Chương 40

Anh hít một hơi sâu, hít đầy phổi cái không khí lạnh lẽo đó, và từ từ thở ra. Toàn bộ cơ thể anh căng thẳng. Anh đang đợi tiếng thang máy, cửa mở, những Thợ Săn Bóng Tối ào vào vườn. Anh nghĩ lúc đầu họ sẽ cảm thông và lo lắng cho anh. Nhưng sau đó, khi hiểu ra chuyện rồi, họ sẽ lùi xa ra, họ sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt ý nhị, ngầm nói với nhau rằng Jace không phải đang canh gác. Anh đã bị ám – không phải bởi một con quỷ thông thường, mà là một Đại Quỷ - đã hành động chống lại Hội Clave, đã đe dọa và làm bị thương một Thợ Săn Bóng Tối khác.


Anh nghĩ cô Jocelyn sẽ nhìn anh thế nào khi biết việc anh làm Clary. Chú Luke có thể sẽ hiểu và tha thứ. Nhưng cô Jocelyn thì không. Cậu chưa từng thành thật trò chuyện với cô, nói ra những suy nghĩ giúp cô an tâm được. Cháu yêu con gái cô, hơn cháu nghĩ cháu có thể yêu bất cứ điều gì. Cháu không bao giờ làm tổn thương em ấy.


Và anh tưởng ra cảnh cô Jocelyn im lặng nhìn anh bằng đôi mắt xanh lá giống hệt Clary. Cô Jocelyn muốn nhiều hơn thế. Cô muốn nghe anh nói điều anh không dám chắc đúng.
Cháu không hề giống Valentine.


Phải vậy không? Những lời đó theo làn gió lạnh vẳng tới, một tiếng thì thầm chỉ truyền tới tai cậu. Mày chưa từng biết mặt hai đấng sinh thành. Mày chỉ trao trái tim mình cho Valentine khi còn là một đứa bé, như một đứa con sẽ làm, và biến bản thân thành một phần của ông ta. Mày không thể cắt điều đó khỏi mình chỉ bằng một nhát dao chém ngọt.


Tay trái anh lạnh cóng. Anh cúi xuống và choáng váng khi nhận ra anh đã nhặt con dao găm – con dao cán bạc của người bố đẻ - và cầm trong tay. Lưỡi dao bị máu của Lilith ăn mòn lại thuộc về anh, lóe sáng như một lời hứa. Cơn gió bây giờ chẳng thể so với cái lạnh trong lòng cậu. Đã bao nhiêu lần anh thức dậy, thở dốc và đầm đìa mồ hôi, với con dao găm trên tay rồi? Và Clary, luôn luôn là Clary, ch.ết dưới chân anh.


Nhưng Lilith đã ch.ết. Chuyện đã kết thúc rồi. Anh cố nhét con dao vào thắt lưng, nhưng dường như tay anh không nghe theo sự điều khiển của trí não. Anh cảm thấy nóng nhoi nhói nơi ngực và đau buốt. Nhìn xuống, anh thấy đường máu chia Ấn Ký của Lilith thành hai nửa, nơi Clary đã chém anh bằng con dao kia, đã lành. Ấn Ký tỏa ánh đỏ trên ngực anh.




Jace dừng việc nhét dao vào thắt lưng. Những mấu tay anh trắng bệch do nắm chặt con dao, cổ tay vặn vẹo, cố quay dao về phía mình. Trái tim anh đang đập mạnh. Anh không sử dụng iratze. Sao ấn ký đó có thể lành nhanh thế? Nếu anh chém nó lần nữa, phá vỡ bố cục của nó lần nữa, thậm chí là trong một lát –


Nhưng tay anh không nghe lời anh. Tay anh đặt ngượng nghịu xuôi người khi anh quay lại, trái với ý nghĩ của anh, đi về bệ đá nơi Sebastian đang nằm.


Quan tài bắt đầu sáng, với anh sáng mờ mờ màu xanh lá – gần giống ánh sáng ngọn đèn phù thủy, nhưng có gì đau đớn trong ánh sáng đó, có gì đó chọc vào mắt anh. Jace cố lùi lại, nhưng chân anh không nhúc nhích. Những giọt mồ hôi lạnh lăn xuống lưng anh. Một giọng nói thì thầm trong đầu anh.


Lại đây.
Đó là Sebastian.
Mày nghĩ mày được tự di vì Lilith đã ch.ết? Vết cắn của ma cà rồng đã đánh thức tao; giờ máu của Người chảy trong người tao đang điều khiển mày.
Tới đây.


Jace cố ì lại, nhưng cơ thể anh phản bội anh, mang anh tiến tới, dù trí óc anh cố hết sức ngăn cản. Dù anh cố thế nào, chân anh vẫn bước trên đường, tiến tới cỗ quan tài. Hình tròn vẽ lóe ánh xanh lá khi anh đi qua, và cỗ quan tài dường như hưởng ứng với anh sáng màu ngọc lục bảo thứ hai lóe lên. Và rồi anh đứng tại đó, nhìn xuống.


Jace cắn mạnh môi, mong cái đau sẽ giúp anh tỉnh khỏi trạng thái mộng du bây giờ. Không thành công. Anh nếm thấy vị máu của mình khi cúi nhìn Sebastian, đang trôi như cái xác ch.ết đuối trong nước. Những viên ngọc trai là mắt hắn. Mái tóc hắn giống như đám tảo không có màu sắc, mí mắt nhắm nghiền màu xanh dương. Khuôn miêng hắn có vẻ lạnh lùng, cứng nhắc như bố hắn. Anh như đang nhìn Valentine thời trẻ.


Bàn tay Jace bị ép giơ lên. Tay trái anh đặt trên đốc con dao găm nhắm vào lòng bàn tay phải, nơi đường sống và đường tình yêu cắt chéo nhau.


Những lời nói tràn khỏi đôi môi anh. Anh nghe chúng như thể từ một nơi rất xa vang tới. Chúng không phải thứ ngôn ngữ anh nghe hay hiểu, nhưng anh biết chúng là gì – lời lẩm nhẩm dùng trong các nghi lễ. Trí óc anh đang gào thét bắt bản thân dừng lại, nhưng có vẻ không có tác dụng gì. Anh để bàn tay hạ xuống, con dao đâm xuống. Lưỡi dao tạo nên một đường cắt nông, rõ ràng ngang lòng bàn tay phải anh. Gần như ngay lập tức, máu úa ra. Anh cố rụt tay lại, nhưng như thể anh đang bị kẹt trong một khối xi măng. Trong khi anh kinh hãi quan sát, những giọt máu đầu tiên rơi xuống mặt Sebastian.


Sebastian mở choàng mắt. Chúng đen, đen hơn mắt Valentine, đen như mắt con quỷ tự nhận là mẹ hắn. Chúng dán vào Jace, giống như những tấm gương đen kịt, cho anh nhìn thấy gương mặt mình, bị biến dạng và không hề giống anh chút nào, miệng anh đang lầm bầm đọc những câu chú của nghi lễ, phun ra những tiếng lảm nhảm vô nghĩa như một dòng sông nước đen.


Máu giờ chảy nhiều hơn, biến chất lỏng màu khói trong cỗ quan tài thành màu đỏ sậm hơn. Sebastian nhúc nhích. Nước máu dập dềnh khi hắn ngồi dậy, đôi mắt đen vẫn nhìn Jace.
Phần hai của nghi lễ. Giọng hắn vang lên trong đầu Jace. Sắp xong rồi.


Nước chảy xuống khỏi gương mặt hắn như nước mắt. Mái tóc trắng, phủ trên trán hắn, dường như không có chút màu sắc nào. Anh giơ một tay và đưa ra, đi ngược với tiếng hét trong đầu anh, giơ con dao, đâm tới. Sebastian giơ tay theo chiều dài lưỡi dao lạnh, sắc lẹm. Máu túa ra thành đường trên lòng bàn tay hắn. Hắn ném con dao sang bên và cầm tay Jace, nắm chặt lấy.


Đó là điều cuối cùng Jace ngờ tới. Anh không thể rụt tay lại. Anh cảm thấy từng ngọn tay lạnh lẽo của Sebastian khi chúng nắm lấy tay anh, ép hai vết rạch đang chảy máu vào nhau. Anh có cảm giác như đang bị một bàn tay kim loại lạnh ngắt tóm lấy. Cảm giác lạnh tê tái bắt đầu lan dần theo những mạch máu từ tay anh. Anh rùng mình, rồi nữa, cảm giác run rẩy mạnh mẽ quá đau như thể toàn bộ cơ thể anh đang lộn từ trong ra ngoài. Anh cố hét –


Và tiếng hét ch.ết lịm trong cổ họng anh. Anh nhìn tay mình và tay Sebastian đang nắm chặt lấy nhau. Máu chảy qua những ngón tay xuống cổ tay họ như một cái vòng đeo tay màu đỏ tinh tế. Nó sáng lấp lánh dưới ánh đèn điện lạnh lẽo của thành phố. Nó không chảy như chất lỏng mà giống một sợi dây màu đỏ di động hơn. Nó quấn lấy tay họ như một sợi dây trói đỏ sậm.


Một cảm giác yên bình kì lạ tràn khắp Jace. Thế giới dường như trôi đi, và anh đang đứng trên một đỉnh núi, thế giới trải rộng trước mắt, mọi thứ đều trong tầm với của anh. Ánh sáng của thành phố xung quanh anh không còn là ánh đèn điện nữa, mà là ánh sáng của hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh tựa như những viên kim cương. Chúng dường như đang chiếu sáng anh bằng thứ ánh sáng dịu dàng đang nói, Đây là điều đúng đắn. Đây là lẽ phải. Đây là điều bố mày muốn.


Hình ảnh Clary hiện lên trong trí óc anh, gương mắt trắng bệch, mái tóc đỏ thả dài, môi mấp máy nói, Em sẽ về ngay. Chỉ năm phút thôi.


Và rồi giọng cô nhỏ dần khi một giọng nói khác lớn hơn vang lên, nhấm chìm nó xuống. Hình ảnh cô trong trí óc anh nhạt nhòa, biến mất trong bóng tối, hệt như Eurydice biến mất khi Orpherus quay lại nhìn vợ mình lần cuối. Anh thấy cô, cánh tay trắng giơ ra cho anh, và rồi bóng tối bao trùm lấy cô và cô biến mất.


Giờ một giọng nói vang lên trong đầu Jace, một giọng nói quen thuộc, từng có thời anh căm thù nó, giờ lại yêu thích nó đến kì lạ. Giọng của Sebastian. Nó dường như đang chảy trong huyết quản của anh, qua dòng máu chảy từ tay Sebastian sang tay anh như một sợi xích vững chắc.


Này em trai bé nhỏ, giờ thì tao và mày, chúng ta đã là một, Sebastian nói.
Chúng ta là một.
HẾT PHẦN #4






Truyện liên quan