Chương 86

Sau khi nghe Sâm Vũ nói, A Âm một đêm không ngủ. Trời gần sáng, nàng đã ở Ngự Thiện Phòng trước đó một canh giờ. Nàng nhớ lại cách Thanh Y dạy và làm ra một chồng bánh đậu xanh. Nàng được Cổ Tấn cùng trên dưới Đại Trạch Sơn nuông chiều suốt những năm qua, chưa từng vào phòng bếp. Lần đầu nàng làm ra bánh đậu xanh hình dạng khó nhìn thì cũng không đáng nói nhưng còn có một chút vị khó ăn.


Bây giờ A Tấn đã tấn Thần, chắc sẽ không thiếu những thứ ăn vặt này. A Âm do dự một lúc, cuối cùng không đành ném đi, mặt dày tìm hộp trúc đựng bánh đậu xanh đi Cảnh Dương Cung.


Trước Cảnh Dương Cung tiên hầu nhìn thấy nàng đến, liếc hộp trúc trong tay nàng một chút, ý cười chân thành, lại xa cách khách khí như hôm qua: "A Âm nữ quân, người tới gặp điện hạ?"


A Âm gật đầu, không chờ nàng mở miệng, tiên hầu đã nói: "Điện hạ cùng Trường Khuyết Tiên quân xuất cung, còn chưa trở về, chờ điện hạ trở về, tiểu nhân nhất định đi Phượng Tê Cung báo cho nữ quân một tiếng?"


A Âm không ngờ Nguyên Khải lại không tại ở Cảnh Dương Cung, nàng nắm thật chặt trúc hộp trong tay, thất vọng gật đầu.
"Nữ quân là mang cho điện hạ? Vậy hãy để hộp trúc ở nơi này trước cũng được."


"Không cần." A Âm lắc đầu, tiên hầu cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nhẹ nhàng nhìn nàng, không vô lễ, không lấy lòng, xem nàng như người ngoài của Thiên Cung.




A Âm trong lòng hiểu rõ, Đại Trạch Sơn đã hủy, say khi Nguyên Khải tấn Thần, người trong Tiên tộc càng xem hắn là Thanh Trì Cung Thần quân, mà không còn là Thượng Tôn của Đại Trạch Sơn. Bây giờ Đại Trạch Sơn tính ra cũng chỉ còn lại nàng cùng Thanh Y hôn mê bất tỉnh, với những người khác đều không có quan hệ.


Thiên Cung chính là Tiên giới chí tôn, nếu không phải Nguyên Khải còn là trưởng lão ở Đại Trạch Sơn, sợ là những tiên hầu này mấy phần khách khí hữu lễ cũng chẳng muốn thể hiện.


Nhớ tới Đại Trạch Sơn, đáy lòng A Âm hơi thắt lại, còn chưa quay đầu rời đi, đã thấy tiên hầu nhìn về phía phía sau nàng bỗng nhiên biến sắc, đột nhiên cúi đầu.
"Điện hạ!"


Một bóng người màu trắng đi tới, hắn nhàn nhạt liếc tiên hầu một chút, tuyệt không đáp lại giống thường ngày. Tiên hầu đáy lòng càng thêm lo lắng, bắt đầu hối hận khi nghe Ưng tộc thị nữ nói mấy câu, sắc mặt đối với A Âm bỗng nhiên thay đổi, không nói lời nào.


Người ta là sư muội Thần quân, nhìn sắc mặt này của Thần quân, hắn rõ ràng đã đắc tội với Thần quân.
Rõ ràng A Âm tới gặp Nguyên Khải, nhưng Nguyên Khải xuất hiện, A Âm lại toàn thân cứng đờ, không dám quay người.
"Vào đi."


Nguyên Khải không nhiều lời, nhàn nhạt mở miệng, đã hướng trong Cảnh Dương Cung đi vào.
A Âm còn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn theo thân ảnh lạnh lùng của Nguyên Khải mà ngẩn người. Trường Khuyết vỗ vỗ vai nàng, nhìn nàng nháy mắt mấy cái: "A Âm, vào đi."


Có lẽ hai người làm bạn với Nguyên Khải không cùng lúc, cũng chưa từng tiếp xúc nhưng lại vô cùng ăn ý. A Âm nhìn hắn cảm kích gật đầu, ôm trúc hộp đi theo sau Nguyên Khải.
Nàng từ đầu đến cuối cách người phía trước ba bước, cũng không như trước lôi kéo Nguyên Khải nhảy nhót quanh người hắn.


Nguyên Khải đi thẳng đến thư phòng, A Âm cũng theo phía sau, khi kịp nhận ra thì nàng đã đứng trước mặt Nguyên Khải ngẩn ngơ một lúc.
Lúc này Nguyên Khải đang ngồi trước bàn sách, cầm trong tay một quyển sách cổ. Ánh mặt trời còn chưa lên, ánh nến trong phòng chiếu vào gương mặt anh tuấn của hắn.


Cảnh này cực giống lúc trước A Tấn ở Tàng Thư Các trong Đại Trạch Sơn vì nàng tìm cách kéo dài thọ mệnh Thủy Ngưng thú.
A Âm thì thào mở miệng, gọi một tiếng: "A Tấn."
Tay cầm sách dừng một chút, hướng mắt nhìn nàng.


Một đôi mắt sâu không nhìn rõ, vẫn có ấm áp nhưng không có dịu dàng của lúc trước.
Đáy lòng A Âm co thắt lại, không cần Nguyên Khải mở miệng, đáy mắt đã hiện lên vẻ cô đơn.
Nguyên Khải giống như không nhìn sắc mặt của nàng, nói: "Yến Sảng cùng Thanh Y thế nào rồi?"


A Âm thấy hắn nhắc chuyện hai người kia, mới tìm lại được chút cảm giác thoải mái: "Thanh Y đã tốt hơn nhiều, thương tích không nặng, chỉ là chưa tỉnh lại. Ngự Phong Thượng Tôn cùng Tiên Y Thiên Cung đều đã xem qua, tìm không ra nguyên nhân nó mê man." Nàng thần sắc ảm đạm "Yến Sảng bị thương quá nặng, Ưng Vương mỗi ngày dùng bí pháp Ưng tộc chữa thương cho nàng, sợ là mất nhiều năm mới có thể hồi phục tiên lực."


Những điều này Nguyên Khải đều biết, Thanh Y cùng Yến Sảng bị ma khí gây thương tích, chỉ có thể từ từ tĩnh dưỡng. Hắn chẳng qua tìm chút chuyện để nói giúp A Âm có thể thoải mái một tí.


A Âm là tự tay hắn nuôi lớn, tính tình của nàng hắn hiểu rõ nhất. Tất cả những chuyện xảy ra ở Đại Trạch Sơn sẽ trở thành cơn ác mộng kéo dài với nàng. Sau này bất luận trăm năm ngàn năm, nàng sẽ vì Đại Trạch Sơn bị hủy mà tự trách áy náy, vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình.


Nguyên Khải vẻ mặt cứng lại, đáy lòng thở thật dài, đối với hắn mà nói có khác gì nàng chăng?
Cho nên sau khi tấn Thần ở Đại Trạch Sơn, hắn cùng A Âm không thấy mặt nhau. Rõ ràng là gắn bó như môi với răng, cũng là hai người còn sót lại nhưng không thể đối mặt lẫn nhau.


"Không cần phải gấp gáp, từ từ điều dưỡng, Tiên nhân thọ mệnh lâu dài, tiên lực cũng sẽ khôi phục." Nguyên Khải an ủi nàng, nhìn thấy A Âm thâm quầng mắt, hắn nhíu mày "Ngươi vừa dùng Hóa Thần Đan, còn chưa hoàn toàn cùng nội đan dung hợp, sao không tĩnh dưỡng thật tốt? Chuyện trong Tiên giới ngươi không cần phải để ý đến, nghỉ ngơi thật tốt là được."


"Ta....ta làm cho ngươi một ít bánh đậu xanh." A Âm hơi nghiêng người, mang theo một chút uể oải "Không có Thanh Y nên ta làm không được ngon."


Nguyên Khải ngừng thở một chút, nhìn thấy ánh mắt A Âm mong chờ lại thản nhiên nói: "Không sao, trong điện có tiên trù, bọn họ làm vô cùng tốt." Hắn ra lệnh cho người bên ngoài cửa "Trường Khuyết, cho người làm một bàn điểm tâm mang lên đây."


Trường Khuyết vừa nghe xong định lui đi, trong phòng sắc mặt A Âm cũng đã thay đổi. Nàng vội vàng kêu một tiếng: "Không cần!"


Thấy Trường Khuyết kinh ngạc nhìn qua nàng. A Âm lại nhìn Nguyên Khải: "Ta làm thức ăn luôn luôn không thể ăn, hôm nay chỉ là chút tâm huyết muốn dâng cho ngươi dùng thử, ngươi không muốn ăn thì thôi. A Tấn..." Nàng thu tâm tư cùng sự mong chờ trong đáy mắt, nhìn Nguyên Khải, ánh mắt giải thích "Ta tới tìm ngươi, là vì chuyện xảy ra ở Đại Trạch Sơn ngày ấy."


Đáy mắt Nguyên Khải gợn sóng, không biết là vì đáy mắt A Âm cô đơn hay là vì lời nàng vừa nói, hắn không mở miệng yên lặng chờ A Âm nói tiếp.


"Chuyện ngày đó ở Đại Trạch Sơn chỉ sợ có ẩn tình khác, A Cửu làm những chuyện kia có lẽ cũng không phải là bản thân hắn muốn, hắn bị ma khí khống chế."
Nghe câu kết thúc của A Âm, Nguyên Khải nhíu mày: "Những việc này là ai nói cho ngươi nghe?"


Nguyên Khải là người duy nhất A Âm có thể tin tưởng, A Âm cũng không giấu hắn, nói: "Là Yêu giới nhị hoàng tử Sâm Vũ, đêm qua hắn đến Phượng Tê Cung..."


A Âm mang chuyện Sâm Vũ đêm qua đã nói, kể lại từ đầu đến cuối nói cho Nguyên Khải nghe, không sót một câu. Thấy Nguyên Khải thần sắc không thay đổi, nàng có chút nóng nảy: "A Tấn, nếu lời Sâm Vũ nói là sự thật, sau ba ngày lôi hình đối với A Cửu có thể tạm hoãn hay không? Chúng ta tìm ra Ma tộc, tr.a ra chân tướng thật sự.."


"Ngươi tới gặp ta chính là vì Hồng Dịch?" Không hề có điềm báo trước, Nguyên Khải đột nhiên mở miệng.
A Âm sững sờ, lại không biết trả lời như thế nào.


"Một tên Yêu tộc, không có bất kỳ chứng cứ nào nói ra những lời này, ngươi đã tin tưởng không nghi ngờ, tin tưởng không phải Hồng Dịch gây nên họa, thậm chí vì muốn hắn có thể sống mà đến cầu xin ta?"


A Âm sắc mặt tái nhợt, nàng vội vàng nhìn Nguyên Khải nói: "Không phải, A Tấn, ta không chỉ là vì A Cửu, nếu như Sâm Vũ thực sự nói thật, sư huynh bọn họ ch.ết nhất định có âm mưu, nếu tất cả là Ma tộc âm thầm gây ra, trăm năm hòa thuận của tiên yêu chắc chắn không còn..." Thấy Nguyên Khải không có chút thay đổi, A Âm đi đến trước bàn, hoảng loạn mà nhìn xem hắn, "Ma tộc thâm sâu không lường được, lại quỷ quyệt độc ác, hiện tại Thượng Cổ Thần giới đã đóng, một khi tiên yêu bất hoà, Ma tộc làm loạn, đến lúc đó ngươi làm sao bây giờ?"


Bây giờ A Tấn đã thức tỉnh, trước khi Thiên Đế trở về, xét địa vị Thượng Thần hắn là trụ cột của Tiên tộc. Một khi tiên yêu khai chiến, hắn chắc chắn xông pha trên chiến trường. Nếu như Ma tộc một lòng làm loạn Tam giới, Cổ Tấn không khác cái đinh trong mắt của bọn họ, sao hắn có thể có ngày bình yên?


Đáy mắt A Âm lo lắng dường như đả động Nguyên Khải, nhưng sự mềm mại biến mất cực nhanh, hắn nhìn về phía A Âm: "Xem như Sâm Vũ thực sự nói thật, coi như Hồng Dịch bị Ma tộc khống chế, vậy thì đã sao?"


A Âm bị ánh mắt Nguyên Khải lạnh lùng gây tổn thương, kinh ngạc nói: "A Tấn! Nếu A Cửu thật sự bị ma khí khống chế, vậy ngươi sẽ tổn thương người vô tội!"


"Hắn là người vô tội?" Nguyên Khải chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía A Âm, "Xem như hắn bị ma khí khống chế, chẳng lẽ cả Đại Trạch Sơn cùng hai vị sư huynh không phải bị hắn tự tay gi ết ch.ết? A Âm, đối với ngươi mà nói sinh tử của Hồng Dịch so với sư môn của ngươi còn quan trọng hơn sao?"


"A Tấn!" A Âm sửng sốt, nàng không dám tin nhìn qua Nguyên Khải, đáy mắt ửng đỏ, khàn giọng nói " Ngươi nghĩ ta như vậy sao?" Nàng thì thào lặp lại một câu "Trong mắt ngươi, ta chính là loại người này sao?"


Bàn tay Nguyên Khải chậm rãi nắm chặt, nhưng hắn không phủ nhận điều nàng nói. Hắn nhìn đáy mắt A Âm có chút phẫn nộ lại nhanh chóng hóa thành bi thương, đầu đến cuối không mở miệng.


"Hóa ra ta trong lòng ngươi chính là loại người xem trọng người ngoài hơn sư môn." Giọng A Âm rất thấp, Nguyên Khải trầm mặc để đáy lòng nàng lạnh lẽo thấu xương, lạnh đến không còn chút ấm áp.


"Đúng, tất cả đều là lỗi của ta. Nếu như không phải lúc đầu ta trong Cửu U Luyện Ngục cứu A Cửu, không phải ta khăng khăng dẫn hắn về Đại Trạch Sơn, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra. Nhưng ta thật không biết sẽ xảy ra những chuyện này, ta không biết sư huynh bọn họ sẽ..." Nàng âm thanh có nghẹn ngào, khổ sở tự trách đến nói không ra lời, "Ngươi tin tưởng ta một lần, A Cửu hắn sẽ không hủy Đại Trạch Sơn, chuyện xảy ra ngày đó nhất định có ẩn tình, chúng ta cùng nhau..."


Nàng lời còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên giọng tiên hầu bẩm báo: "Điện hạ?"
Giọng A Âm bị cắt ngang, Nguyên Khải lại nhìn ra cửa.
"Chuyện gì?"
"Hoa Thù điện hạ tới." Tiên hầu thanh âm khẽ cao hơn "Đang đợi ngài ở ngoài điện."
A Âm bỗng nhiên nhìn Nguyên Khải. Hoa Thù? A Khải đối với nàng...


Nguyên Khải không chú ý tới ánh mắt A Âm. Hắn nhíu mày, dù không vui nhưng cũng không nóng giận, chỉ ấm giọng phân phó nói: "Để cho nàng vào đi."
"Vâng."
Nguyên Khải đối Hoa Thù là sự dịu dàng, A Âm cảm giác hắn đã thay đổi, nàng nắm chặt tay, mím chặt môi.


Tiên hầu lui ra, chưa cách mấy hơi thở tiếng bước chân Hoa Thù vang lên. Có lẽ Hoa Thù vừa rồi cách thư phòng không xa, tranh chấp trong phòng sợ cũng nghe được bảy tám phần. Tiên hầu nhất định là sợ Nguyên Khải Thần quân mất mặt mũi, lúc này mới cố ý vào điện bẩm báo.
"Hoa Thù tham kiến điện hạ."


Ngoài cửa, giọng Hoa Thù vang lên, lại không còn lạnh lùng như trước, ngược lạimang theo sự gần gũi khó che giấu.






Truyện liên quan