử đã phái trực nhật tăng là Nhất Trần và Nhất Yến đi theo ông ấy để giám thị việc lấy kinh.”


Tâm Giám chợt nhảy dựng lên, la to: “Sư huynh đừng tin lời hắn. Rõ ràng là hắn muốn giấu tang vật để vu oan cho người khác.”
Vừa la hét ỏm tỏi, Tâm Giám vừa xông ra khỏi ngôi đình nhỏ.


Tâm Hồ chau mày, phất nhẹ tay áo lao theo, nhưng không phải để chặn đường, mà để bám sát sau lưng hắn không rời một bước.
Chỉ mấy cái nhún chân, Tâm Giám đã lao thẳng vào thiền phòng của mình.


Quả nhiên cửa thiền phòng đã mở toang.
Tâm Giám lao vào trong, phóng chưởng đập chiếc tủ gỗ vỡ đôi, bên trong có một ngăn nhỏ bí mật.
Quyển Dịch Cân Kinh đang nằm yên trong đó.


Tâm Giám lớn tiếng: “Quyển kinh này vốn ở trong phòng của nhị sư huynh, bọn chúng đem vào đây là để vu cáo cho đệ tử. Nhưng cách giấu tang vật này đã xưa đến mấy trăm năm rồi. Đại sư huynh sáng suốt anh minh, làm sao bị bọn tiểu nhân lừa được?”


Tâm Hồ đại sư cứ để hắn nói hết rồi mới lạnh lùng lên tiếng: “Giả tỉ là họ giấu tang vật để vu vạ ngươi, thì sao ngươi biết rõ là họ đem kinh sách giấu trong ngăn bí mật của chiếc tủ gỗ này? Tại sao ngươi không tìm nó ở nơi khác?”


Tâm Giám khựng lại, mồ hôi trán tuôn xuống như mưa.
Tâm Thụ thở ra một hơi dài: “Lý Thám Hoa đã tính toán trước, chỉ có phương pháp này mới có thể khiến cho hắn không đánh mà khai.”


Một giọng cười chợt vang lên: “Phương pháp của tại hạ cũng hết sức mạo hiểm, vì nếu hắn không bị lừa thì không còn cách nào bắt hắn tự cung khai nữa.”
Theo tiếng cười, Lý Tầm Hoan xuất hiện.


Tâm Hồ đại sư thở dài, chắp tay thi lễ.
Lý Tầm Hoan mỉm cười, chắp tay đáp lễ.
Hai cái vái chào này đã thay lời muốn nói, họ không cần nói tiếng nào cũng hiểu nhau rõ ràng.


Tâm Giám lui dần từng bước. Nhưng Tâm Đăng và Tâm Chúc đã chẹn đường lui của hắn, sắc mặt hai người đều rất trầm trọng, họ đứng như hai ngọn núi.


Tâm Hồ đại sư trầm trầm cất tiếng: “Đơn Cứu! Thiếu Lâm tự đối với ngươi có gì là không đúng? Tại sao ngươi lại làm những việc như thế này?”


Đơn Cứu chính là tục danh của Tâm Giám. Tâm Hồ gọi hắn như thế, chẳng khác nào đã trục xuất hắn ra khỏi cửa chùa, không còn nhìn nhận là đệ tử Thiếu Lâm nữa.


Mồ hôi lạnh càng tháo ướt khắp người, Đơn Cứu run rẩy nói: “Tiểu đệ... tiểu đệ biết lỗi rồi.”


Hắn đột nhiên quì mọp xuống đất, nói tiếp: “Nhưng tiểu đệ cũng vì bị người ta dụ dỗ sai khiến, nên nhất thời mới hồ đồ như thế.”
Tâm Hồ đại sư quát lớn: “Ai sai khiến ngươi?”


Bá Hiểu Sinh vụt nói: “Người sai khiến hắn, tại hạ có thể đoán được mấy phần.”
Tâm Hồ đại sư đáp: “Xin tiên sinh chỉ giáo.”
Bá Hiểu Sinh cười khẩy: “Chính là hắn.”


Mọi người bất giác cùng nhìn theo hướng tay lão chỉ, nhưng tuyệt nhiên không thấy một ai. Bên ngoài cửa sổ chỉ có tiếng lá trúc xào xạc, gió mỗi lúc một mạnh thêm.


Khi mọi người quay đầu lại, sắc mặt cùng thay đổi hẳn. Tay của Bá Hiểu Sinh đã ấn vào hậu tâm của Tâm Hồ đại sư, năm ngón tay như năm chiếc móc sắt, phong tỏa cùng một lúc bốn chỗ trọng huyệt Bình Phong, Thiên Giao, Phủ Phân, Phách Hộ.


Tâm Hồ đại sư biến sắc, run giọng nói: “Thì ra kẻ sai khiến hắn chính là ngươi.”
Bá Hiểu Sinh mỉm cười: “Tại hạ chỉ muốn mượn kinh tạng của quí tự để xem qua, không ngờ quí vị lại nhỏ mọn như thế.”


Tâm Hồ đại sư thở dài: “Ta cùng thí chủ giao tình mấy chục năm trời, không ngờ thí chủ lại đối đãi với ta như vậy.”


Bá Hiểu Sinh cũng thở dài theo: “Đáng lẽ tại hạ cũng không muốn đối đãi với đại sư như thế. Chỉ vì Đơn Cứu lại muốn kéo theo tại hạ xuống bùn, giả tỉ tại hạ không ra tay cứu hắn thì hắn đâu có dể yên cho tại hạ?”


Tâm Hồ đại sư đáp: “Tiếc là hiện nay không ai cứu nổi hắn nữa.”


Đơn Cứu bỗng bật dậy, chụp lấy bộ Dịch Cân Kinh, cười lên cuồng ngạo: “Không sai! Không ai cứu được ta, chỉ có ngươi mới cứu được ta. Bây giờ ta muốn ngươi phải đưa chúng ta xuống núi... Nếu các ngươi thấy chưởng môn còn sống, tốt nhất là không nên động đậy.”


Tâm Thụ và các cao thủ Thiếu Lâm tuy giận đến run người, nhưng không ai dám ra tay.
Tâm Hồ đại sư giận dữ quát lên: “Các ngươi phải lấy Thiếu Lâm làm trọng, hãy mặc kệ ta, mau ra tay tóm lấy tên phản đồ này.”


Bá Hiểu Sinh mỉm cười nói: “Cho dù ngươi có nói gì, bọn họ cũng không thể đem sinh mạng của ngươi ra đùa giỡn đâu. Một cái mạng của vị chưởng môn phái Thiếu Lâm còn đáng giá hơn một ngàn mạng của kẻ khác.”


Tiếng “khác” vừa ra khỏi miệng, nụ cười trên khuôn mặt của lão vụt cứng lại như đóng băng.
Một ánh đao vừa chớp lên, phi đao đã bay ra, mũi đao đã đâm vào yết hầu của lão.


Không ai kịp nhìn Tiểu Lý đã xuất thủ như thế nào.
Nãy giờ Bá Hiểu Sinh đã cố ý lấy thân hình Tâm Hồ đại sư làm bia đỡ, nên yết hầu của hắn ở ngay phía sau của yết hầu Tâm Hồ, chỉ lộ ra phân nửa.


Yết hầu của lão bất cứ lúc nào cũng dễ dàng núp sau yết hầu của Tâm Hồ.
Trong tình thế ấy, không một kẻ nào dám ra tay.


Nhưng ánh đao đã chớp lên, chớp nhanh hơn cả tia điện xẹt. Mũi thần đao của Tiểu Lý đã cắm ngay giữa yết hầu của lão.
Tâm Thụ, Tâm Chúc và Tâm Đăng lập tức xổ tới bảo hộ cho Tâm Hồ.


Đôi mắt của Bá Hiểu Sinh phẫn nộ đến nỗi lồi hẳn ra ngoài, trừng trừng nhìn vào Lý Tầm Hoan, từng thớ thịt trên mặt đều co giật lên, đầy vẻ kinh hoàng hoài nghi, không tin đó là sự thật.


Cho đến ch.ết lão vẫn không tin nổi mũi đao của Lý Tầm Hoan lại có thể đâm vào yết hầu của lão.


Môi lão vẫn mấp máy, trong cổ họng chỉ phát ra những tiếng ằng ặc. Tuy không nghe được, nhưng nhìn môi lão, Lý Tầm Hoan biết lão định nói rằng: “Ta sai lầm rồi...”


Đúng là như thế. Bá Hiểu Sinh không có gì không biết, nhưng việc này thì lão đã sai lầm.
Tiểu Lý Phi Đao nhanh hơn là lão nghĩ.
Bá Hiểu Sinh ngã xuống đất.


Lý Tầm Hoan thở dài, nói nhỏ nhẹ: “Bá Hiểu Sinh viết ra bộ Binh Khí Phổ, bình phẩm tất cả vũ khí trong thiên hạ. Lão có thể gọi là bậc trí giả của võ lâm, nhưng cuối cùng lại ch.ết vì thứ binh khí mà chính mình đã bình luận.”


Tâm Hồ đại sư lại chắp tay thi lễ một lần nữa, nét mặt đầy vẻ ngỡ ngàng, cất tiếng nói: “Lão tăng cũng sai rồi.”
Rồi lão vụt biến sắc, kêu lên: “Tên nghịch đồ kia đâu rồi?”


Đơn Cứu chỉ cần một giây hỗn loạn, đã chạy thoát ra ngoài.


Loại người như Đơn Cứu tất nhiên là rất biết nắm lấy mọi cơ hội, dù là nhỏ nhất. Chẳng những phản ứng của hắn chớp nhoáng mà thân pháp cũng rất mau lẹ, chỉ hai cái nhún chân là người hắn đã lướt ra khỏi thiền phòng.


Tất cả đệ tử Thiếu Lâm đều chưa hiểu rõ nội tình, nên tuyệt không dám cản trở hắn. Huống hồ đây là thiền phòng của một vị thủ tọa đại sư, môn hạ Thiếu Lâm chưa được lệnh thì tuyệt đối không dám tùy tiện đi vào.


Khi Đơn Cứu phóng ra tới tiểu đình khi nãy, A Phi đang cố gắng bò dậy. Tuy thủ pháp điểm huyệt của Bá Hiểu Sanh và Đơn Cứu rất lợi hại, nhưng cũng có những lúc không thể phát huy đầy đủ tác dụng.


Đơn Cứu vừa nhìn thấy A Phi, ánh mắt bỗng lộ hung quang. Hắn toan trút hết thù hằn oán độc trong lòng, bèn đổi hướng tiến đến chàng.
A Phi đã bị hành hạ đến chỉ còn thoi thóp, hơi sức đâu mà chống trả?


Muốn giết một người như thế, thật ra chẳng cần chút công phu nào.


Đơn Cứu không nói một lời, phóng nắm tay cứng như sắt ra. Thiếu Lâm Thần Quyền vang danh thiên hạ, huống hồ hắn đã mười năm khổ luyện tại chùa Thiếu Lâm, công phu thật sự kinh hồn.


Ngọn quyền này được tung ra hết sức khí thế, hết sức trầm trọng, rõ ràng có thể kết liễu sinh mạng A Phi dễ như lấy đồ trong túi. Đơn Cứu đã tính sau khi giết chàng xong, chạy trốn vẫn chưa muộn.


Bất thần, tay của A Phi cũng chớp lên.
Cánh tay của A Phi dù đưa ra sau nhưng lại đến trước.


Đơn Cứu bỗng nghe yết hầu lạnh ngắt, trong cái lạnh lẽo lại có lẫn đau đớn, hơi thở vụt nghẹt lại, tựa như một bàn tay ma đang bóp cổ.


Da thịt trên mặt hắn nổi vồng lên từng cục, sắc mặt kinh hoàng không tin nổi... Gã thiếu niên này xuất thủ rất nhanh, hắn đã biết từ lâu.


Nhưng gã thiếu niên này đã dùng cái gì đâm vào yết hầu hắn? Điều thắc mắc ấy, thì hắn phải ôm xuống tuyền đài mà chưa hiểu nổi.
Đơn Cứu đã ngã xuống.


A Phi dựa vào lan can, cố thở hổn hển từng đợt một.


Lúc Tâm Hồ và mọi người chạy đến nơi, cũng hết sức kinh hãi. Họ quả không ngờ, chàng thiếu niên đang kiệt lực như thế này mà vẫn có thể giết được Đơn Cứu.
Yết hầu của Đơn Cứu đang rỉ máu.


Một cây trụ băng nhọn như mũi dao còn cắm ở yết hầu của hắn.
Băng đang bắt đầu chảy.


Trên những thành lan can, còn vô số những cây trụ băng do nước nhỏ xuống rồi đông lại. A Phi chỉ dùng một cây trụ băng, đã lấy mạng của Tâm Giám là một trong thất đại cao thủ lừng danh của Thiếu Lâm.


Tâm Hồ đại sư nhìn sắc mặt trắng xóa như không còn chút máu của chàng, cũng chẳng biết phải nói gì.


Ánh mắt của A Phi không hề nhìn đến họ, mà chỉ chăm chú nhìn vào Lý Tầm Hoan. Sắc mặt của A Phi dần dần nở một nụ cười.
Lý Tầm Hoan cũng đáp lại bằng một nụ cười.


Tâm Hồ cảm thấy cổ họng mình vừa khô ráo vừa đắng ngắt, chắp tay nói: “Mời nhị vị đến... Lão tăng...”
A Phi vụt quay đầu lại, cắt ngang câu nói của lão: “Lý Tầm Hoan có phải là Mai Hoa Đạo không?”


Tâm Hồ cúi đầu đáp: “Không phải.”
A Phi hỏi: “Ta có phải là Mai Hoa Đạo không?”
Tâm Hồ nhẹ thở dài: “Cũng không phải.”
A Phi lại hỏi: “Đã không phải, thì chúng ta có thể đi được rồi chứ?”


Tâm Hồ gượng cười nói: “Tất nhiên là được. Chỉ vì thí chủ... thí chủ hình như đi đứng còn trở ngại, bây giờ xin mời đến...”


A Phi cắt ngang, lạnh lùng nói: “Chuyện đó thì khỏi bận tâm. Đừng nói ta còn đi được, dù không đi được thì ta cũng phải bò ngay xuống núi.”


Tâm Chúc, Tâm Đăng cũng cúi đầu. Mấy trăm năm nay, chưa một ai trong thiên hạ dám vô lễ trước mặt chưởng môn Thiếu Lâm. Bây giờ, họ lẽ ra phải cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng bây giờ, họ chỉ còn cách chịu đựng.


A Phi kéo tay Lý Tầm Hoan, hiên ngang bước đi.


Vừa ra ngoài trời gió tuyết, ngực của A Phi đã ưỡn lên. Thân thể của chàng thiếu niên này như được rèn bằng sắt, bất luận hành hạ giày vò thế nào cũng không thể bắt chàng cúi lưng xuống được.


Lý Tầm Hoan quay đầu lại, mỉm cười: “Hôm nay xin bái biệt ở đây. Sau nay chúng ta nhất định sẽ còn gặp nhau. Mong chư vị đại sư tha cho bọn tại hạ thất lễ.”


Tâm Thụ lên tiếng: “Lão nạp xin tiễn chân Lý Thám Hoa một đoạn.”
Lý Tầm Hoan lại mỉm cười: “Tiễn tức là không tiễn, không tiễn tức là tiễn, đại sư bất tất phải tiễn làm gì.”


Tâm Thụ cũng cười đáp: “Nếu nói tiễn tức là không tiễn thì có sao đâu, thí chủ bất tất phải ngại làm gì.”


Đến khi hai người đã đi xa, Tâm Hồ mới thở dài một tiếng. Tuy lão không nói tiếng nào, nhưng đúng là “không nói tức là nói”, lại còn rõ ràng hơn nhiều.


Tâm Chúc chợt lên tiếng: “Có lẽ sư huynh không nên để họ đi.”
Tâm Hồ trầm mặt, hỏi: “Sao lại không nên?”


Tâm Chúc đáp: “Lý Tầm Hoan không phải là kẻ ăn cắp kinh sách, cũng không phải là hung thủ giết ch.ết nhị sư huynh, nhưng chưa có gì chứng minh y không phải là Mai Hoa Đạo.”


Tâm Hồ nói: “Theo sư đệ thì phải chứng minh bằng cách nào?”
Tâm Chúc nói: “Y phải tìm ra được Mai Hoa Đạo thật sự.”


Tâm Hồ thở dài nói: “Ta tin rằng y nhất định sẽ tìm ra hắn và sẽ mang hắn đến đây. Nhưng chuyện đó còn không đáng quan tâm bằng sáu bộ bảo kinh...”


Kẻ trộm kinh tuy đã tìm ra, nhưng sáu bộ bảo kinh đã bị lấy cắp, chẳng biết chúng đã trao vào tay ai?
Sau sự việc này, còn có người nào chủ mưu?
*
* *


Lý Tầm Hoan vốn không thích đi bộ, nhất là đi bộ giữa trời tuyết giá, nhưng bây giờ không đi không được.
Gió lạnh như dao cắt, bốn phía không một vết xe ngựa.


Nhưng A Phi thì đã quen lắm rồi. Đi bộ đối với mọi người là mệt nhọc, nhưng đối với chàng thì lại là nghỉ ngơi. Cứ vượt qua một đoạn đường, chàng hình như khôi phục thêm một phần tinh lực.


Chàng không bao giờ đi quá nhanh mà cũng không bao giờ đi quá chậm, tựa như có một nhịp điệu vô hình, phần lớn bắp thịt trên cơ thể chàng được thả lỏng.


Hai người đã đem những chuyện mình gặp phải mà thuật cho nhau nghe. Lúc này Lý Tầm Hoan đang trầm tư, ánh mắt nhìn xa tít chân trời, chầm chậm lên tiếng: “Ngươi không phải là Mai Hoa Đạo, ta cũng không phải, vậy thì Mai Hoa Đạo là ai?”


Ánh mắt của A Phi cũng nhìn ra chân trời, chàng đáp: “Mai Hoa Đạo đã ch.ết.”
Lý Tầm Hoan thở dài, nói tiếp: “Hắn ch.ết thật rồi ư? Người bị ngươi giết có thật là Mai Hoa Đạo chăng?”


A Phi im lặng, ánh mắt tuyệt không cảm xúc.
Lý Tầm Hoan đột nhiên cười: “Ngươi có nghĩ rằng, Mai Hoa Đạo có thể không phải là nam nhân?”
A Phi nói: “Hắn không phải nam nhân thì là gì?”


Lý Tầm Hoan cười: “Không phải nam nhân, tất nhiên là nữ nhân.”






Truyện liên quan