Chương 0080 : Sai lầm đáng sợ

Tôn Tiểu Hồng bĩu môi, nói một cách lạnh nhạt: “Thì ra huynh cũng đâu có nghĩa khí lắm? Đối với người ch.ết huynh còn chưa có nghĩa khí, đừng nói là với người sống.”


Đột nhiên Lý Tầm Hoan hỏi: “Hôm qua chúng ta xuất phát vào lúc nào?”
Tôn Tiểu Hồng im lặng rồi đáp: “Ban đêm, cũng khoảng giờ này.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Hôm nay chúng ta đã đến vào lúc nào?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Khoảng giờ Tuất, trời còn chưa tối.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Chúng ta đã đến bằng cách nào?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Lúc đầu chúng ta đi xe một đoạn đường, sau đó dùng khinh công, đến sáng thì thay bằng ngựa khỏe.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Nếu bây giờ chúng ta lại quay về như thế, nhanh nhất cũng phải giờ Tuất mới đến, có đúng không?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Đúng.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nhưng bây giờ đã lâu chúng ta không được nghỉ ngơi, thể lực không thể tốt như hôm qua. Cho dù vẫn có thể thi triển khinh công, nhưng chắc chắn không thể nhanh hơn đêm qua.”




Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Đêm qua muội đã không đuổi kịp huynh rồi. Chẳng trách gia gia nói khinh công của huynh không chậm hơn phi đao của huynh.”


Lý Tầm Hoan nói: “Cho dù bây giờ chúng ta khởi hành ngay, chưa chắc đã về kịp giờ hẹn với Thượng Quan Kim Hồng.”
Tôn Tiểu Hồng không nói gì nữa.


Lý Tầm Hoan ngẩng đầu lên nhìn thảng nàng, trầm giọng nói: “Đáng lý muội phải giục ta về sớm mới đúng. Muội nên biết rằng từ trước đến giờ ta chưa bao giờ lỗi hẹn.”


Tôn Tiểu Hồng cúi đầu xuống cắn môi, hình như cố tránh né ánh mắt của Lý Tầm Hoan. Qua một lúc lâu, nàng mới thở ra, khẽ nói: “Muội chỉ yêu cầu huynh một việc.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Việc gì?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Lần này chúng ta đi xe về, không cưỡi ngựa mà cũng không dùng khinh công.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Muội muốn huynh có thời gian nghỉ ngơi phải không?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Không sai! Nếu không, huynh không thể về kịp giờ. Mà khi về thì huynh cũng phải nghỉ ngơi một chút, không thể nằm dài dưới đất mà quyết đấu với Thượng Quan Kim Hồng phải không?”


Lý Tầm Hoan im lặng, cuối cùng cũng mỉm cười: “Được lắm! Ta nghe lời muội, chúng ta sẽ đi bằng xe.”


Tôn Tiểu Hồng lập tức vui hẳn lên, nở một nụ cười tươi: “Chúng ta còn có thể mang rượu lên xe. Lúc nào huynh uống không được, muội sẽ cùng uống với huynh.”


Lý Tầm Hoan nói: “Uống rượu hơi nhiều một chút, đương nhiên sẽ dễ ngủ hơn.”


Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Đúng vậy! Nếu huynh được nghỉ ngơi thoải mái trên xe thì nhất định Thượng Quan Kim Hồng không phải là đối thủ của huynh.”
Lý Tầm Hoan cười: “Muội lại tin vào ta ư?”


Tôn Tiểu Hồng chớp mắt: “Đương nhiên! Nếu muội không tin tưởng huynh, thì sao lại có thể...”


Mặt của nàng chợt ửng đỏ, rồi bỏ chạy ra ngoài cười khúc khích: “Muội đi thuê xe, còn huynh chuẩn bị rượu. Nếu có thời gian huynh cũng nên qua thăm nàng một chút, muội tuyệt đối không ghen đâu.”


Bím tóc nàng phất phơ trong gió, nháy mắt đã mất hút. Lý Tầm Hoan nhìn theo ngơ ngác một lúc, rồi từ từ đứng dậy, đi ra ngoài cửa.


Chàng ngẩng lên nhìn, phía sau bức tường cao lộ ra một góc căn lầu nhỏ. Ngọn đèn cô đơn trên căn lầu nhỏ đã lại sáng lên.


Còn người trên căn lầu đó thì sao? Có phải nàng lại đang may vá quần áo cho đứa con cưng?
*
* *


Sợi chỉ trong tay người mẹ hình như dài đến nỗi không bao giờ may vá xong, nhưng vẫn chưa so sánh nổi với sự cô đơn. Cái dài nhất trên thế gian này, có thể chính là nỗi cô đơn.


Năm này sang năm khác, ngày này sang ngày khác, sợi chỉ may vá không dừng, nỗi cô đơn cũng không chấm dứt. Nàng đã chôn vùi cuộc sống của bản thân mình, căn lầu nhỏ này chính là phần mộ của nàng.


Khi cuộc đời của một nữ nhân đã không còn thanh xuân, không còn tình yêu, không còn vui vẻ, thì nàng còn sống để làm gì?
“Thi Âm, Thi Âm... Muội thật là quá đau khổ, muội đã phải chịu đựng quá nhiều.”


Lý Tầm Hoan khom lưng xuống, không ngừng ho hắng, lại ho ra máu. Trong lòng chàng lại muốn chạy qua đó thăm nàng.


Người của chàng tuy đứng ở đây, nhưng lòng chàng đã bay lên căn lầu nhỏ đó. Lòng chàng tuy đã bay lên đó, nhưng người của chàng thì không thể không dừng lại ở đây.


Chàng không dám qua thăm nàng, cũng không thể qua thăm. Cho dù đây là lần cuối, cũng không thể gặp nhau. Gặp cũng không bằng không gặp, gặp nhau thì có được gì?


Nàng không thuộc về chàng, nàng đã có chồng mình, có con mình, và có cuộc sống riêng của mình. Nàng đã hoàn toàn bị ngăn cách ra ngoài cuộc đời chàng. Nàng đáng lẽ là của chàng, nhưng bây giờ chàng không thể nhìn nàng một chút.


Lý Tầm Hoan lấy tay lau những vết máu ngoài miệng, rồi nuốt chỗ máu còn trong miệng. Ngay cả máu cũng như có vị đắng, đắng đến phải nghẹn.


“Lâm Thi Âm, Lâm Thi Âm... Bất kể ra sao, chỉ cần muội được bình yên thì ta đã hài lòng mãn nguyện. Còn trời còn đất, chúng ta chắc chắn còn có lúc gặp nhau.”
Nhưng Lâm Thi Âm có thật được bình yên không?


Gió thì hiu hắt, người thì tiều tụy. Lý Tầm Hoan đứng cô đơn trong gió Tây, có phải đang hy vọng rằng gió sẽ thổi mình bay đi?


Không biết từ lúc nào Tôn Tiểu Hồng đã trở về, ngơ ngác hỏi chàng: “Huynh... huynh không đi thăm nàng ư?”
Lý Tầm Hoan lắc đầu, hỏi lại: “Muội không đi gọi xe ư?”


Tôn Tiểu Hồng thở ra một hơi rồi nói: “Xe đang ở trước đầu hẻm, nếu huynh không muốn thăm nàng thì chúng ta đi ngay thôi.”
Lý Tầm Hoan nói: “Đi.”
*
* *


Xe lắc lư trên đường, rượu lắc lư trong ly. Rượu rất lâu năm, xe còn già hơn cả rượu, ngựa lại già hơn cả xe.


Lý Tầm Hoan lắc đầu, mỉm cười: “E rằng con ngựa này chính là con Xích Thố của Quan Công, còn chiếc xe cũng là cổ vật. Muội tìm được, thật không dễ dàng gì.”


Tôn Tiểu Hồng nhịn không nổi phải bật cười, nhưng tức khắc lại cúi mặt xuống nói: “Những việc muội làm, hình như huynh đều không hài lòng, có phải thế không?”


Lý Tầm Hoan vội đáp: “Hài lòng, ta rất hài lòng.”
Chàng nhắm mắt lại, rồi nói chậm rãi: “Ta vừa ngồi lên chiếc xe này là nhớ ngay đến một việc.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Vậy sao? Huynh nghĩ đến việc gì thế?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Ta nhớ đến con ngựa gỗ chơi hồi còn nhỏ. Bây giờ ta cứ như đứa trẻ con đang ngồi trong cái nôi của chiếc xe ngựa đó.”
Chàng còn chưa nói xong, đã cảm thấy món gì đó nhét vào miệng.


Tôn Tiểu Hồng cười khúc khích: “Ăn trái táo này rồi mau mau đi ngủ, ngoan nào.”
Lý Tầm Hoan cười đau khổ: “Nếu có thể ngủ không tỉnh dậy thì thật là tốt, nhưng đáng tiếc...”


Tôn Tiểu Hồng cắt lời chàng: “Muội gọi chiếc xe này cũng là vì muốn huynh ngủ một giấc ngon lành. Nếu huynh ngủ được, sáng mai chúng ta sẽ đổi xe khác.”


Lý Tầm Hoan nâng ly rượu lên uống cạn rồi nói: “Đã thế thì ta phải uống thêm mấy ly để ngủ ngon hơn.”


Tôn Tiểu Hồng lập tức rót rượu cho huynh ấy cười nói: “Đúng lắm! Cho dù là trẻ con cũng phải uống no sữa rồi mới ngủ được.”


Rượu sóng sánh trong ly, giọng nàng sóng sánh trong đầu. Ánh mắt của nàng rất dịu dàng, trông như ánh sao bên ngoài cửa sổ. Ánh sao như từ những giấc mơ xưa hiện về.


Hình như Lý Tầm Hoan đã say. Một đêm như thế, đối diện với một người như thế, ai mà không say? Đã say thì sao có thể không ngủ?


Lý Tầm Hoan nghiêng người dựa vào thành xe, chân gác lên phía đối diện, nói chậm rãi: “Tự cổ thánh hiền giai tịch mịch; Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh. Tự cổ thánh hiền đều tịch mịch, chỉ người uống rượu mới lưu danh... Nhưng có kẻ uống rượu nào mà không cảm thấy tịch mịch?”


Âm thanh mỗi lúc một nhỏ đi, không khí càng vắng lặng. Cuối cùng, chàng đã ngủ say.


Tôn Tiểu Hồng tình tứ nhìn chàng, một hồi lâu mới nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc chàng, nói dịu dàng: “Huynh cứ ngủ đi, ngủ thật ngon. Khi huynh tỉnh dậy thì mọi ưu sầu phiền não đã trở thành quá khứ. Rồi muội sẽ không cho phép huynh uống quá nhiều rượu nữa.”


Đôi mắt đen láy, sáng ngời của nàng tràn đầy vẻ hạnh phúc. Nàng còn rất trẻ. Những người trẻ tuổi, đối với bất cứ việc gì trên đời cũng cảm thấy lạc quan, cho rằng việc gì cũng sẽ hoàn toàn như ý.


Những người trẻ tuổi không biết, đại đa số việc trên thế gian này là không như ý, sự thật và ý nguyện của con người luôn luôn chênh lệch rất xa. Nếu nàng biết suy tính của mình và sự thật cách xa đến như thế, e rằng lệ nàng đã thấm đầy cả áo.


Người phu xe cũng đang thong dong uống rượu. Hắn không hề gấp rút, vì cô nương thuê xe đã dặn hắn cứ chạy tà tà, chúng ta không có gì phải gấp.


Người phu xe cười ra vẻ đã hiểu. Nếu hắn được cùng với người yêu ngồi trên xe, dĩ nhiên cũng không muốn gấp rút đi nhanh.


Hắn cảm thấy Lý Tầm Hoan thật là có phước. Nhưng nếu hắn biết được Lý Tầm Hoan và Tôn Tiểu Hồng sắp phải gặp những gì, e rằng hắn không dám uống rượu tiếp nữa.
*
* *
Đã là ngày hôm sau.


Lúc Lý Tầm Hoan tỉnh dậy, nắng đã chiếu vào cửa sổ xe. Chàng thường không ngủ say đến thế, có thể vì quá mệt, mà cũng có thể vì rượu. Lý Tầm Hoan cầm ly rượu lên ngửi một cái, từ từ để xuống.


Xe ngựa vẫn chạy lắc lư rất chậm, người phu xe đang ngồi hát đoạn được đoạn mất, hình như đang buồn ngủ.
Tôn Tiểu Hồng cũng đang ngủ, gối đầu lên đùi Lý Tầm Hoan. Tóc nàng không thắt bím, dịu dàng như suối.


Lý Tầm Hoan thò đầu nhìn ra, dưới đất không có bóng của chiếc xe ngựa. Mặt trời đang ở đỉnh đầu.


Bên vệ đường có một bia đá, khắc tên thôn làng phía trước. Bây giờ đã đến Ngọ, cuộc hẹn của Thượng Quan Kim Hồng còn không đến ba giờ nữa, nhưng họ chưa đi được nửa đường.


Đột nhiên Lý Tầm Hoan cảm thấy tay mình lạnh run. Có lúc chàng lo lắng, có lúc lại bi ai, lúc thì phiền não, lúc thì đau khổ, thậm chí đã có lúc được hoan hỉ, nhưng rất ít khi chàng giận dữ. Bây giờ chàng cũng chưa giận dữ, nhưng đã gần như thế.


Đột nhiên Tôn Tiểu Hồng cảm thấy thân thể chàng run lên bần bật. Nàng tỉnh giấc, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sắc mặt phẫn nộ của chàng. Nàng chưa bao giờ thấy chàng đáng sợ như thế.


Nàng cúi đầu, khóe mắt đã đỏ lên, run giọng: “Huynh đang giận muội phải không?”
Môi Lý Tầm Hoan mím lại, rất chặt.


Tôn Tiểu Hồng ủ rũ nói: “Muội biết huynh nhất định sẽ trách muội, nhưng muội vẫn phải làm như thế. Huynh có đánh có mắng cũng không hề gì, chỉ cần huynh biết vì sao muội làm như thế.”


Đột nhiên Lý Tầm Hoan thở ra một hơi rất dài, thân thể lại mềm ra, vì lòng chàng đã mềm nhũn rồi.


Tôn Tiểu Hồng làm như thế, thật sự là vì chàng. Bất luận nàng đã làm gì, chỉ cần thật lòng vì chàng thì việc gì cũng không thể nói là sai.


Lý Tầm Hoan bình tĩnh nói: “Ta hiểu muội, ta không trách muội. Nhưng sao muội không hiểu cho ta?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Huynh... huynh thật sự cho rằng muội không hiểu huynh hay sao?”


Lý Tầm Hoan nói: “Nếu muội hiểu ta thì đã phải nghĩ ra, lần này dù muội có thể giữ chắc không để ta đến gặp Thượng Quan Kim Hồng, nhưng sau này thì sao? Sớm muộn gì ta cũng không tránh khỏi phải gặp hắn, không chừng ngay ngày mai.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Đến ngày mai thì mọi sự việc đã thay đổi hoàn toàn.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngày mai có gì là khác?”


Tôn Tiểu Hồng nói dịu dàng: “Ngày mai không chừng Thượng Quan Kim Hồng đã ch.ết. Có thể lão không sống nổi hết đêm nay.”


Câu nói của nàng thật kỳ lạ, nhưng tràn đầy tự tin. Lý Tầm Hoan không hiểu vì sao nàng lại tự tin đến thế, nên chàng phải suy nghĩ.


Tôn Tiểu Hồng lại nói: “Cho dù hôm nay huynh thất hẹn thì cũng chẳng ai trách huynh, vì việc này là do Thượng Quan Kim Hồng ép huynh làm như thế. Nếu không thì huynh đâu có đi Hưng Vân Trang? Mà nếu huynh không đi thì làm sao mà thất hẹn được?”


Lý Tầm Hoan vẫn đang suy nghĩ, sắc mặt dần dần thay đổi.
Thần sắc Tôn Tiểu Hồng đã vui vẻ hơn. Nàng ngồi sát vào Lý Tầm Hoan, nói: “Khi Thượng Quan Kim Hồng ch.ết, càng không có ai có thể nói huynh...”


Lý Tầm Hoan đột nhiên ngắt ngang lời nàng: “Có phải gia gia muội bảo muội làm như thế không?”
Tôn Tiểu Hồng chớp mắt, mỉm cười: “Có thể nói là phải, mà cũng có thể nói là không.”


Lý Tầm Hoan hỏi: “Chẳng lẽ đêm nay lão gia thay ta đến quyết đấu với Thượng Quan Kim Hồng hay sao?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Không sai! Huynh cũng biết Thượng Quan Kim Hồng gặp gia gia muội thì như chuột gặp phải mèo. Trên đời chỉ có một mình gia gia là kìm chế được hắn.”


Nàng nhẹ nhàng kéo tay của Lý Tầm Hoan, hình như còn muốn nói điều gì nữa. Nhưng nàng lại không nói, vì chợt phát hiện tay của chàng đang lạnh như băng.


Nếu lòng không lạnh thì tay không thể lạnh, khi một người không sợ hãi thì tay không thể lạnh như thế được.
Chàng đang sợ hãi điều gì? Nhìn thấy thần sắc của Lý Tầm Hoan, Tôn Tiểu Hồng không dám hỏi.


Nhưng Lý Tầm Hoan lại hỏi: “Gia gia muội tự muốn đi, hay muội cầu xin lão gia đi?”
Tôn Tiểu Hồng ấp úng hỏi lại: “Chuyện này... chuyện này chẳng lẽ có khác biệt sao?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Không những có khác biệt, mà còn khác biệt rất lớn.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Muội đã cầu xin gia gia đi, vì muội thấy con người như Thượng Quan Kim Hồng thì ai cũng muốn giết, không nhất định phải chính huynh ra tay.”


Lý Tầm Hoan gật đầu chậm rãi, hình như thừa nhận là nàng nói đúng. Nhưng sắc mặt chàng thì lại hoàn toàn khác, không những sợ sệt mà còn lo lắng.


Tôn Tiểu Hồng nhịn không nổi, cất tiếng hỏi: “Huynh đang lo lắng ư?”
Lý Tầm Hoan không cần phải trả lời, vì sắc mặt chàng đã trả lời giúp chàng.


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Muội không hiểu huynh đang lo lắng điều gì... vì gia gia muội ư.”
Lý Tầm Hoan đột nhiên thở rất nặng nề: “Ta lo cho muội.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Huynh đang lo lắng cho muội ư? Lo lắng cái gì?”


Lý Tầm Hoan nói chậm chạp: “Mỗi người đều có những việc sai lầm. Có việc đã làm sai, nhưng sau này vẫn còn cách để cứu vãn. Nhưng có một số việc đã làm sai thì vĩnh viễn không thể sửa chữa được.”


Bây giờ thần sắc trong mắt chàng không chỉ lo âu mà còn mang vẻ đau khổ ghê gớm.


Chàng nhìn thẳng Tôn Tiểu Hồng, nói tiếp: “Trong đời người, nếu đã làm sai một chuyện vĩnh viễn không thể sửa chữa được, cho dù vì lý do gì, thì suốt cả cuộc đời mình phải hối hận về chuyện đó. Người khác có thể tha lỗi cho mình, nhưng bản thân mình thì không thể tự tha lỗi, cảm giác đó mới thật là dễ sợ.”


Chàng đương nhiên rất hiểu cảm giác này. Trong đời chàng đã phạm một sai lầm duy nhất, rồi chàng đã phải trả giá, cái giá phải trả thật là lớn đến kinh khủng.


Tôn Tiểu Hồng nhìn chàng, đột nhiên cũng cảm thấy sợ sệt một cách kỳ lạ, run giọng nói: “Huynh đang lo rằng muội đã phạm phải sai lầm ư?”


Lý Tầm Hoan im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: “Mấy năm nay lúc nào muội cũng đi cùng với gia gia phải không?”
Tôn Tiểu Hồng “Vâng” một tiếng.
Lý Tầm Hoan hỏi: “Muội đã từng thấy lão gia thi triển võ công chưa?”


Tôn Tiểu Hồng suy nghĩ rồi đáp: “Hình như là chưa...”






Truyện liên quan