Chương 0073 : Nồi hấp và xiềng xích

Trong nhà rất nóng, vì trong nhà có bốn lò lửa cực lớn, than hồng hừng hực. Ánh lửa nhuộm cho đồ vật trong nhà một màu hồng.


Mặt của A Phi cũng đỏ hồng, toàn thân cũng đỏ hồng. Hắn nằm giữa bốn lò lửa, người ở trần, chỉ mặc một chiếc khố. Chiếc khố của hắn đã ướt sũng.


Hắn nằm ngửa mặt, mồ hôi tuôn ra như tắm, hơi thở dồn dập. Con người hắn hình như không còn sức sống.


Trong góc nhà, một ông lão đầu tóc bạc phơ đang thư thả ngồi hút thuốc. Lão ngồi giữa đám khói thuốc phả ra, như giữa đám sương mù.


Lão thật sự là một nhân vật ẩn hiện như con rồng giữa sương mù. Không ai biết lão từ đâu đến, cũng không ai biết lão sẽ đi về đâu. Thậm chí, không ai biết được lão rốt cuộc là ai.


Có thể lão chỉ là một lão già kể chuyện nghèo khổ, bất đắc chí. Cũng có thể lão chính là Thiên Cơ Lão Nhân cao thâm khôn lường.




A Phi nhắm mắt lại, hình như không thấy ai đi vào trong nhà. Nhưng bất cứ ai bước vào cũng thấy hắn ngay.
Tôn Tiểu Hồng kinh ngạc, lạc giọng hỏi: “Gia gia! Lão gia gia làm gì thế?”


Tôn Lão Tiên Sinh mở mắt, phà khói thuốc ra rồi nhẹ nhàng trả lời: “Ta đang hấp hắn.”


Tôn Tiểu Hồng lại càng kinh ngạc, giương mắt lên hỏi: “Hấp hắn ư? Hắn không phải là bánh bao, cũng không phải là tôm cua thì sao lại phải hấp?”
Bây giờ A Phi thật giống như một con cua lột đang bị hấp chín.


Tôn Lão Tiên Sinh cười: “Ta phải hấp hết rượu trong người hắn ra, để hắn tỉnh táo lại.”


Ánh mắt của lão nhìn chăm chú Lý Tầm Hoan, nói chậm rãi: “Ta cũng muốn chưng cất lại dũng khí trong máu của hắn, để hắn làm lại từ đầu.”


Lý Tầm Hoan vái dài một cái, cười đau khổ: “Thế thì tại hạ cũng phải đem hấp một phen. Nhưng tiếc rằng nếu hấp rượu trong người tại hạ ra hết, thì con người tại hạ sẽ biến thành trống rỗng.”


Tôn Lão Tiên Sinh chớp mắt: “Trong người của ngươi, ngoài rượu ra không còn gì khác hay sao?”
Lý Tầm Hoan thở dài: “Có lẽ còn đầy một bụng những chuyện không hợp thời.”


Tôn Lão Tiên Sinh xoa tay, cười lớn tiếng: “Hay lắm! Nếu không có đầy một bụng học thức, thì sao có thể nói ra câu ấy?”


Đột nhiên lão im lặng, rồi nói khẽ: “Thật ra thì ta cũng muốn hấp ngươi một phen, thử xem ngoài rượu và học thức ra, trong người của ngươi còn thứ gì khác nữa không. Ta muốn xem tạo hóa đã dùng cái gì để đúc nên một vị Thám Hoa như thế.”


Tôn Tiểu Hồng nháy mắt hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”
Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Sau đó, ta sẽ mời tất cả thiên hạ đến đây, rồi nhét những thứ này vào bụng họ, giống như nhét cho vịt ăn vậy.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Nhét cho mỗi người một chút ư?”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Không phải một chút, càng nhiều càng tốt.”


Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Nếu ông làm như thế, tất cả thiên hạ trở thành Thám Hoa hết thì sao?”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Tất cả thiên hạ trở thành Thám Hoa thì có gì là không tốt?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Cũng có chỗ không tốt.”
Tôn Lão Tiên Sinh hỏi: “Không tốt ở chỗ nào?”
Tôn Tiểu Hồng cúi đầu không nói nữa.


Hai ông cháu này đã quen phối hợp kể chuyện với nhau, nên khi họ nói chuyện thì người xướng người họa, thường không có chỗ trống để người khác tham gia.
Đến lúc này Lý Tầm Hoan mới có cơ hội xen vào.


Chàng làm mặt đau khổ, lên tiếng: “Nếu tiền bối muốn biến tất cả mọi người trở thành tại hạ, thì trên đời chắc chỉ có một loại người tán thưởng.”
Tôn Lão Tiên Sinh hỏi: “Loại người nào?”


Lý Tầm Hoan cười: “Người bán rượu.”
Tôn Lão Tiên Sinh bật cười: “Theo ta thấy, trên đời chỉ có một người không tán thưởng ý kiến này mà thôi.”
Tôn Tiểu Hồng buột miệng hỏi: “Ai?”


Vừa buột miệng, nàng đã thấy hối hận, vì nàng đã biết gia gia nói đến ai rồi.
Quả nhiên, Tôn Lão Tiên Sinh nhìn nàng mỉm cười nói: “Chính là ngươi.”


Không biết vì sao mặt của Tôn Tiểu Hồng đỏ lên, cúi đầu hỏi: “Cháu ư?... Tại sao cháu không tán thưởng?”


Tôn Lão Tiên Sinh cười đáp: “Nếu mọi người trong thiên hạ đều trở thành Thám Hoa hết, thì ngươi sẽ không biết chọn ai.”


Tôn Tiểu Hồng “úi chà” một tiếng rồi quay lưng lại, mặt nóng lên như lửa. Có phải trong lòng nàng đã có một ngọn lửa chăng? Ngọn lửa xuân tình của người thiếu nữ.


Tôn Lão Tiên Sinh xoa tay rồi cười ha hả, cười xong lại bắt đầu hút thuốc. Hình như lão không hề để ý đến Lâm Tiên Nhi, cũng không nhìn nàng cái nào, nhưng khi tẩu thuốc bị tắt thì lão hoàn toàn không nhận ra.


Gian nhà bỗng yên phăng phắc, chỉ còn nghe thấy tiếng củi đốt kêu lách tách.
Lâm Tiên Nhi đã bước vào, đi thẳng đến trước mặt A Phi. Ngoài A Phi ra, nàng không nhìn ai khác.


Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của nàng nửa trắng nửa đỏ. Nửa đỏ thì giống như một nàng tiên đang thẹn thùng, nửa trắng thì giống như một hồn ma.


Người nào cũng có hai bộ mặt, lúc đẹp lúc xấu. Chỉ có nàng là lúc nào cũng đẹp.


Nếu là nàng tiên, dĩ nhiên nàng là nàng tiên đẹp nhất trên trời, còn là hồn ma thì nàng cũng là hồn ma đẹp nhất địa ngục.


Nhưng A Phi hình như đã hạ quyết tâm, bất luận nàng là gì cũng không muốn nhìn nàng nữa.
Lâm Tiên Nhi thở dài, khẽ nói: “Muội đến đây chỉ vì muốn nói với huynh hai câu. Huynh nghe hay không là tùy ở huynh.”


A Phi hình như không nghe gì. Nhưng tại sao thân thể hắn lại gồng cứng lên như thế?


Lâm Tiên Nhi chầm chậm nói tiếp: “Ngày hôm đó, muội biết huynh rất đau lòng. Nhưng muội không thể không làm như thế, vì muội không thể nhìn thấy huynh ch.ết dưới tay Thượng Quan Kim Hồng. Muội chỉ còn cách phải làm như thế, chỉ làm như thế thì Thượng Quan Kim Hồng mới không giết huynh.”


A Phi vẫn như không nghe gì. Nhưng tại sao tay của hắn lại nắm chặt?
Lâm Tiên Nhi nói: “Hôm nay muội trở về đây, không yêu cầu huynh thông cảm, càng không yêu cầu huynh tha thứ, chính muội cũng biết duyên phận của mình đã hết...”


Nàng thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Muội nói với huynh những điều đó, chỉ mong trong lòng huynh bớt phần khó chịu, vì từ trước đến giờ muội chỉ mong huynh được sống hạnh phúc. Còn về phần muội...”


Tôn Tiểu Hồng bỗng lớn tiếng: “Cô đã nói quá nhiều rồi.”
Lâm Tiên Nhi cười, giọng cười rất thê thảm, rồi nói chậm rãi: “Không sai! Muội thật đã nói quá nhiều.”


Quả nhiên cô ta không nói tiếng nào nữa, lập tức quay lưng lại, bước ra ngoài. Nàng đi không nhanh, nhưng không hề quay đầu lại.
A Phi vẫn nằm đó, mắt chưa hề mở ra. Lâm Tiên Nhi đã ra gần tới cửa.


Lúc này Lý Tầm Hoan mới thở phào nhẹ nhõm. Chàng biết, chỉ cần hôm nay Lâm Tiên Nhi ra khỏi cánh cửa này thì nhất định A Phi không bao giờ gặp lại nàng nữa.
Chỉ cần A Phi không gặp lại nàng, hắn nhất định sẽ sống lại.


Bản thân Lâm Tiên Nhi đương nhiên cũng hiểu rất rõ ràng, hôm nay nàng rời khỏi đây, thì cũng như rời khỏi nhân gian. Bước chân của nàng vẫn không chậm lại, nhưng ánh mắt đã lộ đầy vẻ sợ hãi.


Trong nhà sáng như ban ngày, nhưng bên ngoài lại tối như mực. Trên trời có ánh sáng của những ngôi sao, nhưng loại ánh sáng đó nàng không hề thấy.


Nàng chỉ thích loại ánh sáng chói mắt. Nàng thích người ta khen ngợi, thích được ca tụng, thích tiếng vỗ tay, thích xa xỉ, thích lãng phí, thích hưởng thụ, thích bị người ta yêu, và thích bị người ta hận.


Nàng sống là nhờ vào những thứ đó, nàng vì những thứ đó mà sống. Giả tỉ không còn những thứ đó, cho dù nàng có thể sống tiếp, cuộc sống cũng chẳng còn gì thú vị.


Bóng tối càng lúc càng gần. Đôi mắt của Lâm Tiên Nhi dần dần lộ ra những tia oán độc, thù hận.


Lúc này nếu nàng đủ sức, chắc chắn nàng sẽ giết sạch những người đang sống trên đời. Nhưng ngay lúc ấy, đột nhiên A Phi nhỏm dậy, lớn tiếng gọi: “Đợi một chút.”


Thật không ai ngờ được, chỉ ba tiếng là đủ thay đổi cuộc sống của một con người. Ngay lúc ấy, Lâm Tiên Nhi hoàn toàn thay đổi.


Ánh mắt nàng vụt sáng lên, lòng đắc ý, lòng kiêu ngạo đột nhiên vùng dậy. Trong giờ phút tối tăm nhất cuộc đời, Lâm Tiên Nhi bỗng thấy trước mắt bừng sáng, hết sức huy hoàng mỹ lệ.


Từ trước đến giờ, chưa bao giờ nàng đẹp đến thế này. Lòng kiêu ngạo và sự tự tin đúng là những vật trang sức đẹp nhất của nữ nhân. Một nữ nhân không có lòng tin, không còn hy vọng thì dù đẹp đến mức nào cũng không quyến rũ được ai.


Cũng như dưới mắt nữ nhân, chỉ có nam nhân thành công hay không, chứ không có nam nhân đẹp hay xấu. Thành công và sự nghiệp mới là vật trang sức đẹp nhất của nam nhân.


Lâm Tiên Nhi đã dừng bước, nhưng chưa quay đầu lại. Nàng đứng yên một chỗ, nhè nhẹ thở ra.


Tiếng thở của nàng thật nhỏ, nhưng chứa đựng vô vàn u oán và đau khổ, không thể diễn tả được. Người nào đang nhìn thấy ánh mắt của nàng, bất luận thế nào cũng không tin nổi ánh mắt đắc ý như thế lại có thể đi với tiếng thở dài u uất như thế.


Lòng của Lý Tầm Hoan lại trầm hẳn xuống. Chàng biết, trên đời không có một nhạc khí nào, một giọng hát nào làm động lòng nam nhân được như tiếng thở dài đó.


Cho dù là tiếng lá thu xào xạc, tiếng suối mơ róc rách, thậm chí cả tiếng đàn câm lặng dưới ánh trăng, tiếng sao khuya hát thầm trong gió, cũng không thể làm động lòng được như tiếng thở dài của nàng.


Lý Tầm Hoan chỉ biết mong A Phi nhìn chàng một cái, nghe chàng nói một câu. Nhưng bây giờ, trong mắt của A Phi chỉ còn thấy mỗi Lâm Tiên Nhi, chỉ còn nghe mỗi lời nàng nói.


Lâm Tiên Nhi than vãn: “Muội đã nói hết rồi, không thể đợi thêm nữa.”
A Phi nói: “Không thể đợi ư? Tại sao?”


Lâm Tiên Nhi nói: “Vì muội đã hứa với người khác, chỉ đến đây để nói hai câu, nói xong rồi đi ngay.”
A Phi hỏi: “Muội muốn đi sao?”


Lâm Tiên Nhi oán thán: “Cho dù muội không muốn đi, cũng có người sẽ đuổi muội đi.”
A Phi hỏi: “Ai thế? Ai muốn đuổi muội đi?”


Ánh mắt của A Phi đột nhiên lại có thần quang và sức lực, lớn tiếng: “Tại sao muội lại để người ta đuổi? Đây chính là nhà của muội mà?”


Đột nhiên Lâm Tiên Nhi quay phắt lại, nhìn sâu vào mắt A Phi. Mắt nàng ướt đẫm, như cành hoa lê đọng hạt mưa xuân.
Thật lâu, nàng mới thở dài ray rứt: “Bây giờ, nơi đây vẫn là nhà của muội sao?”


A Phi nói: “Đương nhiên đây là nhà của muội. Chỉ cần muội bằng lòng, thì nhà này vẫn là nhà của muội.”


Chân của Lâm Tiên Nhi nhích tới, hình như nàng muốn chạy tới ngã vào lòng A Phi, nhưng bỗng nhiên lại dừng bước, cúi đầu: “Đương nhiên là muội bằng lòng, nhưng có người lại không bằng lòng.”


A Phi nghiến răng, gằn từng tiếng: “Ai không bằng lòng? Ai không bằng lòng, người ấy hãy đi ra.”
Hình như hắn không dám chạm vào ánh mắt của Lý Tầm Hoan, cũng không dám suy đoán ý nghĩ của mọi người.


Quả thật Tôn Lão Tiên Sinh đã chưng cất thành công, tách biệt rượu, dũng khí và tình cảm trong máu hắn ra. Nhưng một con người đang yếu mềm, thì tình cảm lại rạt rào hơn bao giờ hết.


Đôi mắt của A Phi gần như không rời khỏi Lâm Tiên Nhi, gằn nói từng tiếng một: “Không ai có thể đuổi nàng khỏi đây, chỉ có nàng mới có quyền đuổi người khác.”


Lâm Tiên Nhi rơi lệ mà cười : “Muội rất muốn được sống biệt lập bên huynh, nhưng họ lại là bằng hữu của huynh...”


A Phi đón lời: “Ai không muốn làm bằng hữu của muội, thì người đó cũng không phải là bằng hữu của ta.”


Y như một con én, Lâm Tiên Nhi sà thẳng vào lòng A Phi, ôm lấy hắn thật chặt rồi thì thầm: “Chỉ cần được nghe của huynh một lời như thế, thì lòng muội đã sống lại rồi. Bất luận sau này huynh đối xử với muội như thế nào, muội cũng chẳng phải suy nghĩ nữa.”


Cửa vẫn khép hờ.
Lý Tầm Hoan chầm chậm bước ra, đi vào bóng đêm lạnh lẽo bên ngoài. Chàng biết, bây giờ mà nán lại trong gian nhà ấy là dư thừa và vô ích.


Tôn Tiểu Hồng cũng theo sau lưng chàng. Nàng mím môi hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta lại đi như thế này sao?”
Lý Tầm Hoan không đáp, không muốn nói gì nữa.


Tôn Tiểu Hồng giậm chân : “Muội thật không ngờ hắn là một con người như thế, đến lúc này vẫn còn đối xử với cô ấy như thế. Loại người này thật ... thật là vong ân bội nghĩa, trọng sắc khinh bạn.”


Cuối cùng, Lý Tầm Hoan cũng thở ra một hơi dài : “Muội đã nhìn lầm hắn rồi.”
Tôn Tiểu Hồng cười nhạt, nói một cách oán hận: “Muội nhìn sai ư? Chẳng lẽ hắn không phải là loại người này?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Hắn không phải.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Nếu không phải hạng người như thế, sao lại làm những chuyện như thế?”
Lý Tầm Hoan nói buồn buồn: “Bởi vì... bởi vì...”


Thật tình, chàng cũng không biết bởi vì sao, nhưng Tôn Lão Tiên Sinh đã đáp hộ chàng.
Lão thở dài: “Hắn làm như thế, chỉ vì hắn mất tự chủ.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Sao lại không tự chủ? Đâu có ai kề dao ép bức hắn, dùng xiềng xích khóa chặt hắn?”
Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Tuy không ai ép bức hắn, nhưng hắn lại bị chính bản thân mình khóa chặt.”


Lão ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cũng không phải một mình hắn, mà trên đời ai cũng có một bộ xiềng xích của riêng mình, có một cái nồi hấp chính mình.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Con không có.”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Con không có, chỉ vì con còn là một đứa trẻ con nên chưa hiểu.”
Tôn Tiểu Hồng la lên nói: “Con mà trẻ con ư? Cứ cho rằng con vẫn còn là trẻ con , còn huynh ấy thì sao?”


Nàng chỉ Lý Tầm Hoan, nói tiếp: “Huynh ấy không phải là trẻ con phải không? Huynh ấy đâu có xiềng xích và nồi hấp của huynh ấy?”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Đương nhiên là Thám Hoa cũng có.”


Tôn Tiểu Hồng nhìn sững Lý Tầm Hoan: “Huynh có thừa nhận không?”
Lý Tầm Hoan thở dài, rồi cười một cách đau khổ : “Ta phải thừa nhận rằng ta cũng có.”


Tôn Lão Tiên Sinh nói: “Thám Hoa đối với chính mình thì cái gì cũng có thể bỏ qua. Cho dù có người nhục mạ Thám Hoa, có lỗi với Thám Hoa, Thám Hoa cũng không để trong lòng. Nhiều người cho rằng Thám Hoa không còn chút dũng khí nào, là vì thế.”


Nụ cười của Lý Tầm Hoan lại càng đau khổ hơn.


Tôn Lão Tiên Sinh tiếp: “Nhưng nếu bằng hữu của Thám Hoa lâm nguy thì cho dù lửa bỏng dầu sôi, cho dầu đao kiếm chĩa vào hông, Thám Hoa cũng quyết tìm đến cứu cho kỳ được.”


Lão thở ra: “Bằng hữu chính là cái nồi hấp của Thám Hoa. Chỉ có cái nồi hấp dó mới có thể hâm nóng cuộc sống của Thám Hoa, chưng được dũng khí của Thám Hoa ra.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thế còn hạng người như Long Tiêu Vân, chẳng lẽ cũng có nồi hấp hay sao?”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Đương nhiên cũng có.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thế nồi hấp của hắn là gì?”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Tiền tài, quyền lực.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhưng hắn muốn giết Lý huynh không phải vì tiền tài và quyền lực, vì hắn cũng biết Lý huynh sẽ không tranh quyền đoạt lợi với hắn.”


Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Hắn muốn giết Lý Thám Hoa, là vì xiềng xích trong lòng hắn.”
Tôn Tiểu Hồng lại hỏi: “Xiềng xích của hắn là gì?”


Tôn Lão Tiên Sinh liếc qua Lý Tầm Hoan, không đáp nửa lời. Sắc mặt của Lý Tầm Hoan lại càng nặng thêm, cứ như vừa đeo thêm một cái gông.
Tôn Tiểu Hồng nhìn chàng, và nàng bỗng hiểu ra.


Sở dĩ Long Tiêu Vân hận Lý Tầm Hoan, vì hắn luôn mang trong lòng sự hoài nghi và đố kÿ.
Hắn trước giờ vẫn hoài nghi Lý Tầm Hoan trở lại Trung Nguyên là để thu hồi sản nghiệp ngày xưa của chàng.


Hắn đố kÿ Lý Tầm Hoan vì chàng có nhân cách và tình cảm vĩ đại, vì bản thân hắn vĩnh viễn không được như Lý Tầm Hoan.


Hoài nghi và đối kÿ, chính là xiềng xích của hắn. Loại xiềng xích này, không chừng đại đa số người đời đều có.
Thế thì xiềng xích của A Phi là gì?


Tôn Lão Tiên Sinh nhìn lên những vì sao xa xôi trên bầu trời, trầm trầm nói tiếp: “Xiềng xích của A Phi lại hoàn toàn khác với Long Tiêu Vân... Loại xiềng xích của A Phi là tình yêu.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Yêu cũng là xiềng xích ư?”
Tôn Lão Tiên Sinh đáp: “Đương nhiên là phải, lại còn nặng hơn rất nhiều so với các loại xiềng xích khác.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Nhưng hắn thật sự yêu Lâm Tiên Nhi đến thế sao? Hay là hắn yêu cô ta chỉ vì hắn không lấy được cô ta?”


Không ai trả lời câu hỏi này của Tôn Tiểu Hồng, vì chuyện này thật sự không ai có thể trả lời.


Tôn Tiểu Hồng thở ra một hơi rồi chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan, nói: “Hắn là bằng hữu của huynh. Tốt xấu gì huynh cũng phải nghĩ cách giải thoát cái xiềng xích này cho hắn chứ?”
Lý Tầm Hoan bất giác quay đầu nhìn lại.


Ánh đèn trong gian nhà đó hình như đã ảm đạm hơn. Gian nhà nhỏ nằm rất cô đơn giữa trời đêm, trong cơn gió Tây. Xem ra gian nhà cũng rất giống như A Phi, quật cường và cô đơn.


Lý Tầm Hoan bỗng khom mình ho sặc sụa. Chàng biết, bất luận là ai cũng không cứu được A Phi, không ai có thể cởi được xiềng xích cho hắn.
Chỉ có hắn, chỉ có chính bản thân A Phi mới có thể tự giải thoát mà thôi.






Truyện liên quan