Chương 39: Thanh Bình điều (thượng)

Muốn làm giàu, phải dựa vào cái này!
Dương Thủ Văn một tay ôm Dương Ấu Nương, bước nhanh vọt vào cửa sân, đi thẳng đến phòng củi.
- Dương tẩu, Hủy Tử làm sao vậy?


Tống thị nghi hoặc nhìn Dương thị, chỉ mới tiếp xúc với Dương Thủ Văn tỉnh táo được hai ngày, nhưng Tống thị đại khái cũng có chút hiểu Dương Thủ Văn. Bà không nghĩ tới, Dương Thủ Văn còn có một mặt kích động như vậy. Tiếp xúc hai ngày, ở trong ấn tượng của bà, Dương Thủ Văn dường như bình tĩnh không giống với bình thường. Cho dù là chuyện lớn thế nào thì hắn cũng không có một chút rối loạn.


Dương thị cười khổ nói:
- Bẩm nương tử, nô cũng không biết vì sao Hủy Tử như vậy.
- Ngày hôm qua trước khi hắn đi thị trấn có làm cái gì đó, vừa rồi ta nhắc chuyện này với hắn, vì thế mới kích động như vậy.
- Hắn làm gì vậy?
- Rượu!
- Rượu?
Tống thị kinh ngạc hỏi:


- Hủy Tử thích rượu sao?
Dương thị lắc đầu:
- Hủy Tử không uống được rượu, trước kia khi lão thái gia còn sống thì rất ưa thích thứ này. Nhưng trong trí nhớ của ta, Hủy Tử cũng không uống rượu.
Lần đầu tiên, Tống thị không có chú ý.


Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba, Dương thị xưng hô Dương Thủ Văn là “Huỷ Tử” rất tự nhiên. Điều này cũng làm cho Tống thị ý thức được, địa vị của Dương thị ở Hổ Cốc Sơn tuyệt đối không bình thường như trong tưởng tượng của bà. Hơn nữa vừa rồi thái độ của Dương Thủ Văn đối với Ấu Nương đã biểu hiện ra địa vị của mẹ con Dương gia ở trong lòng của Dương Thủ Văn.


Con ngươi của Tống thị đảo một vòng, lập tức có ý tưởng.
- Dương tẩu, chúng ta đi xem sao?
- Cũng tốt, đi xem đi.
Dương thị nói xong, liền cùng Tống thị đi vào trong viện.
- Nhị Lang, giúp Dương Mạt Lỵ chuyển những thứ trên xe vào đi.




Sau khi Tống thị vào cửa, đột nhiên dặn dò Dương Thụy. Dương Thụy vốn cũng muốn đi xem náo nhiệt, nhưng Tống thị nói như vậy, y không mượn cớ được. Vẻ mặt y đau khổ đứng ở bên cạnh xe ngựa, y nhìn thùng xe ngựa, lập tức khóc không ra nước mắt.
Trong phòng củi đặt chỉnh tề hơn mười vò rượu.


Một cái nồi chưng rượu rất lớn, lại đơn giản đặt ở giữa phòng, lò lửa ở dưới đã tắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trò tàn ở bên trong lò. Dương Thủ Văn buông Ấu Nương ra, đi đến bên cạnh vò rượu ngồi xuống, thật cẩn thận lấy ra giấy dầu che ở phía trên. Một mùi rượu đậm đặc, giống như đã từng quen biết ập tới, nụ cười trên mặt hắn lập tức càng sâu thêm.


Chính là mùi vị này!
Dương Thủ Văn thở dài một hơi, từ trong thùng đựng bình rượu bên cạnh, cầm lấy một cái bầu rượu.
Múc một gáo rượu, hắn đặt ở bên môi nhấp một miếng.


Đích thực là rượu mạnh hơn một chút so với trước kia, nhưng so với rượu trong trí nhớ ở kiếp trước, lại thêm một chút cảm giác thuần hậu.
Không mạnh bằng rượu kiếp trước, nhưng lại nhiều hơn một phần thuần hậu.


Dựa vào kỹ thuật ủ rượu của thời đại này, Dương Thủ Văn cảm thấy đã xem như không tồi.
- Hủy Tử ca ca, rượu ngon không?
Ấu Nương ngồi xổm ở bên cạnh Dương Thủ Văn, đôi mắt trông mong nhìn Dương Thủ Văn, mang theo vẻ chờ đợi.


Nhóc này ngày hôm qua bị mùi rượu làm cho say, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn có chút nhớ về hương rượu này. Chẳng qua Dương thị chú ý nàng, nàng vài lần muốn uống trộm cũng không được. Hiện giờ Dương Thủ Văn đã trở lại, Ấu Nương dường như tìm được người tin cậy.


Nàng ta cắn đầu ngón tay, nhìn Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn không nhịn được cười, đưa gáo rượu tới, hạ giọng nói:
- Chỉ được uống một ngụm thôi đấy.


Ấu Nương dùng sức gật gật đầu, mím môi làm ra bộ dáng kiên cường, sau khi nhấp một ngụm rượu trong gáo, lập tức phát ra tiếng vang “a”. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nàng ta giương cái miệng nhỏ nhắn, thè lưỡi, càng không ngừng thổi khí rượu.
- Thật khó uống.


Bộ dáng của Ấu Nương khiến Dương Thủ Văn không kìm nổi cười ha ha.
Hắn rót rượu trong gáo vào bình rượu, sau đó ôm bình rượu đi ra phòng củi.
Ánh mặt trời chiếu vào rượu trong vò, rượu thế nhưng lại có màu hổ phách, xen lẫn với chút màu son.
- Rượu ngon.


Dương thị không uống rượu, nhưng Tống thị lại hiểu được rượu.
Bà ngửi thấy mùi rượu thuần hậu, ánh mắt không khỏi sáng lên, không kìm nổi khen một tiếng.
- Ấu Nương, đi lấy một cái bát đến đây.


Ấu Nương dạ một tiếng, liền chạy đến phòng bếp, chỉ trong chốc lát trở về, trong tay cầm một bát rượu.
Dương Thủ Văn rót một chén rượu, màu rượu càng thêm trong trẻo.
Sắc son cũng trở nên càng đậm, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.
- A nương, nếm thử một chút đi.


Tống thị liếc mắt nhìn Dương Thủ Văn, cười nói:
- Đây là rượu do Hủy Tử làm sao? Ta nhất định phải nếm thử mới được.
Bà nhận lấy, nhấp một ngụm.
Sắc mặt chợt biến đổi, lớn tiếng nói:
- Quả thực là rượu ngon, tinh khiết và thơm nồng, rượu này là rượu ngon nhất mà ta từng uống.


Xương Bình là vùng đất lạnh giá.


Người sinh sống ở chỗ này, phần lớn đều có thể uống được hai vò rượu, dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ. Loại nữ nhân không thích uống rượu như Dương thị, kỳ thật ở Xương Bình cũng không tính là nhiều. Nhưng nữ nhân giống như Tống thị thì càng nhiều hơn một ít.


Trong mắt Dương Thủ Văn cũng lộ ra vui mừng, hạ giọng nói:
- A nương cho rằng rượu này có giá trị là mấy kim?
Tống thị ngẫm nghĩ một chút, trả lời:


- Rượu này của Huỷ Tử không giống với rượu trước kia ta từng uống. Ngoại trừ rất thuần hậu thì còn tăng thêm vài phần mạnh. Nơi khác ta không biết nhưng ở U Châu, một vò rượu này giá một xâu tiền thì sẽ cung không đủ cầu… Nếu là buôn bán ở Trường An thì giá này chỉ sợ sẽ tăng lên vài lần nữa.


Rượu này chỉ tốn một trăm văn một vò.
Tính các chi phí khác thì tối đa là một vò một trăm năm mươi văn.
Chỉ mới ở Xương Bình là đã có thể bán được một quan, nếu có thể bán được ở huyện Kế hoặc Phạm Dương thì giá cả sẽ rất cao.


Về phần Trường An... Dương Thủ Văn còn không nghĩ xa như vậy. Nhưng cho dù là như vậy, lợi nhuận trong đó cũng khiến hắn vô cùng vui sướng.
Nhưng có lẽ còn có thể thêm một chút thủ đoạn vào không?
Dương Thủ Văn nhìn bình rượu, ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ.


Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nói với Dương Thụy:
- Nhị Lang, ta còn một quan tiền, đệ đi vào thành mua một ít vò giúp ta. Ta muốn vò rượu loại tốt nhất, không cần quan tâm bao nhiêu tiền, có loại nào tốt thì cứ mua loại đó, tiện thể mua luôn giấy bút giúp ta.
- Để làm gì vậy?


Dương Thụy lộ ra vẻ mờ mịt.
Mà Tống thị lại nhẹ nhàng lắc đầu, có vẻ vô cùng thất vọng.


Vẫn là rất đơn giản rồi… Mặc dù là con cháu của Dương gia nhưng trên người của con còn giữ huyết mạch của Tống gia, lại không bằng huynh trưởng đần độn mười bảy năm của con. Tống thị lấy ra một miếng vàng từ túi da bên hông, vẫy tay ra hiệu Dương Thụy lại đây.


- Làm theo lời của đại huynh con, đi Tường Phúc Cư, nói bọn họ đưa đến đây sứ Bạch Đàn tốt nhất.
- A nương, là sứ Bạch Đàn, 180 văn tiền một vò đó.
- Nói nhiều quá vậy, chỉ cần mua là được… Nhị Lang, sau này con phải đi theo đại huynh của con học tập thật tốt.


Vẻ mặt Tống thị như hận tên này không biết tranh đấu, lắc đầu vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Bận rộn một buổi trưa, bụng cũng đã đói rồi.
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Dương Thủ Văn, cười tủm tỉm nói:


- Không bằng cơm trưa liền lấy rượu này ướp vào thức ăn, không biết Hủy Tử thấy thế nào?
Tống thị thỉnh cầu, Dương Thủ Văn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Bên này Dương thị đi chuẩn bị cơm trưa, Dương Mạt Lỵ thì một mình ngồi ở trên bậc thang trong tiền viện, đang giặt quần áo.


Dương Thủ Văn ngồi ở cửa hiên, nhìn Ấu Nương ôm Bồ Đề, chơi với mấy con chó nhỏ.
Mà Tống thị thì thu dọn phòng, sau đó đến tiền sảnh, ngồi xuống bên cạnh Dương Thủ Văn.
- Huỷ Tử, cháu định làm gì với rượu này?
- Hả?
Dương Thủ Văn ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Tống thị.


- Con đừng nói cho ta, con ủ rượu này để bản thân mình uống.
- Dương tẩu nói cho ta biết, con không phải là một người thích uống rượu. Vậy con mất công suy nghĩ như vậy, đương nhiên là muốn buôn bán.
Tống thị là một người thông minh.
Dương Thủ Văn do dự một chút, hạ giọng nói:


- Không dối gạt a nương, ta ủ rượu này, đích thật là muốn buôn bán, cũng kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Cha ở trong nha môn, tuy nói áo cơm không lo, nhưng chi phí sinh hoạt mỗi ngày cũng không phải ít. Ta vốn muốn giao hết thu nhập của chức điền về Dương gia, sau này sẽ dựa vào rượu này để duy trì cuộc sống ở đây.


- Nếu a nương hỏi tới, chẳng lẽ có cách sao?
Tống thị mỉm cười, hạ giọng nói:
- Ý tưởng của Hủy Tử rất tốt, nhưng con biết rượu này làm sao mới có thể bán được không?
- Việc này…
Kiếp trước Dương Thủ Văn chưa từng làm ăn buôn bán, cũng không hiểu làm thế nào.
Tống thị nói:


- Rượu ngon còn cần phải làm cho người ta biết.


- Xương Bình là nơi biên giới hoang vắng, con tính toán giỏi thế nào thì một năm có thể bán được bao nhiêu vò rượu? Bán rẻ thì không có lời, bán đắt thì lại không biết bán cho ai. Ta biết, rất nhiều người khinh thường thương nhân, lại không biết muốn làm thương nhân cũng cần phải có học vấn cao. Năm đó cha ta có thể dựa vào bì thảo mà tạo ra một cơ nghiệp lớn, đều là do ông ấy có thủ đoạn kinh thương.


Đáng tiếc, ba huynh trưởng của ta… Không học được làm như thế nào để kinh thương, trong đầu chỉ toàn tính kế tới tính kế lui, thất bại một cái là suy sụp ngay.


- Hủy Tử, nếu như con tin tưởng a nương, không bằng giao rượu này cho a nương làm. Con và cha con đều không cần xuất đầu lộ diện, miễn cho ngày sau ảnh hưởng tới tiền đồ. Mà nương cũng có thể thêm một phần gia nghiệp cho Dương gia.






Truyện liên quan