Chương 77: Ám sát (2/3).

Đêm đã khuya, nhiệt độ không khí xuống thấp.
Xấp xỉ vào khoảng giờ tý, đột nhiên có sương mù, toàn bộ Xương Bình cứ như bị bao phủ trong một tầng sương mù dày đặc.
Một đội tuần tr.a đi qua con đường lớn trước phường Nhân Lý, càng đi càng xa.


Dương Thủ Văn đi từ trong ngõ hẻm ra, sau khi nhìn rõ phương hướng, vươn người, đi nép vào tường, rất nhanh liền đi tới bên ngoài Hòa Bình phường. Cách một bức tường, Dương Thủ Văn loáng thoáng nghe được trong Hòa Bình phường truyền ra giọng nói. Nhìn sang hai bên, xác định xung quanh không có ai xong, hắn chạy nhanh hai bước, một chân đạp lên tường, thân thể liền lướt qua tường, nhẹ nhàng chạm đất.


Đây là chỗ ven Hòa Bình phường nơi phố xá sầm uất, góc tường là một loạt bụi cây cao chừng một thước.
Thời tiết dần dần lạnh hơn, lá trên cây cũng đã hơi tàn lụi, tuy nhiên ẩn trong đó, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện ra bên trong có người.


Nhìn xuyên qua kẽ lá, đường trong Hòa Bình phường vắng ngắt.
Cái đó có liên quan đến thời tiết và thế cục gần đây.


Tĩnh Nan quân đóng ở ngoài Cư Dung Quan đang ở trong trạng thái chuẩn bị tiến đến. Trong tình hình như vậy, Hòa Bình phường tất nhiên trở nên hiu quạnh hơn rất nhiều, giờ phút này hầu như là ngừng buôn bán. Nhưng thật ra vẫn còn mấy quán rượu sáng đèn, lại khiến cho người ta càng cảm thấy hiu quạnh hơn. Dương Thủ Văn một thân áo đen, đi sát vào tường, rất nhanh liền quẹo vào một hẻm nhỏ tối đen.


Hẻm nhỏ này, nằm ở cửa sau một tửu điếm.
Đứng ở đầu ngõ, có thể nhìn thấy Võ Hầu bổ bên cạnh cửa phường đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ truyền đến tiếng nói.




Căn cứ theo lời Dương Thụy, Võ Hầu bổ của Hòa Bình phường tất cả có sáu người, chia làm hai ca, nửa canh giờ sẽ đi tuần tr.a một lần.
Trần Nhất đêm nay là bổ đầu ngồi trực ban, cũng sẽ ra ngoài tuần tra.


Tuy rằng Dương Thừa Liệt không đồng ý đề nghị của hắn, nhưng Dương Thủ Văn vẫn có thể cảm giác được, trong lòng Dương Thừa Liệt nổi lên sát ý.
Quản lý Xương Bình hơn mười năm, vốn tưởng rằng địa bàn của mình phòng thủ rất kiên cố.


Cũng không ngờ đến, đầu tiên là Quản Hổ trong bóng tối cấu kết với người ngoài làm bậy, rồi sau đó Hoàng Thất người đứng đầu ban tạo lệ gia nhập dưới trướng Lư Vĩnh Thành. Bây giờ thì hay rồi, đến dân binh Võ Hầu cũng có người phản bội Dương Thừa Liệt, trong lòng ông sao có thể không giận?


Sau lưng Quản Hổ rốt cuộc là ai? Tạm thời chưa rõ lắm.


Dương Thừa Liệt cũng không tiện xuống tay với y, dù sao Quản Hổ vẫn còn nghe theo lời ông, cho tới bây giờ vẫn là phụ tá đắc lực. Nếu giết ch.ết Quản Hổ, ban khoái thủ tất nhiên sẽ rung chuyển, đến lúc đó có thể sẽ xuất hiện phiền toái lớn hơn nữa. So sánh ra, Hoàng Thất và Trần Nhất.... có vẻ không quan trọng như vậy. Hoàng Thất có người của Cái Lão Quân giải quyết, không cần Dương Thừa Liệt động thủ. Về phần Trần Nhất... Dương Thủ Văn cảm thấy giết người này sẽ có hiệu quả càng tốt hơn.


Dương Thừa Liệt muốn ra tay với người đứng đầu thất phường, cũng cần một lý do.
Đây là giao dịch giữa Dương Thừa Liệt và Cái Lão Quân, xử lý Trần Nhất, vừa hay cho Dương Thừa Liệt một cái cớ.


Dương Thủ Văn nửa ngồi ở đầu ngõ, nhìn Hòa Bình phường ngày càng rõ ràng trong xương mù dày đặc.
Bất tri bất giác, một canh giờ đã trôi qua.
Võ Hầu bổ đột nhiên truyền đến một loạt tiếng ồn ào, theo sát sau ánh lửa có ba người từ bên trong đi ra.


- Trần đội, bên ngoài lạnh như vậy vẫn phải tuần tr.a sao?
- Đúng vậy, trên đường đến cái bóng ma cũng không thấy, tuần cái quái gì? Còn không bằng ở trong bổ chơi vài ván càng vui vẻ hơn.
- Ngươi biết cái gì, vận may của ông nội ngươi hôm nay quá kém, đi ra ngoài một vòng, thay đổi vận may tý.


Một giọng nói dõng dạc truyền đến, mang theo khẩu âm nặng của Xương Bình.
Dương Thủ Văn mắt sáng lên, vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn ra ngoài xem.
Một người mặc áo ngoài cộc tay, cầm trong tay Đường đao đi ở phía trước, đi rất hùng hổ.
Ở phía sau y, hai Võ Hầu giơ cây đuốc đi chậm như rùa.


Ba người vừa đi, vừa nói chuyện, càng ngày càng gần, đi tới ngõ nhỏ.
- Ngươi con mẹ nó thì biết cái gì, bây giờ ta theo Lư chủ bộ, Dương Huyện Úy sao có thể bỏ qua cho ta?


- Lư chủ bộ bây giờ không có ở Xương Bình, ta cần phải cẩn thận một chút. Nếu chẳng may có người báo cáo lên, chẳng phải vừa hay cho Huyện Úy một cái cớ sao. Ha hả, chờ thêm mấy ngày nữa, Lư chủ bộ từ huyện bên trở về, đến lúc đó cho dù là Huyện Úy cũng không làm gì được ta.


- Trần đội, Trần đội nói xem Lư chủ bộ thật sự có thể trị được Huyện Úy?
- Vô nghĩa.
Giọng nói hào sảng lại vang lên:
- Ngươi cũng không nhìn xem sau lưng Lư chủ bộ là ai.


- Lư gia Phạm Dương. Hiểu không, đó là Lư gia Phạm Dương. Ở trên cái đất U Châu này, ngoại trừ thánh nhân ra, chính là Lư gia. Lư chủ bộ nghe nói lần này là bị Lư gia gọi về. Chờ đến lúc y quay về Xương Bình, tất nhiên sẽ có thay đổi.


- Bố mày làm đội trưởng ba năm, đáng tiếc không được Huyện Úy coi trọng.
- Bây giờ thay đổi địa vị, là cơ hội tốt nhất. Tương lai Lư chủ bộ thắng thế, bố mày làm sao có thể chỉ làm bổ đầu được.


- Trần đội nói không sai... Nói thật, Dương Huyện Úy mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng sao có thể là đối thủ của Lư chủ bộ.
- Về sau, còn cần Trần đội chiếu cố nhiều hơn.
- Nói hay, nói rất hay.
Ba người cười nói, đi qua đầu ngỏ hẻm.


Dương Thủ Văn mày hơi nhăn lại, có ý ám sát, lại sợ kinh động đến người khác.
Thằng nhãi này đi ba người, quả thực có chút phiền phức. Nhưng nếu như không động thủ, chẳng phải là đi tay không mất một lần à?
Trong lòng Dương Thủ Văn, Trần Nhất đã là một người ch.ết.


Người này phải ch.ết, nếu không y ở trong đám dân tráng, tất nhiên sẽ tạo ra ngày càng nhiều phiền toái. Từ trong cuộc đối thoại của ba người có thể nghe ra, không ít người đã động lòng, dường như muốn ra nhập dưới trướng Lư chủ bộ. Càng như vậy, y lại càng không được sống. Nếu không sẽ càng ngày càng có nhiều dân binh ra nhập dưới trướng Lư Vĩnh Thành, cũng sẽ càng bất lợi hơn cho cha.


Không được, nhất định phải giết người này.
Dương Thủ Văn nghĩ đến đây, chân bước ra ngoài hai bước.
Đúng lúc này, Trần Nhất kia đột nhiên dừng bước, nhìn xung quanh.
- Trần đội, sao lại không đi tiếp?
- Mẹ nó, bố phải đi giải quyết một chút.


- Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đến cái ngõ nhỏ kia.
Nói xong, y liền quay đầu đi tới, Dương Thủ Văn lập tức lui về sau, lặng lẽ không một tiếng động lui vào sâu trong ngõ nhỏ.
Cái này chính là Diêm Vương bảo ngươi canh ba phải ch.ết, ai dám để ngươi sống đến canh năm?


Dương Thủ Văn lúc trước còn đang đau đầu làm thể nào mới có thể xử lý Trần Nhất, không ngờ tới y lại tự mình dâng tới cửa.
Như vậy cũng tốt, bớt mệt.
Trần Nhất vừa đi đến đầu ngõ, cởi quần ra.


Nhưng mà y nhìn nhìn, có thể là cảm thấy quá dễ thấy, vì thế lại dịch vào trong ngõ thêm hai bước, cả người gần như chìm vào bóng tối.
Dương Thủ Văn nhanh nhẹn đi đến phía sau Trần Nhất, tai nghe thấy tiếng ngâm nga ca hát, chậm rãi vươn tay.


Trần Nhất kia là người giỏi võ, đột nhiên giật nảy mình lạnh run một cái, cảm giác có chút không đúng. Y vội xoay người, nhưng không chờ y kịp xoay người lại, một cái tay đã che trên miệng y, tay kia thì vòng qua cổ nắm lấy cổ họng y.
- Ô ô ô ô!


Trần Nhất muốn giãy dụa, nhưng Dương Thủ Văn không cho y cơ hội.
Chỉ thấy hắn che miệng Trần Nhất, tay đột nhiên phát lực, chợt nghe răng rắc một tiếng nhỏ, liền bẻ gãy cổ Trần Nhất.
Thân thể Trần Nhất đột nhiên xụi lơ, ngã xuống đất.






Truyện liên quan