Chương 58: Xin chào đại thúc (hạ)

Đại thúc nói chuyện, tiến lên cầm lấy rượu và thức ăn.từ trong tay của Dương Thủ Văn
- Như vậy cháu cũng có thể nhẹ hơn một chút.
Trong lòng Dương Thủ Văn dường như có mười ngàn câu Fuck Your Mom gào thét… Ngươi giúp ta cầm rượu và thức ăn sao?


Nhưng hắn không nói thêm gì nữa, chỉ có thể cười khổ ở phía trước dẫn đường.


- Lại nói tiếp, ta với Văn Tuyên cũng đã mười mấy năm không gặp... Ta nhớ trước kia ông ấy đảm nhiệm chức Quả Nghị Giáo Úy ở Chiết Xung Phủ Quân Châu, tại sao lại chạy tới Xương Bình làm Huyện Úy chứ? Nếu không phải năm nay ông ấy đi Kế huyện làm việc, ta cũng không biết ông ấy đang ở U Châu.


Thần sắc Trần Tử Ngang thoải mái, mang theo rượu và thức ăn đi theo Dương Thủ Văn.
Gã vừa đi, vừa nói, bộ dáng đã quen biết với nhau rất lâu rồi:
- Đúng rồi, Đại Lang cháu mười bảy tuổi rồi đúng không, hiện giờ đang đọc sách ở đâu?
- Ta... Không đọc sách.
- Không đọc sách?


Trần Tử Ngang đột nhiên dừng bước lại, tức giận nói:
- Văn Tuyên thật quá vô lý. Nhớ năm đó, Hi Văn giỏi văn chương như thế nào, con trai của nàng sao có thể không đọc sách được? Lan truyền ra ngoài, chẳng phải là đánh mất thể diện của Hi Văn sao?


Hi Văn, chính là mẹ đẻ của Dương Thủ Văn, Trịnh Hi Văn.
Đối với việc của mẹ đẻ mình, Dương Thủ Văn kỳ thật biết cũng không nhiều.
Nghe Trần Tử Ngang nói như vậy, Dương Thủ Văn mới biết được mẫu thân lúc trước cũng rất có tiếng tăm.
- Tiên sinh đừng như thế, việc này không thể trách cha ta.




- Ta… Vài năm trước vẫn ngốc nghếch, bị mắc bệnh đần độn. Mãi đến trước đây vài ngày, ta mới minh mẫn lại, không đi học cũng không phải là cha ta không muốn để ta đi học.
Trần Tử Ngang nghe, nhưng lại lộ ra một chút buồn bã.


- Hoá ra... Ta còn tưởng rằng đây chẳng qua là tung tin vịt, không nghĩ tới cháu mệnh khổ như vậy.


- À, cũng không coi là khổ. Lúc a ông còn sống thì rất yêu thương ta. Vì chăm sóc ta, ông thậm chí không chịu ở trong thành, cùng ta ở trong thôn nhỏ này hơn mười năm, mãi cho đến khi ông mất. Tuy rằng cha ta bận rộn, nhưng cũng vô cùng quan tâm ta. Tuy ta có chút ngốc, nhưng cuộc sống mười bảy năm qua cũng xem như là sống vui sướng.


- Vui sướng là tốt rồi, như thế Hi Văn ở dưới suối vàng cũng sẽ không lo lắng quá mức.
Trần Tử Ngang nói xong, cũng không nói gì nữa.
Tinh thần gã, giống như lập tức bay lên chín từng mây, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.


Mà Dương Thủ Văn lại cảm thấy, nói chuyện phiếm với vị đại thần này thật sự có áp lực quá lớn… Đúng, chính là áp lực quá lớn.
Đại thần có lối suy nghĩ… luôn rất khó lường, hơn nữa nói chuyện rất không kiêng nể.


Nói dễ nghe thì chính là tùy tính, nói khó nghe chính là nói hươu nói vượn... Mặc dù Dương Thủ Văn có trí nhớ hai đời, nhưng muốn đuổi kịp ý nghĩ của vị đại thần này, cũng phải cố hết sức. Tất cả mọi người không nói lời nào, có lẽ sẽ có kết quả tốt hơn.


Đi được nửa đường, Dương Mạt Lỵ từ phía sau đuổi theo.
Gã không nói hai lời, từ trên người Dương Thủ Văn cầm lấy túi, sau đó đưa bình rượu trong tay cho Dương Thủ Văn.
- Đại Lang...
- Tiên sinh, thúc đừng gọi ta Đại Lang, gọi ta Hủy Tử là tốt rồi.
- Tại sao vậy?


Trần Tử Ngang dường như có chút hứng thú, tò mò hỏi:
- Hủy Tử là nhũ danh của cháu đúng không. Nhưng, Đại Lang cũng không tồi mà, tại sao cháu không muốn ta gọi cháu là Đại Lang, mà muốn ta gọi cháu là Hủy Tử? Có phải hai chữ Đại Lang này đối với cháu có ý nghĩa không tốt?
Thần của ta à!


Đại thần kỳ thật chính là Đường Tam Tạng.
Các vấn đề liên tiếp của Trần Tử Ngang khiến Dương Thủ Văn không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Cũng không phải là có ý nghĩa không tốt, chỉ là ta không thích người khác gọi ta là Đại Lang, cảm giác là lạ.


- Kì lạ sao?
- Không kì lạ sao?
- A… Trong bình này của cháu có cái gì vậy?
- Rượu.
- Là rượu sao!
Trần Tử Ngang lộ vẻ hiểu ra, sau đó liền không nói gì nữa.
Dương Thủ Văn thở dài một hơi, nói thầm một tiếng: nói chuyện với đại thần, thật vô cùng mệt mỏi!
***


Trở lại chùa Tiểu Di lặc đã qua giữa trưa.
Dương Mạt Lỵ ăn một con gà mập, vì thế bình thường, Dương Thủ Văn thì bụng đói kêu vang, có chút không chịu nổi.
Đương nhiên, đói bụng là một việc, nhưng quan trọng hơn là nói chuyện với đại thần thật rất vất vả.


Gián đoạn chuyện phiếm dọc đường đi, Dương Thủ Văn phát hiện ý nghĩ của Trần Tử Ngang nhảy quá nhanh, nhanh đến mức che tai không kịp trộm chuông. Mỗi lần vì tiếp lời của Trần Tử Ngang, Dương Thủ Văn đều phải hết sức chăm chú, thậm chí là thật cẩn thận.


Thật vất vả trở lại núi, Dương Thủ Văn đã sức cùng lực kiệt.
Nhưng tinh thần của Trần Tử Ngang lại rất tốt, cách cửa núi khoảng hơn 100 mét, gã liền la lớn:
- Dương Văn Tuyên, ta đến đây, mau tới đón ta.
Gã vừa hô, vừa bước nhanh hơn.
Ở cửa núi xuất hiện thân ảnh của Dương Thừa Liệt.


Nhìn thấy Trần Tử Ngang xuất hiện, ông ta có chút sửng sốt, chợt lộ ra bộ dáng chán ghét:
- Trần Bá Ngọc, ngươi vẫn như cũ. Mỗi lần đều đột nhiên xuất hiện, xuất quỷ nhập thần giống như hồn quỷ, không phải nói là ngày mai mới tới sao?
- Ha ha ha, ta chính là muốn cho ngươi kinh ngạc, có vui không?


Dương Thừa Liệt cau mày nói:
- Mất hứng, không vui, ta sắp phiền ch.ết rồi!
Nói xong, Trần Tử Ngang đã tới ngoài cửa núi.
Dương Thừa Liệt trừng mắt nhìn gã, gã thì cứng cổ, bộ dáng không phục nhìn Dương Thừa Liệt.


Dương Thủ Văn có chút giật mình, không rõ hai vị này rốt cuộc là sao, thấy thế nào cũng giống như sắp đánh nhau vậy.
- Văn Tuyên, đã lâu không gặp.
- Trần Bá Ngọc, ngươi bây giờ càng làm người khác chán ghét hơn so với trước kia.


Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Trần Tử Ngang đột nhiên nhoẻn miệng cười, mà trên mặt của Dương Thừa Liệt cũng lộ ra nụ cười.
Dương Thừa Liệt bước ra cửa núi, chắp tay vái chào với Trần Tử Ngang.
Mà Trần Tử Ngang không đáp lễ, mà tiến lên ôm lấy Dương Thừa Liệt.


Cái gì vậy, tình cảm thật mãnh liệt!
Dương Thủ Văn ở phía sau nhìn xem trợn mắt há mồm, có chút không biết làm thế nào cho phải.
Nhưng Dương Thừa Liệt lại phát hiện cái túi trên người hắn, đột nhiên đẩy Trần Tử Ngang ra, chỉ vào cái mũi gã chửi ầm lên.
- Trần Bá Ngọc, ngươi thật vô sỉ.


- Ta làm sao vậy?
- Sao ngươi lại để con của ta khiêng túi giúp ngươi? Trước kia ngươi chính là như vậy, bắt ta khiêng túi giúp ngươi, hiện tại lại bắt nạt con ta, hay là ngươi cho rằng Dương gia ta dễ bắt nạt hử?
- Ha ha, ta cố ý đấy.


Trần Tử Ngang nói xong, dường như nhớ ra chuyện thú vị gì đó, cười khúc khích ra tiếng.
Dương Thừa Liệt thì chỉ vào Dương Thủ Văn mắng:


- Ngươi tên ngu ngốc này, bị người bắt nạt còn không biết, bình thường còn tự cho là thông minh chỉ điểm người khác. Nhanh ném thứ đó xuống, tên nhà nho nghèo này thật xấu xa, tuyệt đối đừng đối xử tốt với gã.


Nói thì nói như thế, Dương Thừa Liệt lại đi tới, một tay đoạt lấy cái túi trong tay Dương Thủ Văn, sau đó cầm đi vào cửa núi.
- Dương Văn Tuyên, con của ngươi hoá ra ngốc giống như ngươi.
- Ngươi còn dám nói nữa, ta sẽ đập ch.ết ngươi.
- Đến đây, ta chả lẽ lại sợ ngươi à?


Hai người vừa tranh cãi ầm ĩ, vừa đi vào cửa núi.
Dương Thủ Văn liếc mắt nhìn Dương Mạt Lỵ, vẻ mặt Dương Mạt Lỵ lại mờ mịt.
Trời mới biết quan hệ giữa Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang rốt cuộc là như thế nào, nhưng hiện tại xem ra, hẳn không phải là kẻ thù.
Chỉ có điều...


Dương Thủ Văn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, hắn cảm thấy sự xuất hiện của Trần Tử Ngang có chút đột nhiên.
Sau giờ ngọ, Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang nói chuyện ở trong thiện phòng.
Bọn họ khi thì cãi vã, khi thì khóc cười cực to, làm cho người ta có cảm giác bị điên.


Dương Thủ Văn xin lỗi bọn họ trong chốc lát, liền cáo từ rời khỏi.
Hắn đại khái đã biết quan hệ giữa Trần Tử Ngang và Dương Thừa Liệt. Nếu dùng một câu khái quát, thì đó là tình địch.
Trần Tử Ngang là người Xạ Hồng Tử Châu, là đời sau của người huyện Xạ Hồng tỉnh Tứ Xuyên.


Mẹ của Dương Thủ Văn, từ nhỏ đã cùng cha nhập Xuyên. Lúc ấy ngoại tổ phụ của Dương Thủ Văn là Huyện lệnh của Xạ Hồng, có quan hệ thân thiết với phụ thân Trần Tử Ngang. Vì thế thu Trần Tử Ngang làm môn sinh, dạy gã “thơ”, “luận”. Khi đó Trần Tử Ngang quen với mẹ của Dương Thủ Văn, sinh lòng mến mộ với mẹ của Dương Thủ Văn. Đáng tiếc khi đó, mẹ của Dương Thủ Văn chỉ coi gã là em trai, cũng không phát hiện ra việc này. Mấy năm sau, Trịnh Hi Văn lại theo cha rời khỏi Tử Châu.


Nhoáng một cái, thiếu niên Trần Tử Ngang ngày xưa đã trở thành một nhà học vấn uyên bác.
Năm Điều Lộ Nguyên, tức là năm 679 công nguyên, Trần Tử Ngang tài năng xuất chúng, ra khỏi Tam Hạp Bắc lên Trường An, tham gia khoa cử.
Cũng vào năm đó, Trịnh Hi Văn gả cho Dương Thừa Liệt.


Vì thế, Trần Tử Ngang vô cùng tức giận, vài lần muốn gây sự với Dương Thừa Liệt.


Nhưng lúc ấy, Dương Thừa Liệt đã làm quan. Ông ta xuất thân từ Hoằng Nông Dương thị, luận về dòng dõi đương nhiên không thua Trịnh thị Huỳnh Dương, địa vị rất cao so với Trần Tử Ngang. Nhưng Dương Thừa Liệt lại không ỷ thế hϊế͙p͙ người, ngược lại đấu rất vui sướng với Trần Tử Ngang.


Năm đó, Trần Tử Ngang thất bại khoa cử, Dương Thừa Liệt tặng hai mươi kim làm lộ phí, cùng Trần Tử Ngang trở về Xạ Hồng.
Năm Vĩnh Thuần - năm 681 công nguyên, Dương Thủ Văn ra đời.


Trần Tử Ngang lại tiếp tục bước trên con đường khoa cử, mà Dương Thừa Liệt thì mang theo mẹ con Trịnh Hi Văn xuôi nam, đi tới Quân Châu nhậm chức...
Lúc ấy Trần Tử Ngang nói, gã nhất định có thể đậu, đến lúc đó sẽ đến Quân Châu tìm Dương Thừa Liệt.


Nhưng năm đó, Trần Tử Ngang lại thất bại khoa cử. Gã không còn mặt mũi nào đi tới Quân Châu, lặng yên trở về quê nhà. Từ đó về sau, Dương Thừa Liệt và Trần Tử Ngang liền mất liên lạc.






Truyện liên quan