Chương 0042 : Ác độc

Gian nhà rất lớn, chăn nệm đều mới thay sạch sẽ, được hồ rất cứng. Bình trà không hề sứt miệng, ly trà cũng được rửa sạch sẽ. Nhưng không khí trong gian nhà rất trống vắng, dường như thiếu một cái gì.


Lâm Tiên Nhi ngồi ở đầu giường, đang kết lại nút vào áo của một nam nhân. Nàng dùng kim hình như không quen thuộc bằng dùng kiếm, thường bị châm trúng vào tay.


A Phi đứng ngoài cửa sổ nhìn ra màn đêm đen kịt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.


Kết xong chiếc nút áo, Lâm Tiên Nhi ngẩng lên, vừa đấm nhẹ vào lưng vừa khẽ nói: “Muội thật không thích ở khách điếm. Cho dù khách điếm có tốt như thế nào cũng tạo cảm giác như đang ở trong một cái chuồng vậy, vừa bước vào là đã chán ngấy rồi.”


A Phi không đáp, chỉ hắng giọng.


Lâm Tiên Nhi nói tiếp: “Muội thường nghe người ta nói, dầu cho nhà vàng cửa ngọc cũng vẫn không bằng lều tranh của riêng mình. Bất luận ở nơi nào cũng không thư thái như ở nhà mình, huynh thấy có đúng không?”




A Phi chỉ “À” một tiếng.
Lâm Tiên Nhi liếc chàng một cái: “Muội đã kéo huynh từ nhà đến đây, chắc huynh không vui, có phải không?”
A Phi đáp: “Không phải đâu.”


Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi, rồi tiếp: “Muội biết, Lý Tầm Hoan vốn là bằng hữu thân thiết của huynh. Không phải là muội không muốn huynh gần gũi với huynh ấy, nhưng chúng ta đã quyết định quên đi quá khứ làm lại từ đầu, thì phải rời huynh ấy thôi. Con người như huynh ấy, bất luận đi đến đâu cũng đem những chuyện phiền hà đến đó.”


Nàng nói tiếp, thật dịu dàng: “Chúng ta đã thề rằng sẽ không để xảy ra những chuyện phiền phức nữa, có phải thế không?”
A Phi đáp gọn: “Phải.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Huống chi con người của huynh ấy tuy nghĩa khí, nhưng lại uống rượu quá nhiều. Một con người mà uống rượu quá nhiều thì không sao tránh được những tính xấu, khi tính xấu phát sinh ra thì ngay cả họ cũng không biết.”


Nàng lại thở một hơi, chầm chậm nói tiếp: “Cũng vì thế mà huynh ấy mới phá cửa phòng muội, hình như muốn muội...”


A Phi đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng, nói từng chữ một: “Việc đó muội vĩnh viễn đừng nói nữa. Có được không?”


Lâm Tiên Nhi cười thật dịu dàng: “Thật ra thì muội đã tha thứ cho huynh ấy rồi, vì huynh ấy là bằng hữu của huynh.”


Ánh mắt A Phi lộ vẻ thống khổ. Hắn cúi đầu, nói thật chậm rãi: “Ta không có bằng hữu... Ta chỉ có một mình muội.”


Lâm Tiên Nhi đứng dậy đi tới, nắm tay kéo sát A Phi lại. Nàng nhẹ nhàng vuốt lên mặt chàng, rồi ngọt ngào nói: “Muội cũng chỉ có một mình huynh.”


Nàng nhón chân lên, kề má vào mặt chàng, thì thào: “Muội chỉ cần có huynh là quá đủ. Tất cả những gì còn lại trên đời, muội không cần thiết.”
A Phi dang hai tay ôm chặt lấy Lâm Tiên Nhi.


Toàn thân nàng thu nhỏ trong vòng tay chàng, hai người ôm siết nhau một lúc thật lâu. Nàng bỗng hơi run rẩy, lên tiếng: “Huynh... huynh lại muốn...”
A Phi nhắm nghiền mắt, gật đầu.


Lâm Tiên Nhi nói: “Thật ra thì muội cũng muốn... muội cũng muốn trao tất cả cho huynh từ lâu rồi, nhưng... nhưng chúng ta bây giờ vẫn chưa nên làm như thế...”
A Phi hỏi: “Tại sao?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Vì muội còn chưa phải là vợ của huynh.”
A Phi ấp úng: “Ta... ta...”


Lâm Tiên Nhi hỏi bồi: “Tại sao huynh không chịu cưới muội một cách quang minh chính đại, để mọi người đều biết rằng muội là vợ của huynh? Tại sao huynh không dám? Những gì lầm lỗi trước kia, chẳng lẽ huynh không thể tha thứ cho muội ư? Huynh không thật tâm yêu muội phải không?”


Sắc mặt của A Phi dường như rất đau khổ, từ từ buông tay ra.


Nhưng Lâm Tiên Nhi lại ôm chặt lấy chàng một cách dịu dàng: “Bất kể huynh đối với muội như thế nào, muội cũng vẫn yêu huynh. Huynh có biết không, lòng của muội đã thuộc về huynh lâu rồi. Trong lòng muội chỉ có huynh, hoàn toàn không có ai khác.”


Thân thể của nàng run lên trong vòng tay A Phi, nàng áp sát thân hình vào lòng chàng, cọ sát nhè nhẹ.
A Phi rên lên những tiếng đau khổ, cả hai cùng ngã xuống giường.


Lâm Tiên Nhi run rẩy nói: “Huynh thật sự muốn như thế ư? Có cần muội dùng...”
*
* *
A Phi nằm ở trên giường, hình như không còn chút sức lực nào. Trong lòng chàng tràn đầy hối hận, cũng tràn đầy đau khổ.


Chàng hận chính bản thân mình, biết không nên làm như thế, nhưng đã không thể đứng dậy được. Có lúc chàng đã nghĩ, hay là ch.ết đi cho xong, nhưng rồi lại không nỡ rời bỏ nàng.


Chỉ cần một lúc âu yếm nhẹ nhàng để đền bù, chàng có thể chịu đựng được tất cả đau khổ trên đời.


Lâm Tiên Nhi đứng lên, soi vào gương để chải đầu. Mặt nàng ửng hồng, nhẹ cắn môi, đôi mắt long lanh như nước. Khuôn mặt của nàng bây giờ mới đúng là lúc dậy tình nhất của tuổi xuân thì.


“Ai cũng có thể, trừ một mình A Phi là không thể được.”


Khóe mắt của Lâm Tiên Nhi ánh lên một nụ cười, nụ cười này thật dịu dàng nhưng cũng thật là tàn độc. Nàng thích hành hạ nam nhân, vì nàng cảm thấy trên thế gian này không có sự hưởng thụ nào có thể khoái lạc hơn nữa.


Ngay lúc đó, bỗng có tiếng đập cửa.
Một người lớn tiếng quát: “Mở cửa, mở cửa nhanh lên... Ta biết nàng ở trong đó, ta đã thấy nàng lâu rồi.”
A Phi đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi: “Ai?”


Chàng hỏi chưa dứt tiếng, cánh cửa đã bung ra. Một gã thiếu niên xồng xộc lao vào.


Tuổi hắn còn khá trẻ, mặt mũi cũng đĩnh ngộ dễ nhìn, nhưng người đầy hơi rượu. Cặp mắt của hắn vằn lên những tia máu đỏ, nhìn chằm chằm vào Lâm Tiên Nhi, hình như không thấy trong phòng hãy còn kẻ thứ ba.


Hắn chỉ mặt Lâm Tiên Nhi, cười khằng khặc: “Tuy nàng giả vờ không nhìn thấy ta, nhưng ta đã nhìn thấy nàng rồi. Nàng có muốn trốn cũng không được đâu.”


Vẻ mặt Lâm Tiên Nhi hết sức thản nhiên, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Ta không biết.”


Gã thanh niên càng cười lớn hơn: “Nàng không quen biết ta ư? Nàng không nhận ra ta ư? Nàng quên những việc ấy thật rồi sao? Hay, hay lắm. Ta đã vì nàng mà gửi đi mấy chục phong thư, thế mà bây giờ nàng lại quên mất ta rồi ư?”


Đột nhiên hắn nhảy tới ôm chầm lấy Lâm Tiên Nhi, hét lên: “Nhưng ta vẫn nhớ nàng, đến ch.ết ta vẫn nhớ nàng...”


Dĩ nhiên Lâm Tiên Nhi không để cho hắn ôm được. Nàng né tránh thật lẹ, kêu lên kinh hãi: “Tên này say rồi! Hắn bị điên rồi.”


Gã thiếu niên quát lớn: “Ta không say, ta rất tỉnh táo. Ta vẫn còn nhớ rất rõ lời của nàng nói, nàng bảo trao giúp nàng những phong thơ này, rồi nàng sẽ cùng ta...”


Hắn vừa nói vừa phóng tới, nhưng A Phi đã cản lại, lớn tiếng: “Cút ra ngoài.”


Gã thanh niên cũng hét lên: “Ngươi là ai? Ngươi là cái thá gì mà bảo ta cút đi? Ngươi muốn che chở cho nàng ư? Nói cho ngươi biết, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể quên ngươi, giống như quên ta lúc này vậy.”


Hắn ngửa mặt cười sằng sặc, nói tiếp: “Bất cứ ai tưởng rằng nàng chung tình với mình thì đó là đồ ngốc, đồ ngốc... Ít nhất nàng cũng đã lên giường với một trăm nam nhân rồi.”


Câu nói của hắn chưa dứt, một quyền của A Phi đã tung ra.
Chỉ nghe một tiếng “bịch”, gã thanh niên bắn thẳng ra ngoài vườn, té ngửa, nằm im.


A Phi mặt mày xanh lét, nhìn trừng hắn một lúc lâu, nhưng hắn không nhúc nhích được chút nào. Bây giờ, A Phi mới từ từ quay lại nhìn Lâm Tiên Nhi.


Lâm Tiên Nhi chợt đưa tay ôm mặt, khóc òa lên, vừa nức nở vừa nói: “Thật ra thì muội đã làm gì? Muội đã làm sai chuyện gì? Tại sao những người này lại đến vu khống muội, sỉ nhục muội...”


A Phi thở dài, rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu giọng: “Chỉ cần có ta ở đây, nàng chẳng phải sợ hãi.”


Thật lâu Lâm Tiên Nhi mới thôi khóc, nhưng vẫn còn tức tưởi: “Cũng may mà muội còn có huynh. Chỉ cần huynh hiểu rõ lòng muội, thì bất cứ ai nói gì cũng không quan trọng.”


Ánh mắt của A Phi vẫn chưa hết giận dữ. Chàng nghiến chặt răng: “Từ đây về sau, nếu có kẻ nào dám đến bức hϊế͙p͙ nàng, ta sẽ không tha cho hắn.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Bất cứ là ai ư?”


A Phi đáp gọn: “Bất cứ là ai.”
Lâm Tiên Nhi “ứ” một tiếng, rồi ôm A Phi càng chặt hơn.


Nhưng ánh mắt nàng đang nhìn một nam nhân khác, chẳng những ánh mắt nàng không còn đau khổ mà lại tràn đầy vui thú, nụ cười trông càng khêu gợi hơn.
Bởi vì, ngoài vườn lại còn một kẻ đang nhìn nàng.


Người này đứng cạnh gã thiếu niên vừa té ngoài vườn.
Thân hình người này khá cao nhưng lại rất ốm, mặc y phục hình như là màu vàng, áo dài tới gối, thắt lưng có cài trường kiếm.


Ngoài vườn có ánh đèn nhưng không sáng lắm, xa xa nhìn thấy trên mặt hắn dường như có ba vết sẹo dao, có một vết thật sâu, dài từ trán xuống tận khóe miệng. Vết sẹo này làm cho nét mặt hắn luôn có nụ cười tàn bạo và bí mật, bất cứ ai nhìn vào cũng phải run sợ.


Nhưng đáng sợ nhất vẫn là đôi mắt của hắn.
Đôi mắt ấy xám xịt như mắt ch.ết, hoàn toàn không biểu lộ một chút tình cảm, cũng không thấy sự sống.


Hắn lạnh lùng nhìn Lâm Tiên Nhi thật lâu. Rồi hắn nhẹ gật đầu, chầm chậm bước về phía gian phòng ở hướng nam.


Sau một hồi lâu, có hai người tới khiêng cái xác gã thanh niên đi. Hai người này cũng mặc quần áo màu vàng nhạt, hành động rất nhanh nhẹn.
Lâm Tiên Nhi bây giờ mới thôi khóc.
*
* *
Đêm đã khuya.


Trong phòng, tiếng ngáy của A Phi nghe đã đều đều, nhưng có vẻ rất nặng nề. Chàng đã ngủ rất say, sau khi được Lâm Tiên Nhi rót cho một ly trà.


Trong vườn rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lá ngô đồng xào xạc trong gió như đang than thở. Một lúc sau, cánh cửa mở hé ra.


Cánh cửa chỉ mở thật hẹp, vừa đủ. Một người từ từ lách ra, thật nhẹ nhàng khép cửa lại, rón rén đi qua khu vườn, về phía dãy phòng phía nam.
Phía này có một gian phòng từ cửa sổ còn hắt ra chút ánh sáng.


Ánh sáng vàng vọt hắt ra, chiếu lên khuôn mặt của nàng, chiếu lên đôi mắt lúc nào cũng long lanh như có nước của nàng, đôi mắt khiến người ta phải mê hồn.
Đây chính là Lâm Tiên Nhi.


Nàng đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa. Chỉ cần gõ nhẹ một tiếng, trong phòng đã phát ra một giọng rất trầm, hơi khàn khàn, lạnh nhạt: “Cửa không đóng.”
Lâm Tiên Nhi nhẹ đẩy, cánh cửa hé mở ra.


Đó chính là người đã đứng ở trong vườn lúc nãy. Hắn đang ngồi ở cái ghế đối diện với cửa sổ, không động đậy, y như một pho tượng đá đã đặt ở đó từ rất lâu rồi.


Tiến gần lại dần dần, Lâm Tiên Nhi mới trông rõ mặt của hắn.


Mắt của người này hầu như không có ranh giới tròng đen tròng trắng, hoàn toàn xám xịt như mắt cá ch.ết. Con ngươi của hắn rất lớn, tới mức khi hắn không nhìn ai mà cũng giống như đang nhìn.


Đôi mắt này không sáng cũng không sắc bén, nhưng lại có vẻ rùng rợn rất kỳ dị, như là yêu quái tà ma. Lâm Tiên Nhi nhìn vào đó cũng không khỏi run sợ, ớn lạnh đến tận xương tủy.


Nhưng trên khuôn mặt của nàng vẫn giữ được nụ cười làm cho người ta phải động lòng. Khi gặp người càng dễ sợ thì nàng cười lại càng dễ thương hơn, đó chính là một loại vũ khí để đối phó với nam nhân, nàng đã sử dụng rất thuần thục và có hiệu quả.


Nàng mỉm cười nói: “Là Kinh tiên sinh phải không?”
Kinh Vô Mạng nhìn Lâm Tiên Nhi bằng đôi mắt lạnh lùng, không nói gì, cũng không cả gật đầu.


Lâm Tiên Nhi lại cười càng ngọt ngào hơn: “Đại danh của Kinh tiên sinh, tiện thiếp được nghe đã lâu rồi.”


Ánh mắt của Kinh Vô Mạng nhìn Lâm Tiên Nhi vẫn lạnh như băng. Trong mắt của hắn, vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này cứ như một khúc gỗ.


Nhưng Lâm Tiên Nhi vẫn không thất vọng, vẫn mỉm cười mê hoặc: “Chẳng hay Kinh tiên sinh đến đây tự bao giờ? Lúc nãy...”


Kinh Vô Mạng đột nhiên mở miệng ngắt lời, nói lạnh nhạt: “Nói chuyện trước mặt ta, tốt hơn hết nên nhớ một điều.”
Lâm Tiên Nhi vẫn dịu dàng: “Chỉ cần Kinh tiên sinh nói ra, tiện thiếp nhất định ghi nhớ.”


Kinh Vô Mạng nói: “Ta chỉ hỏi chứ không trả lời, cô có hiểu không?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Tiện thiếp đã hiểu.”


Kinh Vô Mạng nói: “Và khi ta hỏi, cô nhất định phải trả lời, hơn nữa phải trả lời cho rõ ràng, đơn giản. Ta không thích nghe người khác nói chuyện lòng vòng, cô có hiểu không?”


Lâm Tiên Nhi đáp rõ ràng, đơn giản: “Tiện thiếp hiểu!”


Nàng cúi đầu. Giọng nói của nàng thật dịu dàng, tuân phục. Đây chính là vũ khí thứ hai nàng dùng để đối phó với nam nhân. Nàng biết nam nhân nào cũng thích những nữ nhân biết nghe lời mình, nàng cũng biết rằng khi một nam nhân thích một nữ nhân, thì họ sẽ vô tình nghe lời nữ nhân đó.


Kinh Vô Mạng hỏi: “Cô chính là Lâm Tiên Nhi?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Vâng!”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Cô là người hẹn gặp ta ở đây?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Vâng!”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Cô đã hẹn với Lý Tầm Hoan thay cho chúng ta?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Vâng!”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Tại sao cô lại làm như vậy?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Tiện thiếp biết Thượng Quan bang chủ đang tìm Lý Tầm Hoan, vì Lý Tầm Hoan luôn luôn muốn cản trở đường đi của người khác.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Cô muốn giúp chúng ta?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Vâng!”
Con ngươi trong mắt Kinh Vô Mạng chợt hẹp lại, mục quang như mũi tên xói thẳng vào mặt Lâm Tiên Nhi, lớn tiếng: “Tại sao cô lại muốn giúp chúng ta?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Vì tiện thiếp hận Lý Tầm Hoan, tiện thiếp muốn lấy mạng hắn.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Tại sao cô không đích thân giết hắn?”


Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi rồi đáp: “Tiện thiếp không giết được hắn. Ở trước mặt hắn, tiện thiếp không dám cả suy nghĩ, vì hắn có con mắt nhìn thấu lòng người, và có ngọn phi đao không ai kịp thấy.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Hắn thật sự lợi hại như thế sao?”


Lâm Tiên Nhi lại thở ra, rồi tiếp: “Con người thật của hắn còn đáng sợ hơn là lời tiện thiếp nói. Những người muốn giết hắn đều đã ch.ết hết dưới tay hắn. Ngoài Kinh tiên sinh và Thượng Quan bang chủ ra, trên thế gian này tuyệt đối không còn ai giết hắn được.”


Nàng ngẩng đầu nhìn Kinh Vô Mạng bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói cũng thật dịu dàng: “Kiếm pháp của Kinh tiên sinh mặc dầu tiện thiếp chưa từng thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra được.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Cô dựa vào cái gì mà tưởng tượng được?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Chỉ nhìn vào cái trầm tĩnh và lạnh lùng của Kinh tiên sinh. Tuy tiện thiếp không biết dùng kiếm, nhưng cũng biết khi cao thủ giao đấu thì kiếm pháp biến hóa nhanh chậm không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng nhất chính là sự trấn tĩnh tinh thần.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Tại sao?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Bởi vì kiếm chiêu biến hóa thì căn bản không khác biệt lắm. Khi luyện võ công đến một trình độ nào đó, xuất thủ nhanh hay chậm cũng không xê xích gì quá lớn. Lúc đó, ai càng trầm tĩnh càng dễ nhận ra sơ hở của đối phương, người đó sẽ là kẻ thắng.”


Nàng vẫn tiếp tục nhìn Kinh Vô Mạng, ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ, nói tiếp: “Cao thủ kiếm thuật hiện giờ, tiện thiếp đã thấy nhiều. Nhưng nếu nói về sự tỉnh táo và trầm tĩnh thì không một ai có thể hơn được Kinh tiên sinh.”


Tâng bốc một người không phải là khó, chỉ khó ở chỗ làm sao tâng bốc không quá đáng làm người nghe phải dựng tóc gáy, lại phải biết gãi đúng chỗ ngứa của đối phương, như thế mới gọi là cao thủ.


Bản lĩnh tán tụng của Lâm Tiên Nhi quả đã đạt đến chỗ cao siêu. Và đó cũng chính là món vũ khí thứ ba mà nàng đem thi triển trên nam nhân.


Nàng rất hiểu nam nhân nào cũng khoái được người ta tán tụng, hơn nữa lại là một nữ nhân tán tụng. Trong việc thu phục trái tim của nam nhân thì một câu tán tụng của nữ nhân còn có tác dụng hơn cả thiên binh vạn mã.


Nhưng trên khuôn mặt của Kinh Vô Mạng không lộ vẻ gì, giọng hắn vẫn lạnh nhạt: “Ngày hẹn của cô có phải là ngày mùng một tháng mười?”


Lâm Tiên Nhi đáp: “Đúng. Bởi vì tiện thiếp đoán, ngày đó Kinh tiên sinh cùng với Thượng Quan bang chủ nhất định có thể tới đây.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Nhưng cô làm sao biết được ngày ấy Lý Tầm Hoan cũng tới đây?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Tiện thiếp tin rằng hắn sẽ nhận được lá thư đó, chỉ cần nhận được là nhất định sẽ tới.”


Kinh Vô Mạng hỏi: “Cô tin chắc chứ?”
Lâm Tiên Nhi mỉm cười: “Hắn vốn là một con người không sợ ch.ết, có lẽ vì hắn cũng biết mình không thể sống lâu.”


Nụ cười trên mặt của cô ta vụt tắt, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng: “Chính vì hắn biết không thể sống lâu, nên lại càng đáng sợ. Võ công của Kinh tiên sinh tuy cao hơn hắn, nhưng khi giao đấu cũng nên cẩn thận. Những người như hắn, khi động thủ thường không nghĩ đến sinh mạng của mình.”


Trong ánh mắt của nàng nhuốm đầy vẻ lo âu chăm sóc. Đó là món vũ khí thứ tư của nàng để đối phó với nam nhân, cũng cực kỳ lợi hại, vì ai đã cảm thấy có người khác lo lắng cho mình thì tự nhiên sẽ vừa cảm kích lại vừa hân hoan.


Một mỹ nhân, nếu có thể vận dụng tới nơi bốn món vũ khí này, thì trong một trăm nam nhân ít nhất cũng có đến chín mươi chín người rưỡi phải khuất phục dưới váy của nữ nhân đó.


Chỉ tiếc là lần này Lâm Tiên Nhi gặp phải một chuyện ngoài dự đoán. Trước mặt nàng, hình như không phải là một nam nhân, thậm chí không phải là một con người.
Cũng may, nàng vẫn còn một món vũ khí lợi hại khác.


Đó cũng là món vũ khí cuối cùng, hữu hiệu nhất, mà cũng cổ xưa nhất của nữ nhân. Đôi khi nữ nhân rất dễ chinh phục nam nhân nhờ món vũ khí này.
Nhưng loại vũ khí này có hiệu quả đối với Kinh Vô Mạng hay không?


Lâm Tiên Nhi hơi do dự. Nếu không nắm chắc rằng sẽ thắng, nhất định nàng không bao giờ dám dùng loại vũ khí đó.


Ánh mắt của Kinh Vô Mạng từ từ tối đi, lại càng xám xịt. Hình như đôi mắt đó không có chút hứng thú nào đối với mọi vật trên đời.


Lâm Tiên Nhi âm thầm thở ra. Đối với nam nhân như thế này, thật sự nàng không chắc thắng phần nào.
Kinh Vô Mạng hỏi chầm chậm: “Cô đã nói hết chưa?”
Lâm Tiên Nhi đáp gọn: “Vâng.”


Kinh Vô Mạng từ từ đứng lên, đi đến bên bàn, quay lưng về phía Lâm Tiên Nhi, từ từ rót một chén trà, không ngó tới nàng cái nào.


Lâm Tiên Nhi chỉ biết cười buồn: “Nếu Kinh tiên sinh không còn dạy bảo gì, tiện thiếp xin cáo từ.”
Kinh Vô Mạng vẫn không ngó tới nàng, lấy trong bọc ra một viên thuốc, bỏ vào miệng, rồi uống chén trà.


Lâm Tiên Nhi cũng không biết hắn định làm gì. Đợi một lúc khá lâu Kinh Vô Mạng vẫn không quay đầu lại, nàng chỉ còn cách rời khỏi đây.


Nhưng nàng chưa ra tới cửa thì Kinh Vô Mạng bỗng nói: “Nghe nói cô rất thích dụ dỗ nam nhân, có phải không?”
Lâm Tiên Nhi sửng sốt.


Kinh Vô Mạng lạnh lùng nói: “Khi cô mới bước vào căn phòng này, đã định dụ dỗ ta, có phải thế không?”
Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt, cúi đầu: “Tiện thiếp rất thích những nam nhân trầm tĩnh.”


Đột nhiên Kinh Vô Mạng quay người lại: “Thế thì sao bây giờ cô lại bỏ cuộc?”


Lâm Tiên Nhi ngẩng đầu lên, chợt phát hiện đôi tròng mắt của Kinh Vô Mạng thu hẹp lại, nhìn chằm chằm vào thân thể nàng. Cái nhìn kỳ dị của Kinh Vô Mạng làm cho nàng cảm giác như đang lõa thể.


Sắc mặt nàng đỏ lên, cúi đầu nói: “Lòng dạ Kinh tiên sinh như sắt đá, tiện thiếp không dám...”
Kinh Vô Mạng nói chậm rãi: “Nhưng con người của ta thì không phải là sắt đá.”


Lâm Tiên Nhi lại ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú Kinh Vô Mạng, mắt của nàng từ từ sáng lên.
Kinh Vô Mạng nói tiếp: “Muốn dụ dỗ ta thì cô chỉ có một cách, một cách đơn giản nhất.”


Lâm Tiên Nhi đỏ mặt: “Thế sao huynh không dạy muội?”
Kinh Vô Mạng chầm chậm bước lại phía nàng, nói lạnh nhạt: “Cô mà còn cần ta dạy ư?”
Đột nhiên hắn vung tay, tát lên mặt Lâm Tiên Nhi một cái.


Cái tát đó hất nàng bay lên giường. Nàng rên rỉ nhẹ, gò má giần giật hình như đau lắm, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào, vì lại chinh phục được thêm một nam nhân.


Lâm Tiên Nhi dần dần tự trút bỏ y phục, ánh mắt như mời gọi Kinh Vô Mạng.
Mục quang xám xịt như ch.ết của Kinh Vô Mạng lại sáng lên trông thật kỳ dị. Rồi hắn nhảy thẳng lên giường.


Bóng đêm như che đi hai người quấn lấy nhau, chỉ còn nghe thấy những tiếng rên la.






Truyện liên quan