Chương 51: La hán Trường Mi (Thượng)

Hai tiểu nha đầu làm lành rồi, khiến cả Tống thị và Dương thị thở phào nhẹ nhõm.


Kiểu xích mích giữa những đứa trẻ này, quả thực người lớn khó mà có thể hiểu được. Đối với Ấu Nương mà nói, Hủy Tử ca ca mãi mãi là Hủy Tử ca ca của nàng, hơn nữa bí mật giữa nàng và Hủy Tử ca ca đã khắc sâu vào trong lòng nàng.
Về mặt này, Ấu Nương có một cảm giác rất tự tin.


Còn Dương Thanh Nô thì sao?
Mặc dù có hơi đanh đá, thậm chí có lúc khá độc ác nhưng dầu gì cũng vẫn chỉ là đứa trẻ.


Khi nàng phát hiện, cả đời này tất cả mọi người không phải chỉ có vây quanh nàng, thậm chí trong một tình huống nào đó đến mẫu thân người mà nàng yêu quý nhất cũng sẽ không còn, Dương Thanh Nô cảm thấy sợ hãi. Hôm qua, sau khi Dương Thủ Văn dẫn Ấu Nương lên núi, quả thực Dương Thanh Nô có chút cảm giác ngưỡng mộ. Nhớ lại, có một số chuyện đúng là do nàng đố kỵ mà ra.


Ví dụ, như ngày hôm qua, ngay từ đầu Ấu Nương đâu có trêu chọc nàng.
Cô ấy cầm bài thơ đang đọc, Thanh Nô là tò mò mà đi đến.
Chỉ là lúc nàng biết, Ấu Nương biết mặt chữ, mà chữ trên tờ giấy là món quà của của Dương Thủ Văn tặng cho Ấu Nương nên Thanh Nô đố kỵ.


Nàng nghĩ, món quà kia ngay từ đầu phải là của nàng mới đúng.
Dương Thủ Văn là ca ca của nàng, cho dù là cùng cha khác mẹ, thì cũng phải tặng quà cho nàng chứ không phải là tặng cho Ấu Nương.




Trẻ con bắt đầu ghen tỵ cũng rất đáng sợ! Thanh Nô xé tan tờ giấy kia thành từng mảnh nhỏ, càng chọc tức Ấu Nương, họ nhào vô đánh nhau. Trước kia, hai nha đầu này cũng chưa đến mức như vậy.
Đến một nơi xa lạ, một mình nàng đối diện với huynh trưởng khiến nàng sợ hãi.


Ấu Nương chìa tay ra khiến Thanh Nô cảm nhận được sự ấm áp.
Rất nhanh, hai tiểu nha đầu lại cùng chơi đùa, hi hi ha ha, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thấy cảnh như vậy, cuối cùng Tống thị và Dương thị cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dương Thủ Văn ngồi xổm bên con ngựa què, sau khi quan sát, đột nhiên hắn la lớn:


- Dương Mạt Lỵ, sao không đóng đinh lên mã chưởng?
Dương Mạt Lỵ đang múc nước giếng, nghe thấy Dương Thủ Văn gọi liền bỏ thùng nước đó chạy đến.
- Mã chưởng là cái gì?
- Mã chưởng chính là… mảnh sắt trên móng ngựa kia kìa.
- Tại sao trên móng ngựa phải có mảnh sắt?


Vẻ mặt của Dương Mạt Lỵ ngu ngơ, rõ ràng là không hiểu lắm câu hỏi của Dương Thủ Văn.
Đóng đinh lên móng ngựa? Con ngựa kia chắc chắn sẽ rất đau mà.
Còn Dương Thủ Văn thì như chợt tỉnh ngộ ra, lẽ nào thời này móng ngựa sắt vẫn chưa xuất hiện sao?


Là suy nghĩ theo quán tính của hắn, hắn nhìn yên ngựa và bàn đạp đều đầy đủ liền cho rằng móng ngựa sắt đã xuất hiện cho nên không để ý nữa.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của Dương Mạt Lỵ, rất có thể móng ngựa sắt còn chưa xuất hiện.


Dương Thủ Văn giơ tay, nhẹ nhàng lau vết thương cho con ngựa, con ngươi đảo một vòng rồi lập tức có một sáng kiến.
Móng ngựa sắt, có vẻ như không khó làm lắm.
- Được rồi, không sao rồi, ngươi đi làm việc đi.


Dương Thủ Văn phất tay, đuổi Dương Mạt Lỵ đi làm việc, hắn đi lên trước đại điện rồi đứng lại, nhìn quanh thiền viện.
Thiền viện có nhiều người bỗng chốc trở nên náo động hơn.
Chuyện móng sắt cho ngựa tạm thời gác lại, quan trọng là phải nhanh chóng giải quyết câu đố về La hán Trường Mi kia.


Chỉ có điều, La hán Trường Mi rốt cuộc là cái gì?
Dương Thủ Văn đi trong thiền viện một vòng, mãi đến lúc ăn cơm tối mà vẫn chưa tìm được đáp án.
***
Sau bữa cơm tối, Dương thị và Tống thị dọn dẹp lại phòng.


Dương Thủ Văn thì ngồi xếp bằng trước đại điện như một lão tăng đang nhập định không hề nhúc nhích.
- Hủy Tử ca ca, mau kể chuyện ngày xưa đi.
Ấu Nương kéo Thanh Nô từ ngoài thiền viện chạy tới thở hổn hển đứng trước Dương Thủ Văn.


Trời đã tối hẳn, một vầng trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng nhẹ nhàng rơi trên thiền viện, dường như phủ thêm một tầng sương trắng.
Dương Thủ Văn bỗng tỉnh lại, ánh mắt vẫn hơi chập chờn.
- Nói chuyện ngày xưa?


- Chuyện ngày xưa của hầu tử… Hủy Tử ca ca từng nói sẽ kể chuyện ngày xưa cho muội. Nhưng hôm qua muội ngủ mất, vẫn chưa nghe được.
- Ồ, ồ, ồ!
Rốt cuộc Dương Thủ Văn cũng tỉnh táo trở lại, hắn vỗ trán rồi tươi cười.
Thanh Nô lui lại một bước, theo bản năng rụt rè nhìn Dương Thủ Văn.


Nhưng Dương Thủ Văn làm như không nhìn thấy hành động của nàng, cứ vẫy tay về phía nàng ra hiệu bảo Dương Thanh Nô ngồi xuống bên cạnh.


Không biết có phải câu chuyện “Tây Du Ký” rất hấp dẫn hay không mà lúc hắn chuẩn bị kể chuyện, Bồ Đề cũng dẫn 4 con chó nhỏ chạy tới, cùng ngồi trước mặt Dương Thủ Văn.
- Lần trước chúng ta kể đến chỗ Tôn Ngộ Không bị đè ở Ngũ Hành Sơn…
- Ổng, ổng, ổng…


Con chó nhỏ nghe thấy cái tên Ngộ Không của nó lập tức sủa lên.
- Ngộ Không, đừng kêu.


Ấu Nương ôm nó vào lòng, sau đó nhìn Dương Thủ Văn, lặng im nghe hắn kể chuyện. Chi tiết chuyện Tây Du Ký, Ấu Nương và Thanh Nô đã từng nghe một lần. Tuy không rõ lắm, nhưng Thanh Nô vẫn rất mê mẩn. Bây giờ lại được nghe Dương Thủ Văn kể lại, tinh thần nàng lập tức tỉnh táo ngồi gần sát lại Dương Thủ Văn theo bản năng.


Năm năm sau, Giang Lưu Nhi xuất thế, báo thù rửa hận cho cha.
Còn Quan Âm Đông đến, tìm người thỉnh kinh, tìm ra, biến Giang Lưu Nhi thành Đường Tam Tạng.
Khúc nhạc Tây Du, cuối cùng cũng bắt đầu…


Núi Lưỡng Giới, Thái Bảo đánh hổ xuất hiện, bên dưới Ngũ Hành Sơn, Ngộ Không và Đường Tam Tạng lần đầu tiên gặp nhau.


Dương Thủ Văn kể sinh động như thật, Ấu Nương và Thanh Nô nghe cũng rất tập trung, thậm chí còn không để ý đến Dương thị và Tống thị đã đến bên cạnh từ lúc nào, cũng ngồi đó nghe. Vô tình, câu chuyện phát triển đến Cao lão trang, dáng vẻ Bát Giới xuất trướng khiến Thanh Nô không kìm nổi cười khanh khách, lại làm tiểu Bát Giới sủa vang.


- Hóa ra mày chính là Bát Giới.
Thanh Nô ôm con chó nhỏ vào ngực, không kìm nổi cười.
- Hủy Tử, vậy có phải hai chú chó sau là Sa hòa thượng và Tiểu Bạch Long không?
Tống thị ở bên hỏi, Dương Thủ Văn nhẹ nhàng gật đầu.
- Ta nói này, sao lại đặt cho chúng cái tên hay như vậy?


Tống thị nói xong, đứng lên duỗi lưng một cái rồi nhìn sắc trời.
- Được rồi, không còn sớm nữa, tất cả đi nghỉ sớm đi.
Hủy Tử ca ca của các con cũng bận cả ngày rồi, để huynh ấy nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.


Ấu Nương và Thanh Nô thể hiện không muốn, nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Tống thị. Hai tiểu nha đầu nhìn nhau, đột nhiên Thanh Nô nói:
- A Nương, tối nay con và Ấu Nương ngủ với nhau, có được không?


Tống thị hiểu rõ địa vị Ấu Nương trong lòng Dương Thủ Văn, đương nhiên cũng vui mừng khi hai đứa trẻ hòa hợp. Bà liếc mắt nhìn trộm Dương Thủ Văn một cái, phát hiện hắn không để ý chuyện đó liền gật đầu đống ý thỉnh cầu của Thanh Nô.
- Được rồi, đi ngủ đi.


Ấu Nương kéo Thanh Nô vào phòng, Ngộ Không và Bát Giới vừa chạy theo phía sau vừa sủa.
Còn Sa hòa thượng và Tiểu Bạch Long thì ngoan ngoãn đi bên cạnh Bồ Đề, cũng làm bạn với Dương Thủ Văn.
- Hai đứa bé này, thật đúng là… Hôm qua còn đánh nhau túi bụi, hôm nay đã lại chơi được với nhau rồi.


Tống thị nói xong, liếc nhìn Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn đứng dậy nói:
- A nương, hôm qua con đã quá kích động. Nay thấy Thanh Nô và Ấu Nương thành bạn bè, con cũng rất vui. Sau này con sẽ không như hôm qua nữa, chuyện của trẻ con hãy để chúng tự giải quyết đi.


Điều này đồng nghĩa với việc Dương Thủ Văn cúi đầu nhận sai, Tống thị vội vàng xua tay, từ trong đáy lòng rốt cuộc cũng được thả lỏng.
- Đúng rồi, ta thấy sau bữa cơm tối, con cứ ngồi ở chỗ này, rốt cuộc là nghĩ gì?


Dương Thủ Văn không biết trả lời thế nào, chỉ nói là suy nghĩ mấy vấn đề, Tống thị cũng không hỏi nữa.
Tống thị và Dương thị về phòng nghỉ ngơi.


Còn hai tiểu nha đầu kia ở trong thiền viện, bắt đầu làm hàng xóm với Dương Thủ Văn. Trong thiền phòng vọng lại từng tiếng cười vang, mà không phải là tiếng chó sủa. Dương Thủ Văn đứng trước sân, một lát sau ánh mắt mông lung, hắn nói với Dương Mạt Lỵ bên cạnh:


- Dương Mạt Lỵ, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi.
- Được, vậy ta ngủ trước, a lang cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Dương Mạt Lỵ ở trong phòng gần khu gác cổng cách đó không xa.


Dương Thủ Văn nhìn vào cửa phòng nó, rồi lại đi đến cửa đại điện, đóng cửa lại, lúc này hắn mới dẫn Bồ Đề và hai con chó nhỏ về phòng của mình.
La hán Trường Mi… rốt cuộc là thứ gì đặc biệt?


Đêm nay, Dương Thủ Văn cứ trằn trọc trên giường, trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình dáng của La hán Trường Mi.
Mãi cho đến khoảng canh ba hắn mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.






Truyện liên quan