Chương 93: Công phá Phi Hồ (thượng).

Nói ra thì Lý Thực rất đáng thương.
Tuổi của ông ta còn lớn hơn cả tuổi của Lư Vĩnh Thành, lại càng có nhiều năm lăn lộn, chìm nổi trong chốn quan trường, mãi cho tới năm 50 tuổi được thăng lên chức huyện thừa.


Ông ta và Vương Hạ là cùng một năm đến đây nhận chức, nhưng chậm hơn Vương Hạ một tháng.


Luận về tuổi tác, Lý Thực đáng tuổi cha Vương Hạ, luận về lai lịch thì ông ta càng là một người từng trải, Vương Hạ không thể nào sánh được với ông ta, nhưng vấn đề là ở chỗ, ông ta không có được gia thế như Vương Hạ. Năm mà Vương Hạ giả mạo đến đây thì đã đội theo vòng hào quang của Vương thị Thái Nguyên, cho nên Lý Thực sao dám đắc tội? Nếu như đã không dám đắc tội với cấp trên, vậy thì ông ta phải nghĩ ra cách để chèn ép cấp dưới.


Lư Vĩnh Thành làm chủ bộ suốt 20 năm, lại càng có được gia thế Lư thị Phạm Dương, sớm đã nắm chặt quyền lực trong tay, cho nên Lý Thực không thể nào động thủ được, thế nhưng tình hình bên Dương Thừa Liệt lại cũng gần như Lư Vĩnh Thành, hơn nữa lại còn nhận được sự ủng hộ của Vương Hạ, khiến cho Lý Thực không làm gì được, chỉ có thể đứng trơ mắt ra nhìn quyền lực trong tay mình bị người khác cướp đi sạch sẽ.


Nói cách khác, mặc dù Lý Thực ở Xương Bình 3 năm nhưng bản thân lại như người vô hình, không tồn tại.


Nếu như không phải mọi người nể mặt nhau mà sống thì nói không chừng Lý Thực sớm đã bị đuổi đi rồi. Nhưng nếu đã như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm huyện thừa bù nhìn trong ba năm. Hơn 2 năm trở lại đây, ông ta nói với bên ngoài rằng cáo bệnh ở nhà, từ đó trở đi không lộ diện nữa.




Có thể nói rằng ông ta đã cam tâm tình nguyện?
Đương nhiên là không …. Làm quan 3 năm cũng không thể nào quay về tay không được.
Ông ta nhẫn nại đợi chờ 3 năm, cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến.


- Văn Tuyên, không phải là ta không chịu đồng ý với ngài mà là trong quân phủ thực sự là đã không còn nhiều vật tư nữa rồi. Tình hình trong huyện thì chắc ngài là người biết rõ hơn ai khác, khi tên Vương Hạ giả mạo kia quản lý huyện nha, thì y sớm đã lấy hết tài sản trong phủ khố rồi, ta làm sao có thể giúp ngài sung quân phát lương thực?


Khi Dương Thừa Liệt đến tìm ông ta thương lượng vấn đề lương thực thì Lý Thực đang ngồi trong phòng, vân vê chòm râu dê, mặt biểu lộ sự bất đắc dĩ.
Nếu như không phải là người hiểu rõ bản chất con người ông ta, nói không chừng Dương Thừa Liệt đã bị ông ta lừa.


Trong lòng cười lạnh một tiếng, mới có hai ngày thôi mà phủ khố đã trống không? Tình hình thực tế như thế nào thì ông còn hiểu rõ hơn Lý Thực rất nhiều lần. Vương Hạ làm quan 3 năm ở Xương Bình, mặc dù không thể nói là huyện Xương Bình ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa, của rơi trên đường không ai nhặt nhưng ít nhất phủ khố lúc nào cũng dồi dào.


Luận tài cán, thì đến ngay cả Lư Vĩnh Thành cũng phải thừa nhận rằng Vương Hạ là một người có bản lĩnh.
- Lý huyện thừa, điều này tôi không quan tâm.


Nếu như ngài đã hạ lệnh cho tôi đi trấn an dân tị nạn, lẽ nào ngài lại để tôi đi trấn an họ bằng hai bàn tay trắng? Hơn nữa, dân tráng võ hầu của tôi cũng cần phải có lương thực và tiền bạc, cho nên ngài nhất định phải cấp phát cho tôi. Nếu như ngài không làm như vậy thì tôi đây cũng chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn dân chạy nạn làm loạn, đến lúc đó nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi đây nhất định sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng Lý huyện thừa, e rằng ngài cũng sẽ bị liên lụy không ít đó, mọi người cũng sẽ khó mà nhìn mặt nhau.


Thái độ của Dương Thừa Liệt vô cùng cứng rắn và kiên quyết khiến cho Lý Thực không biết nên làm sao.
Thực ra thì ông ta cũng muốn đáp ứng yêu cầu của Dương Thừa Liệt, nhưng vấn đề ở chỗ phủ khố lại nằm trong tay của Lư Vĩnh Thành, ông ta hoàn toàn không có tư cách nhúng tay vào trong.


- Văn Tuyên, hà cớ phải nổi nóng như vậy, ta ở bên ngoài cũng đã nghe thấy lời trách móc của ngài.
Đúng lúc Lý Thực đang không biết làm thế nào thì Lư Vĩnh Thành đột nhiên xuất hiện.
Lão ta cười ha ha nhìn Dương Thừa Liệt, tay cầm một quyển công văn:


- An Nhiễm Công vừa mới tiếp nhận chính vụ, nhất định là có một số chuyện không được hiểu rõ cho lắm, ngài hà tất phải làm khó ngài ấy? Có chuyện gì thì ngài hãy nói ra đi, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ một tay.


Nói xong lão ta liền đặt quyển công văn đó trước mặt bàn của Lý Thực.
Dương Thừa Liệt đem chuyện xin được cấp viện nói lại một lần nữa, Lư Vĩnh Thành làm ra bộ đã hiểu.


- Ta nói không biết là chuyện gì mà lại khiến hai người căng thẳng đến như vậy, hóa ra chuyện chỉ có như vậy thôi …. An Nhiễm Công nói cũng rất có lý, hiện tại phủ khố đã bị tên giả mạo kia đầu cơ trục lợi sạch sẽ, đích thực là có chuyện vật tư thiếu thốn, nhưng cũng không phải là không có cách. Ta nhớ là bên giáo trường tây thành còn có hai khuân lương thực, nếu như tình hình bên ngoài thành thực sự khó khăn thì nhất thời có thể điều động giải quyết vấn đề khó của Văn Tuyên.


- Vậy thì ta đây xin đa tạ!
- Văn Tuyên đừng vội, ta cũng chỉ nói là có thể thôi mà, chứ không dám bảo đảm.
Chỗ lương thực kia, vốn dĩ là được vận chuyển đến huyện Kế, ta cũng không dám tùy ý điều động.


Lư Vĩnh Thành nói xong đưa mắt nhìn Dương Thừa Liệt, rồi đột nhiên cười cười nói tiếp:


- Đúng rồi, ta nhớ từ khi Trương Thức xảy ra chuyện đến giờ, chức ban trưởng đội dân tráng võ hầu vẫn để trống. Trước kia tên giả mạo kia quản lý nha môn, ta cũng không tiện hỏi chuyện này, bây giờ …. Văn Tuyên, tình hình trong thành cũng rất hỗn loạn, nếu không phải bất đắc dĩ thì ta thật sự không muốn để ngài phải chạy ra bên ngoài thành đóng quân làm gì.


Thực ra thì ta cũng đã nhìn được một người rồi, nguyên đội trưởng võ hầu Lương Doãn, võ nghệ cao cường, hơn nữa làm việc lại rất nghiêm túc, hay là Văn Tuyên hãy để người này giữ chức vụ ban trưởng võ hầu, như vậy thì bên ngoài thành có Quản Hổ và Lương Doãn chịu trách nhiệm, ngài cũng có thể ngồi ở trong thành thoải mái một chút.


Ánh mắt của Dương Thừa Liệt ngưng đọng lại, đồng thời lóe lên một tia sắc lạnh.
Ông cười cười đáp lại:
- Đại Am xem ra rất hiểu rõ về đám thuộc hạ của tôi.
- Cũng không thể nói là hiểu rõ được, chỉ là ngày hôm qua vô tình trong lúc xem hồ sơ ta nhìn thấy tên người này.


Mấy năm nay, Lương Doãn cũng đã lập được không ít công lao, hai năm trước khi người Khiết Đan đánh đến đây, y đã chém ch.ết 5 tên Liêu Tử. Luận về tư cách, kinh nghiệm, luận về công lao thì người này đều xứng đáng! Văn Tuyên, xin ngài chớ có hiểu nhầm, ta chỉ cảm thấy chức đội trưởng đội Võ Hầu vẫn luôn để trống, dù gì thì cũng là một chuyện không tốt. Đương nhiên, nếu như ngài cảm thấy người này không thích hợp thì cũng có thể lựa chọn người khác.


Nói đi nói lại thì cũng là Lư Vĩnh Thành muốn có được quyền chỉ huy Võ Hầu.
Dương Thừa Liệt đương nhiên là hiểu rõ về thuộc hạ của mình.


Đúng như những gì mà Lư Vĩnh Thành vừa nói, Lương Doãn đích thực là một người có đủ tư cách để làm ban trưởng đội võ hầu. Y có nhiều kinh nghiệm, thân thủ không tồi, hai năm trước, y lại còn từng giết ch.ết người Khiết Đan, lập nhiều công lao. Thuộc hạ của Dương Thừa Liệt có 300 dân tráng, tổng cộng có 6 đội trưởng, Lương Doãn là một trong 6 người này.


Dân tráng võ hầu không giống với phủ binh, vì phủ binh có lữ soái còn binh tráng võ hầu lại chỉ có đội trưởng, và nghe theo sự chỉ huy của ban trưởng.
Dương Thừa Liệt nhìn chằm chằm Lư Vĩnh Thành, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:


- Lương Doãn tuy võ công cao cường, làm việc nghiêm túc nhưng lại là một người lỗ mãng, thích rượu chè, tuyệt đối không phải là thích hợp với chức vụ ban trưởng, ngược lại trong số những người ta chọn trước đó, có một người rất thích hợp cho vị trí này, đó chính là đội trưởng Trần Nhất. Nhưng không biết y ở bên ngoài đã đắc tội với người nào mà bị giết hại, cho nên ta không thể không cẩn thận chọn lại một lần nữa.


Nự cười trên khuôn mặt của Lư Vĩnh Thành bỗng chốc bị cứng đờ lại, hai gò má cao giật giật, sau đó thì ánh mắt trở nên âm lạnh.
Một lúc sau, lão ta đột nhiên cười phá lên.


- Ta cũng chỉ là thuận miệng nới vài câu mà thôi, còn quyết định thế nào thì vẫn là chuyện của Văn Tuyên, thiết nghĩ ngài cũng đã có sắp xếp cả rồi, vậy thì tôi không dám nhiều lời nữa.
Nói xong, lão ta cầm quyển công văn quay người bước ra ngoài.
Dương Thừa Liệt vội vàng hỏi với theo:


- Đại Am, vậy chuyện lương thảo …
- Vấn đề lương thảo e rằng vẫn phải cần An Nhiễm Công nghĩ cách giải quyết.


Chỗ lương thực kia phải vận chuyển đến huyện Kế, nếu như bị chậm trễ e rằng tôi và ngài đều bị khiển trách. Nhưng vấn đề dân tị nạn bên ngoài thành đích thực cũng là một vấn đề phức tạp, nếu như An Nhiễm Công đã có cách giải quyết thì hãy giúp đỡ ngài ấy, đừng làm khó Văn Tuyên quá mức.


Ta đã cho ngươi cơ hội để ta và ngươi hòa giải, nhưng ngươi lại không tiếp nhận lòng tốt của ta.
Nếu đã như vậy thì ta đây cũng sẽ không cần phải quan tâm đến chuyện sống ch.ết của ngươi nữa.


Chiến tranh giữa Dương Thừa Liệt và Lư Vĩnh Thành, Lý Thực làm sao có thể không nhìn ra được cơ chứ.


Chỉ có điều, ông ta dường như phát hiện ra rằng bản thân mình vô tình đã bị lôi vào trong cuộc chiến này. Lư Vĩnh Thành quả nhiên là có thế lực lớn nhưng lời của Dương Thừa Liệt cũng rất có lí. Một khi dân tị nạn làm loạn, nếu như xảy ra chuyện gì vậy thì ông ta nhất định sẽ bị liên lụy, đột nhiên Lý Thực cảm thấy mông của bản thân đột nhiên nóng lên. Vốn dĩ ông ta cho rằng Lư Vĩnh Thành có thể một mình làm chủ thế cục, thế nhưng chuyện xem ra không đơn giản như những gì ông ta tưởng tượng.


cial-character: line-break">






Truyện liên quan