Chương 50. Asamiya Ryuto.

"Không thấy ta đang bận sao, thật đúng là không có mắt.."
"Ngươi...!"
Tanimoto Natsu tức đến muốn thổ huyết, hắn hảo ý muốn tới nhắc nhở Ryū một chút, thế nhưng là tên Ryū này lại không biết điều như vậy, còn không kiên nhẫn muốn đuổi hắn đi.


Tanimoto Natsu âm thầm cắn chặt răng, dùng sức nắm chặt quả đấm, gân xanh phía dưới tay áo cũng hiện lên, có thể tưởng tượng được Tanimoto Natsu có bao nhiêu tức.


Hắn là phát hiện chỉ cần khi đối mặt Ryū, bất kể là ai đi nữa, tính tình tốt bao nhiêu, cuối cùng cũng sẽ bị tên này chọc cho tức gần ch.ết, cho nên hắn quyết định tuyệt đối về sau sẽ không đến tìm Ryū nữa.


"Này, ta hảo ý khuyên một chút, ngươi tốt nhất đừng có chọc giận thủ lĩnh của bọn ta, mấy bữa nay hắn hơi ác liệt hơn so với bình thường đấy." Niijima không biết lại chui từ đâu ra núp sau lưng Tanimoto Natsu nói nhỏ.


Tanimoto Natsu nghe xong liền cau mày, sau đó hắn liền nhìn kĩ lại, hắn đột nhiên phát hiện ra mái tóc bạch ngân của Ryū thế mà xuất hiện vài sợi tóc màu tím, khí tức trên thân cũng mang theo một ít tà khí khiến cho khí chất của Ryū so bình thường nhiều hơn một phần kiệt ngạo cùng thong dong.


Tanimoto Natsu thật sâu hô hấp ba bốn lần, để cho ổn định tâm tình trầm bổng chập trùng, nội tâm dần dần bình phục lại, hắn mơ hồ nhìn ra Ryū một điểm không thích hợp, nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng không có quan hệ gì với hắn, hắn lần nữa khôi phục lại nụ cười cởi mở trước kia.




"Ryū , ta tới này bên trong là nhắc nhở ngươi, tên tham mưu Loki của Ragnarok dự định sẽ ra tay với ngươi."
Ryū khóe môi nhếch lên biểu lộ tùy ý, giọng nói nhàn nhạt xen lẫn khinh thường đáp: "Thật ngu xuẩn, bọn hắn tới bao nhiêu thì ta xử bấy nhiêu."


Tanimoto Natsu bĩu môi: "Ngươi có thể bảo chứng chính ngươi không có chuyện, nhưng mà bạn bè của ngươi đâu, người bên cạnh ngươi đâu, ngươi liền không sợ hắn đối với người xung quanh ngươi ra tay ?"


Nhìn xem loại này thái độ của Ryū đối với người nào cũng đều khinh thường, không để vào mắt thần sắc để cho Tanimoto Natsu càng khó chịu, cho nên ngữ Ki của hắn không khỏi mang một ít mỉa mai.
"Hắn dám!"


Ai ngờ một cỗ cuồng bạo khí thế đột nhiên từ trên thân Ryū bạo phát đi ra, kinh khủng cảm giác áp bách làm cho cả lớp học yên tĩnh như nước, phảng phất trong lòng đè ép một tảng đá lớn, mà tại chính Tanimoto Natsu đang ở đối diện với Ryū liền đứng mũi chịu sào, bị Ryū khí thế xung kích hướng phía sau lùi mấy bước, trong mắt thần sắc kinh hãi làm sao đều không cách nào che giấu.


Cái tên này càng ngày càng đáng sợ...... Bất quá...
Tanimoto Natsu trong nhìn lướt qua lớp bị Ryū dọa sợ đồng học, ánh mắt lóe lên một tia nghiền ngẫm.
‘Nhìn ngươi làm sao bây giờ, Ryū.’
"Ryū..." Miu nhẹ nhàng bắt được Ryū cánh tay, ngữ khí yếu ớt hô len, tiếp đó lắc nhẹ cánh tay của hắn.


Mềm mại xúc cảm để cho Ryū tỉnh lại, nhìn xem toàn lớp đều sợ nhìn xem hắn, Ryū đem trên thân khí thế kinh khủng chậm rãi thu hồi, ánh mắt liếc về Tanimoto Natsu cái kia ánh mắt giống như chờ xem kịch vui, Ryū không để ý tí nào, ngữ khí bình thản hướng về phía bạn cùng lớp nói: "Thật có lỗi, vừa mới bởi vì Tanimoto Natsu đồng học nói cho ta biết, Ragnarok vì muốn đối phó ta, nên muốn đối với người bên cạnh ta ra tay, cho nên ta mới kích động như vậy, xin lỗi các bạn học."


Vốn là Ryū nhân khí trong trường học đã là đứng đầu, lại thêm chưa bao giờ khi dễ qua bất cứ người nào, hơn nữa còn lập ra tổ chức Chaos đối với những tổ chức bất lương khác ra tay, thậm chí có nghe đồn nói Chaos thu phục lấy mấy vị quyền hào của Ragnarok, để bọn hắn "Cải tà quy chính", đây đều là công lao của Ryū, để cho tất cả tổ chức bất lương gần trường học cơ hồ tiêu thất.


Cho nên mặc dù vừa mới bị khí thế của Ryū để cho bọn hắn rất sợ, nhưng mà nghe được Ryū lời nói, tất cả đồng học đều biểu thị không sao, ngược lại hướng Ragnarok trách mắng.
"Không có sao, chúng ta đều biết Ryū giúp chúng ta thật nhiều a."


"Đúng vậy a Ryū, nếu như không phải ngươi, ta bị đoạt đi tiền sinh hoạt đến bây giờ đều không thể lấy về, còn muốn hướng trong nhà đòi tiền."


"Bây giờ trường này sở dĩ yên ổn như vậy tất cả đều là bởi vì Ryū ngươi, cho nên ngươi không cần xin lỗi, nếu có gì cần hỗ trợ liền có thể nói cho chúng ta biết, chúng ta chắn chắc sẽ giúp ngươi."
"Đúng vậy a, Ryū ngươi tuyệt đối đừng khách khí với chúng ta."


"Hừ, đã sớm đúng biết Ragnarok loại này đáng ghét thế lực, Ryū ngươi tuyệt đối không nên thua!"
...
Nghe trong lớp đồng học nói lời, mỗi người biểu lộ cũng là lòng đầy căm phẫn, nhưng mà nhìn thấy Ryū lúc biểu lộ cũng là mang theo tôn kính và thiện ý, đem Tanimoto Natsu cho thấy choáng.


Cái này cùng hắn nghĩ kịch bản hoàn toàn không giống a.
Chẳng lẽ không phải hẳn là đối với Ryū cường đại mà xa lánh hắn sao?


Nếu trong cuộc sống có một người không giống với phần lớn người còn lại, so với bình thường uy tú gấp mấy lần, vậy mọi người đều sẽ xa lánh hắn, theo bản năng bài xích hắn, chỉ là bởi vì hắn cùng tất cả mọi người khác biệt.


Giống như Furinji Miu hồi nhỏ, bởi vì quá ưu tú mà bị xa lánh, bài xích.
Tại Tanimoto Natsu xem ra, hắn chính là vì không để cho mình cùng người khác biểu hiện khác biệt, cũng bởi vì chuyện lúc còn bé mà từ đó đến bây giờ mỗi ngày hắn đều che giấu mình, lúc nào cũng diễn kịch.


Thế nhưng là Ryū không giống như vậy, dù là làm ra sự tình gì, bản thân hắn cũng quá ưu tú, nhưng vẫn như cũ không có bị đồng học xa lánh, cái này khiến Tanimoto Natsu vừa hiếu kỳ vừa sinh Ki.
Ryū tựa như nhìn ra Tanimoto Natsu tư tưởng, khinh bỉ nhìn hắn một cái.
"Non!"
"Dkm!" Tanimoto Natsu trên trán không khỏi nổi gân xanh.


...
Cùng các bạn trong lớp tạm biệt sau đó, Ryū liền cùng Miu rời đi phòng học, sau đó liền đón Honoka ở cổng trưởng cùng tan học trở về đạo quán.
"Mấy bữa nay cậu luyện tập vẫn ổn chứ Honoka." Ryū vừa đi vừa xoa lấy mái tóc của Honoka ân cần hỏi thăm.


Mặc dù lúc này Ryū có đang ở trạng thái tẩu hỏa nhập ma đi nữa thì sự ôn nhu của hắn đối với các nàng cũng không hề có chút giảm bớt mà có khi còn tăng thêm.


"Ân, tớ cũng không ngờ bản thân lại thích hợp học võ đến như vậy a, đến cả trưởng lão cũng bảo tớ vô cùng có thiên phú." Honoka gương mặt hồng hào hưng phấn nói.


Lúc đầu Honoka chỉ vì muốn ở gần hơn với Ryū nên mới học tập a, nhưng mà không ngờ sau một thời gian học luyện cô lại phát hiện bản thân đối với võ thuật lại có năng khiếu đến thế.


"Đúng a, thật sự nhìn cậu liền giống như tớ lúc nhỏ vậy, khẳng định không bao lâu liền có thể cùng tớ đấu a." Miu bên cạnh cũng vui vẻ cười nói, dù sao cũng là bạn của cô có cùng sở thích với cô a.


"Như vậy tớ yên tâm, nếu có gì khó khăn thì cứ kêu tớ, nhớ là đừng có gượng ép bản thân quá." Ryū nghe thế cũng nhẹ lòng mỉm cười, sau đó còn nhắc nhỏ Honoka một chút, mắc công lại giống tên Kenichi làm mấy trò liều a.
"Ân." Honoka ngoan ngoãn gật đầu.


Ba ngươi cứ thế an nhàn trò chuyện, lần này bọn hắn cũng chọn đi một con đường khác so với mọi ngày, mãi cho đến khi bọn họ đi một hẻm nhỏ, lúc này Miu liền giống như nhớ lại cái gì đó.
"Nơi này trông rất quen a, hình như lúc nhỏ tớ đã từng đi qua nơi này."


"Cậu cũng thấy thế sao ? Tớ cũng thấy nơi này rất quen." Honoka cũng giống như Miu vậy, bỗng nhưng cũng cảm thấy con đường này trong rất quen thuộc.
"Lúc nhỏ cậu không phải ở đâu sao Miu ?" Ryū nghe thế liền hỏi thử một chút.


"Không a, lúc nhỏ tớ thường xuyên cùng ông tớ đi chu du khắp nơi lận, mãi cho đến mấy năm gần đây ông mới trở về Lương Sơn Bạc rồi định cư ở đây." Miu lắc đầu giải thích.


"Tớ nhớ ra rồi, hai người đi theo tớ." Honoka suy nghĩ hồi lâu liền nhớ lại cái gì đó, ngay lập túc cô liền nắm lấy tay của Ryū cùng Miu lôi kéo đi.


Từng con đường đi qua, kí ức từ lúc nhỏ của Miu với Honoka cũng dần dần ùa về, khiến cho hai người cảm giác thật hoài niệm, cả ngươi cứ thế chạy cho đến khi nhìn thấy một tiệm tập hóa nhỏ trong cũng rất cũ kĩ.


"Nha, tớ nhớ rồi, lúc nhỏ tớ từng ở chỗ này xin ông nội chơi cái trò gacha đó a." Miu khi nhìn thấy căn tiệm tập hóa đó liền ngay lập tức nhớ ra, sau đó liền chạy tới phía trước cái máy trò chơi gacha.


"Khoan a!" Honoka nghe thế liền hơi kinh nghi, sau đó cô liền từ trong túi mình lấy ra một cái huy hiệu hình trong có biểu tượng âm dương.
"Không lẽ..." Honoka nhìn lấy huy hiệu trên tay, gương mặt biểu cảm giật mình chậm rãi nhìn lấy Miu.


Miu thấy Honoka từ trong ngươi lấy ra huy hiệu đó liền giống như giật mình tỉnh giấc, cô cũng từ trong người lấy ra một cái huy hiệu hình con mèo.
"Là cậu sao ?" x2
Miu cùng Honoka liền đồng thanh hô lên.
"Cậu là cô bé mít ướt khi không quay được huy hiệu con mèo khi xưa." Honoka toàn thân hưng phần vui vẻ hướng Miu cười nói.


"Gì chứ, tớ không có mít ướt a." Miu nghe xong liền phòng má lên phản bác, sau đó cô cùng vui vẻ hướng nói.
"Không ngờ bây giờ lại gặp cậu a, thế mà lâu như vậy lại không nhận ra, nếu cậu lấy ra cái huy hiệu đó sớm một chút liền tốt rồi."


"Hì hì, cậu cũng biết tớ tính tình cẩu thả a, nếu đeo lên người liền rất dễ làm mất lúc sơ ý nên tớ chỉ để trong ngươi thôi." Honoka tinh ngịch phun ra chiếc lưỡi nhỏ nhắn nói.
"Thế là hai người quen nhau từ nhỏ rồi a." Ryū cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng.


"A, nãy giờ quên mất cậu a Ryū." Miu nghe tiếng của Ryū liền giật mình một cái giống như 1 con mèo nhỏ vậy, sau đó cũng cười hì hì hướng Ryū.
"..."


Ryū cũng cạn lời a, mà nghĩ lại cũng thật kì diệu đi, Honoka liền thay thế Kenichi sinh ra, sau đó vẫn có thể cùng Miu quen biết nhau lúc nhỏ, hơn nữa tĩnh tiết còn có phần tương tự, cái này thế giới vĩ lực đúng là rất lớn a, thử nghĩ một chút xem, nếu như không có hắn thì Miu với Honoka chẳng lẽ sẽ chơi bách hợp sao ?


Ryū trong đầu không khỏi suy nghĩ linh tinh.
"Mà hình như lúc đó bên cạnh cậu vẫn còn một người a." Miu chợt nhớ ra cái gì đó liền hướng Honoka nói.
"Một người ?" Honoka nghe thế liền đưa tay lên trán suy nghĩ lấy.
Trong lúc Honoka còn đang suy ngẫm lấy thì một giọng nói nam tính từ một hướng vang lên.


"Thật không ngờ 10 năm đã trôi qua chúng ta lại lần nữa gặp lại ngay ở đây a."


Nghe thấy âm thanh, cả ba người đều đồng loạt nhìn về phía phát ra, lúc này bọn hắn liền bắt gặp một tên thiếu niên, tuổi khoảng chừng cũng bằng bọn hắn, mái tóc ngắn mang một màu tử sắc đâm ra xung quanh, ánh mắt sắc bén như dao với một cặp kính, cả người mặc một bộ vest màu trắng trong vô cùng lịch sự nhã nhặn.


"A, cậu là..." Honoka nhìn người phía trước, cánh tay đưa lên gãi lấy mái tóc hơi băn khoăn nói.
"Không nhớ sao Honoka, chúng ta từng là bạn thuở nhỏ a, chiếc huy mèo kia là tớ cho cậu đấy." Thiếu niên nghe thế liền bắt đầu kể lại.
Honoka nghe xong lần nữa nhớ lại, sau đó ánh mắt của cô liền chợt sáng.


"Cậu là Asamiya Ryuto!"
"Ừm, cuối cùng cậu cũng nhớ lại." Asamiya Ryuto nghe xong liền thở phào nói.
"Lại người quen à ?" Ryū thấy thế cũng hỏi lấy.


"Ân, lúc nhỏ bọn tớ từng chơi đùa với nhau, sau đó không biết vì cái gì mà cậu ta lại chuyển đi, bây giờ nghĩ lại 10 năm đã trôi qua a, tớ nhớ lúc nhỏ cậu so với tớ còn muốn thấp hơn đi." Honoka ở bên cạnh kể lại.


"Đương nhiên tớ phải khác a, có như vậy tớ mới thực hiện được lời hứa năm xưa được." Asamiya Ryuto trên gương mặt biểu hiện vài tia hồi tưởng nói ra.
"Lời nữa ?" Honoka lần nữa nghi hoặc.
"Liền là để cho tớ có đủ thực lực bảo vệ cậu suốt đời." Ryuto Asamiya mỉm cười nói.


"Hả ?!" Honoka nghe xong liền giật mình, mình có hứa thế sao ?
"Cậu có hứa như thế à ?" Miu ở bên cạnh tò mò hỏi, hơn nữa ánh mắt hơi liếc về phía Ryū nhìn xem biểu cảm của hắn.


"Không có a, tớ làm gì hứa như thế, Ryū tớ thật không có hứa như thế a." Honoka liên tục lắc đầu nói, sau đó cô liền nhìn qua Ryū vội vàng giải thích lấy, sợ rằng Ryū hiểu lầm.


"Không sao, dù cậu có hứa hay không cũng không quan trong, dù sao đó cũng chỉ là lời hứa của trẻ con thôi." Ryū vẫn như cũ ôn như lắc đầu nói, hắn cũng sẽ không chỉ một cái lời hứa lúc nhỏ mà đối với Honoka tức giận hay gì cả.
Ryū sau đó liền nhìn qua Ryuto Asamiya, ánh mắt lạnh nhạt hướng hắn mở miệng nói.


"Ngươi dù sao cũng là Nhất Quyền Hào đi, sẽ không chỉ vì một cái lời hứa lúc nhỏ mà cố chấp như thế chứ ?"
"Cái gì ?! Cậu ta là Nhất Quyền Hào ?!" Honoka nghe xong liền kinh ngạc nhìn về phía Ryuto Asamiya nói.


"Hừ, chuyện này thì liên quan gì tới ngươi, đây là lời hứa của ta với Honoka, ngươi lấy từ cách gì xen vào." Ryuto Asamiya hừ lạnh một tiếng nói.
"Tớ làm gì có hứa như thế chứ, rõ ràng là lúc đó..." Honoka bắt đầu kể lại câu truyện hồi lúc nhỏ của nàng.


Thiếu niên may mắn, trở thành người được chọn, nhân sinh đại biến, xuyên qua vô tận thứ nguyên, gặp gỡ đủ loại tràn cảnh quen thuộc, đến một lúc nào đó, hắn đã siêu việt tất cả. *Thứ Nguyên Siêu Việt Giả*






Truyện liên quan