Chương 16

8. Bước trong bóng tối


Chỉ tới khi bước qua cửa chính của bệnh viện Beth Israel, Clary mới nhớ ra mình ghét mùi bệnh viện tới mức nào. Mùi thuốc sát trùng, kim loại, cà phê cũ không thể đẩy lùi cái mùi tanh tanh của bệnh tật và đau đớn. Ký ức về lần mẹ ốm, mẹ nằm bất động trên giường với những ống thở và dây dợ gắn đầy người bất đồ trở lại, khiến cô có cảm giác như vừa ăn tát. Cố nín thở, cố sao không phải hít thở thứ không khí này.


“Con ổn không?” Jocelyn bỏ mũ áo xuống và nhìn Clary, đôi mắt xanh lá của mẹ đầy căng thẳng.


Clary gật đầu, co người trong chiếc áo khoác và nhìn quanh. Hành lang lát đá cẩm thạch lạnh lẽo, với những đồ dùng bằng kim loại và nhựa dẻo. Có một bàn tiếp tân lớn đằng sau đó là vài người phụ nữ, có lẽ là các y tá, đang chăm chú làm việc, những biển chỉ dẫn với ICU, trị xạ, khoa phẫu thuật ung thư, khoa nhi cùng nhiều khoa khác. Giờ có ngủ cô cũng có thể bước tới quán cà phê tự phục vụ được; cô đã mang cho chú Luke kha khá những cốc cà phê âm ấm đủ để chất đầy cái hồ chứa nước trong Công viên Trung Tâm rồi.


“Xin lỗi.” Một nữ y tá dáng người thanh mảnh đẩy xe lăn cho một ông lão đi qua, suýt làm bánh xe cán qua ngón chân Clary. Clary nhìn theo – có gì đó – rung động.


“Đừng nhìn, Clary,” Jocelyn thì thầm. Mẹ ôm lấy vai Clary, hai người quay người nhìn vào cửa phòng lấy mẫu máu xét nghiệm. Clary có thể thấy hình ảnh của mẹ và cô trong tấm kính đen của cửa. Dù cô vẫn thấp hơn mẹ nửa cái đầu, nhưng họ thật sự giống nhau ấy chứ? Ngày xưa cô luôn chối đây đẩy mỗi khi có người nói thế. Mẹ xinh đẹp còn cô thì không. Nhưng hình dáng đôi mắt và khuôn miệng họ giống nhau và cùng có máy tóc đỏ, mắt xanh lá và bàn tay nhỏ. Không hiểu sao cô chẳng giống Valentine mấy trong khi anh trai cô lại giống ông ta như lột nhỉ? Anh ấy có mái tóc bạch kim và đôi mắt đen tới giật mình của ông ta. Nhưng cô nghĩ nếu nhìn kĩ, có lẽ cô sẽ thấy một chút Valentine trong quai hàm ương bướng của cô…




“Jocelyn.” Cả hai cùng quay lại. Cô y tá vừa đẩy ông già trên chiếc xe lăn tiến tới. Chị ta trông mảnh khảnh, có vẻ còn trẻ, da sậm màu và mắt đen – và rồi, khi Clary nhìn chị ta, phép ẩn thân đã biến mất. Chị ta vẫn trẻ, vẫn mảnh khảnh như thế, nhưng giờ nước da của chị ta mang màu xanh lam đậm, và mái tóc búi sau gáy có màu trắng như tuyết. Màu xanh lam của nước da cực kỳ đối lập với màu áo hồng nhạt.


“Clary,” Jocelyn nói. “Đây là Catarina Loss. Chị ấy chăm sóc mẹ khi mẹ ở đây. Chị ấy cũng là bạn của Magnus.”
“Chị là pháp sư.” Cô buột miệng nói.
“Suỵt.” Nữ pháp sư có vẻ hoảng hốt. Chị ta lườm mẹ. “Tôi không nhớ chị nói sẽ mang con gái theo cùng. Nó mới chỉ là một đứa trẻ.”


“Clarissa sẽ biết cư xử sao cho phải phép.” Jocelyn nhiêm túc nhìn Clary. “Đúng không con?”


Clary gật đầu. Cô đã thấy những pháp sư, những người khác ngoài Magnus, trong trận chiến ở Idris. Cô đã học được rằng ở họ đều có đặc điểm gì đó chứng tỏ họ không phải con người, ví dụ như đôi mắy mèo của Magnus. Vài người có cánh hay những ngón chân có màng hoặc giả những ngón tay mang móng vuốt. Nhưng thật khó để giấu nước da xanh lét thế này bằng kính áp tròng hay áo khoác quá khổ. Catarina Loss chỉ cần ra ngoài thôi đã phải dùng phép ẩn thân rồi – đặc biệt khi chị ta làm việc trong một bệnh viện của người thường như thế này.


Pháp sư đánh ngón tay cái về cái thang máy. “Đi thôi. Đi thôi. Chúng ta phải làm cho nhanh.”


Clary và Jocelyn vội vàng đi theo chị tới sảnh đợi thang máy và bước vào cái đầu tiên mở cửa. Khi cửa đóng lại với một tiếng rít, Catarina ấn nút M. Có một biển chỉ dẫn bằng kim loại bênh cạnh cho biết phải có chìa khóa đặc biệt mới vào được tầng M, nhưng khi chị ta chạm nút, một tia lửa xanh bắn ra khỏi ngón tay chị ta và cái nút sáng lên. Thang máy bắt đầu đi xuống.


Catrina đang lắc đầu. “Nếu chị không phải bạn của Magnus Bane, Jocelyn Fairchild -”
“Fray,” Jocelyn nói. “Giờ tôi dùng tên Jocelyn Fray rồi.”


“Không dùng họ của Thợ Săn Bóng Tối nữa sao?” Catarina cười nhếch mép, đôi môi đỏ đối lập tới giật mình với làn da xanh lam. “Thế còn em, cô gái nhỏ? Em sẽ trở thành Thợ Săn Bóng Tối như bố mình chứ?”


Clary cố giấu cơn phẫn nộ. “Không,” cô nói. “Em sẽ trở thành Thợ Săn Bóng Tối, nhưng sẽ không giống bố em. Và tên em là Clarissa, nhưng chị có thể gọi em là Clary.”


Thang máy dừng lại; cánh cửa mở ra. Đôi mắt xanh lam của nữ pháp sư dừng lại ở Clary một lúc. “Ồ, chị biết tên em,” cô ta nói “Clarissa Morgenstern. Cô gái nhỏ đã chặn đứng cuộc chiến lớn.”


“Chắc là vậy ạ.” Clary rời khỏi thang máy sau Catarina, mẹ đi cuối cùng. “Chị có ở đó không? Em không nhớ có gặp chị thì phải?”


“Catarina ở đây,” Jocelyn nói, có chút hụt hơi vì phải rảo chân theo kịp. Họ đang đi xuống hành lang hầu như chẳng trang trí gì; không cửa sổ, không cửa phòng. Những bức tường sơn màu xanh lá nhạt buồn tẻ. “Chị ấy giúp Magnus sử dụng Sách Trắng để đánh thức mẹ. Rồi chị ấy ở lại để trông chừng mọi chuyện trong khoảng thời gian anh ta trở về Idris.”


“Trông chừng cuốn sách ạ?”
“Đó là một cuốn sách rất quan trọng,” Catarina nói, đôi giày đế cao su kêu kin kít trên sàn nhà khi chị ta rảo bước.
“Em tưởng cuộc chiến cũng quan trọng chứ bộ,” Clary lầm bầm nói.


Cuối cùng họ cũng tới một cánh cửa. Cánh cửa được gắn một ô kính mờ hình vuông, có một dòng chữ “nhà xác” to tướng sơn màu đen. Catarina vặn nắm đấm với vẻ mặt hứng thú và nhìn Clary. “Hồi còn trẻ, chị phát hiện ra mình có khả năng chữa bệnh,” chị ta nói. “Đó là phép thuật của chị. Vậy nên chị làm việc ở bệnh viện này, chấp nhận mức lương bèo bọt để có thể cứu chữa cho những người thường có lẽ sẽ hét lên khi biết trông chị thật sự thế nào. Chị có thể kiếm được cả một gia tài nếu chịu làm việc cho các Thợ Săn Bóng Tối và những người thường ngu ngốc nghĩ rằng họ biết phép thuật là gì, nhưng chị không làm. Chị làm việc ở đây. Vậy đừng lên giọng trịch thượng ta đây biết hết với chị, cô gái nhỏ tóc đỏ ạ. Em không hơn chị chỉ vì em nổi tiếng đâu.”


Đôi má Clary nóng hừng hực. Cô chưa từng nghĩ mình nổi tiếng. “Chị nói đúng,” cô nói. “Em xin lỗi.”
Đôi mắt xanh lam của pháp sư chuyển sang Jocelyn, người trông trắng bệch và căng thẳng. “Chị sẵn sáng chưa?”


Joce gật đầu, và nhìn Clary, người cũng gật đầu theo. Catarina mở cửa, và họ theo cô bước vào nhà xác.


Điều đầu tiên khiến Clary kinh ngạc đó là cái cảm giác lạnh buốt. Bên trong phòng lạnh đến đóng băng và Clary vội vàng kéo khóa áo. Điều thứ hai là cái mùi rất khó chịu của chất tẩy rửa đè trên mùi ngòn ngọt của sự phân hủy. Ánh sáng vàng tỏa xuống từ những bóng đèn huỳnh quang trên đầu. Hai cái bàn lớn trống không đặt ở giữa phòng; ở đó có cả bồn rửa tay, và một cái bệ kim loại trên có cái cân nội tạng. Dọc một bên tường là những cái hộp thép, giống như những hộp an toàn trong nhà băng, nhưng lớn hơn nhiều. Catarina tới một cái, nằm lấy tay cầm và kéo; nó trượt ra theo đường rãnh. Bên trong, nằm trên phiến kim loại, là thi thể một đứa trẻ sơ sinh.


Jocelyn kêu nho nhỏ trong họng. Một lát sau mẹ vội chạy tới bên Catarina; Clary đi sau chậm hơn một chút. Cô đã từng thấy những xác ch.ết – cô đã thấy thi thể của Max Lightwood, và cô biết cậu nhóc ấy. Cậu nhóc chỉ mới chín tuổi. Nhưng một đứa bé sơ sinh –


Jocelyn đưa tay lên che miệng. Mắt mẹ mở lớn và tối sầm lại khi nhìn dán vào xác đứa nhỏ. Clary nhìn xuống. Mới nhìn qua đứa bé – một đứa bé trai – cô thấy nó hoàn toàn bình thường. Nó có đủ mười ngón tay và mười ngón chân. Nhưng nhìn kỹ hơn – nhìn theo cách cô sẽ nhìn khi muốn xuyên qua ảo ảnh – cô thấy những ngón tay của thằng bé không phải là ngón tay nữa, mà là những móng vuốt, quặp vào trong, đầu sắc nhọn. Da đứa nhỏ màu xám và mắt nó mở trừng trừng, đen kịt, kể cả đồng tử lẫn lòng trắng.


Jocelyn thì thào. “Khi mới chào đời, mắt Jonathan cũng thế này – đen như hũ nút. Rồi chúng sẽ thay đổi, trông giống người hơn, nhưng tôi nhớ…”
Rồi mẹ rùng mình quay đi và vội vã lao khỏi phòng, cành cửa nhà xác đóng lại sau lưng.


Clary liếc nhìn Catarina, người có vẻ chẳng chịu tác động gì. “Các bác sĩ không nhận ra sao chị?” cô hỏi. “Ý em là, mắt thằng bé - và bàn tay nữa -”


Catarina lắc đầu. “Họ không thấy điều họ không muốn thấy,” chị ta nói và nhún vai. “Có một loại pháp thuật trên người thằng bé này mà chị hiếm khi thấy. Pháp thuật của quỷ. Hắc ám.” Chị ta rút một thứ ra khỏi túi. Đó là một mảnh vải, được đặt trong túi ni lông khóa kéo. “Đây là một mảnh tã quấn quanh thằng bé khi người ta mang nó vào đây. Nó cũng bốc mùi pháp thuật quỷ vậy. Đưa nó cho mẹ em. Có lẽ mẹ em nên đưa nó cho các Tu Huynh Câm để xem họ có thể lấy được thông tin gì từ nó không. Tìm ra xem ai đã làm chuyện này.”


Đờ đẫn, Clary cầm lấy. Khi tay cô cầm lấy cái túi, một chữ rune hiện lên trong mắt cô – một ma trận những đường thẳng và xoắn lượn, lời thì thầm về một hình ảnh đã biến mất ngay khi cô nhét cái túi vào áo.


Nhưng trái tim cô đang đập rộn. Cái này sẽ không tới được chỗ các Tu Huynh Câm, cô nghĩ. Chừng nào mình chưa biết chữ rune kia có tác dụng gì.
“Em sẽ nói chuyện với Magnus chứ?” Catarina nói. “Nói với anh ta rằng chị đã cho mẹ em mấy thứ mà mẹ em muốn.”


Clary gật đầu một cách máy móc, như một con búp bê. Đột nhiên cô chỉ muốn ra khỏi đây, ra khỏi căn phòng có ánh đèn vàng vọt, tránh xa mùi tử khí và thi thể dị dạng nhỏ xíu vẫn nằm trong hộc đựng xác. Cô nghĩ tới mẹ, mỗi năm trong ngày sinh nhật Jonathan lại lôi cái hộp và khóc trước lọn tóc của anh, khóc cho cậu con trai lẽ ra mẹ đã có, nhưng lại bị thay thế bởi cái thứ như thế này. Em không nghĩ đây là điều mẹ muốn thấy, Clary nghĩ. Em nghĩ đây là điều mẹ từng mong không xảy ra. Nhưng “Vâng,” là điều cô thốt lên. “Em sẽ nói với Magnus.”


Quán Ailto đúng là một quán mà dân thích nghe nhạc jazz hay lui tới, nằm bên dưới đường cao tốc Brooklyn – Queens bắc qua đoạn Greenpoint. Nhưng những đêm thứ bảy, ai ai cũng có thể lui tới, và vì Eric là bạn của chủ quán nên họ cho ban nhạc của Simon tới chơi nhạc vào bất cứ đêm thứ bảy nào ban nhạc muốn, dù ban nhạc đổi tên liên tục và chẳng bao giờ có khả năng thu hút một lượng thính giả đông đảo.


Kyle và những thành viên khác trong ban nhạc đã ở trên sân khấu, sắp xếp nhạc cụ và kiểm tr.a lần cuối . Họ quyết định sử dụng những bài hát cũ với Kyle làm giọng chính; anh ta học lời nhanh, và họ cảm thấy khá tự tin. Simon đã đồng ý ở lại sân khấu cho tới khi buổi trình diễn bắt đầu, và nhờ thế Kyle có vẻ nhẹ nhõm chút đỉnh. Giờ Simon đang nheo mắt nhìn xung quanh tấm màn nhung bụi bặm ở sau sân khấu, cố nhìn thấy bóng dáng những người bên ngoài.


Quán từng có thời được trang hoàng khá ổn với những bức tường và trần nhà dán giấy thiếc, phảng phất hơi hướm của một quán rượu lậu ngày xưa, cùng những tấm kính theo phong cách nghệ thuật art décor đằng sau quầy bar. Giờ trông nó lôi thôi lếch thếch hơn thời mới khai trương, với những vết khói ám lâu ngày trên tường. Sàn nhà đầy mùn cưa bị vón cục lại do bọt bia và nhiều thứ khác kinh tởm hơn.


Nhưng điểm cộng là, những cái bàn xếp dọc tường gần như kín chỗ. Simon thấy Isabelle ngồi một mình, mặc chiếc váy ren bạc ngắn trông giống như cái áo giáp mắt lưới, và đôi giày-đá-mông-quỷ. Mái tóc cô tạo kiểu búi rối và cố định bằng những chiếc trâm bạc. Simon biết những chiếc trâm đó sắc như dao cạo, có thể xé qua xương hay kim loại. Cô tô son đỏ tươi, giống như màu máu vậy.


Bình tĩnh đi, Simon tự nhủ. Đừng nghĩ tới máu nữa.


Tại các bàn bắt đầu có thêm nhiều bạn bè của các thành viên trong ban nhạc tới. Blythe và Kate, hai cô bạn gái của Kirk và Malt, ngồi cùng nhau và cùng ăn một đĩa nacho màu vàng vàng. Eric có kha khá nhiều bạn gái đang ngồi rải rác ở các bàn quanh phòng, và hầu hết số bạn bè của cậu ta tại trường cũng ở đây, làm nơi này trông đông đúc hơn nhiều. Ngồi trong góc, một mình chiếm một bàn, là Maureen, fan hâm mộ duy nhất của Simon – cô bé tóc nhuộm vàng trông chỉ tầm mười hai tuổi nhưng luôn nói mình mười bốn. Cậu nghĩ biết đâu cô bé mười bốn tuổi thật. Nhìn thấy cậu ló đầu ngó quanh quất quanh tấm rèm, cô bé vẫy tay và cười rạng rỡ.






Truyện liên quan