Chương 98

Phượng Ẩn tỉnh lại là một ngày tốt trong Tam giới. Lúc lửa đỏ thiêu đốt chiếu sáng Quỷ giới ngày thứ hai, cây ngô đồng trên Ngô Đồng Đảo năm đó bị Cổ Tấn phá hủy hồi phục chỉ trong một đêm. Hoa nở khắp đảo, mây trên chín tầng trời che phủ cả Bắc Hải, ban ngày Giao Nhân tộc vây quanh đảo ca múa, Phượng Tộc từ trưởng lão trở xuống cùng trăm phượng không ngừng bay lượn, thanh âm ồn ào náo nhiệt vang vọng đến Cửu Trùng Thiên. Kỳ cảnh hiếm gặp như vậy trong vòng một ngày đã truyền khắp Tiên Yêu Quỷ Tam giới.


Tam giới đều nói, Ngô Đồng Phượng Đảo tiểu Phượng quân trở về đã có kỳ cảnh, cũng không biết thiên mệnh tạo cho mệnh cách tôn quý cỡ nào.


Chỉ là khá kì lạ. Ngàn năm trước Thiên Đế vì tiểu Phượng quân giáng thế mà tổ chức yến hội chiêu đãi Tam giới. Lúc này tiểu Phượng quân giáng thế lần nữa, Ngô Đồng Đảo lại không có chút động tĩnh mở yến hội, chỉ truyền tin tiểu Phượng quân trở về uy nghi bất phàm, thiên tư có một không hai trong Tam giới. Chúng tiên không có cơ hội gặp mặt tiểu Phượng quân, trong lòng tò mò cũng đành bất lực. Tất cả đều nghĩ đến Thiên Đế Phượng Nhiễm sắp phi thăng Thần giới, người kế vị Phượng Hoàng sẽ là tiểu Phượng quân, khi ấy đến Ngô Đồng Đảo sẽ được gặp mặt.


Không ai biết ngày lửa đỏ thiêu đốt Quỷ giới xông thẳng đến Tam giới, Hỏa Hoàng Ngọc trăm năm trên eo Thanh Trì Cung Phổ Yên Thượng quân không báo trước mà biến mất.
Bên cạnh một hồ nước yên tĩnh, hắn ngạc nhiên nhìn sự trống vắng trên eo, đáy mắt bình tĩnh ngàn năm thoáng qua cô đơn cùng hồi ức.


"Hỏa Hoàng Ngọc, ngay cả ngươi cũng biến mất, bên cạnh ta chẳng còn vật gì để tưởng nhớ cố nhân. Cũng tốt, ngươi có thể trở về tội nghiệt trên người ta cũng có thể giảm đi một bút."
Tiên quân áo trắng nhìn về phía Đại Trạch Sơn, khóe miệng lộ ra nụ cười chua xót.


Tiếng thở dài của hắn tiêu tán trong Thanh Trì Cung. Ngàn năm qua, không ai có thể nghe, cũng không người nào đến để nghe.




So với sự tò mò bàn tán trong Tam giới, trên Ngô Đồng Đảo lại càng náo nhiệt hơn. Sự thức tỉnh của Phượng Ẩn quả thực làm một đám Phượng tộc trưởng lão phải kinh ngạc. Tưởng rằng chờ ngàn năm trở về là tiểu Phượng quân năm đó hoạt bát cùng bốc đồng, không ngờ...


Ngày ấy mấy vị trưởng lão tràn vào Phượng Điện nhìn thấy Phượng quân đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, uy nghi bất phàm. Mặt mũi các trưởng lão tràn đầy kinh ngạc, sau đó trong lòng lặng lẽ bỏ đi chữ "Tiểu". Cho dù ai ai cũng đã là Bán Thần, uy nghi không thua Phượng Hoàng Phượng Ẩn lúc này nhưng cũng không dám xưng hô nàng một tiếng "tiểu Phượng quân".


Mặc dù Phượng Ẩn thức tỉnh tính nết không giống khi còn bé hồn nhiên pha trò, nhưng trong tộc mấy vị trưởng lão trong đầu vẫn cao hứng tìm không ra sự khác biệt. Không để ý Phượng Ẩn đã thành thiếu niên hơn nữa còn là ông cụ non, vẫn mỗi ngày chạy đến Phượng Nghi Cung, còn mỗi lần tới cửa trong tay đều cất giấu những thứ không giống nhau, từ Cửu Thiên Quỳnh Dao Lộ cho tới báu vật ở Tứ Hải, chỉ cần có thể làm cho tiểu tổ tông trong Phượng Nghi Cung nhếch môi cười, các trưởng lão đã có thể vui vẻ cả ngày.


Phượng Nhiễm xử lý xong chính sự ở Tiên giới, từ Thiên Cung trở về nhìn thấy trên dưới cả tộc vì tiểu đồ đệ của nàng mà huyên náo đến gà bay chó chạy.


Chỉ trong ngàn năm đã có thể hóa thành Bán Thần, trừ Nguyên Khải được trời sinh ra, từ xưa đến nay Phượng Ẩn được xem như độc nhất ở Cửu Châu Bát Hoang. Cũng khó trách mọi người cùng các trưởng lão đều xem trọng cùng yêu thích nàng. Nếu không phải tiểu Phượng Hoàng trở về tính tình khiêm tốn, sợ là Phượng tộc sớm đã mở yến hội chiêu đãi Tam giới, để chư tiên thần phật đến nhìn qua tiểu Phượng quân của nhà mình tôn quý bất phàm ra sao.


Đừng nói Phượng tộc trưởng lão, ngay cả Phượng Nhiễm lúc mới gặp Phượng Ẩn cũng thật sự kinh ngạc, không phải vì nàng có Bán Thần chi lực, mà là đôi mắt nàng tịch mịch cùng thâm trầm khó nhìn ra tính tình. Cho dù là Phượng Nhiễm sống trên vạn năm, cũng cực ít nhìn thấy đôi mắt cô độc lạnh lùng như vậy.


Tiểu đồ đệ này của nàng đã trải qua những gì, ngàn năm sau lại có tính tình như vậy. Phượng Nhiễm trong lòng sinh nghi ngờ, nhưng Phượng Ẩn sau khi tỉnh lại đều tĩnh dưỡng ở Phượng Nghi Cung, nàng không tìm được cơ hội để hỏi rõ ràng.
Ba tháng sau, Phượng Tê Điện, Nghê Vân Đài.


Một bàn cờ, một bàn trà Phổ Đà, một túi hương hương thơm thoang thoảng. Sư đồ hai người đánh một ván cờ, Phượng Ẩn đánh rơi một quân cờ, bắt gặp ánh mắt dò xét của Phượng Nhiễm ở phía đối diện, cười nói: "Sư quân, ánh mắt của người làm trong lòng đồ đệ hoảng sợ, muốn hỏi điều gì người mở miệng là được."


Phượng Nhiễm nhíu mày: "Sư quân của đồ đệ từ trước đến nay không dò xét việc tư của người khác. Đồ đệ muốn nói sẽ nói, ta cũng sẽ không ép buộc đồ đệ phải nói."


Tính tình này của Phượng Nhiễm bá đạo vạn năm, lại làm Thiên Đế nhiều năm như vậy sao có thể dễ dàng bị đồ đệ khích tướng.


Phượng Ẩn lắc đầu, cũng giống như ánh mắt Phượng Nhiễm đều lộ ra sự bất đắc dĩ. Ngàn năm luân hồi, nàng không phải tiểu Phượng Hoàng năm đó luôn nũng nịu bên cạnh Phượng Nhiễm, nhưng cũng sẽ không ở trước mặt Phượng Nhiễm lộ ra tính tình kiêu ngạo.


Nàng biết Phượng Nhiễm muốn biết điều gì, nàng ngủ say ngàn năm tỉnh lại chính là Bán Thần, tính tình cùng ngàn năm trước hoàn toàn khác biệt. Trên Ngô Đồng Đảo ngoài tò mò chính là sự lo lắng, nhưng cũng chỉ có Phượng Nhiễm có thể mở miệng hỏi.


"Năm đó lúc con giáng thế bị Đại Trạch Sơn..." Giọng Phượng Ẩn không thể nghe rõ, nàng dừng một chút, nói: "Cổ Tấn Tiên quân hủy Hỏa Hoàng Ngọc làm con hồn phi phách tán, hồn phách lưu lạc ở Tam giới, trong đó có một phách đi vào Quỷ giới để luân hồi. Nó có thể là bản năng niết bàn của Hỏa Phượng, trong ngàn năm trong luân hồi ký ức mỗi kiếp đều vẫn vẹn nguyên. Ngàn năm sau, kiếp cuối cùng con từ cầu Nại Hà nhảy xuống sông Vong Xuyên, hồn phách trở về Ngô Đồng Đảo, giáng thế lần nữa."


Phượng Ẩn nhìn Phượng Nhiễm, có chút bất lực: "Sư quân, con đã sống qua mấy chục kiếp, nhân gian muôn màu thế gian muôn vị đều đã trải qua. Hiện giờ tính tình dù có chút nhạt nhẽo, cũng là để sau này tránh khỏi phiền phức trong thế gian."


Phượng Nhiễm dù nghĩ Phượng Ẩn ngàn năm qua đã trải qua không ít chuyện khó khăn, cũng không nghĩ tới nàng sẽ có cách sống như hôm nay. Tuy trên mặt nàng không hiện ra nhưng đáy lòng lại cực kì kinh ngạc.


Thần tiên hạ phàm độ kiếp luân hồi không hiếm thấy, nhưng cho dù là mấy vị Chân Thần ở Thần giới hạ phàm cũng chưa từng có ai phải lịch kiếp nhiều như vậy. Nàng không phải hạ phàm lịch kiếp mà đang trải qua kiếp nạn để rèn luyện linh hồn cùng tâm trí, cũng khó trách chỉ ngắn ngủi ngàn năm, tính tình Phượng Ẩn đã thay đổi. Nhưng Phượng Nhiễm vẫn không hiểu, luân hồi trong thế gian chỉ có thể rèn linh hồn của Phượng Ẩn, một thân Bán Thần chi lực của nàng từ đâu mà đến? Tuy có Trấn Hồn Tháp nuôi dưỡng thân thể nàng ngàn năm, nhưng một ngàn tuổi đã là Bán Thần vẫn có chút khó tin. Hơn nữa nàng tấn vị thành Thần lôi kiếp cũng chưa giáng xuống, quả thực chưa từng nghe thấy.


"Lúc nhỏ ngươi cứng đầu ngang bướng, khi đó ta còn lo lắng tính tình của ngươi khó gánh vác Phượng tộc, bây giờ..." Phượng Nhiễm nhấp một ngụm trà, xúc động nói: "Ta cũng là không cần lo lắng. Ta sắp phi thăng Thần giới, ngươi kế nhiệm vị trí Phượng Hoàng đi."


Phượng Nhiễm nói xong, từ trong ngực lấy ra một vật nhỏ ném cho Phượng Ẩn, Phượng Ẩn đón lấy vật kia, vật kia ngay khi chạm vào tay Phượng Ẩn nó đã tự trượt vào ngón tay của nàng.


Phượng Ẩn cúi đầu nhìn nhẫn ngọc Phượng Hoàng giữa ngón tay, dù là nàng luân hồi ngàn năm cũng chưa kịp lấy lại tinh thần: "Sư quân, cái này..."


"Phượng tộc chúng ta không có của cải gì, rất nghèo, luôn luôn hành sự đơn giản. Vừa rồi chính là nghi thức kế nhiệm, kể từ hôm nay ngươi chính là Phượng Hoàng."
Nghi thức kế nhiệm? Ném chiếc nhẫn sao? Phượng Ẩn suy nghĩ hiểu rõ lời Phượng Nhiễm nói, biểu lộ lập tức kinh ngạc.


Ngàn năm trước lúc nàng giáng thế Ngô Đồng Đảo mở đại yến chiêu đãi Tam giới suốt ba ngày, bày tiệc linh đình đủ cho một cái Tiên phủ dùng mười năm! Đáy lòng Phượng Ẩn trăm lần không muốn, trong đầu lại bị mấy chữ to"Tôn sư trọng đạo" phủ lấy, ủy khuất đáp lại: "Vâng sư quân".


Phượng Nhiễm mừng rỡ nhìn nàng trong bộ dáng thiếu niên, đáy lòng mừng vui lại không chút hiện trên mặt.
Phượng Ẩn nhớ tới lời Phượng Nhiễm vừa mới nói, nhíu mày: "Phi thăng Thần giới? Sư quân, ta vừa mới trở về, người đã phải phi thăng Thần giới, có phải là quá nhanh không?".


"Nhanh cái gì. Nếu không phải ngươi ngủ say, Phượng tộc không người kế vị, ta đã sớm phi thăng. Bây giờ có kéo ta lại cũng không được." Phượng Nhiễm nhìn về phía ngô đồng tổ thụ: "Cảnh Giản sắp tỉnh lại, ta muốn đưa hồn phách của chàng đến Thần giới, xin Thượng Cổ dùng hỗn độn chi lực tạo thân thể cho chàng."


Phượng Ẩn sững sờ, lập tức vui mừng, lộ ra nụ cười khó có được từ khi giáng thế: "Sư quân, sư phu của ta sắp tỉnh rồi sao?"


Phượng Nhiễm nghe cách nàng gọi làm cho dở khóc dở cười, cũng rất hưởng thụ, vuốt cằm nói: "Hơn một ngàn năm trước, năm đó ở La Sát Địa, ta nghĩ là hồn phách của chàng vĩnh viễn tan biến trong Tam giới, không nghĩ tới còn có thể đợi được chàng trở về..." Không biết Phượng Nhiễm nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngừng nói, lại thở dài.


Âm thanh thở dài thực không giống tác phong nhanh gọn linh hoạt từ trước đến nay của Phượng Nhiễm, Phượng Ẩn cười nói: "Sư quân, sư phu đã sắp trở về, người còn than thở cái gì?"


Phượng Nhiễm xúc động nói: "Ta chỉ là cảm thấy thế sự vô thường, không ngờ tới sau khi Cảnh Giản rời đi trăm năm, La Sát sẽ lần nữa xảy ra tiên yêu đại chiến, Nguyên Khải hắn càng..."


"Sư quân." Không chút báo trước, Phượng Ẩn đột nhiên mở miệng ngắt lời Phượng Nhiễm, dường như không để ý, nói: "Nghe nói sau khi con hồn phi phách tán, Tam giới xảy ra nhiều chuyện đặc sắc. Những ngày này các trưởng lão đều đã kể với con, chẳng qua đều là chuyện của ngàn năm trước, cùng con không có liên quan gì. Con ngược lại rất tò mò, người phi thăng Thần giới, ngày đó đế vị dự định như thế nào? Yêu Hoàng của Yêu Giới là Thập Vĩ Thiên Hồ, Thiên Đế nếu vô dụng, Tiên tộc ngày sau vạn năm sợ là không có được một thế cân bằng."


Phượng Nhiễm nhún vai: "Phượng tộc chúng ta vốn là Thượng Cổ Thần thú nhất tộc, không thuộc hạ Tam giới. Chỉ là tộc nhân sáu vạn năm qua đã sống ở Phượng Đảo, ta lười di chuyển cả tộc về Thần giới. Lúc trước nếu không phải Mộ Quang đến trước mặt ta thỉnh cầu, ta nhất định không nhận đế vị này. Bây giờ ngàn năm trôi qua, vị trí Thiên Đế cũng nên trả lại cho Tiên tộc." Trong mắt Phượng Nhiễm mang theo cơ trí "Tính tình của ta không thích hợp làm chủ nhân trên Cửu Trọng Thiên Cung, năm đó Lan Phong là người được chọn, chỉ tiếc thế sự vô thường..." Phượng Nhiễm lắc đầu: "Hôm qua ta đã ban chiếu chỉ xuống Cửu Châu Bát Hoang, ba tháng sau ai có thể phá được Cửu Cung Tháp do ta bày ở Thiên Cung, lấy được Thiên Đế ấn tỉ bên trong tháp, người đó chính là người kế vị Thiên Đế."


Cửu Cung Tháp phân thành chín tầng, mỗi một tầng đều có Tiên quân thủ tháp, mỗi khi tiến lên một tầng tiên lực người trong tháp sẽ yếu đi một phần, cho đến tầng cuối cùng của Cửu Cung Tháp chỉ còn mười phần sức mạnh. Phượng Nhiễm dùng Cửu Cung Tháp để tuyển chọn Thiên Đế cũng là cách hay, nhưng trong Cửu Châu Bát Hoang những lão thần tiên tiên lực thâm hậu cũng không ít, có năng lực phá tháp cũng có mấy người. Nếu cùng phá được tháp, đến lúc đó sẽ định đoạt thế nào?


Phượng Ẩn liền nói: "Sư quân, người dùng Cửu Cung Tháp để chọn Thiên Đế có phải quá tùy ý, nếu không chỉ có một người phá được tháp, vậy nên làm thế nào cho đúng?"


Phượng Nhiễm lại đặt xuống một quân cờ, thấy thế cờ tốt, cười nói: " Tầng cuối cùng của tháp ta tự mình trấn thủ. Yên tâm, Mộ Quang mang Tiên giới giao vào trong tay ta, khi ta phi thăng cũng sẽ không phụ sự nhờ vả của hắn năm đó. Thế nào, ngươi cảm thấy sư quân ngươi không đáng tin tưởng, ngồi trên ngôi vị Thiên Đế cũng chỉ là chơi đùa?"


Phượng Ẩn sờ sờ cái mũi, vội vàng xin lỗi: "Sư quân suy nghĩ chu đáo, là đệ tử quá lo ngại. Chỉ là..." Phượng Ẩn đột nhiên nói; " Với thần lực của sư quân, trừ Thanh Trì Cung tiểu Thần quân, sợ là không ai có thể tại tầng cuối cùng của Cửu Cung Tháp lấy được Đế tỉ, trong lòng sư quân sớm đã có người kế vị Thiên Đế..." Phượng Ẩn trừng mắt nhìn Phượng Nhiễm: "Sư quân, vị tiểu Thần quân tuy là người tự mình nuôi lớn, người không sợ người trong Tiên tộc nói người dùng người lại thiên vị người thân, nói vị tiểu Thần quân dùng quan hệ để kế vị?"


Phượng Nhiễm sớm đã tấn vị Thượng Thần, trừ Nguyên Khải tấn vị có được hỗn độn thần lực, ai có thể trong lúc tiên lực suy yếu phá vỡ được Cửu Cung Tháp? Tuy nói sư quân ban xuống chiếu lệnh mời thần tiên trong Cửu Châu Bát Hoang đến phá tháp, chỉ khi nào biết tầng cuối cùng thủ tháp là nàng, Tam giới chẳng lẽ không biết nàng hướng đế vị vào ai?


Phượng Nhiễm cười cười, không phủ nhận, nhưng cũng không đồng ý, chỉ lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa. Nàng nhìn Phượng Ẩn nói: "Cái này chưa hẳn, hắn là ta nuôi lớn, ngươi là ta dạy dỗ lớn, ngươi nếu muốn làm Thiên Đế, cũng có thể thử cùng hắn quyết tranh hơn thua."


Phượng Ẩn nghe xong liên tục xua tay, trong mắt mười phần ghét bỏ: "Sư quân, con làm Phượng Hoàng đã đủ mệt mỏi, ngày đó đế vị cũng đừng nhường cho con. Những lão thần tiên ở Thiên Cung ngày ngày lẩm bẩm lễ nghi phiền phức, con không có kiên nhẫn."


"Tính tình này của ngươi rất giống ta." Phượng Nhiễm lắc đầu, nói: "Thôi được, không muốn thì không muốn. Ngươi trông coi thật tốt Phượng Hoàng tộc. Ngươi đã là Phượng Hoàng, dù đã luân hồi thế gian ngàn năm, nhưng đối với chưởng môn các phủ cùng Thượng tiên Thiên Cung hoàn toàn không biết, lần này chọn Thiên Đế tất cả chúng tiên đều đến Thiên Cung, ngươi theo ta cùng đến Cửu Trọng Thiên gặp mặt chưởng môn các phủ một lần, cũng dễ dàng cho ngày sau chấp chưởng Phượng tộc."


Phượng Ẩn gật đầu, đồng ý yêu cầu của Phượng Nhiễm. Nàng là Phượng Hoàng tương lai của Phượng tộc, cho dù Ngô Đồng Đảo không tham gia phân tranh Tam giới, nhưng Phượng tộc sẽ có lúc cùng các tộc trong Tam giới giao hảo.


"Ngươi lần này tỉnh lại, ta ngược lại có chút kinh ngạc." Phượng Nhiễm nhìn về phía đồ đệ.
"Ồ? Sư quân là có ý gì?"


"Dựa vào tính tình khi ngươi còn bé, trải qua luân hồi khổ nạn, ngươi đã sớm không kịp chờ đợi vi sư đến để khoe khoang, nói không chừng sẽ còn đi Quỷ giới tìm Quỷ Vương đòi một lời giải thích. Lúc này ta không hỏi ngươi, vậy mà ngươi cũng không nhắc tới, ngươi thật sự đã trưởng thành." Phượng Nhiễm bình tĩnh nói, đột nhiên mở miệng: "Phượng Ẩn, một phách của ngươi tiêu tán ở Phượng Đảo, sau đó đi thẳng đến Quỷ giới luân hồi?"


Phượng Ẩn không ngờ đến Phượng Nhiễm đột nhiên có câu hỏi này, nàng hơi giật mình nhưng thần sắc lại bất động: "Đúng là đi tới Quỷ giới luân hồi. Tuy con là Hỏa Phượng, nhưng một phách cũng khó sống ở trong Tam giới."


Phượng Nhiễm gật gật đầu, không nhiều lời nữa, nhìn bàn cờ. Phượng Ẩn đặt xuống một quân cờ, tìm được đường sống trong chỗ ch.ết, lại từ ch.ết thành sống, Phượng Nhiễm ngợi khen hai tiếng: "Đúng là đến nhân gian lịch kiếp học được không ít, kỳ nghệ không thua kém vi sư. Không còn thú vị không còn thú vị, ngươi tĩnh dưỡng thật tốt đi, ba tháng sau theo ta đi Thiên Cung."


Phượng Nhiễm phẩy tay áo một cái, mang cờ trên bàn đặt lại trong hộp bạch ngọc, hướng Nghê Vân Đài mà đi. Nàng đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về hướng tiểu đồ đệ đang ngắm quân cờ, bỗng nhiên gọi nàng một tiếng: "Phượng Ẩn."


Một tiếng này hơi có chút sâu xa. Phượng Ẩn ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt sư quân nàng đầy cơ trí lại dò xét.


"Ta dù tuổi tác hơi lớn, cũng không phải không nhớ gì. Ngươi từ khi giáng thế chưa từng đi qua Thiên Cung, làm sao biết trên Cửu Trọng Thiên Cung các lão thần tiên ngày ngày đều lẩm bẩm những lễ nghi phiền phức?"
Tay Phượng Ẩn đang mân mê quân cờ dừng lại, có chút lúng túng nhìn bên trên quân cờ.


"Khi còn bé ở Phượng Đảo nghe sư quân cùng các trưởng lão nói nhiều, đồ đệ tự nhiên sẽ nhớ kỹ các lão thần tiên ở Thiên Cung suốt ngày rao giảng lễ nghi."


"Ồ? Thật sao?" Phượng Nhiễm kéo dài giọng nói: "Trí nhớ ngươi tốt, ngàn năm trước còn trong trứng Phượng Hoàng đều nhớ rõ những chuyện xảy ra. Sư quân tuổi tác lớn, không chịu nhận mình già không được rồi..."


Phượng Nhiễm thở dài rời khỏi Nghê Vân Đài, để Phượng Ẩn một mình trên đài. Bóng lưng nàng uốn lượn giấu bao tình cảm cùng tâm ý sâu xa.


Một lúc sau, quân cờ trong tay Phượng Ẩn rơi vào bàn cờ, đụng ra tiếng vang lanh lảnh. Nàng thu lại sự đạm mạc, lộ ra chôn sâu trong đó là lạnh buốt thấu xương.


Ngàn năm trôi qua, tỉnh lại từ trong mộng, trên Ngô Đồng Phượng Đảo một lần nữa mở mắt giáng thế, vào lúc này nàng mới hiểu được một tiếng cuối cùng "A Âm" Tu Ngôn gọi trên cầu Nại Hà không phải gọi nàng, mà là nữ tiên của Đại Trạch Sơn ngàn năm trước ch.ết trên La Sát.


Thủy Ngưng thú A Âm ngây thơ, trong sạch sống một đời ngắn ngủi. Nhưng lại mang ô danh cùng oan khuất hồn phi phách tán trên La Sát Địa vĩnh viễn không được siêu sinh, không ai biết Phượng Hoàng Phượng tộc phải trải qua năm tháng cô đơn tủi nhục, nhưng biết thì đã sao?


Phượng Ẩn đứng dậy, nhìn về phía Thiên Cung, lông mày lạnh thấu xương cùng thâm trầm.


Thủy Ngưng thú A Âm đã ch.ết nhưng nàng Phượng Ẩn vẫn còn sống, nàng sẽ tìm ra chân tướng chôn sâu ở Đại Trạch Sơn, nàng sẽ từng bước từng bước tìm ra Ma tộc đã hại ch.ết sư môn nàng, nàng sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào.


Nhưng ngàn năm trước đau đớn cùng hận thù, yêu thương cùng ân oán, cùng Ngô Đồng Phượng Đảo Phượng Hoàng có liên quan gì nhau?
Ngày thứ ba sau khi Thiên Đế Phượng Nhiễm ban xuống chiếu lệnh, vị trí Thiên Đế đã đả động Tiên giới các phủ, họ cũng nhận được thiệp mời từ Thiên Cung.


Thay mặt người chấp quản Tứ Hải, Khổng Tước tộc công chúa Hoa Thù mời tiên hữu các phủ đến thăm Thiên Cung, tham gia sinh thần một ngàn hai trăm tuổi của Đại Trạch Sơn Phổ Yên Thượng quân vào nửa tháng sau. 






Truyện liên quan