Chương 0054 : Trao đổi

Dĩ nhiên hai người này chính là Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng. Người như thế, trên đời chắc không thể tìm ra được người thứ ba.


Là bang chủ của Kim Tiền Bang lừng lẫy giang hồ, thế lực vô song, tiền tài vo đối, thế nhưng chỗ ở lại quá thô lậu, cuộc sống lại quá giản đơn. Đó là chuyện không ai tưởng tượng nổi.


Có lẽ trong mắt lão, tiền bạc chỉ là một công cụ, nữ nhân cũng chỉ là một công cụ. Tất cả những lạc thú trên thế gian, trong mắt lão cũng chỉ là công cụ. Lão không thèm để ý đến lạc thú.


Sở thích duy nhất của lão chính là quyền lực. Ngoài quyền lực ra, không còn một cái gì khác nữa. Lão sống vì quyền lực, thậm chí có thể ch.ết vì quyền lực.
*
* *


Không gian tĩnh mịch. Ngoài tiếng lật những trang giấy xào xạc, hoàn toàn không còn âm thanh nào khác.


Đèn đã được thắp lên. Họ đứng làm việc trong ấy không biết đã bao lâu. Họ không cần biết bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển từ tối qua sáng, rồi lại chuyển từ sáng qua tối.




Hình như họ không biết mệt, cũng không biết đói.
Lúc này chợt có tiếng gõ cửa. Chỉ có một tiếng, rất nhẹ.
Thượng Quan Kim Hồng không ngừng tay, cũng không ngửng đầu lên. Kinh Vô Mạng hỏi: “Ai?”


Ngoài cửa đáp: “Số hiệu một trăm bảy mươi chín.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Chuyện gì?”
Ngoài cửa đáp: “Có người cầu kiến bang chủ.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Người nào?”


Ngoài cửa đáp: “Hắn không chịu xưng tên.”
Kinh Vô Mạng hỏi: “Muốn gì?”
Ngoài cửa đáp: “Hắn chờ gặp bang chủ rồi mới nói.”
Kinh Vô Mạng làm thinh. Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Hắn đang ở đâu?”


Ngoài cửa đáp: “Ở nhà trước.”
Tay Thượng Quan Kim Hồng cũng không dừng, đầu cũng không ngẩng lên, nói gọn: “Giết.”
Ngoài cửa đáp: “Vâng!”


Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng hỏi thêm: “Ai đưa hắn đến?”
Ngoài cửa đáp: “Đệ Bát đà chủ Hướng Tòng.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Giết nốt.”
Ngoài cửa lại đáp: “Vâng!”


Kinh Vô Mạng lên tiếng: “Tôi đi.”
Hai chữ này vừa nói xong, cánh cửa đã mở ra rồi khép lại, hắn đã mất hút.


Khi có người cần giết, nhất định Kinh Vô Mạng không chịu đứng xem. Huống hồ người đó là Hướng Tòng, mang ngoại hiệu Phong Vũ Lưu Tinh. Đôi Lưu Tinh Chùy của hắn liệt vào hàng thứ mười chín trong Binh Khí Phổ, muốn giết hắn không phải là chuyện dễ dàng.


Người đến cầu kiến Thượng Quan Kim Hồng là ai? Muốn gặp lão về chuyện gì? Thượng Quan Kim Hồng hoàn toàn không lưu ý, một chút hiếu kỳ cũng không có. Con người như thế này, có còn tính người chăng?


Đầu lão vẫn chưa ngẩng lên, bàn tay vẫn chưa dừng lại.
Cửa mở, Kinh Vô Mạng lách người bước vào.
Thượng Quan Kim Hồng không hỏi “Đã giết chưa?”. Vì lão biết, Kinh Vô Mạng đi giết người chưa bao giờ thất bại.


Lão chỉ nói: “Nếu Hướng Tòng không phản kháng thì cấp cho gia đình hắn một vạn lượng vàng, nếu hắn chống đỡ thì giết sạch cả nhà.”
Kinh Vô Mạng nói: “Tôi không giết hắn.”


Bây giờ Thượng Quan Kim Hồng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt như dao, xoáy vào Kinh Vô Mạng.
Mặt của Kinh Vô Mạng hoàn toàn không biểu lộ gì, thản nhiên nói: “Bởi vì người hắn mang đến, tôi không thể giết.”


Thượng Quan Kim Hồng quát: “Mọi người trên đời đều có thể giết. Tại sao hắn không thể giết?”
Kinh Vô Mạng nói: “Tôi không giết trẻ con.”


Thượng Quan Kim Hồng hơi khựng lại, rồi từ từ đặt bút xuống, nói: “Người muốn gặp ta là một đứa bé ư?”
Kinh Vô Mạng đáp: “Vâng.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Là một đứa bé như thế nào?”


Kinh Vô Mạng đáp: “Một đứa bé bị phế võ công.”
Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng lóe sáng, im lặng một chút, rồi nói: “Đưa nó vào đây.”
*
* *


Một đứa bé mà dám đến cầu kiến Thượng Quan Kim Hồng, ngay cả lão cũng không thể tin được. Đứa bé này nếu không gan lớn khác thường, thì nhất định đã bị điên.


Nhưng đây quả thật là một đứa bé. Một đứa bé da mặt trắng bệch, như dưới lớp da hoàn toàn không có máu. Ánh mắt nó không có vẻ tinh anh của trẻ nít, mà rất chậm chạp, rất thâm trầm. Nó đi rất chậm, lưng hơi còng xuống.


Đứa bé này giống như một ông cụ. Nó là Long Thiếu Vân.
Bất cứ ai khi gặp một đứa trẻ như Long Thiếu Vân, cũng phải nhìn nó vài cái. Thượng Quan Kim Hồng cũng không ngoại lệ.


Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng nhìn vào Long Thiếu Vân, sắc bén như dao.


Rất nhiều người khi nhìn thấy ánh mắt lợi hại kinh người của Thượng Quan Kim Hồng, không run rẩy thì cũng hoảng sợ đến cứng miệng, không nói chuyện được.


Nhưng Long Thiếu Vân thì không. Nó chầm chậm bước vào trong, cúi lạy rồi nói: “Vãn bối là Long Thiếu Vân, xin bái kiến bang chủ.”


Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng chớp lên, hỏi: “Long Thiếu Vân ư? Long Tiêu Vân là gì của ngươi?”
Long Thiếu Vân đáp: “Là gia phụ.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Phụ thân ngươi sai ngươi đến đây?”


Long Thiếu Vân đáp: “Vâng.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Tại sao chính hắn không đến?”


Long Thiếu Vân đáp: “Nếu gia phụ đến đây cầu kiến, chẳng những không gặp được Bang Chủ, không chừng còn mang họa sát thân.”
Thượng Quan Kim Hồng lớn tiếng: “Ngươi cho rằng ta không thể giết ngươi ư?”


Long Thiếu Vân đáp: “Vãn bối là một đứa bé mới cao ba thước, tính mạng sớm đã đặt vào ngón tay của bang chủ rồi. Không phải bang chủ không thể giết, mà là không muốn giết.”


Sắc mặt của Thượng Quan Kim Hồng dịu lại, nói: “Tuổi ngươi tuy nhỏ, thân thể bạc nhược, nhưng gan mật khá lớn.”
Long Thiếu Vân đáp: “Con người khi có chuyện phải cầu xin, chắc chắn gan mật cũng to lên mấy phần.”


Thượng Quan Kim Hồng khen: “Nói hay lắm!”
Lão đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười với Kinh Vô Mạng: “Nếu ngươi chỉ nghe nó nói chuyện, thì có biết nó là trẻ con không?”


Sắc mặt của Kinh Vô Mạng vẫn không biểu lộ gì, đáp lạnh nhạt: “Tôi không nghe.”
Thượng Quan Kim Hồng chăm chú nhìn Kinh Vô Mạng. Nụ cười hiếm có trên mặt lão chợt đông cứng lại.


Long Thiếu Vân tuy cúi đầu xuống, nhưng nãy giờ vẫn hết sức chú ý quan sát sắc diện của họ. Đối với quan hệ giữa hai người này, hình như nó rất hứng thú.


Cuối cùng thì Thượng Quan Kim Hồng cũng nói, thật chậm rãi: “Không nói, là sở trường lớn nhất của ngươi. Nhưng không nghe người ta nói, lại là sở đoản trí mạng của ngươi.”
Kinh Vô Mạng làm thinh.


Thượng Quan Kim Hồng quay đầu lại hỏi: “Ngươi đến cầu xin việc gì?”


Long Thiếu Vân đáp: “Chuyện gì cũng có nhiều cách nói. Lẽ ra vãn bối có thể đem chuyện này nói dài dòng hơn, nhưng bang chủ phải lo nhiều việc, nên vãn bối không dám quấy rối nhiều. Vãn bối sẽ nói thẳng nhất, nhanh nhất.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hay lắm! Đối với hạng người hay nói lôi thôi dài dòng, lôi ra cắt lưỡi ngay là tốt nhất.”
Long Thiếu Vân nói: “Vãn bối đến đây, vì muốn thảo luận với bang chủ một chuyện trao đổi.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Trao đổi ư?”
Sắc mặt của lão lạnh hơn, nói chậm: “Trước đây cũng có những người muốn tìm chuyện trao đổi với ta. Ngươi có biết ta đáp lời chúng thế nào không?”


Long Thiếu Vân đáp: “Vãn bối đang đợi nghe.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta đem chúng ra loạn đao phân thây.”


Sắc mặt của Long Thiếu Vân vẫn thản nhiên, giọng vẫn điềm đạm: “Nhưng chuyện trao đổi này hoàn toàn khác hẳn, nếu không thì vãn bối chẳng dám đến đây.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Trao đổi là trao đổi, có gì là khác chứ?”
Long Thiếu Vân nói: “Chuyện trao đổi này đối với bang chủ có hàng trăm điều lợi, không có một điều hại.”


Thượng Quan Kim Hồng “À” một tiếng.
Long Thiếu Vân tiếp: “Bang chủ oai danh lừng lẫy, phú gia địch quốc. Tất cả những gì quí báu trên thế gian, bang chủ muốn là có ngay.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Đúng là như thế, nên ta không cần nói chuyện trao đổi với ai.”
Long Thiếu Vân nói: “Nhưng trên thế gian này vẫn có một vật, mà bang chủ chưa có.”
Thượng Quan Kim Hồng lại “À” một tiếng.


Long Thiếu Vân tiếp: “Chính ra, vật đó cũng chẳng giá trị lắm, nhưng đối với bang chủ thì lại khác.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Tại sao lại thế?”


Long Thiếu Vân đáp: “Bởi vì trên đời, chỉ có những thứ mà mình không có được, mới thực sự trân quí.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi đang nói tới cái gì?”


Long Thiếu Vân đáp: “Mạng của Lý Tầm Hoan.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Thượng Quan Kim Hồng đột nhiên nóng lên, lớn tiếng hỏi lại: “Ngươi nói gì?”


Long Thiếu Vân đáp: “Mạng của Lý Tầm Hoan hiện ở trong tay gia phụ. Nếu bang chủ muốn, vãn bối có thể đem hắn tới bất cứ lúc nào.”
Thượng Quan Kim Hồng lại im lặng.


Qua một hồi rất lâu, tới lúc ánh mắt đang nóng nảy trở lại lạnh nhạt như bình thường, lão mới nói, giọng thản nhiên: “Lý Tầm Hoan có đáng gì đâu? Ta chưa bao giờ để hắn vào mắt.”


Long Thiếu Vân nói: “Đã thế, vãn bối xin cáo từ.”
Nó không nói thêm gì, vái dài, quay lưng bước đi.
Nó đi rất chậm, nhưng không hề ngó lại. Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhìn theo nó.


Long Thiếu Vân từ từ đi đến cửa, đưa tay định mở cửa.
Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng lên tiếng: “Khoan đã.”


Ánh mắt của Long Thiếu Vân lộ vẻ đắc ý. Nhưng khi nó quay đầu lại, thì vẻ đắc ý đã giấu mất, cung kính cúi mình hỏi: “Bang chủ có điều chi dặn bảo?”


Thượng Quan Kim Hồng không nhìn nó, chỉ nhìn vào cây nến trên bàn, hỏi chậm: “Ngươi muốn dùng mạng của Lý Tầm Hoan để đổi lấy cái gì?”


Long Thiếu Vân nói: “Gia phụ ngưỡng mộ uy danh của bang chủ đã lâu, nhưng chưa có cơ duyên bái kiến.”
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng nói: “Những câu dư thừa, ta không muốn nghe. Ngươi muốn thứ gì?”


Long Thiếu Vân đáp: “Gia phụ mong được kết bái cùng bang chủ trước mặt anh hùng thiên hạ.”


Mục quang của Thượng Quan Kim Hồng bắn ra những tia giận dữ, nhưng cũng dập tắt rất nhanh, bình tĩnh nói: “Long Tiêu Vân cũng không thẹn mang tiếng thông minh, nhưng trong chuyện này thì hắn quá ngu xuẩn.”


Long Thiếu Vân nói: “Chuyện này quả thật vụng về, nhưng đôi khi cái vụng về nhất lại có hiệu quả nhất.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi có dám chắc sẽ trao đổi thành công không?”


Long Thiếu Vân đáp: “Nếu không dám chắc, thì vãn bối đã không mạo hiểm đến đây.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Long Tiêu Vân chỉ có một đứa con, là ngươi có phải không.”
Long Thiếu Vân đáp: “Phải:”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Nếu thế, lẽ ra hắn không nên để ngươi đến đây.”
Long Thiếu Vân nói: “Đó chỉ vì nếu để người khác đến đây, thật sự không thể gặp được bang chủ.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Các ngươi vốn chủ động trong vụ trao đổi này, nhưng khi ngươi vào đây thì cuộc diện đã thay đổi.”


Long Thiếu Vân hỏi: “Bang chủ định dùng vãn bối để uy hϊế͙p͙ gia phụ, ép phải giao Lý Tầm Hoan ư?”
Thượng Quan Kim Hồng đáp: “Đúng là như vậy.”


Long Thiếu Vân bật cười: “Bang chủ vốn sáng suốt hiểu người, nhưng đã nhìn lầm gia phụ rồi.”
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt: “Chẳng lẽ hắn bằng lòng để ta giết ngươi, chứ không chịu giao Lý Tầm Hoan ra?”


Long Thiếu Vân đáp: “Đúng vậy.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Chẳng lẽ hắn không phải là người?”
Long Thiếu Vân đáp: “Cũng là người, nhưng người có nhiều loại.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Hắn thuộc loại nào?”
Long Thiếu Vân nói: “Gia phụ và bang chủ cùng một loại người, khi cần đạt mục đích thì có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, có thể hy sinh bất cứ cái gì.”


Môi Thượng Quan Kim Hồng mím lại, mỏng như một sợi chỉ.
Rất lâu, lão mới nói chậm rãi: “Gần hai mươi năm nay, không có người nào dám nói trước mặt ta những lời như vậy.”


Long Thiếu Vân nói: “Bởi vì bang chủ là loại người phi thường, nên vãn bối mới dám nói những lời phi thường. Chỉ có những lời như thế mới có thể khiến loại người như bang chủ động tâm.”


Thượng Quan Kim Hồng trố mắt, nhìn trừng trừng vào mặt Long Thiếu Vân, hỏi: “Nếu ta không bằng lòng, chẳng lẽ các ngươi lại thả Lý Tầm Hoan ra ư?”
Long Thiếu Vân đáp: “Đúng vậy.”


Thượng Quan Kim Hồng cười lạnh: “Ngươi không sợ hắn giết ch.ết các ngươi để báo thù hay sao?”
Long Thiếu Vân đáp: “Hắn lại thuộc về loại người khác, hắn nhất định sẽ không làm những chuyện như thế.”


Nó mỉm cười, nói tiếp: “Nếu hắn chịu làm những chuyện như thế, thì đời hắn không bi thảm như hôm nay.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Dù các ngươi thả hắn ra, nhưng nếu ta đích thân giết hắn thì sao?”


Long Thiếu Vân nói từng chữ một: “Tiểu Lý Phi Đao, phóng ra không trật đao nào.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi cho rằng ngay cả ta cũng không tránh được phi đao của hắn ư?”


Long Thiếu Vân hỏi lại: “Ít ra thì bang chủ cũng không mười phần chắc chắn. Có phải thế không?”
Thượng Quan Kim Hồng “Hừ” một tiếng.


Long Thiếu Vân nói tiếp: “Người bằng vàng thì không thể ngồi trên ghế yếu. Với thân phận và địa vị của bang chủ hiện nay, hà tất phải mạo hiểm như thế.”
Miệng của Thượng Quan Kim Hồng lại mím chặt.


Long Thiếu Vân lại tiếp: “Hơn nữa, võ công của gia phụ không cao lắm, nhưng về danh vọng địa vị, về tâm cơ mưu trí thì không dưới một ai. Nếu bang chủ kết bái huynh đệ với ông ấy, thì chỉ có lợi chứ không có hại.”


Thượng Quan Kim Hồng im lặng một chút, rồi đột nhiên hỏi: “Lý Tầm Hoan cũng là huynh đệ của hắn có phải không?”
Long Thiếu Vân đáp: “Đúng thế.”


Thượng Quan Kim Hồng cười lạnh: “Hắn có thể bán đứng Lý Tầm Hoan, thì làm sao biết được hắn sẽ không bán đứng ta?”
Long Thiếu Vân đáp gọn: “Bởi vì bang chủ không phải là Lý Tầm Hoan.”


Câu nói này rất đơn giản, nhưng cũng rất sắc bén.
Thượng Quan Kim Hồng bỗng cười ha hả: “Không sai! Cho dù Long Tiêu Vân có gan bán đứng ta, thì cũng không đủ bản lãnh để làm như thế.”


Long Thiếu Vân hỏi: “Bang chủ đã bằng lòng rồi chứ?”
Thượng Quan Kim Hồng ngưng cười, hỏi lại: “Khi nào ta mới nhận được Lý Tầm Hoan từ tay các ngươi?”


Long Thiếu Vân đáp: “Chỉ cần bang chủ gửi thiếp, mời anh hùng thiên hạ đến tham dự lễ kết giao giữa bang chủ và gia phụ.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi cho rằng họ dám đến ư?”


Long Thiếu Vân mỉm cười: “Họ đến hay không, điều đó không quan trọng. Chỉ cần họ biết được, là đã đạt mục đích.”
Thượng Quan Kim Hồng cười lạnh: “Quả thật ngươi đã suy nghĩ rất chu đáo.”


Long Thiếu Vân nói: “Có lẽ bang chủ cũng còn phải suy nghĩ. Vãn bối tạm dừng chân ở Như Vân Khách điếm trong thành, đợi tin tức của bang chủ.”


Nó chậm rãi nói tiếp: “Chỉ cần bang chủ phát ra thiếp mời, và có người nhận được, thì vãn bối sẽ dẫn Lý Tầm Hoan đến cho bang chủ lập tức.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Dẫn hắn đến đây ư? Hừ, chỉ sợ cha con ngươi không đủ sức.”


Long Thiếu Vân đáp: “Dĩ nhiên vãn bối đã hiểu. Việc mà Tâm Mi đại sư chùa Thiếu Lâm và Điền đại gia ngày trước không làm được, vãn bối sẽ làm được. Chỉ cần...”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Cần gì?”
Long Thiếu Vân nói: “Nếu được Kinh tiên sinh hộ tống dọc đường thì mọi sự đều mỹ mãn.”
Thượng Quan Kim Hồng im lặng chưa nói, Kinh Vô Mạng đã lên tiếng: “Ta đi.”


Lần đầu tiên, trên mặt Long Thiếu Vân hiện vẻ vui mừng. Nó tươi cười, vái sát đất, vòng tay nói: “Đa tạ.”


Thượng Quan Kim Hồng im lặng một lát nữa, đột nhiên hỏi: “Võ công của ngươi đã bị phế, khó mà phục hồi được. Người hạ thủ có phải là Lý Tầm Hoan không?”


Sắc mặt vốn trắng bệch của Long Thiếu Vân bỗng trở nên xanh xám. Nó cúi đầu đáp: “Vâng.”
Thượng Quan Kim Hồng nhìn thẳng mặt nó, hỏi từng chữ một: “Ngươi hận hắn ư?”


Long Thiếu Vân nắm chặt hai tay, trả lời đúng một chữ: “Đúng.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Thật ra ngươi không nên hận hắn. Ngươi nên cảm kích hắn mới phải.”


Long Thiếu Vân ngạc nhiên, ngẩng lên hỏi lại: “Cảm kích ư?”
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng nói: “Nếu hắn chưa phế võ công của ngươi, thì hôm nay ngươi đã ch.ết tại đây rồi.”
Long Thiếu Vân cúi mặt làm thinh.


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Tuổi ngươi còn nhỏ mà đã thâm độc tàn nhẫn như thế, chỉ chừng hai mươi năm nữa là có thể tranh hùng với ta. Nếu ngươi chưa bị phế võ công, thì làm sao ta bỏ qua cho ngươi được?”


Long Thiếu Vân nghiến chặt răng lại, dường như chân răng phải rướm máu.
Đầu nó không ngẩng lên nữa.






Truyện liên quan