Chương 0084 : Đột nhiên thông suốt

Lâm Thi Âm ngẩng đầu lên, sắc mặt đã trở
nên rất bình tĩnh: “Sau này chúng ta không còn cơ hội gặp nhau nữa.”
Tôn Tiểu Hồng chau mày hỏi: “Tại sao lại thế?”


Lâm Thi Âm đáp: “Vì... vì ta sẽ đi xa, rất xa.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tỷ nhất định phải đi ư?”
Lâm Thi Âm đáp: “Nhất định.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Vì sao?”


Lâm Thi Âm đáp: “Vì ta đã hạ quyết tâm.”
Tôn Tiểu Hồng không nói gì nữa.


Đột nhiên Lâm Thi Âm mỉm cười, buồn bã nói: “Nhược điểm lớn nhất trong đời ta là bất cứ chuyện gì cũng thiếu quyết tâm. Có lẽ đây là lần đầu tiên ta hạ quyết tâm, chỉ mong đừng ai bắt ta thay đổi.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhưng... nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chúng ta nói chuyện cũng chưa nhiều. Tỷ hãy cho muội gặp lại một lần, muội cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với tỷ.”


Lâm Thi Âm suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai ta đợi cô ở đây. Sáng sớm ngày mai.”
*
* *
Lâm Thi Âm đã đi, tại đây chỉ còn một mình Tôn Tiểu Hồng.




Nãy giờ nàng chưa rơi lệ, nhưng bây giờ thì nước mắt nàng chảy như suối. Nàng cũng đã hạ quyết tâm. Nếu Lý Tầm Hoan không ch.ết, sáng mai nàng nhất định sẽ đưa chàng đến đây.


Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Lý Tầm Hoan, nàng đã quyết tâm giao cuộc đời mình cho chàng, quyết tâm này chưa từng thay đổi. Nhưng bây giờ nàng đột nhiên cảm thấy mình quá ích kỷ, quyết tâm phải hy sinh bản thân mình. Chỉ vì nàng đột nhiên cảm thấy Lâm Thi Âm còn cần Lý Tầm Hoan hơn.


“Họ đã chịu rất nhiều đau khổ, họ có quyền hưởng thụ cuộc sống hơn ta. Dù ta phải dùng phương pháp nào, cũng phải tác hợp họ. Họ phải thuộc về nhau, bất luận là ai cũng không nên chia cắt họ. Long Tiêu Vân dĩ nhiên không thể, hắn thật sự không xứng đáng. Còn ta...”


Nàng quyết tâm không nghĩ đến bản thân mình, cắn chặt môi rồi lau khô nước mắt.
“Dù phải rơi lệ thì cũng đợi đến ngày mai. Hôm nay ta còn nhiều việc phải làm.”


Nàng ngẩng đầu lên. Trời tối như mực, đêm đã rất khuya. Nhưng đêm càng khuya thì càng gần đến sáng.
*
* *


Nhiều người cho rằng trên đời chỉ có hai loại người, là người tốt và người xấu. Nam nhân như thế, nữ nhân cũng như thế.


Lâm Tiên Nhi đương nhiên là người xấu, nhưng còn Tôn Tiểu Hồng và Lâm Thi Âm? Dĩ nhiên họ thuộc loại người tốt, nhưng lại hoàn toàn không giống nhau.


Bất kể là chuyện gì, Lâm Thi Âm cũng nhẫn nại chịu đựng. Nàng cho rằng đức tính đẹp nhất của nữ nhân là chịu đựng, là nhẫn nại,


Còn Tôn Tiểu Hồng thì khác, nàng cần phải phản kháng. Khi nàng nhận thấy một việc là sai, thì nàng lập tức phản kháng.


Nàng rất kiên định, minh bạch, có dũng khí, có lòng tin, dám yêu mà cũng dám hận. Cho dù có quan sát nàng kỹ đến đâu, vĩnh viễn cũng không thể thấy chỗ nào mờ ám. Chính vì trên thế gian có những nữ nhân như nàng, nhân loại mới không ngừng tiến bộ, mới có thể sinh tồn.


*
* *
“Nếu bây giờ ta đi tìm hắn, hắn vẫn sẽ quì mọp để cầu xin ta.” “Không có ta thì hắn không làm sao sống nổi.” Lâm Tiên Nhi tin chắc như thế ư?


Nàng thực sự tin chắc như thế, vì nàng biết A Phi yêu nàng còn hơn cả bản thân. Nhưng bây giờ A Phi ở đâu?


Nhất định chàng vẫn còn trong căn nhà đó, bởi vì “đó là nhà của chúng ta”, nơi đó còn dấu tích của nàng, còn mùi hương của nàng.


“Chàng nhất định đang đợi ta trở về.” Nghĩ đến đó, lòng Lâm Tiên Nhi bỗng cảm thấy rất dễ chịu.


“Hai ngày nay, nhất định chàng không làm bất cứ việc gì, uống rượu suốt ngày, nhà cửa bê bối, ngay cả những xác ch.ết chắc chàng cũng chưa buồn đem chôn.” Nghĩ đến đó, Lâm Tiên Nhi bất giác chau mày.


“Nhưng chẳng quan trọng gì, chỉ cần chàng thấy mặt ta thì bất luận chuyện gì nặng nhọc đến đâu chàng cũng giành làm, nhất định không để ta phải động tay.” Lâm Tiên Nhi thở phào khoan khoái. Một con người đã đến mức như nàng, mà vẫn còn một chỗ ấm cúng để trở về, vẫn còn một người đang trông đợi mình, cảm giác ấy thật sự khiến cho người ta vui vẻ.


“Lúc trước ta đối với chàng cũng có hơi quá đáng, ép buộc chàng quá nhiều. Sau này ta phải thay đổi phương pháp mới được. Nam nhân thì chẳng khác gì con nít, chỉ cần chàng biết nghe lời thì ta cho chàng nhiều hơn một tí.” Nghĩ đến chuyện này, nàng chợt cảm thấy trong lòng nóng bỏng.


“Bất luận thế nào, chàng cũng không phải là một người dễ ghét. So với rất nhiều nam nhân mà ta đã gặp, chàng còn mạnh khỏe hơn nhiều.”


Nàng chợt phát giác ra mình cũng hơi yêu chàng theo một kiểu gì đó. Nếu trên đời còn có người trích được từ nàng ra một chút tình cảm chân thật, thì đó phải là A Phi. Nghĩ càng nhiều, nàng càng cảm thấy A Phi có nhiều ưu điểm hơn người khác.


“Ta phải đối xử với chàng tốt hơn mới đúng. Nam nhân như chàng, trên đời không nhiều lắm, có lẽ sau này ta không tìm được ai khác nữa”. Càng nghĩ, nàng cảm thấy mình không thể ruồng bỏ chàng.


Có thể khuyết điểm của A Phi là hắn quá yêu nàng, vì quá yêu nên cảm thấy sao cũng được. Nếu hắn yêu nàng không sâu đậm đến thế, không chừng nàng đã yêu hắn hơn.


Đây chính là nhược điểm của con người, mâu thuẫn của con người. Vì thế mà những nam nhân thông minh, cho dù yêu một nữ nhân đến đâu thì cũng nên giấu bớt trong lòng, tuyệt nhiên không thể bày tỏ hết toàn bộ tình yêu cho nàng biết.


“A Phi! Huynh hãy yên tâm, từ đây về sau muội sẽ không làm huynh phải đau lòng nữa, muội nhất định sẽ chung sống với huynh. Mọi chuyện đã qua đều đã qua rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu làm lại. Chỉ cần huynh đối xử với muội như trước, thì bất cứ việc gì muội cũng nghe lời huynh”.


Nhưng A Phi có còn đối xử với nàng như trước hay không? Lâm Tiên Nhi chợt cảm thấy hoài nghi, lòng tin vào bản thân mình đã bị lung lay.


Trước giờ nàng chưa hề có cảm giác như thế, chỉ vì nàng chưa từng thấy A Phi quan trọng với mình như thế. Trước kia bất luận A Phi đối với nàng tốt hay xấu, nàng cũng không để vào lòng.


Khi một người cảm thấy mình cần phải có, thì lúc đó họ mới sợ mất đi. Sợ mất cái mình đã được, chính là một yếu điểm trong rất nhiều yếu điểm của con người. Nhưng đau khổ nhất là khi mình càng muốn đạt được gấp, thì sự mất mát càng hiện ra rõ rệt.


Lâm Tiên Nhi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy gian nhà bên con đường nhỏ. Ngọn đèn trong nhà vẫn sáng.


Đột nhiên nàng dừng lại, xé một mảnh áo trong, thấm nước mưa để rửa mặt, rồi dùng tay làm lược để chải gỡ lại đầu tóc. Nàng không muốn để A Phi nhìn thấy tình trạng khốn đốn của mình, vì nàng tuyệt không thể để mất hắn.


*
* *
Ngọn đèn trong nhà vẫn sáng.
Đèn để trên bàn, trên bàn còn có một nồi cháo lớn.


Gian nhà cũng không dơ bẩn như Lâm Tiên Nhi tưởng, thi thể đã dọn hết, máu cũng đã lau sạch. Nhà cửa rất sạch sẽ và ngăn nắp.


A Phi ngồi bên bàn, đang ăn cháo. Hắn luôn luôn ăn rất chậm rãi, vì hắn biết thực phẩm không dễ dàng có được, cần phải hấp thụ từ từ, hưởng thụ đầy đủ.


Nhưng, bây giờ hắn không ăn để hưởng thụ. Thần sắc hắn rất chán đời, hình như đang cố mà ăn.
Nhưng tại sao hắn phải gắng gượng để ăn? Phải chăng chỉ vì hắn không muốn ngã xuống?


Đêm khuya, một người cô đơn đối diện ngọn đèn, gắng gượng nuốt cháo.
Không nhìn tận mắt, không ai tưởng tượng được cảnh tượng đó tịch mịch, thê lương, đau khổ đến dường nào.


Có tiếng đẩy cửa thật nhẹ. Đột nhiên Lâm Tiên Nhi xuất hiện ngay giữa cửa, trân trối nhìn hắn.


Trong khoảng khắc nhìn thấy A Phi, nàng chợt thấy mi mắt cay cay, như một lãng tử đã lâu năm phiêu bạt trở về nhà gặp lại người thân. Chính nàng cũng không hiểu tại sao mình có cảm giác như thế, vì máu của nàng vốn là máu lạnh.


A Phi tựa như không biết có người bước vào, vẫn cúi đầu húp từng muỗng cháo một, cứ như trên đời chỉ có chén cháo mới là chân thật. Nhưng hình như mặt hắn hơi rắn lại.


Lâm Tiên Nhi không nhịn được, khẽ gọi: “Tiểu Phi...” Tiếng gọi vẫn rất êm dịu, vẫn rất ngọt ngào.
Cuối cùng, A Phi cũng từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với nàng. Mắt chàng rất sáng, có phải vì nước mắt chăng?


Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi hình như cũng hơi ẩm ướt, nói dịu dàng: “Tiểu Phi! Muội đã về đây.”
A Phi không nhúc nhích, cũng không nói gì. Hình như cơ thể hắn đã tê cứng lại, không thể cử động.


Lâm Tiên Nhi chầm chậm bước tới, giọng nàng thật nhẹ: “Muội biết huynh chắc chắn sẽ đợi muội về. Mãi đến bây giờ, muội mới biết rằng trên đời chỉ có một mình huynh là thật sự tốt đối với muội.”


Lần này thì nàng không dùng thủ đoạn gì cả, nàng nói thật. Nàng đã quyết định đem lòng thành thật để đối xử với hắn.


“Bây giờ muội mới biết, những người khác chỉ lợi dụng muội mà thôi. Nhưng muội lợi dụng họ thì họ cũng lợi dụng muội, kể ra chẳng thiệt thòi gì. Chỉ có huynh, dù muội đối xử với huynh thế nào, huynh đối với muội cũng chân tình chân ý.”


Nàng không chú ý đến sự thay đổi trên mặt A Phi, vì khoảng cách giữa nàng và A Phi càng lúc càng gần, đến mức không thể thấy rõ những gì lẽ ra nàng phải thấy.


“Muội đã quyết tâm từ đây về sau sẽ không bao giờ lừa gạt huynh nữa, nhất quyết không để huynh phải đau lòng. Bất luận huynh nói gì, muội cũng nghe lời huynh”.


Nghe một tiếng “rốp”, đôi đũa trong tay của A Phi gãy đoạn. Lâm Tiên Nhi cầm lấy tay hắn, đặt lên ngực mình.


Giọng nàng vẫn ngọt ngào như mật: “Trước đây muội đã có lỗi gì với huynh, sau này muội nhất định sẽ đền lại gấp đôi cho huynh. Muội chỉ muốn huynh thấy, huynh đối với muội tốt như thế nào cũng là xứng đáng.”


Ngực nàng thật căng, mà cũng thật mềm mại. Bất cứ ai đã đặt tay lên ngực nàng thì khó mà rời ra được. Nhưng A Phi vụt giật tay về.


Ánh mắt Lâm Tiên Nhi chợt lộ vẻ hoảng sợ: “Huynh... chẳng lẽ... chẳng lẽ huynh không cần muội nữa?”
A Phi im lặng nhìn nàng, giống như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.


Lâm Tiên Nhi nói: “Muội nói với huynh toàn những lời thành thật. Trước đây tuy muội cũng từng có... với những nam nhân khác, nhưng muội đối với họ chỉ toàn giả dối...”


Nàng đột nhiên dừng nói, vì vừa thấy sắc mặt của A Phi, sắc mặt của một người đang muốn nôn mửa.


Lâm Tiên Nhi bất giác lui ra mấy bước: “Huynh... chẳng lẽ huynh không muốn nghe nói thật? Chẳng lẽ huynh thích muội tiếp tục lừa gạt huynh?”


A Phi nhìn thẳng vào mặt nàng một lúc, rồi đột nhiên nói: “Ta chỉ hơi ngạc nhiên một chuyện.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Huynh ngạc nhiên chuyện gì?”


A Phi chầm chậm đứng dậy, nói từng tiếng một: “Ta không hiểu được, tại sao trước đây ta có thể yêu một nữ nhân như cô.”
Lâm Tiên Nhi chợt nghe toàn thân lạnh ngắt. A Phi không nói thêm tiếng nào.


Hắn không cần nói thêm gì nữa, một câu này cũng quá đủ rồi. Câu nói đó đã đủ xô Lâm Tiên Nhi xuống tận vực sâu, ngàn đời không lên nổi.
A Phi chầm chậm bước ra ngoài.


Một người đã bị đả kích và sỉ nhục quá nhiều, nhất định phải có lúc biến đổi. Con người có thể chịu đựng được sự dối trá, nhưng nhất định không thể chịu được sự nhục nhã quá nặng nề.


Nữ nhân cũng thế, nam nhân cũng thế. Chồng như thế, mà vợ cũng như thế.
*
* *
Lâm Tiên Nhi cảm thấy lòng mình từ từ trầm lắng xuống, chìm mãi xuống
A Phi xô cửa bước ra.


Lâm Tiên Nhi bỗng xoay người, chạy ào tới phục xuống chân hắn, túm chặt vạt áo hắn, tức tưởi: “Sao huynh lại nỡ bỏ rơi muội như thế... bây giờ muội chỉ có một mình huynh...”
A Phi không quay đầu lại, chầm chậm cởi áo ra.


Hắn để mình trần, đi vào giữa cơn mưa. Mưa rất lạnh, nhưng nước mưa làm cho sạch sẽ.


Cuối cùng hắn đã thoát khỏi tay Lâm Tiên Nhi, tháo được xiềng xích trong tâm hồn mình, cứ như vừa cởi bỏ chiếc áo cũ rách, không một chút bận lòng.
*
* *


Lâm Tiên Nhi vẫn ngồi dưới đất, vẫn nắm cứng chiếc áo cũ trong tay. Bây giờ nàng đã biết, ngoài chiếc áo rách này ra, tay nàng không còn nắm được bất cứ vật gì khác.


“Đến lúc đó cô sẽ thấy rằng mình chẳng đạt được gì, chẳng có được gì.”
Nước mắt của Lâm Tiên Nhi rơi xuống. Đến lúc này nàng mới phát hiện ra mình đã yêu A Phi từ lâu rồi.


Nàng dày vò hắn, có thể cũng vì nàng yêu hắn và biết hắn yêu nàng. Tại sao nữ nhân vẫn thích dày vò những nam nhân yêu mình như thế?


Đến bây giờ nàng mới biết A Phi quan trọng đến thế nào đối với mình, vì nàng đã mất hắn. Tại sao nữ nhân vẫn đối xử với những gì đã đạt được một cách khinh miệt, đợi đến lúc mất đi mới biết trân trọng?


Có thể không chỉ nữ nhân mới như thế, nam nhân cũng như thế.
Đột nhiên Lâm Tiên Nhi cười lên điên dại, xé cái áo của A Phi nát ra từng mảnh.


“Ta sợ gì? Ta vẫn còn đẹp, còn trẻ. Ta thích bao nhiêu nam nhân thì có bấy nhiêu, một đêm đổi mười người cũng chẳng sao.”


Nàng đang cười, nhưng nụ cười này còn buồn thảm hơn cả khóc. Bởi vì nàng cũng biết, nam nhân thì rất dễ có, nhưng chân tình thì không thể dùng sắc đẹp và thanh xuân mà đổi được.
*
* *


Lâm Tiên Nhi đi đâu, không ai biết. Hình như nàng đã đột nhiên biến mất khỏi thế gian.


Hai ba năm sau, người ta đồn rằng trong kỹ viện sang trọng nhất thành Trường An có một kỹ nữ rất đặc biệt, không cần tiền, chỉ cần nam nhân. Nghe nói mỗi ngày cô ấy phải đổi tối thiểu mười người.


Ban đầu, đương nhiên có rất nhiều nam nhân hứng thú cô ấy, nhưng về sau thì dần dần ít đi. Không chỉ vì cô ta già đi rất nhanh, mà vì mọi người đều cảm thấy bà ta không phải là người mà là một con chó cái, hình như muốn nuốt chửng cả da thịt của nam nhân.


Cô ta không chỉ thích giày vò nam nhân, mà tự giày vò bản thân mình còn kinh khủng hơn. Cô ấy rất giống Lâm Tiên Nhi, đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ, nhưng cô ấy không thừa nhận.


Lại qua mấy năm nữa, trong một nhà chứa bẩn thỉu ở thành Trường An xuất hiện một mụ già rất đặc biệt, rất nổi tiếng. Mụ nổi tiếng không phải vì mụ đẹp. Mụ rất xấu, xấu xí đến nỗi buồn cười.


Nhưng buồn cười nhất là mỗi khi mụ uống say rồi lại tự xưng mình là đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ. Lời nói của mụ, dĩ nhiên chẳng có ai tin.
*
* *


Mưa rất lạnh, quất ràn rạt trên ngực A Phi, nhưng hắn cảm thấy rất thoải mái. Mưa càng lạnh, hắn càng cảm thấy mình không còn tê liệt nữa. Hai năm nay, đây là lần đầu tiên hắn tìm lại được cảm giác này. Lúc này hắn cảm thấy thân thể rất nhẹ nhàng, giống như vừa trút bỏ được một gánh rất nặng.


Hắn vụt dừng lại, vì nghe lẫn trong mưa gió có tiếng gọi: “A Phi...”


Tiếng gọi thật trong trẻo, nhưng cũng thật nhẹ, nếu là hai hôm trước nhất định hắn không thể nghe thấy, nhưng hiện tại thì khác. Hiện tại bản năng sinh tồn nơi hoang dã đã trở về trong con người hắn. Chẳng những mắt hắn đã sáng, mà tai hắn cũng thính vô cùng.


Hắn cất tiếng hỏi: “Ai đó?”
Một người chạy đến, hai bím tóc thả dài xuống ngực, cặp mắt to tròn. Thiếu nữ rất đẹp, nhưng lại ra vẻ rất lo lắng, đến mức tiều tụy.


Cuối cùng Tôn Tiểu Hồng đã tìm được hắn.
Nàng chạy thật nhanh, suýt phải va vào người A Phi, vừa thở vừa nói: “Chắc huynh không nhận ra muội...”


A Phi ngắt lời nàng: “Ta nhớ rất rõ. Hai năm trước ta đã gặp cô một lần, cô kể chuyện rất hay. Hai ngày trước ta lại gặp cô, nhưng cô không nói chuyện.”


Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Không ngờ trí nhớ của huynh lại tốt như thế.”
Nàng đột nhiên thấy nhẹ người, vì phát hiện ra A Phi đã đứng dậy được, hơn nữa hắn đứng rất thẳng.


“Có những người bất kể bị đánh ngã bao nhiêu lần cũng vẫn có thể đứng lên.” Lý Tầm Hoan quả là tri kỷ của A Phi.


A Phi biết rằng phải có chuyện nàng mới tìm mình, nhưng hắn không vội hỏi. Hắn biết nàng sẽ tự nói ra. Thế nhưng Tôn Tiểu Hồng mãi không nói, vì nàng chưa biết phải nói thế nào.


Cuối cùng, A Phi đành phải lên tiếng: “Bất kể chuyện gì cô cũng có thể nói, vì cô là bằng hữu của Lý Tầm Hoan.”
Tôn Tiểu Hồng chớp mắt: “Huynh đã gặp cô ấy chưa?”
A Phi gật đầu.


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Cô ấy đâu?”
A Phi hỏi lại: “Nàng là nàng, ta là ta. Sao cô lại hỏi ta?”


Trước đây, mỗi khi có người nói về Lâm Tiên Nhi trước mặt hắn, hắn lập tức bị kích động. Hình như ngay cả tên nàng cũng có ma lực kỳ dị đối với hắn. Nhưng lúc này hắn lại tỏ ra rất bình tĩnh.


Tôn Tiểu Hồng nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên thở ra một hơi rất dài, mỉm cười nói: “Huynh quả thật đã tháo bỏ được xiềng xích rồi.”
A Phi hỏi: “Xiềng xích ư?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Mỗi người đều có xiềng xích của bản thân mình, nhưng rất ít người có thể tự tháo bỏ được xiềng xích.”
A Phi đáp: “Ta chưa hiểu.”


Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Huynh không cần hiểu, chỉ cần làm được là tốt rồi.”
A Phi im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Ta hiểu rồi.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Huynh thật sự hiểu rồi ư? Vậy muội hỏi thật huynh, sao huynh có thể tháo bỏ được cái xiềng xích đó?”
A Phi suy nghĩ rồi bật cười: “Chẳng qua là ta đột nhiên thông suốt.”


“Đột nhiên thông suốt”. Mấy chữ này nói thì rất đơn giản, nhưng làm quả không dễ dàng.


Đức Phật Như Lai ngồi dưới gốc bồ đề mà đắc đạo, cũng là đột nhiên thông suốt. Đạt Ma Tổ Sư diện bích mười tám năm, cuối cùng đột nhiên thông suốt.


Bất luận là việc gì, chỉ cần đột nhiên thông suốt thì chắc chắn không còn phiền não. Nhưng muốn đạt đến mức này, thì nhất định phải trải qua không ít phiền não.


Tôn Tiểu Hồng nghĩ ngợi một hồi lâu rồi mới thở dài: “Khi một người nghĩ được thông suốt, thì cái giá phải trả nhất định là không nhỏ...”


A Phi hình như không muốn đề cập đến chuyện này nữa, đột nhiên hỏi: “Lý huynh nhờ cô đến tìm ta ư?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Không phải.”
A Phi hỏi: “Huynh ấy đâu?”


Tôn Tiểu Hồng đột nhiên không nói nữa, nụ cười trên môi cũng biến mất.
A Phi giật mình hỏi: “Huynh ấy làm sao rồi?”


Tôn Tiểu Hồng lộ vẻ ảm đạm: “Thật sự bây giờ muội cũng không biết huynh ấy ở đâu, cũng không biết huynh ấy còn sống hay đã ch.ết.”
A Phi biến sắc hỏi: “Muội nói gì thế?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Có thể muội sẽ tìm ra huynh ấy, nhưng chuyện sống ch.ết của huynh ấy...”
A Phi vội hỏi: “Chuyện sống ch.ết của huynh ấy thì sao?”


Tôn Tiểu Hồng nhìn thẳng hắn, nói từng tiếng một: “Huynh ấy sống hay ch.ết, còn tùy thuộc huynh đã như thế nào rồi.”






Truyện liên quan