Chương 0068 : Giữa thần và quỷ

Đột nhiên A Phi nhảy lên, vọt đến đó.
Nghe một tiếng “bình”, cửa đã đóng lại, đóng rất chặt.
A Phi gõ cửa. Qua một hồi rất lâu, trong cửa mới có tiếng hỏi: “Ai đó?”


A Phi trả lời rất đơn giản: “Ta đây.”
Tiếng trong nhà lại hỏi: “Ngươi là ai?”
A Phi đáp: “Ta, chính là ta.”


Bên trong cửa đột nhiên vọng ra những tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc: “Thì ra là một thằng điên.” “Giọng điệu cứ như hắn là chủ nhân ở đây vậy.” “Có ai quen biết hắn không?” “Ai biết được hắn là người như thế nào, không chừng chỉ là một con quỉ sống.”


Những giọng nói này rất quen, vừa mới đêm qua đã nói không biết bao nhiêu lời đường mật với hắn. Đêm qua thì vô số tình ý dịu dàng, tại sao bây giờ đã hoàn toàn thay đổi?


Đột nhiên ngọn lửa từ đáy lòng A Phi chợt bốc mạnh lên tới đầu. Hắn nhào tới, xô bật cánh cửa.


Bảy đôi mắt diễm lệ nhìn chằm chằm vào hắn. Cũng bảy đôi mắt này, đêm qua dịu dàng như mật ngọt, còn bây giờ lại lạnh như tro tàn, như nước đóng thành băng.




A Phi loạng choạng bước vào trong, chụp lấy bình rượu trên bàn, đưa lên miệng. Bầu rượu trống không.
“Rượu đâu?”
“Không có rượu.”
“Đi lấy!”


“Tại sao phải đi lấy? Đây đâu phải là quán rượu?”
A Phi nhảy tới chụp lấy áo một cô, lớn tiếng: “Chẳng lẽ các ngươi hoàn toàn không nhận ra ta sao?”


Giọng trả lời cũng lạnh nhạt như những cặp mắt đang nhìn hắn: “Ngươi quen ta ư? Ngươi có biết ta là ai không?”


Bàn tay A Phi lỏng ra rồi buông xuống, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng lại không thấy gì cả. Hắn nói chậm rãi: “Chẳng lẽ đây không phải là chỗ đêm hôm qua sao?”


Một giọng nói cất lên: “Đây vẫn là chỗ đêm hôm qua, nhưng ngươi không phải là người đêm hôm qua nữa.”
Giọng nói ngọt ngào này lại càng quen thuộc. Trọn người A Phi chợt run lên bần bật.


Hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn nàng, không dám nhìn nàng. Nàng là một người mà ngay cả trong mơ hắn cũng không thể nào quên.


Hắn đã hy sinh tất cả chỉ để lúc nào cũng được nhìn nàng. Nhưng bây giờ, thà ch.ết hắn cũng không chịu nhìn nàng.


Nàng vẫn là nàng của ngày hôm qua. Nhưng còn hắn, hắn quả thật không phải là hắn của ngày hôm qua nữa.
*
* *
Vẫn không có âm thanh, không có động tác.


Bụi bặm trên mái nhà đột nhiên rơi xuống từng mảng. Đó là do gió thổi, hay là do sát khí của họ làm rơi xuống?
Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng tiến lên một bước. Lý Tầm Hoan vẫn bất động.


Đột nhiên, một giọng nói cất lên: “Động tức là không động, không động tức là động. Ngươi đã hiểu chưa?”


Âm thanh này rất già nua, mọi người đều nghe rất rõ ràng, nhưng không thấy được người nói ở đâu.


Một giọng khác mỉm cười đáp: “Nói như thế thì đánh tức là không đánh, không đánh tức là đánh. Hà tất phải đánh làm gì?”


Âm thanh này dịu dàng và thánh thót, tựa như tiếng hoàng oanh. Nhưng cô ấy đâu, vẫn không có ai nhìn thấy.
Tiếng lão già nói: “Họ phải đánh, vì họ chưa hiểu được chỗ tối diệu của võ công.”


Thiếu nữ cười khanh khách rồi nói: “Ông nói họ không hiểu, nhưng chính họ lại tưởng mình rất hiểu.”
Hai câu này vừa nói ra, ngoài Lý Tầm Hoan và Thượng Quan Kim Hồng, còn ai nghe cũng dựng tóc gáy.


Có người dám nói họ không hiểu võ công. Nếu ngay cả họ mà không hiểu, thì trên thế gian này còn ai hiểu nữa?


Lão già nói: “Họ cứ tưởng rằng trong tay không có Hoàn nhưng trong tâm có Hoàn, thế đã là võ công thượng thừa tuyệt đỉnh. Thật ra còn kém xa lắm.”
Thiếu nữ cười hỏi: “Còn xa bao nhiêu?”


Lão già đáp: “Ít ra cũng còn xa đến một vạn tám ngàn dặm.”
Thiếu nữ hỏi: “Thế thì làm sao mới gọi là tuyệt đỉnh của võ học?”


Giọng ông già nói: “Trong tay không có Hoàn, trong tâm cũng không có Hoàn, Hoàn chính là ta, ta chính là Hoàn. Mức độ đó có thể tạm coi như tuyệt đỉnh.”
Thiếu nữ hỏi: “Tạm coi, nghĩa là còn kém một chút ư?”


Lão già đáp: “Còn kém một chút.”


Lão ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Tuyệt đỉnh thật sự của võ công là phải tham thấu được sự kỳ diệu của tạo hóa, đến lúc thấy không có Hoàn mà cũng không có ta, Hoàn và ngã đều quên hết. Lúc đó mới thật sự là chỗ nào cũng đến được, không có gì cứng rắn mà không hủy hoại được.”


Đến lúc này, ngay cả Lý Tầm Hoan và Thượng Quan Kim Hồng cũng không nén nổi, bất giác thay đổi sắc thái.
Thiếu nữ nói: “Nghe ông nói, đột nhiên cháu nghĩ đến một câu chuyện.”
Lão già hỏi: “Vậy ư?”


Thiếu nữ nói: “Khi Ngũ Tổ của Thiền Tông truyền đạo, có đọc một bài kệ: Thân như gốc bồ đề. Tâm như đài gương sáng. Ngày ngày phải lau chùi. Không để vương bụi bặm. Đây đã là Phật lý rất cao thâm.”


Lão già nói: “Đạo lý này cũng như Hoàn tức là ta, ta tức là Hoàn. Luyện đến mức này cũng không phải là chuyện dễ dàng.”


Thiếu nữ nói: “Nhưng lời đáp của Lục Tổ Huệ Năng còn kỳ diệu hơn: Gốc bồ đề chẳng có. Đài gương sáng cũng không. Thân tâm đều trống rỗng. Bụi bặm bám vào đâu. Vì thế mà ngài được thừa kế tâm ấn Thiền Tông.”


Lão già nói: “Không sai! Đó mới chính là diệu đế của Thiền Tông, đến mức này mới thật sự là cảnh giới của Tiên Phật.”
Thiếu nữ nói: “Thế thì đạo lý của võ học cũng giống với Thiền Tông hay sao?”


Lão già nói: “Vạn sự và vạn vật trong khắp thiên hạ, dùng lý lẽ xét đến cùng thì hoàn toàn không sai biệt gì nhau.”


Thiếu nữ nói: “Vì thế mà làm bất cứ việc gì cũng phải đạt đến vô nhân vô ngã. Khi vật và ngã đều quên hết, lúc đó mới thật sự đi vào cảnh giới tuyệt đỉnh.”


Lão già nói: “Đúng là như vậy.”
Thiếu nữ thở ra một hơi rồi đáp: “Bây giờ cháu đã hiểu rồi.”


Lão già nói một cách thản nhiên: “Nhưng tiếc là có nhiều người chưa hiểu. Họ luyện đến mức trong tay không có Hoàn mà trong tâm có Hoàn thì đã tự cảm thấy vui mừng. Đó chẳng qua mới là bước qua cổng mà thôi, còn muốn đi vào trong nhà thì còn xa lắm.”


Thiếu nữ nói: “Nếu ai đến được đó mà đã thấy tự mãn, thì chắc chắn không thể tiến thêm được nữa.”
Lão già cũng thở ra một hơi rồi nói: “Tuyệt không sai chút nào.”


Lúc này trán của Lý Tầm Hoan và Thượng Quan Kim Hồng cũng đã đẫm mồ hôi lạnh.
Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng lên tiếng: “Tôn lão tiên sinh đấy phải không?”
Không có tiếng trả lời.


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Tôn lão tiên sinh đã đến đây, sao không hiện thân để gặp gỡ một phen?”
Vẫn không có tiếng trả lời.


Gió thổi vào cửa sổ, đập vào giấy dán cửa phát ra những tiếng loạt soạt không ngừng.
*
* *


Khi Lý Tầm Hoan và Thượng Quan Kim Hồng đã vào thế phải đánh nhau, có lẽ trên thế gian này không ai ngăn cản được nữa. Nhưng những câu đối đáp vừa rồi của lão già và cô gái đó đã làm quyết tâm của họ giảm hẳn.


Tuy hai người vẫn đối mặt với nhau, vẫn duy trì tư thế như lúc nãy, nhưng mọi người đều đã thở phào nhẹ nhõm, không thấy áp lực đè nặng nữa. Đó là vì sát khí kinh người khi nãy đã không còn.


Lý Tầm Hoan đột nhiên thở dài một hơi: “Rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi, Tôn lão tiên sinh đã đến nhưng không cho thấy mặt.”


Thượng Quan Kim Hồng trầm mặt xuống, nói lạnh nhạt: “Đạo lý thì ai cũng có thể nói, vấn đề là có thể làm được hay không.”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Có thể nói ra được những đạo lý như thế, cũng không phải là dễ.”


Chàng chưa nói hết câu, đã nghe thấy những tiếng náo loạn từ bên ngoài truyền vào. Sau đó, chàng thấy bốn người khiêng một chiếc quan tài đi vào trong cổng.


Một chiếc quan tài rất mới, lớp sơn bên ngoài hình như cũng chưa khô. Bốn người khiêng chiếc quan tài đi thẳng vào trong đại sảnh của Thượng Quan Kim Hồng.


Lập tức có một gã đại hán mặc áo vàng ra chặn lại, giận dữ nói: “Các ngươi nhầm chỗ rồi, lui trở ra ngay.”
Người khiêng quan tài nhìn quanh rồi run rẩy hỏi: “Ở đây có vị lão gia nào họ Thượng Quan không?”


Gã đại hán áo vàng hỏi: “Ngươi hỏi Thượng Quan lão gia để làm gì?”
Người khiêng quan tài nói: “Thế thì bọn tiểu nhân không đi nhầm chỗ. Cỗ quan tài này là đem đến cho Thượng Quan lão gia đó.”


Gã đại hán áo vàng giận dữ nói: “Ngươi muốn ch.ết ư? Cỗ quan tài này các ngươi để lại mà dùng.”


Người khiêng quan tài mỉm cười: “Đây là bộ nam thọ làm bằng gỗ long não thượng hạng. Bọn tiểu nhân làm sao có được phúc khí đến như thế?”
Tay của gã đại hán mặc áo vàng đã vung lên.


Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng lên tiếng: “Ai bảo các ngươi đưa cỗ quan tài này đến?”


Giọng nói lạnh lẽo của Thượng Quan Kim Hồng vừa cất lên, tay của gã đại hán áo vàng lập tức dừng lại. Người khiêng quan tài cũng đổi sắc mặt, ngẩn ra một chút rồi lắp bắp: “Một vị lão gia... họ Tống... trả cho bọn tiểu nhân bốn lượng bạc, dặn hôm nay phải đưa cỗ quan tài này đến đại sảnh... Như Vân Khách Sạn, lại còn dặn bọn tiểu nhân phải giao cho đích thân... Thượng Quan lão gia.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Họ Tống ư? Người ấy tướng mạo ra sao?”


Người khiêng quan tài nói: “Đó là một nam nhân, tuổi không lớn lắm cũng không nhỏ lắm, đối xử khá rộng rãi, nhưng hình như không ở thị trấn này. Hơn nữa, ông ấy đã thổi tắt đèn trước nên bọn tiểu nhân thực sự không nhìn rõ được tướng mạo.”


Thượng Quan Kim Hồng nghiêm mặt lại, không cảm thấy bất ngờ nên cũng không hỏi tiếp. Lão đã biết, có hỏi cũng chẳng ra được điều gì.


Người khiêng quan tài lại nói tiếp: “Cỗ quan tài này không nhẹ lắm, hình như... bên trong... có người.”
Thượng Quan Kim Hồng bảo: “Mở ra xem!”


Nắp quan tài chưa đóng đinh, lập tức được giở lên. Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt lạnh nhạt của Thượng Quan Kim Hồng bỗng hơi biến đổi.


Thật ra da mặt của lão không khác gì cả, trán cũng không có nếp nhăn, miệng cũng không hề mấp máy. Nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng thấy ngay là có biến đổi.


Sự thay đổi này giống như đang biến thành một con người khác, cũng giống như chụp một cái mặt nạ cứng lên mặt. Lão không muốn cho bất cứ ai thấy được bộ mặt chân thật của mình.


Trên thế gian này, rất nhiều người có loại mặt nạ này, khi bình thường thì không nhìn thấy, nhưng đến lúc cần thiết thì có thể đeo lên.


Có người đeo mặt nạ để che giấu nỗi đau khổ bi ai, có người để che giấu sự phẫn nộ, có người vì bị bắt buộc phải làm như thế, có người vì phải tươi cười để tiếp đón, có người vì phải dọa cho người ta sợ sệt, cũng có người để che giấu sự hốt hoảng của chính mình.


Còn Thượng Quan Kim Hồng, vì lý do gì?
*
* *
Trong cỗ quan tài quả nhiên có một người ch.ết. Xác ch.ết đó là Thượng Quan Phi, đứa con duy nhất của Thượng Quan Kim Hồng.


Lúc Thượng Quan Phi ch.ết, Lý Tầm Hoan cũng nhìn thấy. Chẳng những chính mắt chàng nhìn thấy Kinh Vô Mạng giết Thượng Quan Phi, lại còn nhìn thấy Kinh Vô Mạng đem thi thể đi chôn.


Bây giờ, thi thể này lại nằm yên trong cỗ quan tài. Ai đã đào cái xác này lên?
Ai đã đưa đến đây, và có mục đích gì? Ánh mắt của Lý Tầm Hoan chớp động, hình như đang suy nghĩ rất nhiều.


Chiếc “mặt nạ” của Thượng Quan Kim Hồng hình như càng lúc càng dày thêm. Lão im lặng khá lâu, rồi đột nhiên nhìn Lý Tầm Hoan, nói từng chữ một: “Ngươi đã từng gặp nó chưa?”


Lý Tầm Hoan thở dài rồi đáp: “Đã gặp.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Bây giờ ngươi lại nhìn thấy nó, có cảm tưởng gì?”


Thi thể đã được tắm rửa sạch sẽ, không giống như bị đào dưới đất lên, mặc một bộ đồ liệm rất mới, không thấy nhiều vết thương.


Chỉ thấy một vết thương chí mạng. Vết thương này trên cổ, nằm dưới yết hầu khoảng bảy phân.
Lý Tầm Hoan nói: “Ta nghĩ... hắn ch.ết không đau khổ lắm.”


Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ngươi muốn nói là nó ch.ết rất nhanh?”
Lý Tầm Hoan thở dài: “ch.ết vốn không đau khổ, đau khổ là lúc chờ ch.ết, nhưng xem chừng hắn không phải trải qua giai đoạn đó.”


Quả thật sắc mặt của Thượng Quan Phi an nhàn và bình tĩnh hơn cả lúc còn sống, trông như đang ngủ. Vẻ mặt kinh hoàng trước lúc ch.ết của hắn, không biết ai đã sửa cho mất đi.


Trên mặt của Thượng Quan Kim Hồng đã đeo một lớp “mặt nạ”, nhưng mắt thì không thể giấu. Ánh mắt lão bây giờ như có lửa, nhìn trừng trừng Lý Tầm Hoan, nói từng chữ một: “Người có thể giết nó nhanh như thế, trên đời này không có nhiều.”


Lý Tầm Hoan đáp: “Không nhiều. Có lẽ không quá năm người.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Trong đó có ngươi chứ?”
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu: “Không sai! Ta là một trong số đó, và ngươi cũng vậy.”


Thượng Quan Kim Hồng lớn tiếng: “Sao ta lại có thể giết nó?”


Lý Tầm Hoan nói một cách bình tĩnh: “Dĩ nhiên là ngươi không giết hắn. Ta chỉ muốn ngươi hiểu, người có thể giết hắn không nhất thiết là người giết hắn, người giết hắn cũng không nhất thiết là người có thể giết được hắn.”


Chàng chậm rãi nói tiếp: “Trên thế gian này thường có những việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng, không phải bất cứ ai cũng ngờ tới được.”


Thượng Quan Kim Hồng không nói tiếp nữa, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chàng.


Ánh mắt của Lý Tầm Hoan thì lại dần dần trở nên ôn hòa, thậm chí còn mang cả vẻ đồng tình và thương tiếc. Xuyên qua lớp mặt nạ của Thượng Quan Kim Hồng, chàng đã nhìn thấy nỗi bi ai và kinh hoàng trong lòng lão.


Trước nay, lão là người được trời sinh ra để uy hϊế͙p͙ kẻ khác, đánh gục kẻ khác. Bây giờ, chính lão đã ngã gục, mà cũng không biết đòn đánh phát xuất từ đâu.


Máu phải đậm hơn nước, con cái dù sao vẫn là con cái. Bất luận đối với ai, đây quả là một sự tổn thương không nhỏ.


Thượng Quan Kim Hồng đã có vẻ bất an, lòng dạ sắt đá của hắn hình như bắt đầu dao động. Ánh mắt thông cảm bất nhẫn của Lý Tầm Hoan lúc này như một ngọn chùy sắt, dù mặt nạ của lão có cứng như vỏ quả hạnh đào thì cũng bị đập cho vỡ vụn.


Lão không chịu nổi nữa, ảm đạm nói: “Cuộc chiến giữa ta và ngươi, sớm muộn gì cũng phải giải quyết.”
Lý Tầm Hoan gật đầu: “Đúng là không thể tránh khỏi.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Hôm nay...”






Truyện liên quan