Chương 24

12. Thánh địa
“Anh nghĩ Camille đòi gặp Magnus để làm gì?” Simon hỏi.


Cậu và Jace đang đứng dựa lưng vào bức tường sau Thánh Địa - một căn phòng lớn nối với phần chính của Học Viện qua một hành lang hẹp. Nó không phải một phần của Học Viện, nơi này cố tình được tách riêng làm nơi giữ ác quỷ và ma cà rồng. Những Thánh Địa, như Jace đã giải thích cho Simon biết, đã chẳng mấy được sử dụng kể từ khi Hình Lập thể ra đời, nhưng thi thoảng họ vẫn tìm ra cách để trưng dụng nó. Và rõ ràng giam giữ Camille là một trong số đó rồi.


Đó là một căn phòng lớn, đá dày và có những hàng cột chống, với lối vào bằng đá dày tương tự bên ngoài một cánh cửa đôi lớn vào dẫn tới một hành lang nối căn phòng tới Học Viện. Những rãnh nước rộng chạy trên sàn đá cho thấy cái gì từng bị giam giữ ở nơi này trong nhiều năm ròng quả thật bẩn thỉu - và to lớn. Simon không thể không tự hỏi mình rằng rồi sau này cậu sẽ phải ngồi tiêu khiển cho qua ngày đoạn tháng tại bao nhiêu căn phòng lớn có những hàng cột đá như thế này. Camille đang đứng dựa cột, tay quặt ra sau, bị hai Thợ Săn Bóng Tối kè kè hai bên. Maryse đang đi đi lại lại, thi thoảng lại trao đổi đôi điều với Kadir, rõ ràng đang bàn tính kế sách. Gian phòng không có cửa sổ, vì những lý do rõ ai cũng biết vì sao rồi, nhưng những ngọn đuốc phù thủy tỏa sáng ở khắp nơi, tắm toàn bộ khung cảnh trong một thứ ánh sáng kì quặc.


“Tôi không biết,” Jace nói. “Có lẽ cô ta muốn hỏi xin một vài mẹo ăn mặc sành điệu.”
“Ha,” Simon nói. “Người đang đứng cạnh mẹ anh là ai thế? Trông anh ta quen quen.”


“Đó là Kadir,” Jace nói. “Chắc cậu đã gặp anh chú ấy rồi. Malik. Chú Malik hi sinh trong lần tập kích tàu của Valentine. Kadir là người quan trọng thứ hai tại Conclave, sau mẹ tôi. Mẹ tôi dựa vào chú ấy rất nhiều.”


Khi Simon quan sát, Kadir kéo cánh tay Camille ở đằng sau lại, để chúng ôm quanh cây cột, và xích cổ tay. Ma cà rồng hơi ré lên khe khẽ.
“Kim loại được ngâm qua nước thánh,” Jace nói mà không có chút cảm xúc. “Nó làm họ bị bỏng.”




Họ, Simon nghĩ. Ý anh là “cậu.” Mình cũng giống cô ta thôi. Mình không hề khác đi chỉ vì anh ta biết mình.


Camille đang sụt sùi than khóc. Kadir lùi lại, gương mặt hoàn toàn vô cảm. Những chữ rune đen tuyền trên nước da sẫm màu uốn quanh toàn bộ cánh tay và cổ họng chú. Chú ta đang nói gì đó với Maryse: Simon nghe được từ “Magnus” và “thư lửa.”
“Lại Magnus,” Simon nói. “Không phải anh ta đang đi du lịch sao?”


“Cả Magnus và Camille đều rất nhiều tuổi rồi,” Jace nói. “Chắc chẳng có gì lạ nếu họ biết nhau.” Anh nhún vai, có vẻ không hứng thú với đề tài này. “À mà tôi khá chắc họ sắp triệu hồi Magnus về đây. Mẹ Maryse muốn thông tin và mẹ cực kỳ mong có nó. Mẹ biết Camille không giết các Thợ Săn Bóng Tối đó vì thèm khát máu. Có những cách dễ dàng hơn để lấy máu mà.”


Simon thoáng nghĩ tới Maureen và thấy buồn nôn. “Ờ,” cậu nói, cố ra chừng không quan tâm lắm. “Tôi đoán vậy là Alec sẽ về cùng. Thế là tốt, phải không nào?”


“Ờ.” Giọng Jace nghe không có sức sống. Trông anh cũng không khỏe cho lắm; ánh sáng trắng của căn phòng chiếu xuống đôi xương gò má thật rõ, cho thấy anh đã sụt cân. Những móng tay bị cắn tới rớm máu, còn mắt anh thì thâm quầng.


“Ít nhất kế hoạch của các anh cũng thành công,” Simon bổ sung, cố giúp Jace có thêm chút vui vẻ và bớt chút ủ ê hiện giờ. Chính Jace đã đề xuất ý tưởng Simon nên dùng điện thoại chụp hình Camille và gửi cho Conclave để họ có thể Dịch Chuyển tới nơi cậu đứng. “Ý kiến của anh hay thật.”


“Tôi thừa biết nó thành công cái chắc.” Jace có vẻ chẳng phổng mũi chút nào trước lời khen. Anh ngước nhìn cánh cửa đôi dẫn tới Học Viện mở ra và Isabelle bước vào, mái tóc đen tung bay. Cô nhìn quanh căn phòng – chỉ thoáng lướt qua Camille và những Thợ Săn Bóng Tối khác - và tới chỗ Jace và Simon, đôi bốt nện cồm cộp trêm nền nhà lát đá.


“Sao tự dưng mọi người lại kéo Magnus và Alec về chứ?” Isabelle hỏi. “Họ mua được vé nghe opera rồi đấy.”
Jace giải thích trong khi Isabelle đứng chống hông và hoàn toàn lờ tịt Simon đi.


“Được rồi,” cô nói khi anh đã giải thích xong. “Nhưng toàn bộ chuyện này thật lố bịch. Cô ta đang câu giờ mà thôi. Cô ta có thể nói gì với Magnus chứ?” Cô nàng thoáng liếc nhìn Camille ở đằng sau, người không chỉ bị cùm mà còn bị buộc vào cột bằng một sợi dây xích màu bạch kim. Nó chạy thành hình chữ thập ngang cánh tay, đầu gối và kể cả mắt cá chân, giữ cô ta hoàn toàn bất động. “Đó là kim loại được tẩm nước thánh à?”


Jace gật đầu. “Cùm có tác dụng bảo vệ cổ tay cô ta, nhưng nếu cô ta nhúc nhích quá nhiều…” anh kêu xì xì. Simon, nhớ lại cảnh tay mình bị thiêu cháy khi chạm vào Ngôi sao David lúc ở trong xà lim Idris, cái cách da cậu đầm đìa máu, và phải cố lắm mới không tát anh ta.


“Ờ, trong khi anh đi bắt ma cà rồng, em lên thành phố chiến đấu với quỷ Hydra,” Isabelle nói. “Cùng Clary.”
Jace, rõ ràng chẳng hứng thú với bất cứ việc gì diễn ra xung quanh cho tới lúc này, liền giật nảy mình. “Với Clary? Em đưa cô ấy đi săn quỷ sao? Isabelle –”


“Tất nhiên là không rồi. Cô ấy đã tham chiến trước khi em tới.”
“Nhưng sao em biết –”
“Clary nhắn tin cho em,” Isabelle nói. “Thế nên em đi thôi.” Cô quan sát bộ móng, mà như thường lệ, vô cùng hoàn hảo.
“Clary nhắn tin cho em?” Jace nắm lấy cổ tay Isabelle. “Clary ổn không? Có bị thương không?”


Isabelle nhìn bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình, và rồi quan sát nét mặt anh. Simon chẳng biết Jace có làm đau Isabelle không, nhưng ánh mắt, cũng như cái chất mỉa mai trong giọng của cô nàng, hẳn có thể cắt xuyên kính chứ chẳng chơi. “Ờ, bạn ấy đang đổ máu lênh láng tới sắp ch.ết trên tầng rồi, nhưng em nghĩ không nên nói cho anh biết ngay vì em thích cảm giác kích thích người khác.”


Jace, như thể đột nhiên ý thức được mình làm gì, liền thả tay Isabelle ra. “Clary đang ở đây?”
“Trên tầng,” Isabelle nói. “Yên nghỉ -”
Nhưng Jace đã chạy ra ngoài cửa và mất dạng. Anh cứ thế lao qua và biến mất. Isabelle nhìn theo và lắc đầu.


“Cậu đã đoán trước được Jace sẽ hành động thế nào,” Simon nói.


Cô nàng không nói không rằng trong một lúc lâu. Cậu tự hỏi có phải cô nàng đã lên kế hoạch “mặc kệ Simon thích nói gì thì nói” và sẽ tuân thủ theo nó tới tận khi nhắm mắt xuôi tay không? “Mình biết,” cuối cùng cô cũng lên tiếng. “Mình chỉ ước có thể biết được khúc mắc giữa họ.”


“Mình nghĩ có khi chính họ còn chẳng biết nữa là.”


Isabelle lo lắng cắn môi dưới. Và đột nhiên cô nàng trông trẻ hơn và có vẻ đang đấu tranh nội tâm ghê gớm tới rất khác so với một Isabelle thường ngày. Rõ ràng cô nàng đang có vấn đề gì đó, và Simon chờ đợi trong im lặng cho tới khi cô nàng đi tới quyết định cuối cùng. “Mình không muốn như thế này,” cô nàng nói. “Đi nào. Mình muốn nói chuyện với cậu.” Cô bắt đầu dợm bước về cửa Học Viện.


“Thật sao?” Simon kinh ngạc.
Cô quay phắt lại và lườm cậu. “Mình muốn nói chuyện với cậu. Nhưng mình không hứa nó sẽ kéo dài bao lâu.”
Simon giơ tay. “Mình muốn nói chuyện với cậu, Iz. Nhưng mình không thể vào Học Viện.”


Một đường hằn xuất hiện giữa hai hàng lông mày của cô. “Vì sao?” Cô ngừng lại, nhìn từ cậu đến cánh cửa, tới Camille, và nhìn lại. “Ồ. Đúng rồi. Thế sao cậu vào được đây?”


“Dịch Chuyển,” Simon nói. “Nhưng Jace nói có một hành lang tới cánh cửa dẫn ra ngoài kia. Để ma cà rồng có thể vào đây lúc trời tối.” Cậu chỉ cánh cửa hẹp ở cách đó vài foot. Nó được khóa bằng cái khóa gỉ ngoèn như thể không được đụng tới trong một thời gian dài.


Isabelle nhún vai. “Được thôi.”


Cái chốt kêu rin rít khi cô kéo nó ra, làm cho chút bột gỉ bay ra khá đẹp mắt. Ngoài cánh cửa là một căn phòng đá nhỏ, giống như phòng áo lễ của nhà thờ, và đôi cánh cửa có vẻ dẫn ra ngoài. Ở đây không có cửa sổ, nhưng luồng không khí lạnh lẽo quấn quanh những góc nhà, khiến Isabelle đang mặc váy ngắn phải rùng mình.


“Nghe này Isabelle,” Simon nói vì nghĩ rằng mình phải có trách nhiệm mở đầu cuộc trò chuyện. “Mình thật sự xin lỗi vì chuyện mình làm. Mình không bao biện gì –”
“Đúng,” Isabelle nói. “Và giờ cậu nên nói cho mình biết tại sao cậu lại đi kết giao với kẻ đã biến Maia thành người sói.”


Simon thuật lại câu chuyện Jordan đã kể, cố giữ cho lời giải thích của mình ở mức khách quan nhất có thể. Cậu có cảm giác như ít nhất cậu phải giải thích được rằng lúc đầu cậu không biết thân thế của Jordan và Jordan hối hận vì chuyện quá khứ. “Nhưng, cậu biết đấy –” Chúng ta đều từng làm những chuyện tệ hại. Nhưng cậu không thể nói cho cô nghe về Maureen được. Không phải lúc này.


“Mình biết,” Isabelle nói. “Và mình đã nghe về Vệ Đoàn Lupus. Mình đoán nếu họ sẵn sàng mời anh ta vào hội, anh ta không thể hoàn toàn là gã đểu cáng được.” Cô nhìn Simon kỹ hơn một chút. “Dù mình không hiểu vì sao cậu cần người bảo vệ. Cậu có…” cô chỉ vào trán Simon.


“Mình không thể sống mãn kiếp trong cảnh ngày ngày có người lao vào tấn công mình và Ấn Ký làm họ nổ banh xác hết được,” Simon nói. “Mình cần biết ai đang cố giết mình. Jordan giúp mình tìm. Jace cũng thế.”


“Cậu thật sự nghĩ Jordan giúp cậu sao? Vì Clave có chút quan hệ với Vệ Đoàn nên bọn mình có thể tác động để tìm cho cậu một người phụ trách khác.”
Simon lần chần. “Ờ,” cậu nói. “Mình nghĩ anh ta thật sự muốn giúp mình. Và mình không thể dựa vào Clave mãi được.”


“Được rồi.” Isabelle dựa người vào tường. “Cậu có bao giờ tự hỏi vì sao mình rất khác hai ông anh của mình không?” Cô nói mà không mào đầu gì hết. “Ý mình là Alec và Jace ấy.”
Simon chớp mắt. “Cậu muốn nói tới chuyện cậu là con gái còn họ... thì không sao?”


“Không, không phải cái đó, ngốc tử ạ. Ý mình là hãy nhìn hai người họ. Họ không gặp vấn đề gì trong chuyện yêu đương. Cả hai đều đang yêu. Một tình yêu bất diệt. Và thế là họ xong rồi. Nhìn Jace đi. Anh ấy yêu Clary như - như không còn gì khác trên thế giới này và mãi mãi như thế. Alec cũng vậy. Còn Max –” Giọng cô nghẹn lại. “Mình không biết sau này thằng bé sẽ yêu như thế nào. Nhưng nó tin mọi người. Và không biết cậu có nhận ra không, mình chẳng tin một ai sất!”






Truyện liên quan