Chương 5: Lời hứa ngàn vàng

Rõ ràng là người phụ nữ này cố ý! Ánh mắt Thẩm Mạc thay đổi thâm thúy, khóe môi từ từ cong lên, người này có vẻ thú vị hơn so với suy nghĩ của anh


“Tôi đi thay đồ.” Thẩm Mạc xoay người, gật đầu với trợ lý, vẫn lạnh lùng như trước, không muốn nói thừa một chữ nào cả, thậm chí không để ý đến Lâm Sở Sênh đang ngồi chồm hổm dưới đất
Thẩm Mạc đột nhiên rút chân ra, Lâm Sở Sênh lập tức lung lay ngã ngồi xuống đất


“Tôi hơi chóng mặt
Tôi đi nghỉ ngơi một lát.” Sau khi được người dìu đứng dậy, Lâm Sở Sênh gật đầu xin lỗi với những người ở đây, sau đó tập tễnh đi về hướng phòng thay quần áo.


Bên ngoài, ông chủ vừa đi, mọi người cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, tùy tiện nói vài câu rồi hoạt động tự do.
Còn về Vu Thiếu Tuấn, cuối cùng khuôn mặt căng cứng của anh ta cũng nổi lên ý cười
Anh ta nháy mắt với Lâm Tiêu Tiêu ở cách đó không xa.
Bên này, Thẩm Mạc đang chuẩn bị thay đồ


Lâm Sở Sênh không còn bước đi tập tễnh nữa mà sải bước dài, chen cánh tay vào khe cửa, “Thẩm tổng, không biết chuyện hợp tác anh nghĩ tới đâu rồi?” Nụ cười của cô vẫn xán lạn như trước.
Thẩm Mạc hừ lạnh, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, chuẩn bị đóng cửa lại


Lâm Sở Sênh không nhúc nhích, cửa từ từ đóng lại, kẹp vào cánh tay nổi lên vết đỏ rõ ràng
Sau đó, bởi vì anh dùng sức nên làn da cô từ từ rách ra
Lâm Sở Sênh vẫn không thay đổi sắc mặt, cứ0như vậy nhìn chằm chằm Thẩm Mạc




Cuối cùng, Thẩm Mạc vẫn phải buông tay trước, “Đây là phòng thay đồ nam.” Anh chỉ bỏ lại những lời này rồi xoay người đi vào trong
Lâm Sở Sênh bĩu môi, chỉ cảm thấy Thẩm Mạc nói nhảm, đương nhiên là có biết đây là phòng thay đồ nam rồi


Cô xoa xoa chỗ đau trên cánh tay, thong thả đi vào trong, thuận tay khóa trái cửa lại.
Nghe tiếng khóa trái cửa, Thẩm Mạc ngẩng đầu nhìn Lâm Sở Sênh
Anh chỉ nhìn một cái như vậy rồi thôi, sau đó cúi đầu cầm quần tây mà trợ lý đã đặt sẵn trên ghế


“Tôi muốn thay đồ!” Ý của Thẩm Mạc là muốn Lâm Sở Sênh tránh mặt.
Lâm Sở Sênh làm như không hiểu lời Thẩm Mạc nói
Cô rời ghế ngồi đối diện anh: “Nghe nói Thẩm tổng không giống với những người khác


Không biết Thẩm tổng có hứng thú để cho tôi quan sát học tập không?” Lâm Sở Sênh khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, bộ dáng rất nhàn nhã.
Thật ra ai cũng biết Thẩm Mạc không giống với những người khác ở chỗ nào


Khi còn bé, anh bị tổn thương ở chỗ đó, hình như có làm phẫu thuật rồi nhưng vẫn không hết
Sợ người trong nước kì thị, gia đình đưa anh ra nước ngoài
Nếu không phải lần này cậu cả nhà họ Thẩm đột nhiên xảy ra tai nạn xe thì Thẩm Mặc chưa chắc đã trở về.


Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói thêm một chữ nào, bắt đầu cởi quần
Thật ra, Lâm Sở Sênh có ý trả thù chuyện hôm qua, cô còn chưa kịp nói chuyện chính, khuôn mặt của cô bất giác đó lên, không biết phải nhìn cái gì, vô thức cúi đầu xuống.


Lâm Sở Sênh nghe rõ tiếng hừ lạnh của Thẩm Mạc
Giọng điệu khinh thường, khiến người ta rất khó chịu
Lâm Sở Sênh cắn răng, liều mạng ngẩng đầu, Thẩm Mạc đang cầm quần


“Lần trước tôi nói chuyện hợp tác với Thẩm tổng, không biết Thẩm tổng suy nghĩ thế nào rồi?” Lâm Sở Sênh ho khan, dùng gương mặt nghiêm túc che giấu sự mất tự nhiên vừa rồi của mình
“Không có hứng thú.” Lời nói của Thẩm Mạc vẫn lạnh như trước khiến cho người ta nổi giận


Anh ném quần và áo khoác sang một bên, tự mình cầm quân nhanh chóng mặc lên, sau đó chuẩn bị ra ngoài
Lâm Sở Sênh thấy Thẩm Mạc muốn đi thì bước lên dang tay chặn lối đi của anh: “Thẩm tổng không nên ra ngoài thì tốt hơn, để tránh lúc đó thất thổ, gây ảnh hưởng xấu.”


“Là sao?” Thẩm Mạc hơi híp mắt lại, mặc dù chỉ là trong lúc lơ đãng, nhưng cái loại khí thế bức người này vẫn lập tức bùng lên
Chỉ một ánh mắt của Thẩm Mạc đã đủ làm cho lòng bàn tay của Lâm Sở Sênh đổ đầy mồ hôi


Nếu còn có sự lựa chọn khác thì cô nhất định sẽ không trêu chọc loại người khiến người ta đoán không ra như anh
Để trả thù, cô không còn lựa chọn nào khác.
Tuy nói cô đi làm ở Thẩm Thị, nhưng chuyện xét duyệt nhà cung ứng là do bộ phận thu mua phụ trách


Nếu cô muốn chọc gậy bánh xe thì cô nhất định phải dùng thủ đoạn không bình thường
Cô hít sâu một hơi, thuyết phục Thẩm Mạc đồng ý hợp tác với cô là cách đơn giản và nhanh nhất.


“Không may thay, hôm nay có người muốn hại tôi, bỏ vào rượu của tôi một loại thuốc khiến người ta không khống chế được cảm xúc, càng không may hơn là...” Lâm Sở Sênh đảo mắt quan sát Thẩm Mạc, nở nụ cười hơi áy náy: “Lúc mời anh uống rượu, tôi đã đối ly đó cho anh.”


“Tôi chỉ mới vừa nhận được tin tức thôi, mà tôi cũng đã nói ngay với anh rồi.” Lâm Sở Sênh nói, không đỏ mặt không thở gấp, rõ ràng đây là kế của cô, vậy mà cô lại nói thành vô ý.
Thẩm Mạc hừ lạnh, cố ý kéo dài tiếng hừ


Anh không vội ra ngoài, thuận tay châm điếu thuốc, động tác thong thả, hình như là đang chờ xem Lâm Sở Sênh còn có thể giở trò gì được nữa.
Rõ ràng Thẩm Mạc đang ở thể yếu, nhưng anh lại làm cho Lâm Sở Sênh có ảo giác mình là kẻ ngang ngược tàn ác


Cô ra sức ho khan để tăng lên khi thể của mình: “Nếu Thẩm tổng bằng lòng hợp tác thì bây giờ tôi sẽ lập tức sắp xếp người cho anh hạ hỏa
Còn nếu anh không bằng lòng...” Thẩm Mạc ném điếu thuốc xuống mặt đất, hung hăng đạp tắt lửa: “Nếu không bằng lòng thì sao?”


Khí thế của anh như tên bắn ra khỏi nó.
Cô hơi chột dạ
Thẩm tổng giống như là ông vua trời sinh, chỉ đơn giản là thay đổi tâm tình cũng đủ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cơ thể cô không kìm được lùi ra sau một bước


Nhưng cuối cùng cô vẫn đứng vững lại: “Nếu anh không bằng lòng thì người của tôi sẽ phá cánh cửa này
Đến lúc đó, anh sẽ thành trò hề ở trước mặt mọi người.” Giọng nói của cô ngày càng sắc bén.


Nhìn bề ngoài thì đây chỉ là cuộc nói chuyện phiếm bình thường, nhưng trên thực tế thì đây cũng chính là một lần đánh cược, chỉ một lần này sẽ quyết định xem cô có thể tiếp tục đánh cược nữa hay không.


Thắng hay bại, đều trong một suy nghĩ của Thẩm Mạc! Khóe môi Thẩm Mạc không kìm được cong lên, nhìn chằm chằm Lâm Sở Sênh bằng ánh mắt có nhiều hứng thú.
Ai cũng biết Thẩm Mạc bị thương ở nơi nam tính


Nếu thuốc thật sự có tác dụng thì trạng thái anh tự giải quyết rất đổi phong bại tục, sẽ làm cho Thẩm Thị mất mặt.
“Nếu bây giờ tôi bằng lòng thì cô không sợ qua lúc này tôi sẽ đổi ý sao?” Đây là câu nói dài nhất Thẩm Mạc nói với Lâm Sở Sênh


Dù vậy, câu nói này cũng không khiến người ta cảm thấy có bao nhiêu độ ẩm


Lâm Sở Sênh không kìm được thở dài, nhìn chằm chằm Thẩm Mạc, nói: “Tôi tin tưởng anh, lời hứa ngàn vàng!” Khuôn mặt nghìn năm núi băng của Thẩm Mạc đột nhiên nở nụ cười, “Dù sao cũng nên cho tôi thấy bản lĩnh của cô chứ nhỉ.”






Truyện liên quan