Chương 27: Bởi ngươi đã có ta a.

Tại Lương Sơn Bạc, Ryū va Miu đều đang luyện tập diễn kịch
Akisame đứng ở một bên phụ đạo hai người.
“Rất tốt a, vô luận là biểu cảm hay động tác đều làm đến rất tốt.” Akisame nhìn xem hai người biểu diễn tán thưởng nói.


“Ryū thật là lợi hại, mặc kệ cậu học cái gì đều rất nhanh chóng a.”
Miu đối Ryū thiên phú cảm thấy vô cùng thán phục, Miu trước giờ chưa từng thấy ai có thiên phú như vậy, mặc kệ là cái gì, đối với Ryū đều đơn giản như nhau.
“Hai người quá khen rồi.”


Đột nhiên Ryū nghe thấy tiếng ồn ào trước sân, hắn cùng Miu đi ra, Shigure từ đâu đi ra trong tay còn cầm dây xích kéo theo một người.
“Ryū, ta mới bắt được người ngoài hành tinh này.”
“Người ngoài hành tinh ?.” Ryū nghe thế liền nhìn xem người bị trói.
“Niijima, ngươi tới đây làm gì ?.”


“A, thủ lĩnh, ta tới đây tìm ngươi a.”
“Tìm ta ?.”


“Ta gần đây điều tr.a cái tên đội trưởng câu lạc bộ diễn kịch, Tanimoto Natsu, tên đó có gì đó rất mờ ám, lần trước thủ lĩnh ngươi diễn kịch nói hắn cùng bọn vơi Ragnarok, phản ứng của hắn rất không bình thường, giống như đang nghĩ "Hắn làm sao biết chuyện này ?" , đến cả bản năng phát hiện khả nghi của ta cũng vang lên a!" Niijima chỉ trên đỉnh đầu mình một túm tóc nói.


Ryū nhìn xem Niijima nói : “Bởi hắn vốn là người của Ragnarok a, chính là Quyền Hào Hermit.”
“Cái gì ?!.” Niijima kinh ngạc nói.
“Tanimoto đồng học thật sự là Ragnarok người sao ?.” Miu ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.
“Ân.”




Nhớ tới Natsu Tanimoto từng gây khó dễ Ryū, Miu trong lòng liền sinh khí, trong lòng làm cái quyết định, nếu là Natsu Tanimoto lại đến tìm Ryū phiền phức, nàng liền thật tốt giáo huấn hắn một trận.


Ryū cảm giác được Miu tâm tình, hắn cười khẽ đưa tay nhẹ đặt ở Miu tóc vàng bên trên nói: “Đừng sinh khí, nếu như hắn còn tìm ta gây phiền phức, như vậy cũng đừng trách ta không nể mặt mũi.”
“Như vậy chúng ta có nên làm gì không thủ lĩnh ?.”


Ryū nhìn xem Niijima nói : “Không cần quan tâm đến hắn, nếu có thể thì ngươi cứ tiếp tục điều tr.a một chút, hẳn có thể tr.a ra một chút gì đó.”
“Được, cứ giao cho ta, thủ lĩnh.”
“Tốt.”


Nói xong Niijima chạy ra khỏi Lương Sơn Bạc, hắn rất sợ phải ở lại đây, đâu đâu cũng toàn dị nhân, Ryū và cũng quay lại tập luyện.
...
Buổi tối, tiếng dế kêu vang vọng trong sân, đom đóm bây lượn khắp nơi trong sân tỏa ra ánh sáng đẹp nhất của chúng.


Trên mái nhà, một thiếu niên mái tóc bạch ngân, khuôn mặt anh tuấn ngắm nhìn bầu trời sao, hưởng thức cảnh đẹp đêm nay.
“Ryū, cậu ở đây a.”
Mang theo một mùi hương ngát thấm đậm lòng người, một thì thiếu nữ tóc vàng mang theo khả ái gương mặt đi tới thiếu niên phía sau cúi đầu nhìn xuống.


Thiếu niên nhìn xem trước mắt cô gái xinh đẹp, thiếu nữ tinh tế trắng nõn tỉ mỉ làn da, mỹ lệ khả ái gương mặt tất cả đều được ánh trăng soi sáng càng làm sự mỹ lệ rất hấp dẫn thiếu niên , nhưng là thiếu niên ánh mắt vẫn là chú ý tại trước người trổ mã bộ ngực, nhìn từ dưới lên thực sự là một phong cảnh rất đẹp.


“Ryū, cậu đang nhìn chỗ nào a.”
Thiếu nữ hơi thẹn thùng nhìn xem che ngực, nhìn xem thiếu niên anh tuấn khuôn mặt nói.
“Đang nhìn đại mĩ nhân của tớ a.”


Nghe được thiếu niên nói như vậy, để thiếu nữ nội tâm rất là ngọt ngào, nhưng là ánh mắt của hắn vẫn cứ nhìn vào chỗ nào đó, với lại trong mắt không hề che giấu chút nào nóng bỏng, để cho thân thể thiếu nữ dù đi qua nghiêm ngặt rèn luyện vẫn không nhịn được mềm nhũn ra.


“Xấu xa Ryū.” Thiếu nữ hờn dỗi trừng Ryū một chút nhưng vẫn dùng mình trắng nõn cùng mềm mại tay nhỏ, để Ryū đầu để hắn gối lên trên của mình đầy đặn cùng trắng nõn đùi.


“Nha.” Thiếu niên phát ra thanh âm thoải mái, thiếu nữ che miệng cười khẽ, lộ ra ôn nhu ánh mắt, khẽ vuốt thiếu niên cái trán.
“Miu, cậu có có gì muốn nói sao ?.” Thiếu niên nằm tại thiếu nữ trên đùi, nhẹ nhàng cọ xát, nhắm mắt lại nói khẽ.


“Chỉ là hơi lo lắng lúc tớ diễn kịch sẽ không được tốt thôi.”
Anh tuấn thiếu niên bĩu môi khinh thường, sau đó lại cọ xát thiếu nữ cho hắn gối đùi, híp mắt mỉm cười nói: “Cậu cứ tự nhiên đi là được, chỉ cần diễn với cậu thôi là tớ đã vui rồi.”


“Liền cậu biết nói ngọt.” Mặc dù thiếu nữ nói như vậy, thế nhưng khóe miệng nhếch lên, lộ thiếu nữ nội tâm ngọt ngào.
“Nhưng mà...”
Ryū nhẹ nhàng ngồi dậy, quay người nhìn xem Miu ôn nhu nói: “Cậu cứ nói đi, do dự như vậy cũng không phải tác phong của cô gái mang danh hiệu The Feather That Cuts the Wind.”


“Ân.” Miu hít một hơi thật sâu, sau đó nói.


“Là thế này, tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều sẽ có người nhà đến xem bọn họ diễn kicjk nhưng mà ông lại đột nhiên có việc đi về phía nam 2, 3 ngày trước nên không thể tới xem. Tớ suy nghĩ, có thể hay không lại giống như ngày phụ huynh thăm lớp hồi lúc nhỏ chỉ có ta một thân một mình.”


Fūrinji Miu tại lúc còn rất nhỏ, liền có cùng hài tử khác không phải bình thường hoàn cảnh sinh hoạt. Nàng chỉ có ông ở bên, người được xưng là Invincible Superman, lúc nàng còn rất nhỏ liền nhận lấy khắc nghiệt huấn luyện, tại nàng hiểu chuyện thời điểm, liền bị ông mang đi khắp nơi trên thế giới du lịch, đánh ngã người xấu.


Nhưng đứa trẻ khác còn đang chơi đùa thời điểm, nàng lại cùng ông của mình đi đánh người xấu, có đôi khi ông nội gặp được cường địch, không thời sớm thoát thân, Miu liền phải đối mặt với người xấu một mình.


Hồi tưởng đến Miu quá khứ, Ryū nhìn trước mắt thiếu nữ, nội tâm hắn cảm giác thật nhiều thương xót, bản thân càng muốn thật tốt bảo vệ và yêu thương nàng.


Ngay lúc Miu cúi đầu buồn bã cùng lộ ra cái kia cô đơn ánh mắt lúc, một cái tay nhẹ nhàng đặt tại trên đỉnh đầu nàng: “Cô nương ngốc, cậu là đang lo lắng ngày hôm đó sẽ chỉ có một mình sao ?.”
“A ?.”


“Cậu đã quên bản thân còn có tớ sao.” Ryū nhẹ nhàng đem Miu ôm vào trong ngực, ôn nhu vuốt ve mái tóc của nàng, giọng điệu vô cùng chân thành nói.
“Lúc trước đó là bởi vì không có tớ, cho nên cậu mới cảm thấy tịch mịch, nhưng là bây giờ sẽ không, bởi vì cậu đã có tớ a, Miu.”


“Tớ nhất định sẽ không lại để cậu cảm thấy cơ đơn lần nào nữa, mỗi một ngày đều sẽ để cho cậu vui vẻ cùng khoái hoạt, sẽ không để cậu phải đau buồn một lần nào nữa.”


Nghe được Ryū tràn đầu ôn nhu lới nói, cảm nhận được Ryū nhịp tim từ lồng ngực truyền đến, cảm thụ ấm áp từ Ryū truyền đến. Miu nhẹ nhàng ôm lấy Ryū eo, đem mình vùi vào Ryū trong ngực.
“Ân.”
Tại phía dưới, Sakaki không tiếng động rời đi, mà Ryū khóe miệng lộ ra tiếu dung.


Mạt thế main bá, não to, sát phạt quyết đoán nhưng vẫn có ranh giới cuối cùng *Toàn Cầu Tai Biến: Bắt Đầu Một Tòa Trăm Tỷ Chỗ Tránh Nạn! *






Truyện liên quan