Chương 66: Nhà trọ Lão Quân (hạ)

Đúng như lời nói của Võ Hầu, toàn thôn trang đang trong giai đoạn căng thẳng.
Ven đường, tụ tập rất nhiều dân du đãng, mặc dù quần áo tả tơi nhưng lại mang một bộ mặt rất đáng sợ.
Bọn họ nhìn hai người Dương Thủ Văn, giống như nhìn thấy hai con dê béo.


Tuy nhiên, rõ ràng Dương Thủ Văn không phải là hạng dễ dàng đối phó, trên người hắn tản ra sát khí, làm cho đám du côn không dám xông lên ngay.
Nhìn Dương Thủ Văn vẫn bình thản, không xem việc này là gì, Dương Thụy cũng dần dần trấn định hơn.


- Nhị Lang, những tên lưu manh này thật ra chỉ là hổ giấy thôi.
- Ở chỗ này hoành hành, đệ phải thể hiện sự mạnh mẽ, cứng rắn. Đệ cường bọn họ sẽ nhược, nhưng nếu đệ có một chút sợ hãi, bọn họ sẽ trở nên hung hăng với đệ.
Dương Thụy hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu.


- Ồ, đây không phải Nhị Lang sao?
Đôi khi, người ta không tự tìm phiền toái, nhưng phiền toái sẽ tự tìm đến ta.


Dương Thụy ở huyện Xương Bình cũng coi như là một nhân vật có tiếng, cho nên không thiếu người nhận ra y. Ngay khi hai người đang đến chỗ Lão Quân khách điếm, phía trước liền xuất hiện một nhóm người ngăn cản bọn họ. Người cầm đầu mặc quần áo hoa mỹ. Tuy nhiên hiện nay trời lạnh, gã lại mặc quần áo lộ ngực, vì thế cứ lấy tay xoa xoa lên phần ngực không được che kín.


- Dương Lão Tam?
Dương Thụy nhận ra người trước mặt, sắc mặt lập tức tái đi.
Tuy gã cũng họ Dương nhưng không phải người của Dương gia.
Dương Lão Tam và Dương Thừa Liệt không hề có bất kỳ quân hệ gia đình nào. Gã chỉ là một tên lưu manh nho nhỏ của huyện Xương Bình.




Dương Thụy hạ giọng nói:
- Đại huynh, phụ thân trước kia đã từng bắt gã, đệ nhận ra được.
Dương Thủ Văn gật gật đầu, đưa tay kéo Dương Thụy ra đứng ở phía sau mình, trầm giọng nói:
- Ngươi là ai? Tại sao lại chặn đường của bọn ta.
Dương Lão Tam nghe được, trừng mắt mà nói:


- Ngươi thì tính là cái gì, ngươi xứng để ta nói chuyện sao?
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên mỉm cười.


- Chỉ là một tên lưu manh mà thôi, bây giờ cút ngay cho ta, huynh đệ ta hôm nay đến đây có việc phải làm, không muốn dây vào phiền toái. Nếu như ngươi không thức thời, đừng trách ta ra tay độc ác.
- Ôi! !! Ta còn chưa nổi nóng lên, ngươi ngược lại còn uy hϊế͙p͙ đến ta?


Dương Lão Tam nói xong, chỉ vào Dương Thủ Văn vừa muốn mở miệng, đã thấy Dương Thủ Văn mày nhăn lại, Đường đao được rút ra khỏi vỏ. Quét một đường, máu tươi văng tung tóe. Một bàn tay rơi trên mặt đất. Dương Lão Tam trong mắt lộ ra vẻ khó tin, đột nhiên phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.


- Người nào, dám ở đây gây chuyện?
Xung quanh vốn là xem náo nhiệt, thấy tình hình này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cùng nhau hò hét rồi xông tới.
Dương Thủ Văn không chút hoang mang, lớn tiếng quát:


- Ta là con trai của huyện úy Dương Thừa Liệt, phụng mệnh cha đến đây làm việc, người nào dám làm chuyện xằng bậy, đừng trách ta không khách khí! Hiện tại ta thấy huyện Xương Bình quả thật chính trị bất ổn, ta càng không ngại báo cho cha ta biết, sau đó ra lệnh triệu tập toàn bộ trai tráng trong phường Mãng Sơn. Đến lúc đó, các ngươi hối hận sợ là đã muộn rồi!


Một lời nói ra, làm cho toàn bộ nhóm lưu manh phải dừng bước.
Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không lâu sau lập tức giải tán.


Nơi này mặc dù là một địa phương hoang vu hẻo lánh. Quan phủ không mấy quan tâm, mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện. Nhưng nếu chỉ vì một Dương Lão Tam mà khiến cho Dương Thừa Liệt nổi giận, đến lúc đó ai cũng không thoát được.


Cách đó vài ngày, Dương Thừa Liệt đã dò xét qua Lão Quân khách điếm.
Dương Thủ Văn liền thở phào nhẹ nhõm, quả thật từ xưa đến nay dân và quan sẽ không cùng nhau đấu tranh quá gay gắt.


Bây giờ hắn đã cảm nhận sâu sắc cảm giác “Cha ta là Lý Cương”, nói thật, cảm giác này có đôi khi thật vô cùng thích thú.
- Nhị Lang, hỏi y có chuyện gì?
Dương Thủ Văn thu đao vào vỏ, mặt không thể hiện một chút cảm xúc.


Dương Thụy vừa rồi căng thẳng đến muốn tiểu ra quần, nhưng hiện tại y rất tin tưởng vào câu nói trước đó của Dương Thủ Văn: đối với những loại người này, ngươi phải độc ác và mạnh mẽ hơn. Chỉ là một đám hổ giấy, hù dọa người thường còn được, ta đường đường là con trai huyện úy, có thể dễ dàng sợ hãi thế sao?


Nghĩ đến đây, lá gan của Dương Thụy lớn hơn rất nhiều.
Y đi đến bên cạnh Dương Lão Tam đang ôm cổ tay rên rỉ trên đất.
- Lão Tam, ngươi gọi ta lại có chuyện gì sao?
Dương Lão Tam sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy:
- Nhị Lang nói rất đúng, tiểu nhân chỉ là muốn cùng Nhị Lang chào hỏi.


Dương Thủ Văn tròng mắt khẽ chuyển, kéo Dương Thụy trở về bên cạnh.
- Hiện tại chào hỏi đã xong, còn có việc gì không?
- Không có, không có!
Dương Lão Tam đầu đầy mồ hôi, run giọng trả lời.


Mà Dương Thủ Văn chỉ nhìn gã một cái, không thèm để ý tới nữa, thẳng một đường đi về phía trước. Dương Thụy vội vàng đuổi theo, ở phía sau Dương Thủ Văn nhẹ giọng nói:
- Đại huynh, vì sao không hỏi xem rốt cuộc gã có chuyện gì?


- Chẳng qua chỉ là muốn ra oai. Vừa rồi ở cửa thành không phải nghe được tình hình của Cái Lão Quân không được ổn đó sao.


- Chắc hẳn những tên lâu la đó dằn lòng không được, muốn nhân cơ hội này mà làm phản. Đối với loại người như thế, không cần để ý. Chúng ta bây giờ đang đại diện cho cha, cho dù giết gã cũng là vinh dự cho gã, không cần thiết ở đây cùng gã lải nhải.


Dương Thụy cảm thấy lúc trước đã bị Cái Gia Vận lừa một vố.
Nói vậy ở địa phương này có không ít tai mắt, cảm thấy Dương Thụy dễ bắt nạt, muốn nhân cơ hội này phát triển bản thân.
Tuy nhiên Dương Thủ Văn lại không cho bọn chúng thực hiện cơ hội đó.


Hai người thuận lợi đi, không còn chướng ngại vật nào cản trở nữa, do đó nhanh chóng tiến thẳng tới khách điếm.
Đây là một tòa nhà hai lầu đơn sơ, ở cửa tụ tập rất nhiều tên lưu manh, bên trong còn vọng ra tiếng cãi vã rất lớn.


Huynh đệ Dương Thủ Văn tiến vào khách điếm, đám lưu manh tự động tản ra nhường lối.


Rất rõ ràng, vừa rồi Dương Thủ Văn xuất một đao, đã gây một áp lực cực lớn cho bọn du côn. Ngày bình thường chúng có thể dễ dàng bắt nạt những người dân hiền lành. Nhưng Dương Thủ Văn thì không dễ dàng như thế. Tuy không nhiều người biết hắn, nhưng hiện tại tất cả rất sợ hắn.


- Đại huynh, đây là Lão Quân khách điếm.
Đang nói chuyện, một người từ trong khách điếm đi ra.
- Dương Đại Lang, các ngươi tới đây làm gì?
Người vừa tới, Dương Thủ Văn nhận ra, chính là Cái Gia Vận.
Dương Thụy sau hai ngày rời đi, nay gặp lại Cái Gia Vận, ánh mắt hằn vẻ tức giận, mắng lớn:


- Cái Gia Vận, ngươi còn dám ra đây?
Cái Gia Vận nhìn thấy Dương Thụy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười lạnh nói:
- Ta có gì mà không dám?
- Ngươi…
- Nhị Lang, im miệng.
Dương Thủ Văn thản nhiên nói, cất bước đi lên phía trước.


Có lẽ là bị hình ảnh tàn nhẫn của Dương Thủ Văn trước đó hù đến, Dương Thụy lập tức ngậm miệng lại.
Dương Thủ Văn nhìn Cái Gia Vận, không nói một lời, cẩn thận quan sát đánh giá, cho đến khi Cái Gia Vận trong lòng nổi lên từng đợt sợ hãi.


Gã biết rõ, trước mặt người này, không thể giống như trước mặt Dương Thụy.
- Ngươi nhìn ta làm gì?
- Ta tìm Cái Lão Quân, ông ấy hẳn là ở trong này.
- Đó là tên cha ta, ngươi có thể tùy tiện gọi sao?
Dương Thủ Văn trong mắt hiện lên tia lãnh ý, hạ giọng nói:


- Cái Gia Vận, ta tìm cha ngươi có chuyện, đừng vội chọc giận ta, nếu không đừng trách ta không nương tay với ngươi.
- Ta…
Cái Gia Vận là một người bướng bỉnh, nhưng không biết tại sao, ở trước mặt Dương Thủ Văn hắn không thể bướng bỉnh được.


Dương Thủ Văn đẩy gã ra, cất bước đi vào bên trong.
Dương Thụy ở phía sau hắn, nhe răng cười, hạ giọng nói:
- Cái Gia Vận, ngươi cũng có hôm nay.
- Hừ, nếu không có đại huynh ngươi đi theo, ta sẽ chào hỏi ngươi ra trò.
- Tốt, vậy đến đây!


Cái Gia Vận thở phì phì tức giận, không thèm để ý tới Dương Thụy đang đắc ý dưới bộ dạng cáo mượn oai hùm.
Từ đại sảnh Lão Quân khách điếm đi lên, đã loạn thành một đoàn.


Lầu hai, vây quanh là một đám người ăn mặc khác nhau, đang tụ tập xem náo nhiệt. Ở trung tâm căn phòng kê một cái trường kỷ, trên trường kỷ là một nam nhân trung niên, tuổi của ông ta và Dương Thừa Liệt không cách biệt lắm. Chỉ có điều dung mạo có vẻ già nua hơn, tóc cũng đã lấm chấm hoa râm.


Tuy nhiên ông ta ngồi trên trường kỷ có một vẻ uy phong khó nói.
Ở bên chân đang có một gã đấm chân cho ông ta.
Còn ở trước mặt, có vài nam tử đang quơ tay quơ chân la lối, dường như đang tranh chấp với ông ta.
- Người nằm trên trường kỷ, chính là Cái Lão Quân.


Dương Thụy nói nhỏ ở bên tai Dương Thủ Văn, liền sau đó thối lui ra sau hắn.
Mà lúc này Cái Gia Vận đi đến bên cạnh Cái Lão Quân, ghé vào tai ông ta nói nhỏ vài câu, Cái Lão Quân mày nhăn lại, quan sát hai người mới đến.


- Được rồi ngày mai chúng ta nói chuyện này tiếp, hôm nay ta có khách ghé thăm.
Nếu như là trước kia, Cái Lão Quân nói câu này thì mọi người sẽ nhanh chóng giải tán.
Nhưng hôm nay, họ lại không nghe theo, không những thế còn có một người đứng ra nói:


- Lão Quân, ngươi không cần mượn cớ, chỉ là hai thằng nhãi ranh, có thể coi là khách nhân gì chứ. Thời gian gần đây, các huynh đệ nghe theo lời ngươi, không đi gây chuyện sinh sự nữa. Nhưng thời gian có vẻ lâu rồi. Người phải cho chúng ta một công đạo, khi nào mới có thể tiếp tục đi kiếm ăn đây. Tuy huyện Xương Bình hiện giờ có chút loạn, nhưng chuyện đó với chúng ta có quan hệ gì chứ?


- Đúng vậy, mọi người cũng không phải là người lương thiện, không có gì hà tất phải giả làm lương dân.






Truyện liên quan