Chương 0051 : Đất bằng nổi sóng

Sương đã nhạt dần.
Kinh Vô Mạng vẫn đứng yên một chỗ, không hề động đậy. Đôi mắt xám xịt như ch.ết của hắn đang mông lung nhìn từng giọt sương từ trên vành nón của mình lăn xuống.


Lúc Thượng Quan Kim Hồng bước từ trong rừng ra, hình như hắn cũng không biết.


Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhìn hắn, không nhanh không chậm bước tới trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Hôm nay có sương, nhất định trời sẽ rất đẹp.”


Kinh Vô Mạng im lặng một chút, rồi cũng chậm rãi đáp: “Hôm nay có sương, nhất định trời sẽ rất đẹp.”


Cuối cùng, hắn cũng quay người lại, không nhanh không chậm bước theo Thượng Quan Kim Hồng. Hai người một trước một sau, dần dần mất hút trong màn sương lạnh lẽo.
*
* *


Con đường nhỏ nhưng rất náo nhiệt, có thể so với Thiên Kiều của thành Bắc Bình, bất cứ trò chơi gì, bất cứ thứ gì cũng có. Tuy còn chưa đến ngọ, nhưng hai bên đường đã bày những gánh hàng hóa, thức ăn đủ màu đủ sắc, và vô số trò chơi đang đợi người tới chơi.




Đến đây, mắt Linh Linh hoa lên. Hình như từ trước đến giờ, nàng chưa từng vui vẻ như thế. Nàng vẫn còn là một đứa trẻ con. Được Lý Tầm Hoan đưa đến đây để dạo chợ, nàng thật sự rất bất ngờ.


Thật ra, chàng cũng có một chút tính khí trẻ con.
Nhìn thấy trong tay Lý Tầm Hoan đang cầm một xâu kẹo hồ lô, Linh Linh nhịn không nổi phải phì cười.


Xâu kẹo hồ lô này vừa mới mua, có rắc đường phèn óng ánh, xem rất giống một chuỗi kim cương.


Chẳng có cô bé nào không thích đồ trang sức. Linh Linh vừa rồi còn đòi mua mấy cái vòng tay, nhưng tiếc là nàng chỉ có hai cái tay, không thể đeo nhiều như thế.


Chẳng có cô bé nào đi mua sắm mà bảo là nhiều quá rồi. Lý Tầm Hoan chỉ còn cách là phải cầm phụ cho nàng.


Thật ra, chàng cũng đã từng mua kẹo hồ lô cho chính mình. Nhưng đó là chuyện đã lâu, rất lâu rồi, lúc đó chàng còn chưa biết gì là phiền não.
Còn bây giờ thì sao?


Bây giờ chàng cũng không rảnh để phiền não. Chàng đang nhìn chằm chằm vào một người, đã nhìn khá lâu rồi.


Người này đang đi phía trước chàng, trên lưng đeo một cái bao rách, dưới chân đang lê một đôi giày cỏ rách, trên đầu đội một chiếc nón rách, nãy giờ chưa ngẩng đầu lên, hình như không muốn nhìn thấy ai.


Lưng hắn khòm như người gù, cổ cũng rụt lại, nhưng đôi vai rất rộng. Nếu hắn đứng thẳng lên, chắc chắn là một hán tử khôi vĩ.


Thật ra thì người đó cũng chỉ là một gã ăn xin không có gì đặc biệt, nhiều nhất cũng là một kẻ bất đắc chí.


Nhưng khi Lý Tầm Hoan vừa nhìn thấy hắn, chàng đã phải để ý theo dõi. Hắn đi tới đâu thì Lý Tầm Hoan chầm chậm theo tới đó, nên chàng mới đi đến con đường này.


Phía sau người ấy không chỉ có một mình Lý Tầm Hoan, lại còn có một người khác nữa.
Khi Lý Tầm Hoan định bước lên nhìn mặt người ấy, chàng đã phát hiện phía sau hắn cũng có một người âm thầm đi theo.


Người này cao gầy, bước chân rất nhẹ, y phục tầm thường và rẻ tiền, nhưng mục quang rất sáng, lộ vẻ khí thế. Lý Tầm Hoan vừa nhìn thấy, đã nhận ra hắn không phải là kẻ tầm thường.


Nhưng hắn lại không để ý tới Lý Tầm Hoan, vì đã đặt hết tinh thần vào gã ăn xin đó. Gã ăn xin đi nhanh, thì hắn cũng đi nhanh. Gã ăn xin dừng chân lại, lập tức hắn cũng dừng chân lại, giả vờ như phủi áo hay sửa giày.


Hắn không có vẻ là một con người chuyên theo dõi người khác. Nhưng tại sao một người như thế này lại phải theo dõi gã ăn xin nghèo khổ kia?
Lý Tầm Hoan thì như muốn tìm hiểu việc này đến đầu đến đũa.


Nhưng vì sao? Chàng có quan hệ gì với gã ăn xin đó?
*
* *
Người ăn mày vẫn cắm đầu bước đi, không quay đầu lại lần nào. Hình như hắn không biết có người đang theo dõi sau lưng.


Người qua đường cho tiền thì hắn nhận lấy, không có người cho thì hắn cũng không xin.
Ánh mắt của Linh Linh không ngừng xoay đảo, rồi nàng kéo tay áo Lý Tầm Hoan, hỏi khẽ: “Chúng ta phải theo dõi gã ăn xin đó hay sao?”


Tiểu cô nương này cũng rất tinh ranh.
Lý Tầm Hoan gật đầu, hạ giọng bảo: “Vì thế muội phải nói nhỏ hơn.”
Linh Linh chớp mắt hỏi: “Hắn là ai? Tại sao huynh phải theo dõi hắn?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Muội không hiểu đâu.”
Linh Linh nói: “Chính vì muội không hiểu nên mới phải hỏi. Nếu huynh không nói cho muội biết, thì muội sẽ hỏi lớn tiếng hơn.”


Lý Tầm Hoan thở ra một hơi, cười khổ: “Hắn nhìn rất giống một người bạn của ta đã lâu không gặp.”
Linh Linh lại càng ngạc nhiên hơn: “Bằng hữu của huynh là môn hạ Cái Bang ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Không phải.”
Linh Linh hỏi: “Thế thì hắn là ai?”
Lý Tầm Hoan điềm đạm nói: “Nếu ta nói tên của hắn ra, muội cũng không biết đâu.”


Linh Linh bĩu môi, im lặng một chút, rồi nhịn không nổi, hỏi tiếp: “Trước mặt chúng ta cũng có một người đang theo dõi hắn, huynh có thấy không?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Kể ra mắt của muội cũng không tồi.”


Linh Linh cười theo: “Còn người đó là ai? Là bằng hữu của bạn huynh ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Không phải.”
Ánh mắt của Linh Linh chợt động: “Không phải là bằng hữu của y, chẳng lẽ là kẻ thù của y?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Có thể là thế.”
Linh Linh hỏi: “Thế sao huynh không nói cho y biết?”
Lý Tầm Hoan thở dài: “Ta có những người bạn rất kỳ lạ, nhất định không chịu để người khác giúp đỡ.”


Linh Linh nói: “Nhưng y...”
Nàng chưa nói hết câu, bỗng im lặng, vì đôi mắt của nàng đang bận nhìn, nhìn đến trợn lên.
*
* *
Con đường này rất dài, họ đi đã lâu mà vẫn chưa thấy hết.


Người ăn mày dừng lại trước một gánh bán hoành thánh.


Cách gánh hoành thánh không xa, có một người đang gánh rượu đi bán. Có vài người đang cúi xuống mua rượu uống, trong số này có một gã thầy bói mù, da mặt xanh rờn.


Ở hiên nhà đối diện, có một gã đại hán mặc áo xanh đang đứng.
Một gã gánh đậu hũ chiên đang từ bên kia đường băng qua đây.


Lại còn có một nữ nhân cao lớn, đang cúi đầu đứng cạnh một cái gánh bán phấn son kim chỉ. Lúc này bà ta ngẩng đầu lên, thì ra chỉ còn một con mắt.
Người ăn mày vừa đến nơi này.


Đột nhiên gã gánh rượu buông gánh xuống. Người thầy bói mù đang uống rượu, lập tức đặt cái chén trên tay xuống. Đại hán áo xanh từ trong hè phố chạy nhanh ra. Nữ nhân một mắt quay ngoắt lại, suýt làm đổ cả gánh son phấn. Cộng thêm gã khách giang hồ vừa cao vừa ốm, bọn này vây chặt gã ăn mày cả bốn phương tám hướng.


Cái gánh của người bán đậu hũ đã quay ngang, cản trở đường đi của gã ăn xin.
Trên đường không phải chỉ có những người này, nhưng những người này đều rất dễ nhìn thấy.


Ngay cả Linh Linh cũng nhìn thấy đã xảy ra chuyện. Sắc mặt Lý Tầm Hoan thay đổi. Chàng vốn cảm thấy người ăn xin này rất giống Thiết Truyền Giáp, bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa.


Nhưng chàng không dám hành động khinh suất. Chàng biết những người này có mối thâm thù muôn đời muôn kiếp không tan với Thiết Truyền Giáp. Lần này họ ra tay, chắc chắn là tính toán rất kỹ, nhất định không để Thiết Truyền Giáp thoát khỏi. Nếu họ biết có người ra tay cứu hắn, có thể họ sẽ bỏ mặc tất cả, giết hắn trước rồi mới tính.


Lý Tầm Hoan thà ch.ết cũng không để Thiết Truyền Giáp bị tổn thương. Đời chàng có nợ ân tình của vài người, Thiết Truyền Giáp là một trong số chủ nợ.


Chàng nhất định không thể mất đi một bằng hữu như Thiết Truyền Giáp.


Trong nháy mắt, mấy người này đã ép gã ăn xin vào giữa. Có ánh hàn quang chớp động, ba con dao bén đã kề vào cả trước ngực lẫn sau lưng hắn. Mọi người xung quanh bây giờ mới phát hiện có chuyện, đều tản ra xa.


Chẳng ai muốn dây vào những chuyện thù hận chém giết nhau trong chốn giang hồ.
Người thầy bói mù bói lạnh lùng nói: “Phải ngoan ngoãn nghe lời bọn ta, không được nói một tiếng nào. Có hiểu không?”


Gã đại hán áo xanh nghiến răng, nói lớn hơn: “Ngươi phải nghe lời ngoan ngoãn thì còn được sống thêm một lát, nếu có động tĩnh gì thì bọn ta lấy mạng ngươi tức khắc.”


Phản ứng của gã ăn mày hết sức chậm chạp, đến lúc này mới gật đầu một cái.
Mụ chột đẩy vào vai của hắn, nghiến răng nói: “Đi nhanh lên, còn đợi cái gì!”


Bà ta không đẩy thì thôi, nhưng vừa đẩy thì cả người gã ăn xin lắc mạnh. Cái nón rách rơi xuống đất, bộ mặt của hắn lộ hết ra.


Sắc mặt gã vàng khè như mới khỏi bệnh, cái mũi vừa to vừa đỏ, cái miệng há hốc, nhìn mấy người này, cười một cách ngu xuẩn.
Đây là một gã ăn mày dở điên dở dại, đâu thể là Thiết Truyền Giáp?


Lý Tầm Hoan như nhịn không nổi, suýt cười ra tiếng.
Mụ chột giận dữ đến run bần bật, lớn tiếng: “Lão Ngũ... đây là... đây là chuyện gì vậy?”


Mặt của người khách giang hồ cao ốm bỗng xanh lét như gặp ma, lắp bắp: “Rõ ràng là Thiết Truyền Giáp. Từ nãy ta không rời mắt khỏi hắn, tại sao... tại sao... biến... như thế này?”


Hán tử áo xanh giậm chân giận dữ, tát tên ăn mày một phát, quát hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi là ai?”
Tay của gã ăn xin ôm mặt, nhưng vẫn ngớ ngẩn cười: “Ta là ta, ngươi là ngươi. Sao ngươi phải đánh ta?”


Hán tử bán rượu nói: “Không chừng đây là Thiết Truyền Giáp cải trang đó, cố lột mặt nạ của hắn ra xem thử.”
Thầy bói mù chợt nói lạnh nhạt: “Không cần! Hắn nhất định không phải là Thiết Truyền Giáp.”


Nãy giờ chỉ có gã thầy bói mù là giữ được vẻ mặt thản nhiên, giọng hắn cũng rất bình tĩnh.
Đại hán áo xanh hỏi: “Nhị ca nhận được giọng hắn rồi ư?”


Thầy bói mù đáp: “Thiết Truyền Giáp dù phải ch.ết ngay cũng không chịu để ngươi tát vào mặt mà không phản ứng.”


Lão nhăn tít mặt, chậm rãi nói tiếp: “Lão Ngũ! Ngươi nghĩ lại xem, việc này là như thế nào.”


Gã khách giang hồ cao ốm sắc mặt chợt xanh chợt trắng, nói: “Nhất định tên này đã sắp xếp với Thiết Truyền Giáp, cố ý dẫn dụ chúng ta đến đây, để gã kia thừa cơ chạy trốn.”


Mụ chột giận dữ hỏi: “Thế ngươi làm gì mà để hắn thoát dễ dàng như thế?”
Gã khách giang hồ cao ốm cúi đầu: “Có thể... có thể trong lúc hắn đi tiểu tiện... ta không thể...”


Đại hán áo xanh giận dữ nói: “Thì ra ngươi và tên họ Thiết là đồng đảng. Ta phải giết ngươi trước.”
Hắn giật lấy cây đòn gánh, giáng xuống đầu gã ăn mày.


Lúc này Lý Tầm Hoan không thể đứng yên nữa. Cho dù gã ăn mày này có điên khùng hay không, dù hắn có phải là bằng hữu của Thiết Truyền Giáp hay không, thì hắn cũng đã giúp Thiết Truyền Giáp. Lý Tầm Hoan không thể nhìn hắn bị người ta giết ch.ết.


Huống hồ, có thể từ hắn mà hỏi được tin tức về Thiết Truyền Giáp.
Thân thể của Lý Tầm Hoan lướt ra phía trước.


Nhưng chàng vừa lướt ra, đột nhiên lui lại ngay chỗ cũ. Chợt động chợt tĩnh, thật là nhanh như điện chớp, người khác khó mà trông thấy được.


Chàng lui lại vì không cần ra tay nữa. Nghe rắc một tiếng, cây đòn gánh trong tay gã mặc áo xanh đột nhiên gãy thành hai khúc, gã áo xanh đập vào chỗ trống, suýt bị té nhào. Chưa ai biết vật gì, và từ đâu, làm gãy cây đòn gánh, nhưng mọi người đều biến sắc, lùi lại nửa bước, nhốn nháo quát hỏi: “Kẻ nào dám ra tay can thiệp?”


Dưới mái hiên, một câu nói lạnh nhạt buông ra: “Ta.”
Mọi cặp mắt đều quay về hướng phát ra tiếng nói. Một người áo trắng đang chắp tay sau lưng, ngẩng mặt nhìn con chim đang nhảy nhót trong cái lồng treo dưới hiên nhà.


Con chim đang hót líu lo. Người áo trắng này hình như thích nhìn chim hơn là nhìn đám người kia, nên không hề quay lại, mà cũng không thèm liếc qua chút xíu.


Đuôi mắt hắn cũng đã có vết nhăn, nhưng mày như kiếm, mắt như sao, mặt như ngọc. Nhìn xa xa, hắn trông giống như một vị công tử thế gia, khó mà đoán được tuổi tác.


Đại hán áo xanh thét lớn: “Chính thằng lỏi này đánh gãy đòn gánh của ta ư?”
Người áo trắng không nói một lời. Bọn người kia quát tháo, như sắp xông đến.


Bỗng lão thầy bói mù nhẹ nhàng gọi: “Dừng lại!”


Ông ta cúi xuống, nhặt từ dưới đất lên một đĩnh bạc, thản nhiên nói: “Vị công tử này đã làm gãy cây đòn gánh của ngươi, nhưng thỏi bạc này đủ để mua một trăm cây đòn gánh rồi. Ngươi không đa tạ người ta, lại còn dám vô lễ nữa ư?”


Đại hán áo xanh nhìn lại nửa cây đòn gánh trên tay, lại nhìn nén bạc trên tay người mù. Hình như gã không tin người áo trắng phong nhã đó lại có thể dùng một thỏi bạc nhỏ ném gãy cây đòn gánh.


Người áo trắng bỗng ngửa mặt lên cười khanh khách, dõng dạc nói: “Hay lắm. Thật không ngờ mắt của người mù lại còn hữu dụng hơn người sáng. Ta tặng luôn nén bạc cho ngươi đấy.”


Lão thầy bói mù tuyệt không đổi sắc, vẫn bình thản nói: “Tuy mắt ta mù nhưng lòng lại không mù, vì thế ta không bao giờ làm chuyện không minh bạch.”


Lão nắn nắn đĩnh bạc, nói chậm rãi: “Cây đòn gánh chỉ đáng một tiền, còn đĩnh bạc này phải hơn mười lượng. Dù công tử muốn bồi thường cây đòn gánh cho chúng ta, thì cũng không cần phải nhiều đến thế.”


Lão vừa nói vừa vuốt dài đĩnh bạc ra thành một cây côn nhỏ, tay trái dùng sức bẻ lấy một khúc, nói tiếp: “Lão nhận chút bạc này, chỗ còn thừa thì xin trả lại.”


Ánh sáng bạc bỗng nhấp nháy. Lão vừa vung tay ra, cây côn bạc dài khoảng ba thước rít gió đâm vào người áo trắng. Đây là một chiêu Lưỡng Nghi Kiếm Pháp của phái Võ Đang.


Cây côn điểm nhanh vào sáu huyệt trên ngực người áo trắng.


Đợi cây côn bạc này tới trước mắt, người áo trắng đưa hai ngón tay trỏ và giữa ra kẹp lấy thỏi bạc. Hai ngón tay hắn lại sắc bén như kéo thép, cứ kẹp một cái thì cây côn bạc lại ngắn đi một chút.


Hắn mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Kiếm pháp của ngươi cũng khá, nhưng hơi chậm.”
Hắn nói hết câu thì cây côn bạc đã bị cắt thành mười sáu mười bảy khúc, rơi xuống đất kêu keng keng liên tiếp.


Linh Linh đứng xa xa nhìn thấy thế, thở ra một hơi, nói nhỏ: “Tay của người này chắc không phải bằng xương bằng thịt.”


Cả bọn cứ nhìn vào một khúc bạc ngắn trong tay của lão mù, người nào mặt cũng xám như gà ch.ết, nói không ra tiếng.


Người áo trắng lại chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Bạc ta đã cho, thì là của ngươi. Còn không nhặt lấy ư?”


Sắc mặt của lão thầy bói mù vốn đã xanh, lại càng xanh đến dễ sợ. Lão đột nhiên cúi xuống, nhặt từng miếng bạc dưới đất lên, không nói một lời nào, quay đầu đi ngay.
Cả bọn đều cúi đầu, đi theo lão ta.


Linh Linh cười khẽ: “Đến thì rất oai phong, đi cũng thật nhẹ nhàng, những người này quả là thức thời vụ.”


Nãy giờ Lý Tầm Hoan vẫn im lặng, nhưng giờ đây đột nhiên nói: “Muội có thấy cái tiệm bán bánh bao và sủi cảo đằng kia không?”


Linh Linh cười đáp: “Chẳng những muội đã nhìn thấy từ lâu, mà còn muốn vào ăn thử.”
Lý Tầm Hoan nói: “Được rồi. Muội hãy vào đó đợi ta.”


Linh Linh ngơ ngác hỏi: “Huynh định đi theo tên ăn mày đó ư?”


Gã ăn xin đó đã bò dậy, vẫn cười hề hề bước đi, không cảm ơn người áo trắng mà cũng chẳng nhìn ai. Những việc vừa xảy ra, như chẳng liên quan gì đến hắn.


Lý Tầm Hoan gật đầu: “Ta có chuyện muốn hỏi hắn.”
Linh Linh cúi mặt xuống, mắt bỗng đỏ hoe, hỏi lại: “Muội không được đi theo huynh sao?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Không được.”


Linh Linh nói như sắp khóc: “Muội biết mà, huynh lại muốn bỏ rơi muội rồi.”
Lý Tầm Hoan thở ra một hơi, dịu giọng: “Ta cũng muốn ăn sủi cảo, sao lại không quay về?”


Linh Linh cắn môi nói: “Hay lắm, muội tin huynh. Nếu huynh gạt muội, thì muội ngồi đó chờ huynh suốt đời.”
*
* *
Gã ăn mày đi không nhanh lắm.


Lý Tầm Hoan cũng không vội vã đuổi theo, vì con đường này khá đông người.


Trên đường đông người thì nói chuyện không tiện lắm, vả lại, chàng vừa phát hiện người áo trắng đang nhìn mình. Có lẽ hắn thấy chàng thú vị hơn con chim trong lồng kia.


Lý Tầm Hoan cũng muốn nhìn kỹ người áo trắng. Vừa rồi hắn thi triển công phu dùng ngón tay cắt bạc, thật sự đã làm chàng hứng thú. Trong võ lâm, số cao thủ có công phu như thế không phải là nhiều. Câu nói của Linh Linh khi nãy cũng không quá đáng lắm: “Tay của người này chắc không phải bằng xương bằng thịt.”


Người luyện võ mà tình cờ gặp phải cao thủ như thế, thật là chuyện may mắn, không ai muốn bỏ qua cơ hội làm quen. Nếu là hôm khác, thì Lý Tầm Hoan cũng không ngoại lệ.


Nhưng bây giờ Lý Tầm Hoan không có thì giờ. Chàng đã tìm kiếm Thiết Truyền Giáp rất lâu mà vẫn chưa có tin tức gì, cơ hội lần này chàng nhất định không thể bỏ qua.


Người áo trắng tiến về phía Lý Tầm Hoan, như muốn ngăn cản chàng. May mà đám người khi nãy tản ra, bây giờ lại tụ tập về để tranh nhau ngắm nghía người áo trắng đó. Lý Tầm Hoan nhân cơ hội, chen lấn rời khỏi đám đông.


Khi chàng ngẩng lên nhìn thì gã ăn xin đã đi đến cuối đường, rẽ sang trái.
Con đường bên trái vắng vẻ hơn, cũng không quá dài. Lý Tầm Hoan sải bước đi theo.


Gã ăn xin không thèm nhìn lại, cứ đi mải miết, hết đường này lại rẽ sang đường khác, rồi bỗng không thấy bóng dáng đâu nữa.


Tại sao hắn đột nhiên mất tích? Lý Tầm Hoan cố giữ bình tĩnh, từ từ men theo bờ tường đi về phía trước.


Hai bên con đường nhỏ này đều là cửa hậu của những căn nhà mặt tiền phố lớn. Trước một cánh cửa có một người đang cúi xuống, tay đang cầm cái gì đó chùi lên áo mình.


Lý Tầm Hoan chưa thấy mặt hắn, nhưng đã nhìn thấy cái nón rách trên đầu.
Thì ra gã ăn xin đó trốn vào chỗ này. Hắn đang làm gì?


Lý Tầm Hoan không muốn làm kinh động hắn, nhè nhẹ bước tới. Nhưng rồi gã ăn mày vẫn phát hiện, hoảng hốt đến giật lên một cái, lẹ làng nắm chặt vật trong tay, giấu sau lưng.


Nhưng mắt Lý Tầm Hoan còn nhanh hơn tay hắn nhiều, đã thấy vật đó là một miếng bạc, chính là một khúc bạc mà người áo trắng cắt đứt khi nãy, đã được hắn chùi sáng loáng.


Lý Tầm Hoan mỉm cười hỏi: “Tên họ bằng hữu là gì?”
Gã ăn mày trợn mắt lên, nhìn chàng đáp: “Ta không phải là bằng hữu của ngươi, mà ngươi cũng không phải là bằng hữu của ta.”


Lý Tầm Hoan vẫn mỉm cười, nói tiếp: “Ta muốn hỏi thăm một người, người đó chắc chắn là huynh quen biết.”






Truyện liên quan