Chương 4

2. Rơi xuống


“Vậy tối nay cậu với Isabelle vui vẻ chứ hả?” Clary, chiếc điện thoại kề bên, thận trọng bước từ cái xà này tới cái xà khác. Chúng chỉ cách trần của căn gác mái Học Viện - chính là phòng luyện tập - hai mươi foot. Bước trên những cái xà là cách dạy bạn giữ thăng bằng. Clary ghét chúng. Nỗi sợ độ cao của cô khiến toàn bộ việc này thật kinh khủng, dù có một sợi dây co giãn buộc quanh eo để giữ cô không ngã dập mặt xuống đất nếu bước hụt. “Cậu đã nói cho cô ấy về Maia chưa?”


Simon tạo ra một loạt âm thanh nho nhỏ, lúng búng mà Clary “phiên dịch” ra là “chưa”. Cô có thể nghe thấy tiếng nhạc bên kia đầu dây; cô có thể tưởng tượng cậu nẳm trên giường, tiếng đài nho nhỏ vang lên trong khi cậu nói chuyện với cô. Cậu có vẻ mệt mỏi, kiểu mệt mỏi rã rời cô sẽ nhận ra ngay khi giọng nói của cậu chẳng thể hiện chút tâm trạng nào. Từ lúc bắt đầu nói chuyện đến giờ, cô đã vài lần hỏi xem cậu có ổn không, nhưng Simon toàn gạt đề tài đó sang bên.


Cô khụt khịt mũi. “Cậu đang đùa với lửa đấy, Simon. Mình mong cậu biết điều đó.”
“Mình không biết. Cậu thật sự nghĩ chuyện đó quan trọng thế sao?” Simon có vẻ ai oán. “Mình chưa thật sự nói chuyện rõ ràng với Isabelle - hay Maia - chỉ vì chuyện hẹn hò không thôi.”


“Để mình nói cho cậu nghe một số điều về con gái nhé.” Clary ngồi xuống một cái xà, chân đung đưa trong không khí. Cửa sổ hình bán nguyệt của phòng áp mái để mở, làn gió mát mẻ ùa vào nghe lành lành trên làn da lấm tấm mồ hôi của cô. Cô luôn nghĩ các Thợ Săn Bóng Tối sẽ luyện tập trong những bộ đồ đi săn may bằng chất liệu từa tựa như da thuộc, dai chắc, nhưng hóa ra, cái đó là dành cho khóa huấn luyện cấp cao hơn bao gồm sử dụng các loại vũ khí. Còn với cái loại huấn luyện cô đang theo - những bài huấn luyện nhằm làm tăng tính dẻo dai, tốc độ và cảm giác thăng bằng - cô mặc áo ba lỗ mỏng và quần chun làm cô liên tưởng tới quần áo mổ. “Kể cả nếu các cậu không có một cuộc nói chuyện riêng biệt, họ vẫn sẽ tức điên lên nếu biết cậu đang hẹn hò với một người họ quen mà không thèm nói năng gì. Đó là luật hẹn hò đấy.”


“Ơ, vậy làm sao để mình biết luật đây?”
“Ai cũng biết luật hết.”
“Mình tưởng cậu phải ở phe mình chứ.”
“Mình theo phe cậu mà!”
“Vậy vì sao cậu không thông cảm cho mình hơn?”




Clary chuyển điện thoại sang tai kia và nheo mắt nhìn vùng tối bên dưới. Jace đâu rồi nhỉ? Anh đã đi lấy thêm dây thừng và nói sẽ trở lại sau năm phút. Tất nhiên, nếu anh thấy cô ngồi trên đây mà nghe điện thoại, đảm bảo anh sẽ giết cô. Ít khi anh phải đảm nhiệm việc huấn luyện cô - thường thì đó là việc của cô Maryse, chú Kadir hay luân phiên bởi một lô một lốc thành viên khác của hội đồng Conclave New York cho tới khi họ tìm được người thay thế vị gia sư tiền nhiệm của Học Viện, bác Hodge. Nhưng khi anh lãnh trách nhiệm này, anh làm rất nghiêm túc. “Vì,” cô nói, “rắc rối của cậu không phải rắc rối thật sự. Cậu đang hẹn hò với hai cô gái xinh đẹp cùng lúc. Hãy nghĩ về điều đó. Nó giống như… rắc rối của các ngôi sao nhạc rock vậy.”


“Vướng vào rắc rối của các ngôi sao nhạc rock là nấc thang gần nhất với trở thành ngôi sao nhạc rock của mình đấy.”
“Đâu có ai bảo các cậu đi gọi ban nhạc của mình là Salacious Mold chứ, bạn tôi.”
“Giờ chúng mình là Millennium Lint rồi.” Simon phản đối.


“Nghe này, chỉ cần giải quyết nó trước đám cưới thôi. Nếu họ đều nghĩ họ sẽ tới đó cùng cậu và họ phát hiện ra tại đám cưới rằng cậu đang hẹn hò với cả hai, họ sẽ giết cậu đấy.” Cô đứng dậy. “Và rồi đám cưới của mẹ mình sẽ bung bét lên cả, và mẹ mình sẽ giết cậu. Vậy cậu sẽ ch.ết hai lần. À mà ba lần mới đúng…”


“Mình chưa từng bảo với cả hai rằng mình sẽ tới đám cưới với họ!” Simon có vẻ hoảng hốt.


“Đúng, nhưng họ đang mong thế. Đó là lý do mà con gái muốn có bạn trai. Để có người đưa cậu đi tới những nơi nhàm chán mà cậu không tới không được.” Clary tiến tới rìa xà, nhìn xuống bóng tối được ngọn đèn phù thủy chiếu sáng. Có những hình tròn kì lạ dùng để tập luyện vẽ bằng phấn trên sàn; trông chúng như mắt bò vậy. “À mà giờ mình phải nhảy xuống khỏi xà và có thể đâm đầu ch.ết đây. Mai mình nói chuyện với cậu nhé.”


“Mình có buổi luyện tập cùng ban nhạc vào lúc hai giờ, nhớ chứ? Mĩnh sẽ gặp cậu ở đó.”
“Gặp lại cậu sau.” Cô cúp máy và nhét điện thoại vào áo ngực; quần áo gọn nhẹ dành cho luyện tập không có túi, vậy con gái còn biết làm gì đây?


“Vậy em định thức trắng đêm ở đây hả?” Jace bước vào giữa cái mắt bò và ngước nhìn cô. Anh mặc đồ đi săn chứ không phải quần áo luyện tập như Clary, và mái tóc vàng nổi bần bật trên nền đen. Nó hơi sẫm lại một chút từ cuối hè và giờ giống màu vàng đậm hơn là vàng sáng, và Clary thấy màu tóc này hợp với anh hơn nhiều. Cô bỗng thấy vô cùng hạnh phúc khi giờ cô đã quen anh đủ lâu để nhận ra những thay đổi dù chỉ nhỏ xíu ở vẻ ngoài của anh.


“Em tưởng anh sẽ lên đây,” cô nói xuống. “Thay đổi kế hoạch sao?”
“Câu chuyện dài.” Anh cười toe toét với cô. “Thế nào? Em muốn tập chuyền hả?”


Clary thở dài. Tập chuyền liên quan tới việc chuyền từ xà này sang xà khác, bay qua những khoảng không và sử dụng những sợi dây co để giữ mình trong khi đạp tường và tung mình bay lên bay xuống, dạy chính mình cách nhào lộn, đá và né mà không cần lo tới sàn nhà cứng và những vết bầm. Cô đã thấy Jace làm điều đó, và anh trông như một thiên thần đang từ trên cao đáp xuống khi anh bay trong không khí, nhào lộn và lộn vòng một cách đẹp mắt và duyên dáng. Cô, ngược lại, cuộn tròn như con bọ khoai tây ngay khi mặt đất lại gần và dù cô biết mình sẽ không đâm đầu xuống đất mẹ thân yêu cũng chẳng giúp tình hình thay đổi là mấy.


Cô đang tự hỏi liệu chuyện cô được sinh ra là Thợ Săn Bóng Tối có ý nghĩa gì không; có lẽ giờ đã quá muộn để cô trở thành một trong số họ, hoặc ít nhất là một Thợ Săn Bóng Tối đúng nghĩa. Hoặc ít nhất món quà của cô và Jace đã biến họ thành như thế này không hiểu sao được chia sẻ không đều, vậy nên anh có tất cả sự duyên dáng bề ngoài, còn cô thì - ờ, chẳng có nhiều điều đó.


“Thôi nào, Clary,” Jace nói. “Nhảy đi.” Cô nhắm mắt và nhảy. Trong một lát cô có cảm giác mình đang treo lơ lửng, thoát khỏi mọi thứ. Rồi trọng lực xuất hiện, và cô lao thẳng vào sàn nhà. Theo bản năng cô rụt tay chân lại, mắt nhắm nghiền. Sợi dây kéo và cô nảy lên, khiến cô bay ngược lên trước khi lại rơi xuống. Khi tốc độ của cô giảm dần, cô mở mắt và thấy mình đang treo tòng teng ở cuối sợi dây, phía trên Jace khoảng năm foot. Anh đang nhe răng cười.


“Tuyệt,” anh nói. “Rơi nhẹ nhàng như một bông tuyết vậy.”
“Em có hét không?” cô hỏi, cực kỳ tò mò. “Anh biết đấy, trên đường rơi ấy.”
Anh gật đầu. “Ơn Chúa là không có ai ở nhà, không thì chắc họ tưởng anh giết em mất.”


“Ha. Anh còn chẳng chạm được tới em.” Cô đá chân ra và lười nhác quay mòng mòng trong không khí.
Jace nheo mắt. “Muốn cá không?”
Clary hiểu ngay ý anh. “Không,” cô vội nói. “Dù anh định làm gì -”


Nhưng anh đã làm rồi. khi Jace chuyển động nhanh, biến anh gần như một cái bóng. Cô thấy anh đặt tay xuống thắt lưng, và rồi có gì đó lóe lên. Cô có thể nghe thấy tiếng vải rách roàn roạt khi sợi dây phía trên cô bắt đầu đứt. Bị thả, cô rơi xuống, quá ngạc nhiên đến quên cả hét - thẳng vào vòng tay của Jace. Lực rơi làm anh đổ ngửa ra sau và họ ngã xõng xoài trên một chiếc thảm trải nhà cũ sờn, với Clary đè lên trên.


Anh nhe răng cười với cô.
“Giờ,” anh nói. “thế ổn hơn nhiều rồi. Em không hét nữa.”


“Em chẳng có cơ hội mà hét.” Cô không thở nổi, không phải chỉ do tác động của cú rơi. Nằm trên người Jace, cảm nhận cơ thể anh áp lên người mình khiến tay cô run và tim đập nhanh hơn. Cô đã nghĩ có lẽ phản ứng về mặt thể chất của cô với anh - phản ứng của họ với nhau - sẽ dần bớt đi khi họ quen nhau lâu hơn, nhưng chuyện đó không xảy ra. Hơn hết, cô càng dành nhiều thời gian với anh, cảm giác đó càng tệ - hay tốt hơn, tùy thuộc vào cách nhìn nhận.


Anh ngước nhìn cô bằng cặp mắt màu vàng sậm; cô tự hỏi liệu màu của đôi mắt có sẫm lên kể từ khi anh gặp Đại Thiên Thần Raziel bên hồ Lyn ở Idris không. Cô không thể hỏi ai: Dù mọi người biết Valentine đã triệu hồi Thiên thần và rằng Thiên Thần đã chữa lành vết thương cho Jace nhưng không ai, ngoài Clary và Jace, biết Valentine không chỉ làm bị thương người con trai nuôi. Trong lễ triệu hồi, ông ta đã đâm xuyên tim Jace - đâm anh, và ôm anh trong lúc anh dần lìa bỏ thế giới này. Trước ước nguyện của Clary, Raziel đã mang Jace trở lại. Sự tàn ác đó làm Clary quá sốc, và cô nghĩ cả Jace cũng cảm thấy vậy. Họ đã thống nhất sẽ không nói với ai rằng Jace thật sự đã ch.ết, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Đó là bí mật của họ.


Anh đưa tay vén tóc cô. “Anh đùa đấy,” anh nói. “Em không quá tệ đâu. Em sẽ làm được. Em phải thấy lần đầu tiên Alec bay chuyền cơ. Anh nghĩ có lần cậu ấy tự đá vào đầu mình thì phải.”


“Chắc rồi,” Clary nói. “Nhưng có lẽ lúc đó anh ấy chỉ mười một tuổi.” Cô nhìn anh. “Em nghĩ anh luôn giỏi trong việc này.”


“Anh sinh ra đã giỏi rồi.” Những đầu ngón tay anh vuốt ve má cô, nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cô run rẩy. Cô không nói gì; anh đang đùa, nhưng cũng có ý đúng. Jace được sinh ra đúng với con người anh bây giờ. “Em có thể ở lại tới bao giờ?”
Cô hơi mỉm cười. “Chúng ta luyện tập xong chưa?”


“Anh thích nghĩ là chúng ta đã hoàn thành phần việc cần làm tối nay. Dù có một vài thứ anh muốn thực hành…” Anh đưa tay kéo cô xuống, nhưng đúng lúc đó cánh cửa bật mở và Isabelle sải bước vào, trên đôi bốt cao gót gõ cồm cộp xuống mặt sàn gỗ cứng bóng loáng.


Thấy cảnh Jace và Clary nằm trên sàn, cô nhướn mày. “u yếm nhau, em thấy rồi. Em tưởng hai người cần luyện tập chứ nhỉ.”


“Không ai bảo em được phép bước vào mà không gõ cửa, Iz.” Jace không nhúc nhích, chỉ quay đầu sang nhìn Isabelle với vẻ vừa bực tức vừa hách dịch. Nhưng Clary thì vội lồm cồm bò dậy và vuốt thẳng thớm quần áo.


“Đây là phòng luyện tập. Đây là phòng dùng chung.” Isabelle đang đeo một đôi găng nhung màu đỏ sáng. “Em vừa mua đôi này ở Trash và Vaudeville. Đang giảm giá. Anh thích không? Anh thích có một đôi chứ?” Cô vẫy những ngón tay với họ.






Truyện liên quan