Chương 70

Cách đó không xa trong sơn động, Cổ Tấn tế một nửa bản nguyên tiên lực của bản thân luyện chế Hóa Thần Đan.
Hắn nhìn trong đỉnh luyện, bên trong dần dần thành hình đan dược, đáy mắt lộ sự nhẹ nhõm.


Đêm khuya, hắn từ sơn động đi ra, bình thường A Âm đã ngủ say nhưng hôm nay nàng lại ngồi dưới cây ngô đồng.
Trên bàn đá bày biện hai ly rượu, Túy Ngọc Lộ mùi thơm phảng phất.


A Âm người yếu, Túy Ngọc Lộ cũng không thể uống nhiều, hắn hai ngày trước mới giải thích. Cổ Tấn nhíu mày, đi lên đến phía trước, người chưa đến, giọng A Âm đã vang lên.


"A Tấn, uống với ta một ly." Giọng A Âm có chút khàn khàn, Cổ Tấn đi tới nghĩ càng thương nàng hơn, cấm địa nhàm chán buồn tẻ, nàng hay nhảy nhót khắp nơi chắc hẳn đã chịu đựng rất nhiều.


"Túy Ngọc Lộ tác dụng lớn, nhiều nhất chỉ uống được ba ly." Cổ Tấn biến ra một chiếc áo lông trắng, choàng lên vai A Âm, ngồi bên cạnh nàng.


A Âm nhìn thấy sắc mặt Cổ Tấn mệt mỏi, cảm giác tiên lực trên người hắn hỗn loạn, đáy lòng càng khó chịu nhưng trên mặt lại không lộ chút nào: "A Tấn, sơn môn có hai vị sư huynh trông coi, ngươi không cần quá lo lắng, nếu là tiên lực bất ổn, tương lai khi độ kiếp sẽ có họa lớn."




Nàng thử đề nghị: "Ta bây giờ trừ người yếu một chút, thân thể đã gần như khỏi hẳn. Chúng ta về Kỳ Nguyệt Điện đi, ngươi cũng không cần ngày ngày bế quan tu luyện."


Cổ Tấn lắc đầu, vỗ vỗ đầu A Âm: "Cấm cốc yên tĩnh, thích hợp bế quan tu luyện, thân thể của ngươi chưa khỏi hẳn, chúng ta ở chỗ này đi."


A Âm tiên lực thấp, không cảm nhận được hắn mỗi ngày luyện chế Hóa Thần Đan, nhưng trong Kỳ Nguyệt Điện có A Cửu cùng Yến Sảng, nhất định không giấu được bọn họ.


A Âm đáy mắt lộ ra sự thất vọng, từ trong tay áo lấy ra thiệp mời Hồng Tước đưa tới, nhìn về phía Cổ Tấn: "Hôm nay thị nữ của Hoa Thù đến đưa thiệp, mời ngươi vào Thiên Cung dự hôn lễ của Lan Phong Thượng quân."
"Hồng Tước đã đến đây?" Cổ Tấn không phát giác ra sự bất ổn, nhận lấy thiệp mời.


"Mấy ngày ta hôn mê, ngươi đi Bách Điểu Đảo?" A Âm đột nhiên mở miệng, tay Cổ Tấn cầm thiệp mời dừng lại.
"Đúng."
"Là chưởng môn có việc kêu ngươi đi Bách Điểu Đảo cùng Khổng Tước Vương thảo luận sao?" A Âm còn chưa từ bỏ ý định, lo lắng hỏi.


Đáy lòng Cổ Tấn đã âm thầm nghĩ ra cách, hắn không thể để cho A Âm biết hắn đi Bách Điểu Đảo có ý đồ gì.


"Một chút chuyện nhỏ đi Bách Điểu Đảo một chuyến." Hắn thay A Âm nắm thật chặt vai áo lông trắng, cười nói: "Ngươi ngày thường đều không quan tâm nhiều việc, hôm nay sao rảnh rỗi hỏi nhiều như vậy?"


Thấy Cổ Tấn nhìn trái phải mà nói, hắn hiển nhiên không muốn nói tiếp chuyện đi Bách Điểu Đảo. A Âm bình tĩnh nói: "A Tấn, trong sơn môn không yên ổn, Lan Phong Thượng quân cùng Hoa Thù hôn lễ ngày trùng dương, cũng là lúc hai vị sư huynh thắp sáng Cửu Tinh Đăng.." Nàng dừng một chút "Cho Thanh Y đi tham gia đi."


A Âm đáy mắt mang sự chờ mong, nếu như A Tấn đồng ý ở lại sơn môn, không đi tham gia hôn lễ Hoa Thù, đó có nghĩa hắn nguyện ý từ bỏ tình cảm kia.
Cổ Tấn lại nhớ tới việc trong Thiên Cung Lan Phong không chút do dự đem Dao Trì Thần Lộ cho mượn để cứu A Âm, ngày ấy hắn vui vẻ mời, mình đã đáp ứng.


Cổ Tấn lắc đầu: "Ta cùng Lan Phong Thượng quân cũng coi như mới quen đã thân, còn nữa hắn đem Dao Trì Thần Lộ cho mượn để trị thương cho ngươi, nếu thân thể ngươi tốt hơn, chúng ta nhất định đi Thiên Cung một chuyến."


A Âm thần sắc càng ảm đạm u sầu, hóa ra Cổ Tấn chỉ tìm lý do, hắn đối với Hoa Thù nhớ mãi không quên, sao có thể vắng mặt hôn lễ của nàng.
"Ngươi đi đi."
A Âm có phần buồn bực, mang ly Túy Ngọc Lộ trên bàn uống sạch, áo lông trắng rơi trên mặt đất, đi thẳng vào phòng, không để ý Cổ Tấn.


Đáng thương cho Cổ Tấn, tuy hắn so với nàng lớn hơn mấy trăm tuổi, chuyện nam nữ lại không am hiểu bằng A Âm, không hiểu tại sao tính tình A Âm đột nhiên thay đổi.


Từ ngày đó, A Âm tuy nghe hắn ngoan ngoãn ở lại cấm địa dưỡng thương nhưng tinh thần nàng không thoải mái. Nàng mỗi ngày đều lười biếng nằm dưới cây ngô đồng phơi nắng, tinh thần càng lười hoạt động. Đôi khi ngủ mấy canh giờ cũng không tỉnh.


Cổ Tấn biết ngày đó của nàng sắp đến, mỗi ngày cẩn thận từng li từng tí dùng máu duy trì sinh mệnh của nàng, một bước cũng không dám rời đi, không ngừng luyện chế Hóa Thần Đan.


Thời gian A Âm mỗi ngày tỉnh lại càng ngày càng ít, mỗi lần tỉnh lại đều thấy ánh mắt lo lắng xen lẫn vui mừng của Cổ Tấn. Thân thể của nàng nàng hiểu rõ nhất, A Âm sợ hãi phát hiện nàng không sống được bao lâu nữa.


A Âm bất giác bị sự thật này hù dọa, ban ngày ánh mắt một khắc không rời thân ảnh của Cổ Tấn, ban đêm sợ hắn phát hiện nàng trốn trong chăn không dám chợp mắt.
Nàng không dám ngủ, sợ ngủ sẽ không tỉnh lại.
A Tấn biết nàng sống không lâu, mới mang nàng đến cấm cốc sao?


A Âm không dám hỏi, nhỡ A Tấn không biết thì sao? Không biết còn tốt hơn. Nàng còn sợ mình sẽ ch.ết huống chi A Tấn.
Nàng dùng một nửa thọ nguyên đổi về hồn phách Phượng Ẩn, nếu A Tấn biết nàng sẽ ch.ết, với tính tình của hắn nhất định sẽ tự trách hối hận.


Hai người cứ như vậy ai cũng giả vờ không biết ở trong cấm địa hơn một tháng, gần ngày đại hôn của Hoa Thù cùng Lan Phong, Cửu Tinh Đăng sắp được thắp sáng hoàn toàn, Hóa Thần Đan dựa theo thời gian cũng sắp ra lò.


Đáng tiếc hai ngày trước trùng dương, Hóa Thần Đan tuy hiện ra, lại không hóa thành đan dược, Cổ Tấn không thể rời Đại Trạch Sơn, đành phải bảo Thanh Y đi Thiên Cung chúc mừng hôn sự của Lan Phong, chuyển lời xin lỗi đến hắn.
Hoa Thù vào Thiên Cung sớm hai ngày, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.


Lan Phong thay mặt Phượng Nhiễm chấp chưởng Thiên Cung, tại Tiên tộc dưới một người trên vạn người, hôn lễ của hắn, các phái sơn môn, chưởng môn các tộc vương giả đều đến, trước hôn lễ một ngày, tân khách liền đến hơn phân nửa.


Thanh Y đại diện Đại Trạch Sơn mà đến, tất nhiên là Lan Phong tự mình tiếp kiến, nghe nói Cổ Tấn còn đang bế quan, hắn biết sợ là đan dược cứu A Âm chưa ra lò, ấm giọng trấn an Thanh Y, cũng sắp xếp vị trị tham gia yến hội ngày mai của Đại Trạch Sơn ở hàng thứ nhất, đối với Đại Trạch Sơn hết sức kính trọng.


Ngày mai Thiên Cung đại hôn, xử lý xong chính sự của Tiên giới, Lan Phong mới về Tú Dương Điện.
Đây là tẩm điện của hắn cùng Hoa Thù sau khi đại hôn, một năm trước đã được tu sửa, tất cả bày trí bên trong đều dựa theo sở thích của Hoa Thù.


Hoa Thù vào điện nhìn ra tâm tư của Lan Phong, trong lòng cố gắng bình tĩnh.
Lan Phong vào điện đúng lúc nàng đang thử hỉ phục cho đại hôn ngày mai.
Hỉ phục đỏ chót chín tầng bằng lông chim vũ tước, làm nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết của Hoa Thù, như hoa mẫu đơn khuynh thành tôn quý.


Đáy mắt nàng hiện lên sự mãn nguyện, hôn lễ này nàng chờ mong ngàn vạn năm. Nàng quay đầu, bắt gặp Lan Phong đang tựa cạnh cửa, đang im lặng mà nhìn nàng.
Hoa Thù để lộ sự ngượng ngùng, lại có chút dáng vẻ của tân nương.


Lan Phong khóe miệng khẽ nhếch, đi đến nắm tay nàng, để nàng ngồi trước gương.
Hoa Thù muốn nói gì, nhưng đến lúc sắp đại hôn nhất thời xúc động, không biết phải nói như thế nào.
Lan Phong cầm chiếc lược chải lên mái tóc đen của nàng.


"Lần đầu gặp nàng, trong lòng nghĩ sao lại có một tiểu cô nương ngạo mạn lại vô lý như vậy."
Giọng Lan Phong đột nhiên vang lên, Hoa Thù ngẩng đầu cười: "Lần đầu? Là tại Ngô Đồng Đảo sao? Khi đó ta là một cô nương."


Lan Phong nổi danh đã hơn trăm năm, trước đây ở bên ngoài, cực ít đi lại trong Tiên giới.


Lan Phong lắc đầu, hơi xúc động: " Sợ là nàng không nhớ rõ. Trước đây thật lâu khi Thiên Hậu Vu Hoán tổ chức yến hội, ta cũng được mời đến đây, nàng cùng phụ vương tham gia yến hội." Lan Phong dịu dàng một chút lại bật cười nói, " Nàng mới cao như vậy vẫn là tiểu cô nương, không có như hiện tại."


Hoa Thù sững sờ, nàng nhớ kỹ lần đó. Lần đầu nàng theo Khổng Tước Vương đến Thiên Cung tham gia yến hội, ngày ấy ánh mắt mọi người cùng khen ngợi Thiên Cung công chúa Cảnh Chiêu, nàng lần đầu cảm nhận được vô cùng rõ ràng sự uy nghiêm tuyệt đối của quyền lực.


"Chàng khi đó đã nhận ra ta rồi?" Hoa Thù lại có chút khẩn trương, ủ rũ nói: "Khi đó ta quá nhỏ, tiên lực cũng không cao, không có người để ý ta."


"Đúng vậy." Lan Phong giống như là nhớ ra cái gì đó, cười lên, "Rõ ràng còn một tiểu nha đầu, lại mạnh miệng hơn so với người khác, người bên cạnh Thiên Hậu mặc kệ Khổng Tước Vương, còn bị nàng giáo huấn một trận."


"Chàng nhìn thấy rồi?" Hoa Thù chợt cảm thấy mất mặt. Nàng thuở thiếu thời lỗ m ãng, tại Thiên Cung gặp rắc rối, kinh động Thiên Hậu, nếu không phải Thiên Đế rộng lượng, sợ là toàn bộ Khổng Tước Tộc đều bị Thiên Hậu răn dạy.


"Nếu không nàng cho rằng Thiên Đế sẽ kịp thời tới sao?" Lan Phong cao giọng nói, mấy ngàn năm sau cuối cùng cũng mang việc tốt lúc còn trẻ nói ra "Ta nhìn nàng vô cùng đáng thương, lại sắp khóc trước mặt Thiên Hậu, đành phải lặng lẽ tìm Thiên Đế tới cứu nàng."


Hắn cùng Mộ Quang cùng thuộc Kim Long tộc, xuất thân có tư chức đế vương. Thiên Đế hết mực chăm sóc hắn, đối với hắn cũng ưu ái hơn người khác.


Hoa Thù sững sờ, nhìn Lan Phong trên mặt ranh mãnh mà ấm áp ý cười, một sự ấm tràn vào đáy lòng, há to miệng mới phát hiện mình có chút nghẹn ngào, cái gì đều nói không nên lời.


Nhân duyên bọn họ bắt đầu sớm như vậy sao? Hắn đã từng chú ý tới Khổng Tước tộc công chúa tiên lực thấp kém.


Thấy Hoa Thù đôi mắt ươn ướt, Lan Phong nắm lấy tay nàng, bình thường hắn nghiêm nghị chấp quản Thiên Cung, nhìn thấy dáng vẻ của nàng không thể tiếp tục ẩn giấu đáy lòng yêu thương cùng vui vẻ.


"Lúc đó ta không nghĩ tới có một ngày nàng sẽ trở thành thê tử của ta, bây giờ nghĩ lại khi gặp nàng thật sự quá tốt."
Lan Phong lẳng lặng nhìn Hoa Thù, ôm nàng vào lòng. Hoa Thù đáy mắt hiện lên sự ấm áp, nàng ôm lấy Lan Phong, trầm thấp đáp lại hắn.
"Đúng vậy, không thể tốt hơn."


Ánh trăng ẩn hiện bên ngoài Tú Dương Điện, bên trong điện một đôi phu thê sắp đại hôn thì thầm tiếng nói cùng tiếng cười.
Đại Trạch Sơn cấm cốc phía sau.


A Âm nằm ở trên giường, uống huyết dược mà Cổ Tấn mang đến, thấy Cổ Tấn như thường ngày muốn đi sơn động tu luyện, nàng vội vàng kéo tay áo hắn.
"A Tấn." Nàng kêu một tiếng, thanh âm yếu ớt.
Cổ Tấn vội vàng xoay người ôm nàng: "Sao rồi? Có phải là thân thể không thoải mái?"


A Âm lắc đầu: "Đừng ở đây với ta." Đáy mắt nàng hiện ra sự sợ hãi của người sắp ch.ết "Ngươi đi Thiên Cung đi." A Âm thanh âm đứt quãng, gần như kiệt sức, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, thấp giọng không thể nghe thấy, "Ngày mai là trùng dương, nàng phải lấy chồng, ngươi đi Thiên Cung đi."


Cổ Tấn nghe không rõ hai câu cuối mà nàng nói, đầu ngón tay chạm dần dần đến mạch trên tay của A Âm, đáy lòng hắn lạnh buốt, A Âm không có thời gian.
Cổ Tấn mang A Âm cẩn thận từng li từng tí đặt lên giường, hướng Hóa Thần Đan đang luyện hóa trong sơn động mà chạy tới.


Trong sơn động, trong lò ngọn lửa thiêu đốt Linh Vũ Tước Quan hóa thành nội đan cùng Dao Trì Thần Lộ, Côn Luân Tuyết Liên hợp thành một thể, nhiều nhất ba ngày sau Hóa Thần Đan sẽ luyện xong.
Đáy mắt Cổ Tấn ẩn chứa sự nặng nề, hắn tế ra một nửa tiên lực, hoàn thành bước cuối cùng luyện chế Hóa Thần Đan.


Tia nắng ban mai xuất hiện, vạn trượng kim dương chiếu xuống các tòa cung điện tại Thiên Cung, cuối cùng hoàn thành một đạo ánh sáng bảy màu rực rỡ chiếu vào đại hôn trong Vô Cực Điện.
Dựa theo phép tắc đại hôn của Thiên Cung từ trước
Một tiếng Thanh Long chuông vang, tân khách nhập điện.


Hai tiếng Khổng Tước chuông reo, Hoa Thù cùng Ngũ Thải Tường Vân mà tới.
Ba tiếng Kim Long vang lên, Lan Phong hóa thành Kim Long bay đến Vô Cực Đài, hoàn thành nghi thức đại hôn.


Lan Phong xưa nay chăm chỉ lo chính sự, cho dù hôm nay đại hôn cũng không ngoại lệ, hắn đi Lăng Vũ Điện xử lý chính sự, trước khi đi còn sai người đến thông báo Hoa Thù một tiếng, nói sẽ không đến muộn.


Hoa Thù sớm biết tính tình của hắn, nàng cũng không quan tâm việc đó, chỉ cười với thị nữ Hồng Tước oán trách hai câu.
Một tiếng Thanh Long chuông gõ vang, tân khách tham gia hôn lễ ở Thiên Cung hướng Vô Cực Điện bay tới, người hầu chỉ dẫn ngồi ở các vị trí trong điện.


Một chút, hai tiếng Khổng Tước chuông reo, chỉ thấy trên Tú Dương Điện mười con ngũ sắc Khổng Tước xuôi theo cầu thang mà bay liệng ở Cửu Thiên. Hoa Thù một thân hỉ phục, đầu đội mũ phượng, đứng ở trên thân một con khổng tước bay đến.


Tiếng chuông dừng, nàng đáp xuống Vô Cực Đài, y phục nhan sắc lộng lẫy.
Tân khách nhìn Khổng Tước công chúa xinh đẹp tuyệt trần, không khỏi khen ngợi thực xứng đôi.
Ba tiếng Kim Long vang lên, một tiếng vang vọng cả Thiên Cung, truyền khắp Tam giới.


Hoa Thù nhìn về phía Lăng Vũ Điện, khóe miệng nở nụ cười, đáy mắt chờ mong cùng khẩn trương.
Nhưng đến tiếng Kim Long cuối cùng vang lên, trên không của Lăng Vũ Điện chưa từng xuất hiện thân ảnh Lan Phong.


Tân khách trong Vô Cực Điện nhìn hồi lâu, trên đài Hoa Thù chăm chú nhìn qua trên không của Thiên Cung, tay không biết từ khi nào nắm chặt hỉ phục, khóe môi có chút phát run, hiện ra sự luống cuống cùng kinh sợ.
Lan Phong sao lại không xuất hiện? Đại hôn của họ long trọng tới cỡ nào, Lan Phong sao có thể không xuất hiện?


Dưới đài tiếng nghị luận rơi vào tai Hoa Thù, hết sức chói tai, ánh mắt của mọi người càng như kim châm.
Nàng kìm nén không được, hướng Hồng Tước bên cạnh lạnh giọng phân phó: "Đi Lăng Vũ Điện, gọi Lan Phong Thượng quân đến cử hành đại hôn..."


Nàng thanh âm chưa dứt, phía trên tây bắc của Thiên Cung, một tiếng gầm thét đau đớn vang vọng chân trời, thân ảnh Kim Long to lớn lăn lộn trên không sau đó lao thẳng xuống phía dưới, toàn bộ Thiên Cung vì thân ảnh rơi xuống mà chấn động.
Kim Long chi thân! Kia là Lan Phong!
Mọi người sắc mặt biến đổi.


"Ngự Vũ Điện, đây không phải là chính điện của Thiên Đế Mộ Quang sao? Lan Phong Thượng quân sao lại ở chỗ đó?" Xung quanh thanh âm của mọi người không dứt, Hoa Thù trên mặt không còn chút huyết sắc nào, nàng nâng bỏ mũ phượng, hướng Ngự Vũ Điện bay tới.


Trong phút chốc, Hoa Thù cùng tất cả tiên nhân đáp xuống Ngự Vũ Điện, đám người bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, nhất thời quên tiến lên.
Lan Phong tay cầm tiên kiếm, một thân mặc hỉ bào thêu kim long, nửa quỳ trước Ngự Vũ Điện.


Trước ngực hắn cắm một thanh trường kích, máu tươi từ trước ngực tuôn ra, nhuộm đỏ thân ảnh nửa quỳ.
Nồng nặc mùi máu tươi phảng phất, tất cả không phân biệt được đâu là màu của hỉ phục đâu là màu đỏ của máu.


Hắn nhìn về phía Vô Cực Điện, tràn đầy khao khát cùng nhớ nhung, nhưng trong mắt không có tia sáng cùng hi vọng.


Khi Hoa Thù một thân hỉ phục đến Ngự Vũ Điện, thân ảnh nửa quỳ tựa như tâm nguyện được đã hoàn thành, cũng không còn cách nào đợi lâu hơn được nữa, ánh sáng trong mắt bị dập tắt, nhắm mắt trước mặt tất cả mọi người.






Truyện liên quan