Chương 0039 : A Phi

Trăng vẫn chưa lặn. Dưới ánh trăng, con suối trông như một sợi dây bạc, sáng lên lấp lánh.
Lý Tầm Hoan vẫn cầm bình rượu trong tay, còn chừng một nửa. Đêm thật vắng, suối chảy róc rách, êm đềm như tiếng nhạc.


Chàng men theo bờ suối mà đi thật chậm. Không có gì phải gấp. Chàng không muốn tới chỗ ở của A Phi trước khi trời sáng, để khỏi làm phiền đến giấc ngủ của họ.


Trước nay, chàng không muốn làm phiền người khác. Nhưng bất cứ người nào, muốn quấy rầy chàng vào bất cứ giờ nào, chàng cũng không khó chịu.


Mụ già ấy nhất định không phải là Lâm Tiên Nhi cải trang. Vậy Lâm Tiên Nhi đã biến đâu rồi?
Lý Tầm Hoan dụi dụi mắt, tự cười mình: “Chẳng lẽ ta đã già đến mờ cả mắt rồi sao?”


Trăng đã lặn, sao cũng bắt đầu rơi rụng. Về phía đông, mây trời đã thấy mờ mờ, cuối cùng thì trời sáng hẳn. Thu sắp tàn, hoa mai đã lác đác nở. Lý Tầm Hoan chợt nghe thấy mùi hương thoang thoảng, ngẩng đầu lên thì rừng mai đã lọt vào tầm mắt.


Sâu trong rừng mai, thấy lờ mờ một góc của căn lầu gỗ.
Đối diện với rừng mai, ánh mắt của Lý Tầm Hoan như ngây như dại.




Giữa chốn núi sâu rừng thẳm, những cành mai hoang dã dựng lên như chông sắt. Cảnh thiên nhiên tuyệt diệu, không giống như những vườn mai trần tục tầm thường. Nhưng trên thế gian này, đâu có rừng mai nào lại hơn được vườn mai ở nhà mình?


Ở cạnh rừng mai, chính là đầu nguồn của dòng suối.
Một thác nước nhỏ từ trong vách núi tuôn thẳng xuống, bụi nước bắn ra một vùng rộng lớn, tạo cho rừng mai vẻ lung linh như một bức họa.


Trong bức họa thiên nhiên, còn có một người.
Lý Tầm Hoan chưa thấy rõ mặt của người này, chỉ thấy hắn ăn mặc rất sạch sẽ, y phục màu xanh rất mới, đầu tóc chải rất mượt mà.


Trong tay hắn xách một thùng nước, đi xuyên qua rừng mai, khuất trong căn nhà gỗ.


Dáng vóc người ấy không khác A Phi mấy, nhưng Lý Tầm Hoan biết chắc đây không phải là A Phi. Vì A Phi không thể là một con người chải chuốt, đầu tóc hắn không bao giờ láng mướt được như thế.


Vậy thì người ấy là ai?
Lý Tầm Hoan không thể đoán ra, con người như thế lại có thể ở chung với A Phi. Chàng lập tức bước theo.


Cửa nhà đã mở, trong nhà không có gì đáng gọi là hoa lệ, nhưng tất cả đồ đạc đều sạch sẽ, sạch đến mức không bám một hạt bụi nào.


Trong một góc nhà có bày một cái bàn bát tiên. Người thiếu niên sạch sẽ đó lấy từ trong thùng nước ra một cái giẻ, cẩn thận lau bàn.


Hắn lau bàn còn chậm hơn, còn cẩn thận hơn cả Tôn Đà Tử, cứ như nếu trên bàn còn một hạt bụi là hắn không thể nhìn thấy ai nữa.


Lý Tầm Hoan đi tới sau lưng hắn, lại càng thấy hắn thật sự giống A Phi. Nhưng hắn tuyệt nhiên không thể là A Phi được, vì Lý Tầm Hoan không thể hình dung được A Phi lau bàn với bộ điệu như vậy.


Nhưng hắn ở trong nhà này, thì nhất định phải quen biết với A Phi. Ít ra, hắn cũng phải biết A Phi đang ở đâu.
Lý Tầm Hoan cất tiếng ho nhè nhẹ, hy vọng hắn sẽ quay lại để chàng hỏi thăm.


Phản ứng của người này không nhanh, nhưng cuối cùng thì hắn cũng quay lại.
Lý Tầm Hoan sững sờ, đứng ngẩn ra. Con người mà chàng không thể tưởng tượng là A Phi, lại đúng là A Phi.
*
* *


Dung mạo của A Phi chẳng có gì thay đổi, đôi mắt vẫn to đen, sống mũi vẫn thẳng tắp, nhìn vẫn tuấn tú, mà lại có vẻ tuấn tú hơn trước kia.
Nhưng thần sắc của hắn thì đã thay đổi rất nhiều.


Trong ánh mắt của hắn đã mất hẳn cái sức mê hoặc lòng người của ngày nào. Gương mặt cương nghị năm xưa đầy vẻ cô độc và ngạo mạn, bây giờ đã trở nên nhu mì hiền hậu, hơn nữa, đã trở nên ngớ ngẩn.


Hắn có vẻ khỏe mạnh hơn trước nhiều, lại càng sạch sẽ hơn rất nhiều. Nhưng sắc thái lạnh lùng, mục quang sáng rực của năm xưa, bây giờ không còn nữa.
Nhưng đây chính là A Phi.


Đó chính là con người đã cô độc bước đi trong băng tuyết ư? Chính là con người không chịu nhận ơn của ai ư? Chính là con người phóng kiếm nhanh như gió đã bắt quần hùng phải nát gan vỡ mật ư?


Lý Tầm Hoan thật không muốn tin như thế. Nhưng con người mặc y phục mới, tay cầm giẻ lau này, lại chính là A Phi mà chàng từng quen biết.
A Phi cũng đã nhìn thấy Lý Tầm Hoan.


Ban đầu hình như hắn rất bất ngờ, hơi chựng lại, nhưng lát sau thì trên mặt hắn cũng dần dần lộ ra một nụ cười. Cảm ơn trời đất, nụ cười của hắn vẫn còn nguyên vẹn như trước, rất động lòng người.


Lý Tầm Hoan cũng cười. Tuy chàng đang cười, nhưng trong lòng thì cảm thấy có chút sầu khổ.


Hai người cứ đứng đối diện như thế, nhìn nhau mà cười. Không ai bước tới, cũng không ai lên tiếng, nhưng cả hai dần dần cảm thấy cay cay trong mũi, và mắt cũng đỏ lên...


Không biết như thế bao lâu, A Phi mới từ từ hỏi: “Huynh đấy ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta đây.”
A Phi nói: “Cuối cùng rồi huynh cũng đến.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Cuối cùng rồi ta cũng đến.”


A Phi nói: “Đệ biết, huynh nhất định sẽ đến.”
Lý Tầm Hoan nói: “Ta nhất định phải đến.”


Họ nói chuyện với nhau rất chậm, giọng nói nghẹn ngào. Chỉ nói bấy nhiêu, rồi họ lại lặng thinh như không còn gì nói nữa.


Nhưng ngay trong lúc đó, A Phi từ trong nhà chạy ra, Lý Tầm Hoan cũng từ ngoài chạy vào, hai người gần như đâm sầm vào nhau trước cửa, nắm tay nhau rất chặt.


Hơi thở của cả hai gần như ngưng lại. Qua một lúc lâu, Lý Tầm Hoan thở ra một hơi dài như cố nén xúc động, rồi hỏi: “Hai năm nay ngươi có khỏe không?”
A Phi từ từ gật đầu: “Đệ... đệ rất khỏe. Còn huynh?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ta ư? Ta vẫn y hệt như xưa.”


Chàng đưa bình rượu đang cầm nơi tay lên, mỉm cười: “Ngươi nhìn xem, ta vẫn có rượu để uống. Hai năm nay, bệnh ho hình như đã sợ rượu mà trôi đi mất. Ngươi....”


Câu nói chưa dứt, chàng lại gập mình ho sặc sụa không dừng.
A Phi im lặng nhìn Lý Tầm Hoan, mắt hắn ướt dần.


Đột nhiên có tiếng nói: “Huynh này thật là... Lý đại ca đến chơi, sao huynh cứ trơ ra như thế? Sao không mời Lý đại ca vào nhà? Thật y như một chú ngốc, cứ đứng trước cửa.”


Thanh âm này rất trong trẻo, cũng rất kiêu sa. Trong đó lại còn chứa đựng ba phần oán trách, bảy phần yêu thương.
Cuối cùng thì Lâm Tiên Nhi cũng lộ diện.


Lâm Tiên Nhi không thay đổi chút nào. Nàng vẫn trẻ như năm nào, vẫn đẹp như năm nào. Tiếng cười của nàng vẫn trong vắt, vẫn dễ thương như thế. Nhất là ánh mắt, ánh mắt của nàng vẫn sáng như những vì sao sáng nhất trên trời.


Nếu nàng có thay đổi, thì chỉ là vẻ kiều diễm đã thêm phần quyến rũ hơn cả khi xưa.


Nàng nhìn Lý Tầm Hoan bằng ánh mắt trìu mến, dịu dàng nói: “Đã gần hai năm rồi, mà Lý đại ca cũng không đến thăm bọn muội. Chẳng lẽ huynh đã quên mất bọn muội rồi sao?”


Bất cứ ai nghe câu nói của nàng, cũng tưởng Lý Tầm Hoan đã biết chỗ ở của họ từ lâu, không đến thăm chỉ vì không muốn đến.


Lý Tầm Hoan mỉm cười, chậm rãi nói: “Cô không đưa kiệu đến đón ta, làm sao ta đến đây được?”


Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi chớp lên một cái, cười đáp: “Nghe huynh nói, muội cũng muốn được ngồi kiệu một lần, xem thử thú vị như thế nào.”
Lý Tầm Hoan nháy mắt hỏi: “Cô chưa ngồi kiệu lần nào ư?”


Lâm Tiên Nhi cúi đầu, nói như tủi thân: “Người như muội thì làm gì có phúc được ngồi kiệu?”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng đêm qua ở thị trấn, ta đã nhìn thấy một người ngồi kiệu đi ngang qua. Người đó hết sức giống cô.”
Cặp mắt của chàng nhìn Lâm Tiên Nhi, không chớp cái nào.


Nét mặt của Lâm Tiên Nhi không có chút sợ hãi, vẫn cười nói: “Chắc là muội đi từ trong giấc mộng ra... Huynh nghĩ có phải không?”
Câu này, dường như nàng hỏi A Phi.


A Phi lập tức lên tiếng: “Đêm nào nàng cũng ngủ rất sớm, trước nay không hề đi ra ngoài.”


Lý Tầm Hoan biết A Phi không bao giờ nói dối, nhất là đối với chàng. Nhưng nếu quả thật Lâm Tiên Nhi đêm nào cũng ngủ rất sớm, và trước nay không hề đi ra ngoài, thì cô gái bước từ trong kiệu ra đêm qua lại là ai?


Lâm Tiên Nhi đứng sát A Phi, đưa tay vuốt lại nếp áo cho hắn, mặc dù đã rất thẳng rồi. Cả thái độ và giọng nói của nàng đều rất dịu dàng, nói nhỏ nhẹ: “Đêm qua huynh ngủ có ngon không?”
A Phi gật gật đầu.


Lâm Tiên Nhi tiếp: “Vậy huynh hãy ra ngoài đi dạo với Lý đại ca, để muội vào trong làm mấy món cho đàng hoàng, tiếp đãi đại ca.”


Nàng liếc nhẹ về phía Lý Tầm Hoan, cười tươi như hoa: “Bên ngoài hoa mai đã sắp nở rồi. Muội biết Lý đại ca vẫn rất thích hoa mai, có phải thế không?”
*
* *
Dáng đi của A Phi cũng đã thay đổi rất nhiều.


Trước kia, hắn đi rất thẳng, bước chân rất đều, hầu hết cơ bắp được thả lỏng. Với người khác, đi bộ là một công việc, nhưng với hắn thì lúc đi chính là lúc nghỉ ngơi.


Bây giờ, thân người hắn đi đứng không còn thẳng như trước. Hình như trong lòng hắn đang bận suy nghĩ gì đó nên không còn để ý đến việc đi đứng của mình. Một người cảm thấy có gì phải lo lắng, đương nhiên hoàn toàn không thể thả lỏng bước chân mình.


Hai người đã đi một đoạn khá dài, nhưng Lý Tầm Hoan vẫn chưa nói chuyện gì hết, vì chàng cũng chưa biết phải nói gì.


Chàng vẫn định hỏi A Phi sao lại phải trốn nơi đây? Lâm Tiên Nhi có thừa nhận tội lỗi của mình không? Những tiền tài nàng đã cướp được, đã trả lại hết cho khổ chủ chưa?


Nhưng chàng hoàn toàn không hỏi. Chàng không muốn động đến chỗ đau lòng của A Phi.
A Phi cũng im lặng, đi thêm một khoảng khá dài, rồi đột nhiên thở ra một hơi rất dài, lên tiếng: “Đệ rất có lỗi với huynh.”


Lý Tầm Hoan cũng thở ra một hơi, đáp: “Ngươi đã vì cứu ta mà phải tự nhận mình là Mai Hoa Đạo, luôn đến tính mạng cũng không cần. Tính ra thì chính ta có lỗi với ngươi mới phải. Nếu ngươi quả có lỗi với ta, thì ta chỉ mong người nào trong thiên hạ cũng có lỗi với ta.”


A Phi như không nghe thủng câu nói của Lý Tầm Hoan, vẫn chậm rãi nói tiếp: “Lúc đệ đi, tối thiểu cũng nên nói với huynh một tiếng.”


Lý Tầm Hoan dịu dàng nói: “Ta biết ngươi có chỗ khó xử trong lòng, nên không trách ngươi.”


A Phi buồn bã: “Đệ cũng biết không nên làm như thế, nhưng dù sao đi nữa đệ cũng không thể hạ thủ nàng. Đệ... đệ thật sự không thể rời xa nàng được.”


Lý Tầm Hoan cười: “Tình cảm của nam nhân yêu nữ nhân là một loại tình thâm trọng, nhất định không có chút sai lầm. Sao ngươi lại phải tự trách mình?”
A Phi đáp: “Nhưng... nhưng...”


Hắn dường như bị kích động, vụt lớn tiếng: “Nhưng đệ có lỗi với huynh, cũng có lỗi với những nạn nhân của Mai Hoa Đạo.”


Lý Tầm Hoan im lặng một hồi, mới thử hỏi: “Nhưng nàng cũng đã sửa lỗi rồi, có phải không?”
A Phi nói: “Lúc bọn đệ sắp đi, nàng đã đem tất cả những gì cướp giật trước kia trao trả lại cho mọi người.”


Lý Tầm Hoan nói: “Đã thế thì ngươi còn gì mà khó chịu? Buông đao đồ tể, lập tức thành Phật; câu nói đó ngươi không biết ư?”


Như để cho A Phi không suy nghĩ thêm, Lý Tầm Hoan vụt ngẩng mặt cười: “Ngươi xem, cây mai này đã bắt đầu nở hoa rồi.”
A Phi chỉ “À” một tiếng.
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngươi có biết đã nở bao nhiêu bông không?”


A Phi đáp: “Mười bảy bông.”
Lòng Lý Tầm Hoan nặng trĩu, nụ cười cũng tắt ngóm, bởi vì chàng cũng đã từng đếm hoa mai. Chàng hiểu rõ, một con người chỉ đếm hoa mai vào những giờ phút cô đơn lặng lẽ nhất.


A Phi ngẩng đầu lên, nói chậm rãi: “Xem chừng có một đóa nữa sắp nở. Không hiểu tại sao chúng lại tranh nhau nở sớm như thế? Đóa hoa nở sớm rồi cũng sẽ tàn sớm.”


Ngôi nhà gỗ này có năm gian. Một gian là phòng khách, một gian làm kho, gian sau cùng là nhà bếp, còn lại hai gian hai bên cùng là phòng ngủ, có giường nằm.


Một gian phòng ngủ hơi lớn, trang trí tinh tế, lại còn có bàn trang điểm. A Phi chỉ vào đó, nói với Lý Tầm Hoan: “Đây là phòng ngủ của Lâm Tiên Nhi.”


Còn căn phòng bên kia thô sơ hơn, nhưng cũng rất sạch sẽ, hoàn toàn không có chút bụi. A Phi nói: “Còn đây là phòng của đệ.”
Lý Tầm Hoan im lặng.


Bây giờ chàng mới biết A Phi và Lâm Tiên Nhi vẫn còn ngủ riêng. Hai người cùng ở chung một nhà suốt hai năm nay, A Phi lại là một chàng trai khỏe mạnh.
Lý Tầm Hoan cảm thấy rất bất ngờ, và cũng rất thán phục.


A Phi chợt mỉm cười: “Suốt hai năm nay, tối nào đệ cũng ngủ rất sớm. Chắc huynh cũng lấy làm lạ.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Vậy ư?”


A Phi nói: “Trời vừa chập tối thì đệ đã ngủ rồi. Cứ động tới cái gối là đệ ngủ ngay, lại ngủ thẳng một giấc cho tới sáng, chẳng bao giờ thức dậy giữa đêm.”


Lý Tầm Hoan im lặng một chút, rồi khẽ mỉm cười: “Sinh hoạt có điều độ, đương nhiên là giấc ngủ sẽ ngon.”






Truyện liên quan