Chương 86: Phản kích sắc bén (hạ).

Thở dài một tiếng, Dương Thủ Văn quay người trở về.
Khi đi qua trạm gác, hắn nhìn thấy Cái Gia Vận đang đứng ở một bên cổng thành canh gác, hắn liền đưa mắt ra hiệu một cái rồi mới rời đi.
Cách cổng thành không xa có một quán rượu.


Dựng lều, trước cửa quán có treo một tấm cờ vải, lá cờ bay phần phật trong gió.


Trong quán rượu lạnh tanh không một bóng người. Trước kia, nơi đây vốn là nơi dừng chân của một vài thương lái nhỏ, nhưng gần đây vì thời thế tương đối căng thẳng, cho nên ít thương lái tới đây, quán rượu cũng vì thế mà không còn được náo nhiệt, đông đúc như ngày xưa.


Dương Thủ Văn bước vào trong quán, chọn lấy một góc rồi ngồi xuống.
Hắn gọi một bát bánh canh, hai món rau, rồi ăn một cách thong dong, điềm đạm.
Nhưng chỉ một lúc sau thì từ bên ngoài có một người bước vào. Người này đứng ở trước quán quan sát một lúc rồi đi thẳng tới bàn mà hắn đang ngồi.


- Thật không ngờ rằng Dương đại lang lại có thể ngồi ở đây ăn những món ăn bình thường, đạm bạc này, hơn nữa trông dáng vẻ của huynh, xem ra huynh đang ăn rất ngon nữa là đằng khác.
Người đang nói chuyện chính là Cái Gia Vận, y bước tới và đặt thanh đao lên trên bàn.


Dương Thủ Văn nhìn y một cái rồi cười lớn ha ha đáp lại:
- Món ăn không phân biệt tầm thường hay cao quý, quan trọng chính là vì lòng người cho nên mới có sự phân cao thấp như vậy. Nếu như không chê thì nhị lang có thể ngồi xuống nếm thử món bánh canh này, nguyên liệu tươi ngon, mùi vị cũng khá tuyệt đó.




- Đa tạ nhưng ngày nào ta cũng ăn mấy thứ này rồi.
Cái Gia Vận nói xong liền nói với tiểu nhị mang lên một đĩa thịt nướng.
- Đại lang, cha ta sai ta đến hỏi huynh một chuyện, trong nha môn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao mà từ tối hôm qua đến giờ mọi chuyện lại trở nên thần bí đến như vậy?


- Không có gì đâu, chỉ là xảy ra một vài chuyện rắc rối nho nhỏ thôi.
Dương Thủ Văn thản nhiên ăn hết bát bánh canh, rồi đặt bát sang một bên, lau miệng.
- Trong nha môn đã xảy ra một chuyện, huyện tôn không rõ tung tích, bây giờ người làm chủ chính là Lư Vĩnh Thành.


Hắn không cho rằng chuyện này nên giấu đi, nhưng trong lúc nói ra chuyện này thì hắn vẫn nghĩ cách giảm bớt mức độ nghiêm trọng của chuyện Vương Hạ.
- Huyện tôn không rõ tung tích?
Cái Gia Vận vừa nghe xong liền bị chấn động mạnh.
Dương Thủ Văn gật đầu đáp lại:


- Nhưng huynh hãy chuyển lời đến Lão Quân, nói rằng những hiệp nghị trước đó của hai nhà chúng ta không có gì thay đổi, hơn nữa, chỉ tối nay thôi, đoàn đầu bảy phường, bảo ông ấy là không cần phải lo lắng về địa bàn trong tay, trong một khoảng thời gian ngắn, Lư Vĩnh Thành sẽ không dám ra tay với hai cha con huynh đâu. Chỉ cần cha của ta, một ngày vẫn còn là huyện úy Xương Bình thì cha ta dám bảo đảm rằng nhà trọ Lão Quân của cha huynh nhất định sẽ không sao… Bây giờ, chỉ còn xem Lão Quân lựa chọn như thế nào mà thôi.


Cái Gia Vận trầm ngâm, cúi đầu xuống không nói câu gì.
Ý tứ trong lời nói của Dương Thủ Văn đã quá rõ ràng, bất luận Lư Vĩnh Thành làm gì thì Dương Thừa Liệt vẫn là huyện úy huyện thành Xương Bình.
Hiện tại, đã đến lúc Cái Lão Quân phải đưa ra quyết định đứng về bên nào.


Cái Gia Vận day day sống mũi, lúc này y không biết nên trả lời như thế nào.


Đối với chuyện này, y không giống như Dương Văn Thủ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể khiến cho Dương Thừa Liệt tán thành ý kiến, hơn nữa lại còn giành được quyền phát biểu nhất định. Trong thế giới ngầm của huyện Xương Bình, người làm chủ chính là Cái Lão Quân chứ không phải là Cái nhị lang Cái Gia Vận gã.


Hơn nữa, trong mấy lời nói của Dương Thủ Văn đã chứa đựng một lượng thông tin quá lớn, điều này cũng khiến cho y khó mà đưa ra được câu trả lời.
Trầm ngâm một lúc lâu, Cái Gia Vận cười khổ đáp rằng:


- Đại lang, về chuyện này thì ta sẽ chuyển lời đến cha ta, chỉ có như vậy thì ta mới có thể cho huynh câu trả lời cuối cùng được.
- Ngày mai!
- Ừ!
Dương Thủ Văn nheo mắt lại và nhìn thẳng vào Cái Gia Vận.


- Buổi trưa ngày mai, tôi vẫn sẽ ngồi ăn cơm ở đây, đến lúc đó tôi rất mong là bản thân có thể được câu trả lời cuối cùng của Cái Lão Quân.
- Chỉ một đêm thôi sao?


Cái Gia Vận hoảng sợ nhìn Dương Thủ Văn, y cảm thấy Dương Thủ Văn thật quá trẻ con, chuyện quan trọng như vậy mà chỉ cho họ thời gian một đêm suy nghĩ.
Đúng lúc này tiểu nhị của quán rượu bưng rượu thịt ra, và bày lên trên bàn.


Dương Thủ Văn cũng chẳng khách khí, gắp lấy một miệng thịt nướng rồi bỏ vào miệng nhai ngon lành.
- Một đêm, không ít đâu….. huynh phải biết rằng, thời gian một đêm cho thể khiến cho nhiều người phải mất đi tính mạng, làm sao có thể nói là ít được?


Ừ, món thịt nướng này không tồi, ngày mai tôi nhất định phải đến đây ăn thêm lần nữa mới được.
Đúng rồi, hôm nay coi như là huynh mời tôi, ngày mai tôi sẽ mời lại, …. Ha ha! Hi vọng đến ngày mai tôi có thể nghe được một tin tốt từ huynh.
Nói xong, Dương Thủ Văn đứng dậy và rời đi.


Cái Gia Vận ngồi ở trong quán rượu, đầu óc vẫn còn chút mụ mị.
Một lúc sau, đột nhiên y cười khổ một tiếng.
Cha nói không sai, bản thân y không phải là đối thủ của Dương Thủ Văn.


Đứng trước mặt của Dương Thủ Văn, Cái Gia Vận căn bản không có quyền để cướp lời chứ đừng nói là phát biểu ý kiến cá nhân. Cuộc đối thoại ngày hôm nay có thể nói là đã đi theo đúng hướng, đúng tiết tấu mà Dương Thủ Văn mong muốn. Thằng nhóc này, trước kia là một thằng nhóc đần độn thật hay sao? Cái Gia Vận cảm thấy cái dáng vẻ khù khờ, đần độn trước kia của Dương Thủ Văn e rằng là do hắn cố ý đóng giả. E rằng ngay từ khi bắt đầu, Dương gia đã bắt đầu tính toán rồi, Dương Thủ Văn có lẽ chính là một kỳ binh trong tay của Dương Thừa Liệt.


Ừm! chuyện này y nhất định phải bàn bạc kỹ lưỡng với cha của mình.
***
Chuyện của Vương Hạ đã khiến cho huyện Xương Bình náo loạn cả lên.


Mặc dù có rất nhiều người không biết rõ chân tướng của sự việc nhưng họ lại có thể mơ hồ cảm nhận được rằng một cơn phong ba bão táp sắp sửa ập tới.


Nhưng rất nhiều người lại không thể nào hiểu được, trước đây rõ ràng là cuộc tranh đấu giữa Vương Hạ và Lư Vinh Thành nhưng không hiểu sao chỉ trong chốc lát đã biến thành cuộc trang giành của Dương Thừa Liệt và Lư Vĩnh Thành? Dương Thừa Liệt, một người từ nơi khác đến, mặc dù đã làm huyện úy mười mấy năm ở huyện Xương Bình nhưng suy cho cùng vẫn là một kẻ ngoại la. Còn Lư Vĩnh Thành? Lão lại là một địa đầu xà địa phương, là chủ bộ hơn 20 năm ở Xương Bình, hơn nữa lại còn là người trong họ Lư ở Phạm Dương. Từ điểm này có thể thấy rằng Dương Thừa Liệt nếu như muốn thắng Lư Vĩnh Thành dường như là không có khả năng.


- Cho nên, đại ca cho rằng chúng ta nên đầu quân cho Lư Vĩnh Thành?
Phường Mãng Sơn, quán trọ Lão Quân.
Đêm đã về khuya, trong đại sảnh của nhà trọ Lão Quân vắng tanh vắng ngắt không có được không khí sôi động, náo nhiệt như ngày xưa.


Cái Lão Quân vẫn dựa vào giường, mắt nhìn hai người con trai đang đứng trước mặt, khuôn mặt lộ ra một nụ cười vô cùng cổ quái.
Chữ “đại ca” trong lời nói kia chính là con trai trưởng Cái Gia Hành.
Hào sảng giống với Cái Lão Quân, Cái Gia Hành dường như có chút phong độ của người trí thức.


Y gật đầu đáp lại:
- Cha, con cho rằng Dương Thừa Liệt quyết không thể nào trở thành đối thủ của Lư Vĩnh Thành, nếu như hợp tác cùng với ông ta thì e rằng chúng ta sẽ bị liên lụy.
- Nhưng đại huynh, nếu như chúng ta phản bội e rằng Dương Thừa Liệt chưa bị làm sao thì cả nhà chúng ta đã ch.ết hết rồi.


- Ông ta dám!
Cái Gia Hành cả giận hét lên.
Cái Gia Vận thở dài, hạ giọng mà rằng:


- Cứ cho là Dương Thừa Liệt không dám như con trai của ông ta thì nhất định là được …. Cái tên Dương Thủ Văn kia tuyệt đối không phải là một tên đơn giản, mặc dù cái tên này trong mắt của mọi người vẫn là một tên khù khờ, đần độn nhưng thủ đoạn của hắn thì vô cùng ác độc và tàn nhẫn.


- Nhưng không có Dương Thừa Liệt thì hắn chẳng là cái thá gì sất.


- Đại huynh, đệ không muốn tranh cãi với huynh về chuyện hắn ta có dựa vào uy thế của Dương Thừa Liệt hay không, đệ chỉ muốn nói cho huynh biết một sự thật, trong mắt của chúng ta, Dương Thừa Liệt đấu không lại với Lư Vĩnh Thành nhưng trong mắt của Dương Thừa Liệt e rằng đệ, huynh cũng chẳng là ai đâu.


Huynh đệ Cái gia vẫn đang tranh luận gay gắt nhưng Cái Lão Quân lại không có ý khuyên can.
Ông ta đột nhiên quay đầu lại nhìn người thiếp đang ngồi bên cạnh nhẹ nhàng bóp chân cho ông ta.


- Oát Ca Đại, người Đột Quyết nói rằng, Oát Ca Đại là một người thông minh ý tứ, bây giờ ta cần nàng giúp ta, hãy thể hiện cái đầu thông minh và tư duy nhạy bén của nàng, sau đó thì nói cho ta biết, chúng ta nên lựa chọn như thế nào?


Tiểu thiếp Oát Ca Đại ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc dưới ánh nến trở nên vô cùng ảo diệu.
Bất luận là Cái Gia Hành hay là Cái Gia Vận, khi mà Oát Ca Đại ngẩng đầu lên thì cả hai đều im bặt không dám nói gì.
Bên ngoài thì Oát Ca Đại chỉ là một tiểu thiếp.


Nhưng cả hai huynh đệ Cái gia đều biết rằng nàng chính là quân sư và sát thủ của Cái Lão Quân.
Người phụ nữ này chính là một nữ nhân lòng lang dạ sói, hơn nữa lại còn trung thành tuyệt đối với Cái Lão Quân.


Nghe nói, năm đó Cái Lão Quân đã cứu mạng Oát Ca Đại ở tái ngoại, sau này Oát Ca Đại liền đi theo Cái Lão Quân, hơn nữa lại còn như hình với bóng, không rời nửa bước.
Trên mặt nàng có che một tấm lụa mỏng, môi hồng khẽ mở, giọng nói vô cùng dễ nghe, êm ái.


- Lão Quân, Lư chủ bộ là con cháu dòng dõi quý tộc, làm sao có chuyện lão ta chịu kết giao với ngài? Hơn nữa nếu như ngài phản bội Dương huyện úy vậy thì quán trọ Lão Quân không qua nổi đêm mai đâu, đều là một vấn đề. Mặc dù trong quán trọ này có không ít cao thủ, nếu như bảo họ đi đối phó với đám hạ lưu thì bọn họ sẽ không cự tuyệt, nhưng nếu như bắt họ phải chống đối với người của quan phủ, vậy thì có mấy người dám đây? Dương Thừa Liệt, dù sao thì ông ấy cũng là một vị quan.






Truyện liên quan