Chương 57: Cảm giác bị sét đánh

Tô Sách đột nhiên bừng tỉnh, Thản Đồ tự nhiên rất nhanh phát giác cậu khó chịu, nhất thời giận dữ, ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng——


Nhưng Tô Sách đè miệng y lại, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống. Thản Đồ cũng lập tức khôi phục hình thường, đi qua ôm lấy cậu, cũng đồng dại nhìn xuống xem thử.
Cư nhiên là Dương Hàn!
Dương Hàn thực kinh hoảng đấm ‘bang bang’ lên cửa, vừa đấm vừa lớn tiếng gọi tên Tô Sách.


…học trưởng làm sao vậy?
Tô Sách có chút lo lắng, kéo Thản Đồ nói: “Chúng ta mau xuống xem thử!”
Thản Đồ liền ôm Tô Sách tới cửa thang lầu nhảy xuống, nhanh nhẹn mở cửa.


Dương Hàn cứ vậy lảo đảo ập vào, anh lập tức vịn cửa đứng vững, miệng còn lo lắng gào lên: “A Sách, xà—— xà a a!”


Tô Sách bị Thản Đồ ôm tới ngồi trên chiếc ghế lót da thú, nghe nói vậy thì có chút nghi hoặc nhìn Dương Hàn: “Học trưởng… xà gì?” Trong lòng cậu ẩn ẩn có cảm giác không ổn.


Dương Hàn chạy vào trong, hơn nữa còn khóa cửa thật kĩ, lúc này mới thở phào, lau mồ hôi nói: “Sáng nay, lúc ta thức dậy, vừa mới ra cửa liền thấy trong sân có một con cự mạng to như cái bồn nước!”
Quả nhiên là vậy…




Dương Hàn lại tiếp tục nói: “…nó quấn trên một cây cổ thụ, nhìn thấy ta lập tức trườn tới. Ta nhìn xung quanh không hề thấy tung tích A Nhĩ Sâm, liền vội vàng chạy tới đây.”
Tô Sách nghe Dương Hàn kể lại, cảm giác trong lòng thực phức tạp.


Cậu vẫn nghĩ học trưởng giống mình lúc đầu, chỉ không rõ bản thân là ‘giống cái’ mà thôi, không ngờ cư nhiên ngay cả ‘thú nhân’ cũng không biết, thật đúng là…


A Nhĩ Sâm cùng học trưởng ở bên ngoài chừng ba tháng, chẳng lẽ không có lần nào biến thân cho học trưởng xem sao? Còn có thể vì hình thú mà bị dọa.
Này cũng thật sự có điểm làm người ta không biết nên khóc hay cười đi.
Chính là, Tô Sách lại có điểm rối rắm.


Cậu phải giải thích với học trưởng thế nào, cự xà kia chính là A Nhỉ Sâm à?
Dương Hàn còn tưởng Tô Sách bị dọa, bản thân là học trưởng, lúc đối mặt với học đệ hoảng sợ, tâm lý trẩn trương lúc nãy lập tức tiêu tán rất nhiều.


Dương Hàn liền nói: “A Sách, nhà này kết cấu chắc chắn không? Cũng không cần quá lo, chúng ta ở trong này trốn một lúc, chờ cự mãng kia không chú ý thì chạy trốn tới nơi khác là được rồi.”


Dương Hàn trước đó cũng có thể xem là ‘du săn’ ở bên ngoài mấy tháng, cho dù ngốc đến thế nào cũng có được trình độ tri thức dã ngoại nhất định, tuy mới nãy vì bị dọa mà có vẻ thực kích động, hiện tại tỉnh táo lại liền có thể đưa ra một ít đề nghị.


Nhưng anh lập tức nhíu mày: “Đúng rồi A Sách, ngươi có biết A Nhĩ Sâm bình thường đi đâu không? Cự mãng kia đang ở trong sân, hiện giờ nói không chừng đã bò tán loạn, ta có chút lo lắng A Nhĩ Sâm gặp nguy hiểm.”


Vẻ mặt Tô Sách càng phức tạp hơn, học trưởng không lưu cho cậu chút thời gian suy nghĩ đã nói nhiều như vậy, cậu đang chỉnh lý ngôn ngữ, nghĩ xem phải làm thế nào để học trưởng càng dễ dàng tiếp nhận một chút.
…Nhưng nghe mấy câu này vẫn làm cậu có chút dở khóc dở cười a.


Cậu còn chưa nghĩ xem nên nói làm sao mới tốt, Thản Đồ bên kia lại không hiểu gì cả.


Mới sáng sớm, y còn đang ôm A Sách ngủ ngon lành lại bị tiếng đập cửa đánh thức. Y vốn rất tức giận, bất quá nhìn thấy đối phương là ca ca A Sách nên cũng không có biện pháp gì. Chính là không ngờ vị ca ca này vừa vào cửa đã lùm bùm một trận, đại khái là nói ngôn ngữ của bộ lạc bọn họ, ngôn ngữ khá lạ, y hoàn toàn…. nghe không hiểu a.


Vì thế Thản Đồ mở miệng hỏi: “A Hàn, các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Dương Hàn cũng lấy lại tinh thần, vội chạy tới giải thích với Thản Đồ: “Trong sân, có mãng xà rượt theo.”
Thản Đồ nghi hoặc, chớp mắt mấy cái: “Mãng xà? A Nhĩ Sâm rượt ngươi?”


Lúc này đổi thành Dương Hàn ngây dại.
“… cái gì mà mãng xà A Nhĩ Sâm?” Dương Hàn chần chờ hỏi.
Thản Đồ sảng khoái lặp lại: “A Nhĩ Sâm biến thành hình thú chạy theo ngươi à? Ngươi chạy trốn hắn sao, hai người đang rèn luyện thân thể à?”


Dương Hàn giống như bị sét đánh trúng.
Tô Sách đỡ trán, thở dài.
Cậu suy nghĩ nhiều như vậy, chính là lại quên mất bên cạnh có một tên hành động luôn đi trước suy nghĩ…
Xem bộ dáng học trưởng hiện tại, nhất định bị dọa rồi đi.


Thản Đồ người này, đúng là không để cậu có chút thời gian chuẩn bị nào a…
Hiện tại một người không rõ tình huống, một người bị dọa không nhẹ, chỉ có thể tự mình xuất mã.


Tô Sách thở dài, cũng chỉ có thể nói trực tiếp với Dương Hàn: “…học trưởng, thế giới này không giống thế giới kia của chúng ta.”
Dương Hàn nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt hiện ra một ít khó tin.


Tô Sách gật gật đầu: “Học trưởng nghĩ đúng rồi, Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm đều là ‘thú nhân’, có hai hình thái người cùng thú.”
Dương Hàn chấn động, giật giật môi: “Chúng ta không có hình thú, có sao không…”


Tô Sách cười một cái: “Học trưởng không cần lo lắng, thú nhân nơi này cũng chia làm hai loại, một là loại có hai hình thái như Thản Đồ, một là không có hình thú chỉ có hình người như chúng ta.
Nghĩ lại một chút, cậu vẫn không nói cụ thể vấn đề phân chia hai loại thú nhân ra.


Học trưởng hôm nay đã chịu đủ đả kích rồi…
Giống cái, giống đực này nọ, vẫn là sau này chậm rãi nói tới thì tốt hơn.


Nếu bình thường, với hiểu biết của Dương Hàn về Tô Sách, nhất định sẽ phát hiện trong lời nói của cậu vẫn chưa hết ý, nhưng y vừa mới chịu kinh hách quá lớn, vì thế không chú ý tới việc này.
Bởi vì anh đột nhiên nhớ ra, lúc nãy có một âm thanh mà mình tưởng bản thân nghe lầm.


Lúc anh gõ cửa nhà học đệ hình như có nghe thấy tiếng gầm của dã thú…
Nghĩ tới đây, tầm mắt Dương Hàn vô thức liếc về phía Thản Đồ: “Kia y…”
Tô Sách hiểu ý học trưởng, quay đầu nói với đại ngốc nhà mình: “Thản Đồ, học trưởng muốn nhìn thấy hình thú của ngươi.”


Thản Đồ ngây ngốc một chút, lập tức phản ứng lại.
Đại khái là ca ca A Sách muốn xem hình thú của mình có cường tráng không, có đủ năng lực để bảo hộ A Sách không đi… Khảo nghiệm từ nhà mẹ bầu bạn, Thản Đồ quyết định, y tuyệt đối không thể qua quýt!


Trạng thái nhiệt liệt hừng hực này, cho dù Tô Sách cùng Dương Hàn đang khẩn trương muốn chứng thực đều nhận ra.
Thản Đồ người này khí thế rất khác biệt…
Bất quá, vì cái gì?
Ngay sau đó, Thản Đồ duỗi thân biến thành một đầu sư tử hoàng kim thật lớn.


Tiếp đó chính là ngửa đầu gầm lớn một tiếng, chấn động tới mức đồ đạc trong nhà đều rung lên.
Dương Hàn cùng Tô Sách bịt lỗ tai, chờ đến khi dư âm tiêu tán hết mới buông tay.


Thân hình Thản Đồ phi thường uy vũ cường tráng, duỗi thân một cái không sai biệt lắm chiếm hết hai phần ba lầu một, làm Tô Sách cùng Dương Hàn nháy mắt cảm thấy không gian nhỏ hẹp đi rất nhiều.
Dương Hàn ngẩng đầu nhìn đầu hùng sư trước mắt, trong lòng thực sợ hãi.


“Hóa ra, đây là Thản Đồ a…” Anh thì thào: “Thật sự rất khốc!”
Tô Sách mỉm cười một chút, lần đầu tiên nhìn thấy cũng rung động như vậy.
Trong đầu Dương Hàn lại nghĩ tới lúc mới thức dậy nhìn thấy con xà kia—— nga không, phải gọi là cự mãng.


Nếu có vũ khí trong tay, anh thân là một người đàn ông trưởng thành đương nhiên sẽ không chạy trốn mất mặt như vậy, nhưng vừa mới thức dậy không lâu, lại còn không hề chuẩn bị tâm lý đột nhiên nhìn thấy một con cự mãng thô bằng bồn nước dài hơn mười thước thường được viết trong sách đang dùng ánh mắt vàng ươm có đồng tử dựng thẳng nhìn mình chằm chằm… sợ hãi cũng là chuyện đương nhiên đi.


Bất quá, hiện tại đã biết đối phương kì thật là bạn chí cốt đã bảo hộ mình ba tháng nay, tình tự sợ hãi nhất thời tan biến.
Nhất là lúc nhìn thấy hình thú của bầu bạn học đệ tràn ngập dã tính, Dương Hàn cũng kiềm không được bắt đầu nhớ tới hình thú của thú nhân kia.


Tuy chỉ vội vàng nhìn lướt qua, nhưng Dương Hàn vẫn nhớ rõ, đó là một cự mãng lục sắc, lúc tắm dưới ánh mặt trời màu sắc vẫn thâm trầm như cũ nhưng lại giống như ẩn chứa lưu quang ngưng tụ thực mượt mà…
Phi thường phi thường… xinh đẹp.


Cảm giác lạnh như băng, khí thế lại vô cùng sắc bén.
Chờ Dương Hàn lấy lại tinh thần thì phát hiện Thản Đồ đã một lần nữa biến thành hình người, hơn nữa còn dùng ánh mắt có thể nói là ‘chờ mong’ nhìn mình.
Dương Hàn sửng sốt một chút, chuyện này là sao?


Bất quá anh cũng không để ý lắm, liền mở miệng khen ngợi: “Thản Đồ, hình thú của ngươi cũng thực lợi hại, là sư tử hoàng kim a! Bình thường ngươi đi săn cũng dùng hình thái này sao? Khi nào đi săn cho ta xem với!”
Thản Đồ… nghe không hiểu.


Dương Hàn nói nguyên một lèo, bởi vì phải dùng nhiều từ quá nên toàn bộ anh dùng chính là… hán ngữ.


Bởi vì cùng Tô Sách gặp lại, hai người nói chuyện phiếm đều dùng tiếng Trung Quốc, hơn nữa cũng chỉ mới một ngày, ngôn ngữ thú nhân anh vất vả học tập suốt ba tháng cũng chỉ là những câu trao đổi đơn giản hằng ngày.


Lần này tình huống khá cấp bách nên anh trực tiếp dùng hán ngử, Thản Đồ đương nhiên không hiểu được.
Nhưng vẫn còn Tô Sách ở đây.
Vì thế Tô Sách thực tự nhiên phiên dịch cho Thản Đồ: “Ca ca nói, hình thú của người rất uy vũ, ca ca còn muốn nhìn ngươi đi săn.”


Thản Đồ trong nháy mắt liền hiểu được. Ca ca A Sách thoạt nhìn rất hài lòng với hình thú của mình, sau này còn muốn xem biểu hiện của mình trong thực chiến.
Ân, này đương nhiên có thể.
Vì thế Thản Đồ thực sảng khoái gật đầu: “Hảo, cho ngươi xem.”


Dương Hàn nghe hiểu câu đơn, cũng thực hài lòng gật đầu: “Cám ơn.”
Bầu không khí giữa hai người lập tức hòa hợp. Mà Tô Sách nhìn bọn họ tán gẫu, trong lòng cũng thấy thực cao hứng.


Lúc mọi người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên lại có người tới gõ cửa, lúc này không phải dùng sức muốn phá cửa, bất quá vẫn có chút nôn nóng.
Tiếp đó còn truyền tới một âm thanh lạnh lùng.
“Thản Đồ, A Sách, A Hàn có ở chỗ các ngươi không?” Là A Nhĩ Sâm tới.






Truyện liên quan