Chương 52: Hai huynh đệ

Ngày hôm sau, Hách Liên Dung cũng không đi tìm Vị Thiếu Dương hỏi chuyện Từ đường, ngược lại đến Hàn phủ. TiễnKim Bảo thấy nàng đến thì vạn phần vui sướng, nói thẳng là đang muốn đitìm nàng. Ở trong sân không biết gặp chị dâu hay em chồng của nàng, điềm đạm, đoan trang. Tiễn Kim Bảo cũng không có ý giới thiệu, lôi thẳngHách Liên Dung đi ra phủ.Ra đại môn khẩu khí mới chậm lại, quayđầu ‘Phi’ một tiếng : « Bọn họ bình thường cũng không có bộ dáng này,nghe nói tuần phủ phu nhân Lâm Đồng đến đây thăm người thân, có lẽ mấyngày nay sẽ đến, đại khái mở yến tiệc mời gia quyến quan viên ở Vân Trữ, cho nên hai ngày này luyện được vẻ thục nữ, chỉ sợ đánh mất mặt mũiquan viên thành Vân Trữ, thật khiến người ta nhạo báng. »Hách Liên Dung ngạc nhiên nói : « Các nàng cũng đường đường là gia quyến quan tứ phẩm, cần gì phải cẩn thận như thế ? »Tiễn Kim Bảo xuy một tiếng : « Tuần phủ kia chính là đại quan nhị phẩm, cha chồng ta còn kém xa, hơn nữa nghenói cậu của tuần phủ phu nhân này là Lại bộ thị lang. Lại bộ là chỗ nàochứ ? Chuyên quản khảo hạch quan viên lên chức, một đám các nàng cònkhông khúm núm bịnh bợ ? »Nhìn dáng vẻ khinh thường của nàng,Hách Liên Dung bật cười : « Ngươi lúc đó cũng chẳng phải một trong cácnàng đó ư ? Còn không mau về luyện dáng vẻ thật tốt, đỡ phải đến lúc đómất mặt, đánh mất cơ hội thăng chức của công công nhà ngươi. » (côngcông : cha chồng)« Ta mặc kệ. » Tiễn Kim Bảo khinhkhỉnh, bất cần : « Ta vốn chính là cái dạng này, giả vờ làm cái gì ?Trong một nén hương bắt ta không nói câu nào khiến ta buồn đến ch.ết, đến lúc đó nằm ngay đơ giữa yến tiệc, là các nàng đẹp hay ta đẹp ? »Hách Liên Dung cười to, dắt nàng đitrên đường, mua chút đồ ăn nhét vào mồm nàng, mỗi người một túi đầy hạtdẻ, Tiễn Kim Bảo đột nhiên hít một tiếng : « Lần trước không phải ngươinói tên u hồn kia bị trộm túi tiền sao ? Ca ca ta tr.a dò tất cả nhữngtên kẻ cắp chuyên nghiệp, một chút phát hiện cũng không có. »« Không có là bình thường. » Hách LiênDung nói : « Hơn một vạn hai trăm, đánh gãy chân cũng đủ sống nửa đờicòn lại, còn không nhanh trốn chạy sao ? Chẳng lẽ tiếp tục ở lại làm kẻtrộm ? »« Vậy cũng phải có chút manh mối tìm ra mới đúng. » Tiễn Kim Bảo than thở: “Cũng không nghe nói đột nhiên không thấy ai đó…A ! Chẳng lẽ là người chỗ khác làm ? »« Ngươi nên đến nha môn làm thần bộ. »Hách Liên Dung cười lắc đầu, ánh mắt đột nhiên sâu một chút, bắt lấy tay Tiễn Kim Bảo nói : « Chúng ta đi xem trang sức. »« Để làm gì… » Tiễn Kim Bảo bị HáchLiên Dung kéo vào một cửa hàng trang sức, chỉ hỏi một câu liền bị nhữngđồ trang sức muôn hình vạn trạng kia hấp dẫn, thấy cái này đẹp, cái kiacũng đẹp, chọn nhiều thành một đống, đồng thời cũng chọn vài thứ choHách Liên Dung.Ánh mắt Hách Liên Dung vẫn chăm chúnhìn ngoài cửa điếm, không an tâm chọn một đôi khuyên tai màu tím lấplánh. Tiễn Kim Bảo nhìn đôi khuyên tai, thất bại nói : « Sao ngươi cóthể chọn trong đống đó món đồ đẹp thế này. »Hách Liên Dung liền dời lại lực chú ý, bật cười nói : « Ngươi thích thì lấy đi. »Tiễn Kim Bảo xua tay : « Quân tử không đoạt đồ tốt của người khác. » Nói xong híp mắt cười : « Hàn Sâm dạy ta đấy. »Hách Liên Dung thật muốn cười lớn mộttrận, nghĩ rằng Hàn Sâm dạy nàng những lời này là có dụng ý khác. ViệcTiễn Kim Bảo ‘đoạt’ đồ tốt của người khác diễn ra không ít, tỷ như lầntrước đến đòi tiền Vị phủ.« Ai nha ! » Tiễn Kim Bảo sờ sờ bên hông : « Quên mang túi tiền rồi. »Hách Liên Dung lấy túi tiền của mình, cười khổ : « Ta không mang nhiều tiền. »Ông chủ hàng trang sức bận nửa ngày có chút nóng nảy : « Nếu không…mang đến phủ của nhị vị phu nhân đi ? »Không đợi Tiễn Kim Bảo đáp ứng, chỗ cửa truyền đến một giọng nói : « Không cần. »Nghe thấy giọng nói kia, trong lòngHách Liên Dung hít một tiếng, nặn ra vẻ tươi cười xoay người sang chỗkhác, Tiễn Kim Bảo đã vui vẻ nói : « Tam thiếu, ngươi đúng là mưa trongnắng hạn, trước trả tiền hộ ta, ngày mai ta cho người mang tiền trả lạiVị Tất Tri đi. »Vị Thiếu Dương cười cười, lấy bạc rathanh toán, nói với Hách Liên Dung : « Vừa rồi nhìn thấy giống Nhị tẩu,vừa định chào hỏi thì hai người liền vào điếm. Vừa rồi hai người có việc gì thế ? Nhị ca hẹn đệ bàn việc, có muốn đi cùng đệ đến không ? »Hách Liên Dung đang muốn cự tuyệt, VịThiếu Dương đã nói với Tiễn Kim Bảo : « Hàn thiếu gia chắc cũng sẽ đến,Nhị ca mấy ngày nay thu xếp chuyện tửu lâu, huynh ấy dường như cũng cóchút hứng thú. »« Bảo sao mới sáng sớm ta đã không thấy mặt hắn ! » Bắt Hàn Sâm tuyệt đối là nhiệm vụ hàng đầu của Tiễn KimBảo, nàng đương nhiên sẽ không đắn đo trước lời mời của Vị Thiếu Dương,ôm hộp trang sức mới mua đi ra khỏi cửa.Hách Liên Dung dường như không có tâmtình nói chuyện, Vị Thiếu Dương bâng quơ hàn huyên vài câu cũng chỉ cóTiễn Kim Bảo tiếp lời, không khỏi thấy kì quái : « Nhị tẩu không khỏesao ? »« Không phải, không cần lo lắng. » Hách Liên Dung nói vậy nhưng lại dừng bước : « Dường như hôm qua nương muốntẩu đến thăm nàng, tẩu suýt nữa quên mất, hai người đi đi, tẩu về nhàtrước. » Dứt lời nàng cũng không để ý đến Tiễn Kim Bảo, xoay người đi.Tiễn Kim Bảo kinh ngạc nửa ngày mới vội mở hộp trang sức : « Còn khuyên tai của ngươi… »Hách Liên Dung nghe thấy nhưng khôngmuốn quay đầu lại, ngược lại bước đi nhanh hơn, thấy cái ngõ nhỏ liềnquẹo vào, vội vội vàng vàng đã cách xa đường lớn, lúc này mới bước chậmlại. Ngẫm lại hành động vừa rồi của mình cảm thấy có chút buồn cười, vìsao không muốn gặp Vị Thiếu Dương ? Tất cả cũng là do lòng tự tôn nhàmchán gây ra thôi. Không muốn để hắn nhìn thấy nữ nhân hắn đẩy đi hiệntại sống vất vả, khó khăn cỡ nào.Hít một hơi thật sâu, Hách Liên Dungnhìn trái nhìn phải xem phương hướng, định quay về Vị phủ, vừa mới quayngười, liền nhìn thấy một người đứng cách đó không xa, không phải VịThiếu Dương thì là ai.Hách Liên Dung giật mình, Vị ThiếuDương có chút lo lắng đi đến gần : « Đệ thấy tẩu có chút không bìnhthường liền để Hàn phu nhân đến chỗ hẹn trước, tẩu thật sự không có việc gì chứ ? »Hách Liên Dung lắn đầu, đột nhiên tựgiễu cợt cười cười : « Không có việc gì, hiện tại thật sự không có việc gì. » Trốn rồi như thế nào ? Nàng có thể trốn được mãi không ? Sự việc kia đối với người nhà Vị gia mà nói không phải bí mật, họ đương nhiênsớm nghĩ rằng nàng vĩnh viễn là một nữ nhân không đáng để Tam thiếu lấy, không ai sẽ vì suy nghĩ của nàng mà thay đổi thái độ, lại càng không có người vì khó khăn của nàng mà sinh thương hại, nàng vì sao còn muốn để ý đến cái nhìn của người khác ?« Nhị tẩu… »« Tẩu thật sự không có việc gì. » HáchLiên Dung tự đả thông tinh thần : « Đúng rồi, có chuyện tẩu muốn hỏiđệ, liên quan đến chuyện Từ đường. Hôm qua tẩu đến hỏi nương, bây giờmuốn hỏi đệ một chút. »Vị Thiếu Dương không có chút kinh ngạcnào, khẽ cười : « Nhị tẩu chính là muốn hỏi đệ về lời đồn đại bảo vậtcủa Vị gia là thật hay giả ? »« Không, » Hách Liên Dung nói : « Tẩu chỉ muốn biết đệ có tin bảo vật đó tồn tại hay không thôi. »Vị Thiếu Dương nghiêm túc, đi theo Hách Liên Dung, sau một lúc lâu mới nói : « Đệ nhớ rõ trước đây cha đệ cónói qua một lần, nhà chúng ta có một bảo bối mà chỉ có người đứng đầu Vị gia mới được biết đó là cái gì. Tương lai ai tiếp quản Vị Tất Tri mớicó tư cách có được vật này. Sau đó, cha không đề cập đến vấn đề này nữa. Cho đến lúc lâm chung, bà nội hỏi, cha nói vật đó đã sớm bị hủy. Cha đệ là con một mấy đời huyết mạch của Vị gia, không có chi khác, thân cậnnhất chỉ có chúng đệ, không có chuyện bảo vật bị đưa ra ngoài. Vậy nênđệ tin tưởng lời cha nói, người không có lý do gì phải giấu giếm vậtđó. »Như vậy xem ra Vị lão gia xác định cótâm tư đem bảo bối truyền cho con cháu, lại không có khả năng để chongười ngoài, như vậy bảo bối quả nhiên là bị hủy ? « Chính là bà nộicùng các nàng không tin tưởng. »« Suy nghĩ của con người không có cáchnào thay đổi được. » Vị Thiếu Dương dừng bước : « Nhị tẩu yên tâm, đệ sẽ nói với nương là đã có manh mối khác về vật đó, không có trong Từđường. Chờ Nhị ca tu sửa xong Từ đường, nương sẽ không bức Nhị tẩu làmcái gì. »Hách Liên Dung nhất thời không biết nói gì, nàng còn chưa nói những chuyện kia cho hắn, hắn sao có thể nóitrước kết quả ? Nói chuyện với người như vậy quả thật thoải mái nhưnglại không có cảm giác an toàn.« Hóa ra Nhị tẩu vì việc này mà không an lòng ? »Hách Liên Dung không định nhiều lờiliền ậm ừ cho qua, Vị Thiếu Dương liền cười nói : « Bây giờ không cóviệc gì, Nhị tẩu theo đệ đi, lần này Nhị ca quyết tâm làm nên chuyện,tẩu cũng nên đi xem. »« Tẩu còn… »Hách Liên Dung bởi vì không muốn thấyVị Thiếu Quân đang muốn cự tuyệt liền nghe thấy một trận tiếng chó sủatừ xa đang dần đến gần. Qua một lúc, một đám công tử bằng hữu cẩm y hoaphục xuất hiện ở chỗ góc đường, tay mỗi người dắt một con chó, dáng vẻthập phần mạnh mẽ. Hai người cầm đầu, Hách Liên Dung nhận ra một tên, đó là thiếu gia của Phương gia giàu nhất thành, bình thường hay đi chơicùng Vị Thiếu Quân, cũng là một tên u hồn. Lúc Hách Liên Dung đi theoTiễn Kim Bảo bắt Hàn Sâm cũng từng gặp qua.Người kia không biết định giở trò gì,làm bộ lấy khăn mỏng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, Hách Liên Dung thoạtnhìn thấy có chút quen mắt, Vị Thiếu Dương đã kinh ngạc thốt lên : « Nhị ca ? »Hách Liên Dung híp mắt nhìn thấy rõ mặt mày người kia, quả nhiên, không phải tên u hồn kia thì là ai ? Chỉ cầnlà người hơi quen biết cũng có thể nhận ra, bởi vậy có thể thấy trong TV hay có mấy tình tiết buộc một cái khăn tay thì đến ngay cả cha ruộtcũng không nhận được ra, đúng là bịp người.Vị Thiếu Dương chào hỏi : « Nhị ca ? Sao huynh lại ở đây ? Giờ này huynh đáng lẽ nên ở Hồng Yến lâu chứ ? »Vị Thiếu Quân thấy Vị Thiếu Dương thìcũng hơi kinh ngạc, đánh giá Hách Liên Dung ở phía sau một chút, khôngchút để ý nói : « Nửa đường đi thì gặp các huynh đệ đang đọ cẩu, chờ taso xong rồi thì đến chỗ hẹn với đệ. »Bên cạnh tức thời vang lên một trậncười, Phương thiếu gia cười đến gập bụng : « Thiếu Quân, là so cẩu chứkhông phải so với ngươi, cũng là ngươi không tin tưởng vào chó của mìnhnên đã tính toán sẵn kết cục cho bản thân ? »Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn phất phất tay : « Các ngươi cứ thừa dịp hôm nay thắng ta đi, chờ ngày mai ta tìmđược Bố Pitt nhất định lấy lại thắng lợi. »Phương thiếu gia ngạc nhiên nói : « Con chó nhanh nhất của ngươi không phải kêu thoát cương dã cẩu sao ? Lại có tên mới ? »« Đổi tên, đổi tên, bây giờ kêu BốPitt, về sau cứ gọi là Bố Pitt. » Vị Thiếu Quân liếc liếc Hách LiênDung, thấy nàng không có phản ứng gì, cau mày đưa cương chó cho ngườikhác, khoanh tay đến trước mặt Hách Liên Dung, cười gian hai tiếng :« Trong lòng đang thầm mắng ta đi ? »Hách Liên Dung nhíu mày : « Không hiểu. »« Này ! » Vị Thiếu Quân sửng sốt vôcùng, kề sát Hách Liên Dung nhỏ giọng nói : « Ngươi đúng là đồ vô lươngtâm, tên gian phu bị đặt cho chó mà cũng không để ý sao ? »Hách Liên Dung càng nhăn mày chặt hơn : « Không biết ngươi muốn nói cái gì. » Cái gì mà gian phu ? Ai có gian phu ? Nàng ?« Ôi chao… »Vị Thiếu Quân cào cào tóc,mắt liếc sang Vị Thiếu Dương, hiểu rõ liền cười hừ : « Á à, hóa ra lạichuyển sang em chồng, ngay cả tên của gian phu cũng quên sạch. »Tên này bị điên rồi sao ? Hay là bịbệnh hoang tưởng ? Lại còn che mặt ! Hắn tưởng mình là siêu nhân a !Hách Liên Dung hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh với hắn. Đang định xoay người rời đi, cánh tay bị Vị Thiếu Quân giữ chặt : « Tamới là tướng công của ngươi, ngươi không biết phải đối xử với tướng công của mình như thế nào sao ? »« Buông tay ! » Hách Liên Dung hơi nổigiận, không phải nàng muốn so sánh hai huynh đệ, mà cho dù nàng cố không để ý thì việc đó vẫn rơi vào trong mắt nàng, truyền đến não. Giống bâygiờ, một người chuẩn bị đến chỗ hẹn với ca ca, một kẻ, vốn nên đến chỗhẹn, vốn thề thốt nói chính phải làm nên chuyện lớn, lại nửa đường chạy đi chơi đùa cái gì mà đua chó ! Đây là hành vi của người trưởng thànhsao ?« Ngươi hôm nay không nói rõ ai là Bố Pitt thì đừng hòng chạy ! »« Ngươi… » Mấy câu thô tục sắp tuôn rakhỏi mồm, trong đầu đột nhiên nhảy ra mấy bức họa khuôn mặt, Bố Pitt ?Bố Pitt ? Bố…Hách Liên Dung hôn mê, nàng cuối cùng cũng nhớ ra lai lịchcủa Bố Pitt, quả thực ngay cả khí lực tức giận cũng không có, nàng thậtnguyện ý tìm Brad Pitt làm gian phu, chỉ sợ người ta không muốn.Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn, nghĩ đến con chó ngày hôm qua, thuận tiện còn muốn tính sổ tên u hồnnày đêm đó sao dám khi dễ chính mình. Trong đầu Hách Liên Dung hỗn loạn, đúng là u hồn…u hồn!!!Nhìn Vị Thiếu Dương cách đó không xavới đôi mắt thoáng buồn…Hách Liên Dung càng khó xử, rút tay ra, thưởngcho Vị Thiếu Quan một cái bạt tai : « Xuyên tạc vớ vẩn. »Bên tai truyền đến một trận âm thanhkinh ngạc của đám cẩu bằng hữu của Vị Thiếu Quân, tấm sa mỏng trên mặtVị Thiếu Quân buông lỏng một chút rồi nhẹ nhàng rơi xuống, thế nên HáchLiên Dung nhìn thấy hai bên mặt hắn có vài vết xước, giống như bị móngtay cào.






Truyện liên quan