Chương 59: (h)

Edit + Beta: Vịt
Tần Thụy xụ mặt đem Tống Tân Kế ôm trong ngực đặt ở trên giường đôi trong khách sạn, không nói chuyện, xoay người cởi cà vạt vung tay ném tới ghế salon bên cạnh, sau đó cởi ống tay áo.
Tống Tân Kế mím môi, nhìn động tác nam nhân trong lòng có chút không chắc chắn.
Làm gì, muốn đánh mình?


"Tống Tân Kế, anh chạy rồi a, anh sao còn chạy tới gặp tôi?" Tần Thụy cười tà câu khóe môi nhìn y, làm cho da đầu Tống Tân Kế tê dại.


"Tôi chỉ là nói rõ với cậu, hai người chúng ta không thích hợp." Tống Tân Kế cũng nghĩ rõ ràng rồi, đã muốn dây dưa gieo họa, vậy thì ở với nhau, y cũng có tính khí, y khó chịu liền thành thỏ, hơn nữa, thỏ nóng nảy còn cắn người đấy.


"Không thích hợp?" Tần Thụy khơi một bên lông mày, một chân quỳ trên giường nghiêng người tiến tới trước mặt y, nhiệt khí hô hấp ra trực tiếp phun ở trên mặt Tống Tân Kế, "Thích hợp hay không không phải là anh quyết định."


Sau khi hắn đối với người đàn ông này có cảm giác khác thường, cư nhiên nói với hắn không thích hợp? Không thích hợp còn muốn sinh con cho hắn, lời đều để cho ngươi nói rồi, cũng phải xem hắn có nghe hay không.


"Trong nước có quy định văn bản rõ ràng, đàn ông mang thai được pháp luật bảo vệ, tôi nói không thích hợp thì không thích hợp, cậu tên nửa quỷ dương này không cần nói với tôi mấy cái có hay không có." Tống Tân Kế cũng tức giận, bản thân sau khi mang thai tính tình liền không quá tốt, hiện tại càng khó chịu nhìn cái gì cũng muốn ném lên mặt Tần Thụy.




Tần Tụy bị y chọc cười.
Thời gian này của hắn làm sao lại không phát hiện Tống Tân Kế cũng có tính khí?
Là y giả bộ quá tốt, hay là mình nhìn thấy nam nhân liền chỉ có thể dùng nửa người dưới suy nghĩ, vấn đề này hắn không nghĩ qua.


"Tần Thụy, tôi thừa nhận mình từng thích cậu, tôi thừa nhận tôi tư tâm muốn sinh đứa nhỏ, nhưng nếu như cậu bởi vì chuyện này dây dưa không ngừng với tôi, tôi có thể tới bệnh viện sinh con non, cậu đừng ép tôi.
Trong lòng Tống Tân Kế co rút đau.


Y biết lời này nói trái lương tâm, nhưng y không muốn ở cùng nam nhân chỉ có ở mặt ȶìиɦ ɖu͙ƈ dây dưa. Bạn giường, pháo hữu đều không phải y muốn.
Y muốn chính là bầu bạn, bầu bạn có thể cả đời sống chung một chỗ.
Đàn ông 30 tuổi, muốn ổn định, không muốn tiếp tục lăn qua lăn lại nữa.


Tần Thụy bị y nói sửng sốt, gật đầu lia lịa, âm u cười lạnh, "Được, Tống Tân Kế, anh giỏi." Cầm lấy áo khoác bên cạnh xoay người rời đi.
Tống Tân Kế ngơ ngác nhìn Tần Thụy rời đi, sau đó nghiêng người ngã đầu liền ngủ.
Đi con mẹ nó đi Tần Thụy, ông đây cũng có tính khí!


Lúc Hàn Mạc về đến nhà đã 10h tối, cha Hàn và dì Khương đã ngủ, người cao tuổi hơn 9h đã cảm thấy buồn ngủ, buổi sáng dậy sớm.
Thiệu Văn Phong đang dựa vào đầu giường xem tài liệu, tiểu bảo bối ngoài ở trên bụng nam nhân vểnh miệng nhỏ ngủ mơ mơ màng màng.


Thỉnh thoảng còn còn đạp hai chân mập nhỏ.
Hàn Mạc thò đầu vào nhìn, khơi mi, "Em về rồi, vẫn chưa ăn cơm đâu."
"Chưa ăn?" Thiệu Văn Phong buông văn kiện trong tay xuống, nhẹ nhàng ôm con trai ở trong ngực đặt một bên, đắp chăn.


"Ừa, chưa ăn, chỉ uống cốc nước trái cây." Hàn Mạc thấy nam nhân đi tới, đóng cửa phòng đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, vẫn được, có cơm thừa buổi tối có thể tạm chút.
Thiệu Văn Phong ngồi ở một bên nhìn cậu ăn cơm, cười ra tiếng.


"Bận xem kịch vui quên ăn cơm?" Đưa tay lấy hạt cơm ở trên mặt cậu xuống, trong mắt nam nhân tràn đầy ôn nhu.
Có thể cứ nhìn vậy mãi Hàn Mạc đã rất hạnh phúc.


"Không có, căn bản không gọi đồ ăn, chỉ mấy người ngồi đó nói mấy câu, chuyện của Tống Tân Kế tự anh ấy làm đi, dù sao em không có tâm tình tham dự." Nhún nhún vai, ăn xong miếng cơm cuối cùng Hàn Mạc cầm đĩa đi rửa, xoay tay lại từ trong tủ lạnh lấy ra mấy trái kiwi cắt cắt.


"Muốn ăn không?" Mấy miếng kiwi xanh lục đặt ở trong đĩa trái cây thủy tinh, bên trên cắm tăm.
Thiệu Văn Phong lắc lắc đầu, giơ tay lên ôm cậu vào trong ngực.
Hàn Mạc giật mình, không quá quen tư thế cứ như vậy ngồi ở trên đùi nam nhân, không biết làm sao nam nhân ra sức quá lớn, giãy dụa không ra.


"Đừng lộn xộn." Mang theo khàn ồm ồm, Thiệu Văn Phong đỉnh eo ghé tới há miệng ngậm vành tai cậu ʍút̼ thỏa thích.
Thứ cứng rắn đè phía dưới mông Hàn Mạc cực kỳ rõ ràng, tính toán thời gian, hình như đã lâu hai người không thân mật qua.


Má cậu có chút nóng lên, ngây ngốc ngồi trên người nam nhân, thân thể có chút nhũn ra.
Nam nhân đem bàn tay to dọc theo cơ eo cậu từ từ vuốt ve, sáp tới hôn hôn gáy cậu, "Mạc Mạc...... Có thể hay không?"
Nếu như là lúc trước, nam nhân đâu sẽ hỏi ra lời này.
Hàn Mạc mím môi, một tiếng cũng không dám ra.


Mặc dù biết cha và dì Khương đã ngủ, nhưng dù sao cũng là ở trong phòng khách, cậu căn bản không dám phát ra thanh âm gì kinh động hai cụ.
Thiệu Văn Phong câu lên khóe miệng khẽ cười một tiếng, coi như cậu đây là cam chịu.


Hai ba cái tuột quần Hàn Mạc ra, kể cả qυầи ɭót cũng lột, lúc này, Hàn Mạc mặc áo sơ mi caro, lồng ngực mở rộng, hai chân dài trơn bóng giạng ngồi trên đùi nam nhân, thân thể xấu hổ nổi lên màu hồng phấn.


"Anh...... Anh đừng quá phận......" Hình trụ trước người đã bị nam nhân đưa tay cầm lấy, chỗ lỗ nhỏ có chất lỏng trong suốt chảy ra.


"Cục cưng, em thích như vậy." Thiệu Văn Phong khẽ cười ghé tới hôn hôn môi cậu, thò người ra ôm lấy cậu khom lưng, cầm mấy miếng kiwi Hàn Mạc vừa cắt xong, thừa dịp lúc Hàn Mạc má hồng hồng đem từng miếng từng miếng kiwi, từ từ nhét vào hoa cúc thít chặt của Hàn Mạc.


Đường ruột nóng hổi đột nhiên bị bên ngoài cứng rắn nhét vào thứ lạnh như băng, Hàn Mạc bán nhắm mắt trong lòng cả kinh, mở to mắt bối rối nhìn nam nhân, "Thứ gì?"


"Một loại trái cây có thể làm cho em thoải mái." Vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi dưới của cậu, Thiệu Văn Phong nhếch miệng cười một tiếng, ngón tay dài đem 5 miếng kiwi nhét vào hoa cúc, sau đó ở trong cơ thể cậu nghiền nát.


Hàn Mạc khẽ nhíu lông mày, quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt thân thể căng thẳng, kẹp chặt chẽ ngón tay trong thân thể, "Thiệu Văn Phong!"
Nam nhân này cư nhiên dám cầm kiwi làm thuốc bôi trơn, này, này, này, cái này làm cho cậu sau này đối mặt với kiwi thế nào! Quá hạ lưu!


"Suỵt...... Nơi này chính là phòng khách, mặc dù phòng ngủ của hai cụ còn cách một đoạn, bất quá thanh âm em nếu như quá lớn vẫn là sẽ bị nghe thấy." Khẽ cắn môi cậu, ngón tay tăng thêm lực độ ở trên tuyến tiền liệt nhô ra trong cơ thể cậu đè ép, dẫn tới hai chân Hàn Mạc phát run mãi.


Khóe mắt đều hơi hơi phiếm hồng, Hàn Mạc hung hăng nhìn nam nhân, hít sâu một cái đột nhiên thò người ra ôm nam nhân, một ngụm cắn trên cổ nam nhân.
Cắn ch.ết anh, cắn ch.ết anh! Rất đáng ghét.


"Cục Cưng, yên tâm, mấy miếng anh cầm đều là phần không có hạt, sẽ không làm cho em khoái cảm liên tục." Tùy ý cậu hung hăng cắn mình, nam nhân không quan tâm chút đau đớn này, hơn nữa đối với anh mà nói, dáng vẻ này của Hàn Mạc đã là đón nhận cách làm của anh, nghiêng đầu ɭϊếʍƈ ốc tai cậu, nam nhân khẽ cười thêm vào một ngón tay, hai đầu ngón tay thừa dịp kiwi tiết chất lỏng trơn dính ở trong đường ruột nóng ướt ra ra vào vào.


Hàn Mạc thở hổn hển, khẽ di chuyển thân thể hướng phía trước đỉnh lộng, để cho thứ đã sớm đứng thẳng của mình ở trong lòng bàn tay to của nam nhân tuốt động.
"Ưm......" Từ trong lỗ mũi rên một tiếng, Hàn Mạc ô ô hai tiếng tỏ vẻ bất mãn, muốn càng nhiều.


Nước kiwi vừa nãy còn có chút lành lạnh đã bị ngón tay nam nhân ra ra vào và tăng nhiệt, cậu hiện tại đã cảm thấy phía dưới một mảnh trơn trượt, căn bản không dám cúi đầu nhìn trên đùi nam nhân là tình huống gì.


Trong hoa cúc đã thuận lợi đi vào ba ngón tay, trong lòng bàn tay nam nhân đều là chất lỏng màu xanh lục, dính nhớp.
Rút ngón tay ra giơ lên đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ một cái, chẹp chẹp miệng, nam nhân nhìn gò má đỏ bừng của Hàn Mạc, sáp tới hôn hôn mặt cậu, ở bên tai rầm rì, "Thật ngọt."


Oành một cái, Hàn Mạc xấu hổ chỉ muốn tìm lỗ chui vào.
Có thể đừng sắc tình như vậy hay không! Cậu da mặt mỏng!
Cởi quần ngủ xuống, súng trường của nam nhân thẳng tắp hướng Hàn Mạc dựng đứng.


Cúi đầu nhìn súng trường trước mắt, Hàn Mạc nuốt nuốt nước miếng phân bố trong miệng, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy ghen tỵ, dựa vào cái gì đều là đàn ông, thằng cha này cư nhiên to dài hơn mình nhiều như vậy. Đều là ăn ngũ cốc hoa màu, chênh lệch sao có thể lớn như vậy.


"Cục Cưng, em muốn nó hay không?" Đỉnh đỉnh eo, súng trường đung đưa, dưới cái nhìn chăm chú thẳng tưng của Hàn Mạc lại lớn hơn chút thể tích.


Thiệu Văn Phong hôn giống như hạt mưa rơi vào trên mặt trên môi cậu, bàn tay to dính nhớp ẩm ướt đem hai cây cùng nhau cầm, thân thể Hàn Mạc run lên, lập tức không có tâm tình khác.


Bán nhắm mắt nhỏ giọng hừ hừ, giơ tay cánh tay lên vòng ở cổ nam nhân, Hàn Mạc sáp qua ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng nam nhân, hít hít mũi, "Muốn......"
"Muốn cái gì?" Tăng nhanh tốc độ tuốt động trong tay, nam nhân xấu xa cười cười, tay còn lại cũng từ vốn là vuốt ve mông thịt của cậu biến thành ở trong hoa cúc ra vào co rút.


Động động eo, Hàn Mạc vểnh miệng, trừng mắt, "Anh nếu tiếp tục dằn vặt em, em liền không làm nữa!"
Thằng cha trời đánh, cư nhiên dám trêu chọc cậu!


Thiệu Văn Phong cười ra tiếng, hôn hôn trán cậu trấn an, "Nhóc con vừa tham vừa lười." Thò người ra cầm khăn ướt đặt trên bàn lau tay, sau đó hai tay nắm eo Hàn Mạc, đem súng trường đã sớm nổi gân xanh đỉnh ở cửa hoa cúc lúc khép lúc mở phía dưới của cậu, nhẹ nhàng cọ sát.


"Ưm...... ư......" Hàn Mạc vặn vẹo mông, không hài lòng vểnh miệng hừ hừ hai tiếng, cậu muốn trực tiếp ngồi xuống, nhưng nam nhân lại gắt gao cầm eo cậu, trừng mắt, trong mắt hơn nước mông lung nhìn nam nhân, "Ưm...... Đi vào......"


"Mạc Mạc......" Đã nhẫn nại đến cực hạn, Thiệu Văn Phong đâu thể nào còn chịu được thanh âm câu người như này của Hàn Mạc, một cái liền thẳng tiến súng trường vào đường ruột nóng ướt.


"A!" Thân thể Hàn Mạc khẽ run rẩy, nam nhân trực tiếp cọ tuyến tiền liệt nhô ra của cậu đỉnh vào, khoái cảm ngập đầu làm cho cậu cái gì cũng không nghĩ được, chỉ có thể ngẩng đầu kêu một tiếng.


"Cục cưng Mạc Mạc, kiên nhẫn chút, đừng kêu quá lớn." Cúi đầu ngậm tiểu nhô ra trước ngực cậu ở trong miệng ngậm cắn, một bên ʍút̼ thỏa thích một bên dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp, Thiệu Văn Phong lầm bầm.


Hàn Mạc giật mình, vội vàng giơ tay lên che miệng, lại phối hợp với động tác đỉnh lên của nam nhân động eo. Thật sự rất thoải mái, cậu đã rất lâu không phóng thích, lúc này nếu không phải nam nhân túm lấy cậu, đoán chừng vừa nãy đã phun ra tinh hoa.


Hai người ở trên ghế sa lon giằng co hơn nửa tiếng, Hàn Mạc đã bắn hai lần, vừa vặn súng trường trong cơ thể lại tốc độ không giảm lực độ nặng hơn hướng chỗ sâu đỉnh lộng, Hàn Mạc lắc đầu, cậu không còn khí lực.


"Ô ô...... Nhanh chút...... Nhanh chút nữa......" Thở hổn hển, Hàn Mạc trống rỗng thân thể mềm oặt gục ở trong ngực nam nhân, hai chân tách lớn, nghên đón va chạm từ đầu đến cuối của nam nhân.
Tiếng vang xì xì díp nhớp vờn quanh bên tai mãi, má Hàn Mạc đỏ bừng, căn bản không có biện pháp quên đi thanh âm xấu hổ này.


Tốc độ Thiệu Văn Phong càng lúc càng nhanh, cuối cùng một cái đỉnh nơi sâu, phốc phốc phốc đem tinh hoa nóng bỏng bắn ở chỗ sâu của cậu.
Hàn Mạc một ngụm cắn trên môi nam nhân, ưm ưm hai tiếng, lần thứ ba bắn.


Hai người lắc lư hô hấp, Thiệu Văn Phong ôm Hàn Mạc gục ở trên bả vai nhẹ nhàng thuận sống lưng cậu, nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ của hai cụ, khẽ nhíu mày.
Vừa nãy anh hình như nghe thấy tiếng mở cửa......






Truyện liên quan