Chương 65

Kỳ Nguyệt Điện.
Sau khi say rượu tỉnh lại, A Cửu cùng Thanh Y ngồi xổm trước giường nhìn A Âm đang mê mang vẻ mặt tự trách.


" Tại sao còn chưa tỉnh lại?" A Cửu vừa đi tới đi lui miệng vừa lẩm bẩm, "Bao giờ mới tỉnh lại?" Hắn cứ một chút lại đặt tay lên trán A Âm xem xét, mày nhăn hơn cả một lão già, "Có phải tên ngốc kia cho A Âm ăn Hoàn Thần Đan có vấn đề?"


Yến Sảng ở bên cạnh trừng mắt nhìn hắn, nàng muốn đem con hồ ly ồn ào này ném ra ngoài. Nàng còn chưa kịp hành động, vừa quay đầu thì nhìn thấy một người đứng ở cửa.


Không biết Cổ Tấn vào phòng khi nào, chỉ thấy hắn đựng cạnh cửa ánh mắt nặng nề nhìn người đang ngủ say trên giường, đáy mắt hắn hiện lên phiền muộn, không một chút ấm áp, so với lúc A Âm bị trọng thương còn lạnh lẽo hơn gấp mấy lần..


Trực giác làm Yến Sảng cảm thấy bất an, nàng vừa định hỏi thì Cổ Tấn đã lập tức đi đến ngồi cạnh mép giường của A Âm.


Hỏa Hồ Ly đang lo lắng thì nhìn thấy tình địch xuất hiện, lại còn ra dáng là chủ nhân sư huynh. Hồ ly lập tức nổi giận, một bàn tay hướng đến cổ áo Cổ Tấn "Ngươi còn không biết xấu hổ mà tới đây, ngươi cùng A Âm gặp đám ma khí đó lại để A Âm bị thương như thế này còn ngươi lại đi khắp nơi, nàng mới vừa vì ngươi bỏ nửa cái mạng, ngươi bảo vệ nàng như vậy sao? Ngươi có xứng là đồ đệ của Đông Hoa? Một trong tam đại trưởng lão của Đại Trạch Sơn?"




Yến Sảng không thể giữ chặt Hỏa Hồ Ly, A Cửu vừa bước đến liền nắm cổ áo của Cổ Tấn "Cổ Tấn, ta muốn mang A Âm về Hồ tộc, nàng ở bên cạnh ngươi sớm muộn gì cũng bị ngươi hại ch.ết!"
Lời nói đầy tức giận của A Cửu với người vừa biết sự thật như Cổ Tấn không khác gì giế t ch.ết hắn.


Cổ Tấn lần đầu tiên không phản bác lại sự tức giận của Hỏa Hồ Ly, tiên lực đảo quanh gạt tay A Cửu khỏi người hắn, lạnh lùng nói: "Nàng là người của Đại Trạch Sơn, là sư muội ta, Đại Trạch Sơn cùng ta sẽ tự bảo vệ nàng, nàng cũng sẽ không đi đâu cả."


A Cửu nhìn Cổ Tấn thật sự không vừa mắt, hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài Kỳ Nguyệt Điện.
Yến Sảng biết A Cửu bởi vì cảm thấy đêm qua uống rượu say không bảo vệ tốt cho A Âm nên tự trách, nàng thở dài đi ra ngoài khuyên giải an ủi hắn, tiện tay kéo theo Thanh Y đang đứng xem náo nhiệt ra khỏi.


Trong điện lại yên tĩnh, chỉ còn A Âm đang mê man cùng Cổ Tấn trầm mặc ngồi ở mép giường.
Hắn nhìn gương mặt A Âm tái nhợt, nắm lấy tay nàng. Đôi tay nàng lạnh lẽo và gầy yếu, sớm đã không còn sức sống như lúc mới sinh.
Hồng Dịch nói không sai, nếu không phải vì hắn, A Âm sẽ không thành như vậy.


Cho dù là nàng phá vỏ mà ra sống ở sau Đại Trạch Sơn có ngây thơ hay cô độc, nàng cũng nên có mười năm tuổi thọ. Mà không phải giống như hiện tại nằm trên giường người đầy vết thương, một năm thời gian nàng cũng không có.


Hình ảnh nàng ở Cửu U Luyện Ngục run rẩy chắn trước Thí Thần Hoa, tại Chung Linh Cung không sợ hãi mà từ bỏ nửa tính mạng, đêm qua không màng tất cả mà cứu hắn, tất cả xen lẫn vào nhau hiện lên trong mắt hắn, cuối cùng là nụ cười vui vẻ của nàng dưới bầu trời đêm tại kinh thành Trường An.


Cổ Tấn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán A Âm, một nụ hôn nóng bỏng và đầy ấm áp.
"Nàng nhất định sẽ không sao, ta nhất định sẽ để cho nàng sống bình an và thật dài lâu."
Cửa điện bị đẩy ra, Yến Sảng đang canh giữ ở ngoài điện nhìn thấy Cổ Tấn nhanh như vậy đã đi ra nên có chút bất ngờ.


"Yến Sảng, ta muốn xuống núi một chuyến, ngắn thì mấy ngày, nhiều thì nửa tháng, ngươi thay ta bảo vệ chăm sóc nàng. Nếu A Âm tỉnh, nói ta có việc xuống núi là được."


Ma tộc mới vừa xông vào Đại Trạch Sơn, đang lúc sơn môn không được bình yên, A Âm lại trọng thương chưa tỉnh, Cổ Tấn sao có thể rời Đại Trạch Sơn vào lúc này?
Yến Sảng từ đáy lòng cảm thấy bất an, vội hỏi: "A Tấn, có phải có chuyện gì lớn không?"


Cổ Tấn nhìn Yến Sảng, thoáng trầm mặc, lắc đầu, "Không có việc gì, chưởng môn sư huynh có việc giao cho ta làm, muốn ta tự mình xuống núi đi một chuyến. Trong núi có Ma tộc xuất hiện, gần đây không được bình yên, ta lại không ở đây ngay lúc này, làm phiền công chúa thay ta bảo vệ sơn môn."


Yến Sảng thấy nét mặt Cổ Tấn bình thản, trong lòng hơi lo lắng, cười nói: "Ngươi với ta còn khách khí làm gì, ta cùng con hồ ly kia sẽ giúp đỡ chưởng môn bảo vệ tốt sơn môn." Nàng dừng một chút, thay A Cửu giải thích một câu, "Hồ ly kia nhìn đầy sát khí nhưng ta nhìn ra được hắn rất thích Đại Trạch Sơn của các ngươi, đối với Thanh Y cùng con thỏ nhỏ sau núi còn tốt hơn đối với ta, hắn vừa rồi quá lo lắng cho A Âm mới không suy nghĩ mà nói ra những lời đó, ngươi đừng để lời nói của hắn ở trong lòng."


Cổ Tấn gật đầu, "Ta biết, ngươi yên tâm, lời hắn nói ta sẽ không để trong lòng."
Hắn nói xong, lại nhìn Yến Sảng dặn dò vài câu, thoáng nhìn vào trong điện rồi sau đó ngự kiếm bay xuống chân núi.


Cổ Tấn xuống núi đi theo hướng Tử Nguyệt Sơn. Cùng lúc trong Trường Sinh Điện, Nhàn Thiện cùng Nhàn Trúc thắp sáng Cửu Tinh Đăng.


Ba ngày sau, kết giới bên ngoài Yêu giới Tử Nguyệt Sơn, Cổ Tấn lười mở miệng gọi, dùng kiếm bổ vào kết giới do Thiên Khải để lại, kinh động đến Bích Ba đang ở sau núi phơi nắng vỗ béo..


Bích Ba mang theo tiểu lệnh kỳ bảo vệ núi mà Thiên Khải luyện riêng cho nó, hống hách bay ra kết giới, vừa nhìn thấy tiểu Thần quân của hắn đã trở lại, nó cười đến lộ cả răng, vội vàng bay thật nhanh về hướng Cổ Tấn.


"A Khải A Khải ngươi đã về rồi!" Bích Ba cọ cọ vào người Cổ Tấn, chỉ thiếu việc thoa nước bọt lên người Cổ Tẩn.
Lúc này, phía sau vang lên một tiếng ho khan, một bàn tay duỗi ra lập tức đem Bích Ba khỏi người Cổ Tấn.


"Bích Ba, không được làm loạn" Tam Hỏa Long nắm cổ áo Bích Ba nhìn Cổ Tấn hành lễ "Tam Hỏa tham kiến Nguyên Khải tiểu Thần quân."
Lúc này bên cạnh Nguyên Khải không có người khác, hắn lại biết thân phận thật sự của Nguyên Khải, lễ nghĩa không thể thiếu.


Bích Ba đột ngột bị nhắc bổng lên, hai chân ngắn nhỏ vẫy đạp nửa ngày không tìm được chỗ tựa vào, quay đầu hung tợn nói: " Yêu Long xấu xí, mau buông ta xuống! Ta muốn ở bên A Khải!"


Tam Hỏa híp mắt lại, cười nhạt, đáy mắt hình như lóe lên một tia sáng, "Đừng làm loạn, tiểu Thần quân thân phận tôn quý, hành vi của ngươi ở Thượng Cổ Thần giới đó là khinh thường, phạm thượng, sẽ bị chém đầu."


Yêu Long này quả thực kiêu ngạo, Bích Ba liền trừng mắt không thể phản bác, không hiểu sao thoáng nhìn thấy ánh mắt Tam Hỏa có tia nguy hiểm nó liền có chút hụt hơi như thú nhận, mở miệng mà không nói được thành lời.


Cổ Tấn nhìn Tam Hỏa nói: "Long Quân không cần đa lễ." Hắn lại nhìn Bích Ba, đáy mắt hiện lên có chút vội vàng, "Ta lần này đặc biệt trở về tìm Bích Ba."
Những lời này làm Bích Ba cùng Tam Hỏa có chút kinh ngạc, hai người trong lòng tưởng nhất trí nhưng thật ra là không đồng tình.


Bích Ba một là ham ăn hai lười biếng ba thích phơi nắng ra thì không làm được gì, tìm hắn làm gì?
Ta trừ có bộ lông mượt mà đáng yêu, ngoài ngủ ra còn không hứng thú chuyện gì, Nguyên Khải tìm ta làm gì?


Trong lòng Bích Ba vẫn luôn hướng về chủ nhân của mình, thấy Cổ Tấn sắc mặt ngưng trọng, lại nghĩ đến tính tình A Khải sợ là đã có việc lớn xảy ra, nó niệm tiên quyết hóa thành một thiếu niên anh tuấn đứng trên mặt đất.


Tam Hỏa đứng bên cạnh nhìn thấy trước mặt chính là Bích Ba, trừng mắt chăm chú nhìn, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Con Thủy Ngưng Thần thú này ở Tử Nguyệt Sơn hơn một trăm năm, lười nhác đến mức chưa từng hóa hình, không thể tưởng được hôm nay còn có thể thấy một lần. Tam Hỏa xem xét, tấm tắc ngợi khen hai tiếng trong lòng.


Không hổ là Thần thú thời Thượng Cổ, tướng mạo này tuy là chưa trưởng thành, nhưng ở trong Tam giới, cũng coi như là ngàn dặm mới tìm được một người.


"A Khải, chúng ta vào núi nói chuyện, ngươi tới tìm ta gì có việc gì?" Bích Ba vui tươi hớn hở dẫn Cổ Tấn vào Tử Nguyệt Điện, dọc theo đường đi hắn còn bảo Hoàn Thần Đan hay đan dược linh tinh đều trong tay hắn, A Khải muốn là hắn sẽ đưa cho. Tam Hỏa Long đi phía sau lòng tràn đầy hụt hẫng.


Ngày thường tìm tên tiểu tử này xin một viên đan dược ít nhất mất nửa tháng, còn phải ăn ngon uống tốt, hầu hạ như tiểu tổ tông. Hôm nay Nguyên Khải tiểu Thần quân đến thật sự quá khác nhau, tiểu tử này hầu hạ A Khải như hầu hạ tiểu tổ tông.


Hai người phía trước đang tâm sự, nào thấy được bình dấm Tam Hỏa Long đang đi phía sau.
Tử Nguyệt Điện, Cổ Tấn ngồi nghiêm chỉnh đối diện Bích Ba, đi thẳng vào vấn đề.
"Bích Ba, hai ngày trước chưởng môn sư huynh nói cho ta biết A Âm thọ nguyên chỉ có mười năm."


Cổ Tấn vừa nói ra câu này, Tam Hỏa Long nét mặt biểu lộ sự kinh ngạc, Bích Ba lại chỉ nhíu nhẹ mày, không có sự ngạc nhiên.
Cổ Tấn nhìn thấy vẻ mặt của hắn, sắc mặt trầm xuống, "Ngươi đã sớm biết?"


Bích Ba vội vàng lắc đầu, biểu hiện của thần thú rất linh hoạt, "Không có không có." Hắn xem xét sắc mặt Cổ Tấn, "Khi đó ta xem qua chỉ cảm thấy linh hồn của A Âm trời sinh yếu ớt, sợ là không giống Thủy Ngưng Thần thú có thọ nguyên dài lâu, nhưng thật ra không nghĩ tới nàng chỉ có mười năm tuổi thọ."


Cổ Tấn ánh mắt ảm đạm, không che giấu được cảm xúc trước mặt Bích Ba: "Sư huynh nói nàng khi còn ở trong bụng của mẫu thân bị ma khí xâm nhập làm giảm đi thọ nguyên của nàng, nếu thể phá vỏ mà ra cũng chỉ có thể sống mười năm."


Bích Ba lập tức kinh ngạc, "Bị ma khí làm hại? Tam giới này đã nhiều năm không xuất hiện Ma tộc!"
Cổ Tấn mang thân thế lai lịch của A Âm kể lại, Bích Ba mới biết A Âm là hậu nhân của Thần thú thời Thượng Cổ hơn 7 vạn năm trươc, nhất thời rất xúc động.


"Ta luôn suy nghĩ năm đó chiến loạn Thủy Ngưng thú đều bị diệt tộc, A Âm như thế nào mà lại xuất hiện, hóa ra là như vậy."
"Bích Ba, ngươi là Thủy Ngưng Thần thú, cùng một tộc với A Âm, ngươi có biết cách kéo dài tuổi thọ của nàng không?"


Tam Hỏa Long bên cạnh nhướng mày, kéo dài thọ nguyên? Đây chính là chuyện nghịch ý trời, quá khó để làm được, Nguyên Khải tiểu Thần quân thật xem trọng Thủy Ngưng thú kia.
Bích Ba vừa nghe lời này, xoa xoa tay nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không nhìn Cổ Tấn.


Cổ Tấn nhìn sắc mặt Bích Ba liền biết hắn có cách, đáy mắt lập tức lộ ra sự vui mừng, đi đến trước mặt Bích Ba, "Bích Ba, ngươi có cách phải không? Mau nói cho ta biết."
"Cái này, cái này......" Bích Ba lắp bắp, ánh mắt trốn tránh ánh mắt hắn, nửa ngày không nói ra lời nào.


Cổ Tấn nóng giận liền dùng tay nâng đầu của Bích Ba lên "Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào? Đừng có dông dài, tính mạng quan trọng!"
Thấy Cổ Tấn là thật sự nóng giận, Bích Ba bụm miệng, nhỏ giọng nói: "Ta biết một cách nhưng không biết được không."
"Đó là cách gì?"


"Chúng ta Thủy Ngưng thú nhất tộc trừ Thần thú ra thì tộc nhân khác thọ mệnh đều không lâu dài, có thể sống ngàn năm đã là rất tốt. Ta nghe trưởng lão trong tộc nói qua, năm đó có tiền bối không tin thiên mệnh, cả đời tìm cách kéo dài thọ nguyên của Thủy Ngưng thú nhất tộc, nghiên cứu ra Hóa Thần Đan......"


"Hắn đã luyện hóa ra Hóa Thần Đan?" Cổ Tấn vội hỏi.
Bích Ba thành thật lắc đầu, "Không có."
Nếu là luyện chế ra, Thủy Ngưng Thú nhất tộc cũng sẽ không có thọ mệnh ngắn như vậy.
"Vậy là cách gì?" Cổ Tấn thất vọng nói.


"Tiền bối đó thật sự là một nhân tài luyện chế đan dược, hắn không luyện chế thành công là bởi vì tuổi thọ quá ngắn, hắn chỉ có mấy trăm tuổi, căn bản chờ không được vị thuốc cuối cùng xuất hiện cho nên Hóa Thần Đan chưa luyện thành đã ôm tiếc nuối mà qua đời."


"Nếu Hóa Thần Đan thật sự thần kỳ, có thể làm Tiên thú trực tiếp tấn vị Thượng thần, sao tộc nhân của ngươi không tiếp tục tìm vị thuốc cuối cùng, để Thủy Ngưng thú nhất tộc thoát khỏi số mệnh đã định?" Tam Hỏa trong lòng nhịn không được mà hỏi Bích Ba, hắn tu luyện sáu vạn năm cũng chỉ là Bán Thần, vừa nghe có loại bảo vật quý hiếm này đôi mắt chỉ suýt nữa mà phát sáng..


"Có hai nguyên nhân. Một là Hóa Thần Đan chỉ thích hợp dùng cho Thủy Ngưng thú nhất tộc, đối với các tộc khác loại dược này không có tác dụng, tộc Thủy Ngưng thú không có sự giúp đỡ của các Tiên thú khác, mà Hóa Thần Đan sử dụng các loại dược lại quá khó tìm, cho nên không thể luyện hóa nhiều đan dược cùng một lúc. Hai là cần một vị thuốc đặc biệt, trưởng lão của tộc ta cảm thấy quá đau lòng nên từ bỏ......"


"Luyện chế Hóa Thần Đan cần cái gì? Vị thuốc cuối cùng là cái gì?" Cổ Tấn trầm giọng hỏi.


Bích Ba hơi do dự, rốt cuộc vẫn lên tiếng: "Hóa Thần Đan cần người luyện hóa lấy trăm năm linh lực tế hỏa dược để bắt đầu luyện, còn cần ba vị thuốc dẫn, một là Tuyết Liên vạn năm trên đỉnh Côn Luân, hai Dao Trì Thần Lộ của Thiên Cung, ba là......" Hắn than thở, "A Khải, chúng ta Thủy Ngưng thú nói đến cùng cũng thuộc Phi thú (thú bay) nhất tộc, muốn luyện Hóa Thần Đan thứ cuối cùng là một viên nội đan của phi thú tu luyện vạn năm trở lên."


Nội đan? Bất luận Ttên yêu hay phi thú, nội đan chính là tính mạng, trừ khi có thể chờ đến một trưởng lão của phi thú nhất tộc tự nhiên mà ch.ết để lấy nội đan, nếu không đợi thì vị thuốc cuối cùng này chính là mạng sống của người khác.


"Một mạng đổi một mạng, muốn Hóa Thần Đan thành công nhất định phải lấy một người khác tới đổi mạng, điều này quá đau thương cùng nghịch ý trời. Xưa nay, Thủy Ngưng thú chúng ta lấy việc cứu người trị thương làm nhiệm vụ của mình, phần lớn tộc nhân tính tình nhân hậu không muốn làm hại tính mạng người khác nên cuối cùng toàn tộc đồng ý từ bỏ luyện chế Hóa Thần Đan, bí mật này cũng theo tộc nhân mà ngã xuống, chôn giấu ở Tam giới vạn năm."


Bích Ba nhìn Cổ Tấn lộ rõ vẻ mặt không đành lòng, giọng nói trầm lắng: "A Tấn, ngươi muốn cứu A Âm, phải lấy một tính mạng của người khác tới đổi. Ngươi làm được sao?"
Cùng lúc đó, Bách Điểu đảo, Tĩnh Thù Các.


Hoa Thù mới vừa xem xong sính lễ Thiên Cung đưa đến, bảo vật vạn năm đựng trong mấy chục cái rương gỗ, thật sự rất có thành ý.
Trên mặt nàng mang theo sự vui mừng cùng thẹn thùng của một vị tân nương, Hồng Tước ở bên cạnh cũng nói cười vui vẻ, trong đảo khắp nơi cũng ý mừng dào dạt.


Đột nhiên, Hoa Thù sắc mặt biến đổi, nàng nhìn Hồng Tước vẫy tay.
"Ngươi đi xuống đi, ta nghỉ ngơi trong chốc lát. Nếu phụ vương triệu kiến, cứ nói ta luyện công."
Hồng Tước tuy rằng buồn bực, nhưng theo lệnh lui xuống.


Tiếng bước chân xa dần, trong Tĩnh Thù Các an tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Hoa Thù đột nhiên mở miệng.
" Nàng đã đi xa rồi, vì sao còn không hiện thân?"


Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, một làn sương đen xuất hiện ở trong phòng, hóa thành một bóng người mơ hồ ngồi ở giữa phòng. Nàng nhìn về phía Hoa Thù, lộ ra một nụ cười, đó là phân thân của Ma Tôn ở Cửu U Luyện Ngục.


"Chúc mừng công chúa điện hạ đạt được ý nguyện, sắp gả cho Lan Phong Thượng quân, đợi hắn kế vị Thiên Đế, điện hạ đó sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Thiên Hậu."


Làn sương đen xuất hiện, đáy mắt Hoa Thù bất giác hiện lên kinh sợ cùng chán ghét rồi lập tức biến mất. Nàng vẫn là gương mặt lãnh đạm, nói: "Tất cả đều có do Ma Tôn giúp đỡ ta, nếu không phải Ma Tôn đề nghị, ta cũng sẽ không nghĩ đến đi Đại Trạch Sơn mượn Già Thiên Tán để luyện hóa. Ma Tôn yên tâm, chờ ta lên làm Thiên Hậu sẽ cùng Thiên Đế thuyết phục Yêu Hoàng giữ lại một nơi sống cho Ma Tộc, ta nói được thì làm được, tuyệt sẽ không nuốt lời."


Hoa Thù là tiên quân có thực lực mạnh mẽ nhất của Tiên tộc gần trăm năm qua, tuổi còn trẻ đã vượt qua nhiều vị tiền bối, sau khi luyện hóa Già Thiên Tán đã đạt tới sức mạnh Thượng quân đỉnh phong, nhưng không ai biết được trong trăm năm tiên lực của nàng tăng nhanh tất cả là vì Ma Tôn đưa cho nàng rất nhiều linh châu bảo vật hiếm có trong Tam giới, nàng cưỡng ép hấp thụ cùng luyện hóa mới có tiên lực hiện tại chứ không phải từ tu luyện của chính bản thân mà thành.


"Công chúa bệ hạ nói bản tôn tất nhiên là tin tưởng. Bản tôn làm tất cả là vì mong Ma tộc của ta có một chỗ có thể bình yên tồn tại sinh sống." Ma Tôn cười thản nhiên "Hôm nay ta đến không phải để nhắc nhở công chúa điện hạ giao ước cùng bản tôn."
"Ồ? Vậy ngươi đến vì chuyện gì?"


Ma Tôn cười đầy ẩn ý "Không biết công chúa có từng nghe nói Cổ Tấn Tiên quân của Đại Trạch Sơn vẫn luôn đi khắp Tam giới tìm kiếm hồn phách Phượng Ẩn?"


Đại Trạch Sơn cùng Ngô Đồng Đảo tìm kiếm hồn phách Phượng Ẩn trong Tam giới không phải bí mật, các Tiên tộc đại phái mỗi người đều biết.
Hoa Thù ánh mắt ôn hòa, nói "Ta có nghe nói, thì sao?"


"Bản tôn nghe nói hồn phách tiểu Phượng quân phân tán ở các cây ngô đồng trong Tam giới" Ma Tôn giọng nói đầy nhẹ nhàng.
"Ma Tôn, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"


Ma Tôn nhìn thoáng qua vẻ mặt mất tự nhiên của Hoa Thù mới cong khóe miệng, nói: "Bản tôn còn nghe nói, bên trong Bắc Hải còn có giấu một cây ngô đồng vạn năm, công chúa không biết này tin này là thật hay giả?"


Hoa Thù sắc mặt biến đổi, sau một lúc lạnh lùng nói: "Ma Tôn nói không sai, ở phía bắc của tộc ta có một hòn đảo, trên đảo có một cây ngô đồng vạn năm. "


Đáy lòng Hoa Thù thầm kinh ngạc, cây ngô đồng là bảo vật, các phái trong Tam giới ai cũng muốn có được. Cây ngô đồng nằm trên hòn đảo biệt lập tại Bắc Hải là bí mật của Khổng Tước Tộc, chỉ có nàng cùng phụ vương biết, Ma Tôn từ đâu mà biết được?


"Ma Tôn vì sao hỏi việc này? Chẳng lẽ Ma Tôn cũng quan tâm việc sống ch.ết của Phượng Ẩn?"


Từ khi biết hồn phách Phượng Ẩn phân tán trong cây ngô đồng khắp Tam giới, nàng đoán được cây ngô đồng ở hòn đảo ngoài Bắc Hải có khả năng có giấu hồn phách Phượng Ẩn, nhưng nàng cũng không định nói cho ai biết.


Năm đó Phượng Ẩn ch.ết trong tay Cổ Tấn, nàng không thể giáng thế chính là ý trời.
"Trước kia không để ý, hiện tại bản tôn rất để ý, ai bảo Cổ Tấn Tiên quân của Đại Trạch Sơn quan tâm sinh tử của tiểu Phượng Hoàng kia."
Cổ Tấn? Hắn có cái gì quan trọng? Hoa Thù nghe không hiểu thâm ý của Ma Tôn.


"Công chúa, bản tôn hy vọng ngươi có thể mang việc Bắc Hải có một cây ngô đồng nói cho Cổ Tấn." Ma Tôn đột nhiên nói.


Hoa Thù sửng sốt, buột miệng nói ra: "Tại sao?" Trên mặt nàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ "Sống ch.ết của Phượng Ẩn cùng Ma Tôn không có liên quan? Phượng Hoàng sớm hay muộn cũng có ngày sống lại, tương lai phu quân ta Lan Phong chấp quản Thiên Cung, Ma Tôn cần gì phải xen vào việc người khác?"


Ma Tôn đáy mắt không rõ cảm xúc, nói: "Phu quân của ngươi chấp quản sao?" Nàng cười cười, "Tương lai còn dài, ai có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì. Công chúa điện hạ sợ cái gì? Theo ta biết, cây ngô đồng cuối cùng cất giấu hồn phách Phượng Ẩn chính là ở Bắc Hải, Phượng Ẩn hiện tại mới tìm được 3 hồn 5 phách, hơn nữa cây này chỉ có một phách, chỉ cần phách cuối cùng không có tung tích không thể tìm được, hồn phách không đủ nàng vĩnh viễn không thể thức tỉnh niết bàn, đối với công chúa cũng sẽ không tạo thành sự uy hϊế͙p͙."


Thấy Hoa Thù lộ ra sơ hở, Ma Tôn tiếp tục nói: "Bản tôn nói vậy tất cả đều là vì công chúa, công chúa lần này luyện hóa Già Thiên Tán đã cùng Đại Trạch Sơn sinh hiềm khích. Hồn phách Phượng Ẩn là thứ Đại Trạch Sơn cần nhất, chỉ cần công chúa đem tin này nói ra, hiềm khích trước kia tất sẽ xóa bỏ toàn bộ, Ngô Đồng Đảo sẽ thêm cảm kích công chúa, một công đôi việc, công chúa sao không làm?"


Hoa Thù đã bị Ma Tôn thuyết phục, nhưng nàng vẫn lòng mang nghi hoặc, nghi ngờ nói: "Ma Tôn ngàn dặm xa xôi tới Bách Điểu đảo, chính là vì giúp ta chuyện này?"


"Giúp công chúa cũng chính là giúp bản tôn, có Đại Trạch Sơn cùng Ngô Đồng Đảo ủng hộ, công chúa ngồi lên ngôi vị Thiên Hậu sẽ càng thuận lợi hơn."
Ma Tôn thành thật mà cười cười, đánh tan lo lắng nghi ngờ cuối cùng của Hoa Thù.






Truyện liên quan